Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 233

Edit: Tran Phuong
Beta: Tiểu Tuyền

Nàng vỗ vỗ lên lưng thất tử: “Đám người phía kia ở đâu ra?”

Thất Tử vừa bay vừa khoan thai đáp: “Ta nào biết a? Mấy kẻ ngu si uống lộn thuốc?”

Trong ngữ điệu của hắn có vài phần cười trên nỗi đau của người khác. Ninh Tiểu Nhàn bĩu môi, cũng không nghĩ nhiều nữa.

Giữa trưa, bay nhiều ngày như vậy, nàng và Thất tử đều mệt mỏi. Đám mây trước mắt tản ra, phạm vi tầm nhìn thoáng đãng, vì vậy nàng liền thấy phía trước xuất hiện hình dáng của một tòa thành.

Nghỉ trọ, dừng chân đi. Nàng muốn tắm nước nóng, muốn bình yên chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường thư thái.

Nàng nghĩ vậy liền lệnh Thất tử xuống ngoài thành, hóa thành hình người, lại gọi Đồ Tẫn từ Thần Ma ngục ra, ba người cùng nhau vào thành.

Đây đã là địa khu nam trung bộ của Nam Chiêm bộ châu, chờ vào trong thành nàng mới phát hiện nơi này hoàn toàn khác với phong cách trung thổ nàng quen thuộc. Tường thành do gạch đất nung tạo thành, kiến trúc đa dụng, hình lập trụ tròn lớn, hoa văn bên trên hoa lệ mà khoa trương.

Cư dân ra ra vào vào thành này ăn mặc hoàn toàn khác với nàng. Dù là nam nữ, bên trong trước đều phải mặc nội y cổ tròn bằng vải bông rộng thùng thình, áo khoác còn lại dùng vải bông và da thuộc chế luyện, kiểu dáng chật mà sát người. Đa số nam tử đều xỏ giày mềm làm bằng da trâu, miệng giày kéo lên cao, hơn nữa trên mặt giày còn lõm ở giữa, mép giày đều dùng bằng vàng hoặc đồng trang trí có vẻ rất dã tính.

Nàng còn thấy rất nhiều nam tử mặc áo giáp chẽn, lộ hai tay, lộ ra dáng người tráng kiện bên hông cài hai lưỡi dao. Cái này hoàn toàn khác với những nam ử ôn nhuận như gió nàng gặp ở phía Đông Nam Chiêm bộ châu. Nàng trước đã gặp mĩ nam tử như Trường Thiên, như Mịch La, đều là đại biểu thân cao thon dài. Trong tuấn mĩ chứa sự uy nghiêm. Nhưng nam tử ở đây  lưng hùm vai gấu, cơ bắp cuồn cuộn, không có vẻ tục tằng mà lại có vẻ đẹp hào phóng.

Nàng không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần. Sau đó chợt nghe Trường Thiên hừ một tiếng không vui: “Không nên nhìn thì đừng nhìn.”

Thùng dấm của người này càng ngày càng lớn.

Trạm dừng chân ở trong thành, quần áo nàng và Đồ Tẫn ngược lại là đồ lố lăng, cư dân đi qua đều nhìn họ thêm vài lần.

“Chạy mười ngày đường, hôm nay nghỉ ngơi. Thả lỏng một ngày!” Nàng cười hì hì nói, tiện tay lôi kéo một đứa bé chạy ngang qua: “Tiểu bằng hữu, đệ có thể dẫn tỷ đến khách sạn thoải mái nhất thành này, hai lượng bạc này sẽ là của đệ.”

Sau nửa canh giờ, nàng quả nhiên nằm trong bồn tắm ở khách sạn thoải mái nhất thành. Không giống những khách sạn bình dân nàng từng ở, hậu viện của lữ quán nhà này có một suối nước nóng có độ ấm thích hợp, chủ quán đưa vào một bồn tắm. Đương nhiên. Là nam nữ cách nhau. Chủ khách sạn này kinh doanh tắm suối nước nóng, nếu muốn ngâm mình trong hồ chứa nước ấm của suối, chỉ cần ba lượng bạc. Nếu khách nhân tôn quý muốn phòng đơn, vậy sẽ là mười lượng.

Mười lượng bạc nàng tất nhiên là chi được, cho nên việc này bố trí trong tiểu viện, hồ suối nóng lót đá cuội trắng tinh, tạm thời thuộc về nàng. Đương nhiên lúc xuống nước. Nàng chưa quên dùng y phục che ma nhãn lại. Mà Đồ Tẫn và Thất Tử thì tạm nghỉ trong phòng khác, không quấy rối nàng được.

Bôn ba mệt nhọc mười ngày, ngâm suối nước nóng một hồi thật là hưởng thụ tuyệt mĩ. Hơi nước mông lung, nàng dần chìm vào giấc ngủ.

Chẳng biết qua bao lâu, Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, sau đó Trường Thiên giục: “Mau tỉnh lại, có người tới!”

Có người?

Thở một tiếng, cửa tiểu viện bị kéo ra, một bóng người đạp bước tiến vào.

“Ai?” Ninh Tiểu Nhàn lập tức mở mắt, thân thể theo bản năng hơi chìm xuống, không muốn để đối phương thấy thân thể mềm mại của mình. Cùng lúc hỏi, Răng Nanh đã trượt vào tay.  Nàng đang tắm, Đồ Tẫn và Thất Tử không dám vào, cho nên người tới không phải bạn mà là địch.

Nàng không nghĩ nhiều, xuất ra một chiêu, Răng Nanh liền bay ra ngoài, thẳng vào mặt đối phương.

“A?” Người nghe được tiếng la của nàng tựa hồ lại càng hoảng sợ, sau đó Răng Nanh liền đâm tới trước mặt. Hàn quang chợt lóe trong tay người này, dường như múa lợi khí, đẩy Răng Nanh ra ngoài.

Một kích vội vàng của Ninh Tiểu Nhàn cũng không dùng nhiều lực, chỉ là tranh thủ trong nháy mắt của đối phương, lắc mình nhảy ra khỏi hồ, lấy áo choàng phủ lên mình. Trong lòng nàng khẽ động, thuận tiện che mặt lại.

Ở đây hơi nước dày đặc lại không che được tầm mắt của nàng. Nàng hơi ngưng thần liền nhìn ra người đó là một cô gái.

Hai người trăm miệng một lời quát: “Ai phái ngươi tới?” Giọng cô gái đối diện mềm mại đáng yêu, đáng tiếc nồng đậm sát khí.

Chẳng lẽ lại là một đại chuyện hồ đồ vớ vẩn? Ninh Tiểu Nhàn hỏi: “Ngươi tiến vào hồ tắm của ta, vì cớ gì?”

Quả nhiên nàng kia không vui nói: “Là ngươi chiếm hồ tắm của ta.”

“Tiểu thư, làm phiền ngươi đi ra trước cửa xem biển số nhà đi?” Ninh Tiểu Nhàn không biết nên khóc hay cười: “Ta đã tới từ nửa canh giờ trước rồi.”

Cô nương này giật mình, đề khí nhảy ra bên ngoài hô một tiếng, đoán chừng gọi tỳ nữ của mình tìm chưởng quỹ đối chiếu.

Sau thời gian uống một chén trà, bên ngoài truyền đến giọng nói vội vã của tỳ nữ: “Tiểu thư, là chưởng quầy nhầm lẫn, phòng tắm này đã có người tới rồi.”

“Tiểu thư” ngây người tại chỗ hai hơi thở, đại khái biết mình đuối lý, hừ một tiếng, muốn đi ra ngoài nhưng vừa tới cửa liền quay lại, phất tay ném mạnh một cái.

Kình khí đập vào mặt, Ninh Tiểu Nhàn nghiêng đầu, trường kiếm lướt sát qua tóc nàng, đâm vào tường đá trong viện, ong ong kêu không ngừng.

Nàng cả giận nói: “Ngươi điên rồi.” Bà nương này đã chọc giận nàng.

“Ai bảo khi nãy ngươi cũng đánh lén ta một lần?” Cô nương này hừ lạnh nói: “Chúng ta huề!” Nói xong liền cài cửa rời đi.

Đang tắm thì gặp phải chuyện vớ vẩn này, tâm tình tốt của Ninh Tiểu Nhàn cũng bị đảo lộn, bất mãn mặc y phục đi ra khỏi viện.

Đồ Tẫn không biết đi đâu, ngược lại Thất tử trung hậu vẫn theo sau. Nó không thích hình thái loài người, bởi vậy biến thành một con chim trắng như tuyết to bằng chim sẻ, thu lại yêu khí, đứng trên vai Ninh Tiểu Nhàn, ven đường rất nhiều người đều ngoái lại nhìn.

Quần áo ở thành thị này rất đặc sắc, bởi vậy nàng đi dạo một chút trên đường cái, tìm mấy cửa hàng chui vào, lúc đi ra đã có một thân đạo cụ. Nàng cũng mua một bộ áo dài mềm mại vạt tròn, áo khoác nhỏ màu sáng, quần màu trắng, tóc tết hai bím, đầu đội một khối khăn vuông. Nói chung cũng không khác dân bản địa lắm.

Trường Thiên từ chối cho ý kiến về trang phục của nàng, duy chỉ có thành kiến vì cổ áo hở quá trễ, ngại nàng lộ ra bộ ngực tuyết trắng.

Đối với nữ nhân mà nói, đi dạo phố, mua quần áo là biện pháp tốt chuyển đổi tâm trạng, cho nên lúc nàng đổi quần áo, tâm trạng tốt hơn, sau đó tìm một nhà, nghe nói là quán cơm tốt nhất rồi ngồi xuống, sau đó hào khí nói với tiểu nhị: “Món ăn chiêu bài là gì, mang lên!”

Một khắc đồng hồ sau, các món ăn chiêu bài được bày ra, phần lớn là bánh nướng đã được cắt sẵn, chuẩn bị nước chấm cho khách nhân dùng. Nàng thưởng thức một lúc lâu, mới nếm được nước chấm là dùng đậu nghiền làm, đại khái là dùng vừng, tỏi và chanh, hương vị không quá nồng, nàng ăn hai cái thì thấy ăn không vô, ngược lại một món khác là ô mai chưng thịt dê, thị dê thái thành khối lớn, cách thủy vừa đủ, đổ tương làm từ lựu, cà thua, ah còn có ô mai lên trên, vị chua hết sức rõ ràng, ngược lại đáng giá thử một lần.

Thất Tử không hứng thú với thực vật, lại đòi uống rượu.

Yêu quái cũng thích uống rượu? Nàng nhướn mày, gọi tiểu nhị mang rượu ngon tới, bưng lên một chung rượu.

Thất tử mất hứng: “Quá nhỏ đổi cái lớn!”

Nàng đưa chén rượu của mình lên, kết quả con chim trắng chết tiệt này vẫn lắc đầu. Nàng đơn giản gọi tiểu nhị mang bát cơm lớn tới, đổ rượu vào.

Bát to này đã đủ làm bồn tắm cho con chim này, kết quả nó nhảy vào bát men, cúi đầu thử hai ngụm, sau đó ngửa đầu nuốt rượu vào, lại cúi đầu uống….. Chỉ lát sau, một bát đã thấy đáy. Thất Tử vui sướng ợ rượu, lại bảo nàng rót đầy.

Nàng cũng thưởng thức một ngụm nhưng nuốt không trôi. Mùi vị rượu ở đây vừa nhạt vừa nồng, rất không thuận hầu, phỏng chừng nồng độ cồn rất cao. Cái bát to này một lần có thể chứa bảy, tám lạng rượu, kết quả Thất Tử hai ba lần uống cạn. Thật không biết nhiều rượu như vậy đi đâu.

Đại khái tình cảnh chim nhỏ uống rượu cực kỳ hiếm thấy, ánh mắt của thực khách trong tửu lâu dần bị hấp dẫn. Bây giờ bán Thất Tử cũng rất được giá, toàn thân trắng như tuyết không một tạp sắc, tròng mắt đen nhánh linh động, càng không ngừng nhìn xung quanh, nó tận lực thu yêu khí lại, thoạt nhìn tựa như một con linh cầm thông thường. Phát giác ánh mắt mọi người đều dồn vào mình, trong lòng nàng thầm mắng con chim chết tiệt này, uống rượu còn giả ngây thơ?

“Tiểu thư xem, con chim kia thật đáng yêu!” Quả nhiên có giọng nói thanh thúy của nữ tử vang lên.

Nhưng mà giọng này có chút quen tai.

Nàng theo tiếng nhìn lại, trên bàn cách đó không xa có hai người đang ngồi, một trong số đó mặc trang phục tỳ nữ, một cô gái khác ăn mặc không giống dân bản xứ, mày ngài nhạt mảnh, màu da như mật, thần sắc nhàn nhạt ung dung, hiển nhiên cũng là thân kiều thể quý. Vị tiểu thư này thấy Thất Tử trên mặt bàn Ninh Tiểu Nhàn, không nhịn được mà sáng mắt, liếc nhìn thị tỳ, miệng nhỏ lẳng lặng nhếch lên.

Ninh Tiểu Nhàn cảm giác phiền phức tới cửa.

Quả nhiên tỳ nữ cười hì hì đi tới, vẻ mặt tươi cười: “Vị cô nương này, tiểu thư nhà ta muốn mua con chim của cô, liệu có thể từ bỏ thứ mình yêu thích không?”

Nàng lười biếng nói: “Không được.” Đợi bộ dáng tươi cười của tỳ nữ đã cứng lại nàng mới nói tiếp: “Ngươi cũng nói là “từ bỏ thứ yêu thích”, ta làm sao bỏ được?”

Tỳ nữ cắn môi dưới: “Tiểu thư nhà ta nguyện ý trả năm trăm lượng.”

Lời này vừa nói ra đến Thất Tử cũng ngừng động tác uống rượu, trừng mắt nhìn nàng ta.

Mẹ nó, lão tử đường đường là yêu quái Đại Thành kỳ là Trọng Minh Điểu màu trắng độc nhất vô nhị trong tộc, chỉ có giá năm trăm lượng?! Đáng tiếc sau khi hắn biến thành chim nhỏ tròng mắt cũng biến thành viên đậu xanh nhỏ, biếu đạt ý chí mãnh liệt phẫn nộ không đáng chú ý, người khác vừa nhìn chim nhỏ vừa nghe hai người mặc cả lập tức ngẩng đầu lên, hiển nhiên có thể hiểu tiếng người đều ngạc nhiên một trận.

Bình Luận (0)
Comment