Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 260

“Ừ, chính xác là Bạch Hoa Xà Thiệt thảo trưởng thành, Lý chủ sự phí tâm. Thứ này quá mức quý hiếm, ta cực khổ tìm kiếm mà không có được.” Nàng ung dung đem hộp ngọc này nhận lấy, mà không có đưa tiền cho hắn. Bởi vì hai người hôm qua đã bàn bạc qua, Ninh Tiểu Nhàn sẽ dùng nó để luyện chế cho Đa Bảo Các hai viên thuốc, cái giá lớn mà nàng có được chính là nàng có thể chia mầm tự mình gieo trồng.

Chỉ hai viên, có phải quá keo kiệt hay không? Thật ngại quá, bất luận là Đa Bảo Các hay chính Ninh Tiểu Nhàn, cũng sẽ không nghĩ như vậy. Bởi vì đan dược nàng muốn dùng Bạch Hoa Xà Thiệt thảo luyện ra, chính là Hóa Thần đan, trợ giúp tu sĩ Nguyên Anh kỳ Đại viên mãn đột phá đến Hóa Thần Kỳ! Nếu như ăn vào viên thuốc này, tỷ lệ đột phá có thể đề cao 3% thành công.

Nếu nói kết Kim Đan cùng Nguyên Anh đan luyện chế không dễ, như vậy để đan sư  luyện chế ra Hóa Thần đan chính là giống như trong vạn dặm không có lấy một người. Loại đan dược này yêu cầu đối với đan hỏa, thủ pháp cùng thời gian khống chế nghiêm khắc đến trình độ biến thái. Thủ pháp, thời gian cái yếu tố này là phải sau nhiều lần tiến hành luyện tập cùng nắm giữ. Nhưng mà, muốn luyện ra Hóa Thần đan, ít nhất cũng phải dùng tới Tam Muội Chân Hỏa đã ngoài đẳng cấp chân hỏa để luyện chế, đa số mọi người đâu có cái may mắn như vậy, dùng chân hỏa bổn mạng cao cấp để luyện đan hỏa sao?

Cái này chính là điều kiện thứ nhất không thể thay thế, đó là vướng mắc của bảy tám phần mười đan sư, lại thêm nguyên liệu luyện đan mười phần quý giá khó có được, mỗi một viên Hóa Thần đan thành phẩm ít nhất bán với giá hai mươi vạn linh thạch, ai có dũng khí như vậy, tinh lực như vậy, để luyện tập nhiều lần Hóa Thần đan chứ?

Bởi vậy , mặc kệ giá trị bản thân của một viên Hóa Thần đan ra sao, chắc chắn  sẽ không thấp hơn tám mươi vạn linh thạch! Bạn bè khi chơi trò chơi Game Online đều biết, một kiện trang bị cực phẩm tỷ lệ thấp đến làm cho người tức lộn ruột, chỉ khi nào luyện hóa thành công rồi, giá trị của nó cũng đắt tới mức làm cho người khác tặc lưỡi. Luyện chế Hóa Thần đan rất khó. Nhưng sau khi thành đan lại có thể làm cho đan sư đột phá rất nhanh đấy, điều kiện tiên quyết là ngươi muốn có thì phải có đủ các điều kiện trên.

Nguyên liệu cần thiết trong tay Ninh Tiểu Nhàn cơ bản đầy đủ hết, sau có được Bạch Hoa Xà Thiệt thảo này tất nhiên đã thỏa mãn rồi. Tùy thời có thể khai lò luyện chế.

Bạch Hoa Xà Thiệt thảo rất khó trồng, không chỉ đối với nhiệt độ không khí, nhiệt độ đất, thậm chí đối với độ ẩm của hơi nước cũng có chút kén chọn, thích mát mẻ ẩm ướt, thông gió thông khí, không chịu được nóng bức khô ráo, nước úng lụt muối tẩy rửa, đồng thời đối với chất dinh dưỡng trong đất cũng yêu cầu rất cao. Cái gốc Xà Thiệt thảo này là Đa Bảo Các mời cao nhân mất nhiều năm tâm huyết mới trồng được, nhất định phải trồng trên cây tùng diệp, vì cây tùng diệp sau khi bị hư thối sẽ biến thành một tầng đất mục nát ở bên trên. Quan trọng nhất là, Xà Thiệt thảo không hoàn toàn ăn chay. Xà diệp thích được tưới bằng máu gà cùng máu trâu vừa mới giết, tốt nhất là dùng cả hai loại trộn lẫn với nhau theo tỉ lệ  3-2 phần trăm. Đa Bảo Các vì để cho nó càng thêm khỏe mạnh, ở phía sau núi có nuôi gà cho ăn bằng nhân sâm trăm tuổi, nuôi từ năm đến mười ngày mới tới lấy máu để nuôi cây.

Đúng rồi. Loài cỏ này còn ưa thích kết hợp cùng đồng bọn nhỏ khác, muốn cho nó sinh trưởng tốt, thì nhất định phải nuôi một loại kiến đen dưới bộ dễ của Xà Thiệt thảo. Mà loại kiến đen này trước mắt cơ bản đã tuyệt chủng rồi. . .

Bởi vậy, mỗi một cây Bạch Hoa Xà Thiệt thảo giá trị trên 70 vạn linh thạch, Lý Kiến Minh lấy ra cái gốc này càng là loại đã hoàn toàn trưởng thành, giá trị của nó còn muốn cao hơn.

Nhưng mà so với Hóa Thần đan có giá lớn như vậy, hoàn toàn đáng giá. Cho dù là Quảng Thành cung, có thể lấy ra Hóa Thần đan mang bán, cũng đủ để chứng minh một loại thực lực—— cho dù ở bên trong các danh môn đại phái, loại vật này cũng không phải loại vật xa xỉ có thể lấy ra để bán. Nhiều nhất miễn cưỡng cung cấp cho mấy đệ tử tâm đắc sử dụng mà thôi. Tuy ngoài miệng Lý Kiến Minh không nói, nhưng ánh mắt nóng rực nhìn Ninh Tiểu Nhàn có thể châm lửa.

Cũng may nàng biết rõ người này đối với mình không có tâm tư gì. Mà chỉ hi vọng trong mấy ngày này nàng có thể đem Hóa Thần đan luyện ra, trước mặt tu sĩ thiên hạ làm cho Đa Bảo Các, làm cho Quảng Thành cung kiếm được chút thể diện. Nguyên bản hắn cũng không dám có hy vọng xa vời này, nhưng mà hắn ở trong Luân Hồi khốn cục bị nhốt mấy chục năm, mới trở lại Quảng Thành cung vẫn chưa được nửa tháng, dù bên trên có người bảo hắn trực tiếp trở lại Đa Bảo Các phục chức, nhưng mà trong phái, người phản đối vẫn rất nhiều

Lúc này, chính hắn cần phải làm ra thành tích, mà dự lễ đại điển cùng Ninh Tiểu Nhà, không thể nghi ngờ chính là cơ hội tốt nhất của hắn. Trong lòng Lý Kiến Minh biết, nếu hắn chậm dãi nhóm lửa thì không biết đến ngày tháng năm nào  mình mới lập nên thành tích, không bằng đi trước một bước, làm một số lần mua bán thuận lợi.

Nhưng ngày hôm qua Ninh Tiểu Nhàn lại dứt khoát nói cho hắn biết, chậm nhất sáng sớm, nàng có thể đem thành phẩm  Hóa Thần đan  mang đến trước mặt hắn!

Tu vi hắn không tính là cao, lại là người thức thời quyết đoán, cố gắng lấy ra được gốc Xà Thiệt thảo này, đúng là tốn không ít tâm tư, hơn nữa không hiểu sao hắn đối với Ninh Tiểu Nhàn có chút tin tưởng, tuy chính hắn cũng không biết sự tin tưởng này từ đâu mà có.

Cuối cùng hắn gãi gãi đầu: “Thật sự ngại quá, đan dược hôm qua đã bán hết, hôm nay có thể mời Ninh cô nương luyện thêm chút ít đan dược chống đỡ thể diện không?”

Nàng bận rộn từ tối hôm qua đến giờ, ở đâu ra thời gian rảnh mà luyện dược, may mắn trong Thần Ma ngục còn có hai luyện đan tổ sư không giây phút nào không rảnh rỗi đến bị khùng, một thân tinh lực không có chỗ sử dụng, lúc này mới lấy ra được năm lọ Kết Kim Đan, Nguyên Anh đan giao cho Lý Kiến Minh, “Ta nhất định sẽ cố hết sức. Nhưng ở cái tuổi này của ta mà luyện chế ra Hóa Thần đan cũng quá mức kinh thế hãi tục, làm phiền Lý chủ sự giúp ta giữ bí mật.”.

Lý chủ sự lần thứ hai tươi cười rạng rỡ hứa với nàng, đột nhiên hỏi: ” Cảnh đẹp của Quảng Thành cung ta thế gian khó gặp, không biết Ninh cô nương đã thưởng thức qua chưa?”

Hắn muốn nói đến biển mây sao? “Ừ, mặt trời mọc ở trên biển mây, thật đúng là bao la hùng vĩ vô cùng, hai ngày nay ta đều may mắn nhìn được.”

Lý Kiến Minh hơi kinh ngạc: ” Mặt trời mọc ở trên biển mây xác thực đẹp, nhưng mà Ninh cô nương đã từng nghe nói qua cảnh đẹp trên sông Huỳnh của Quảng Thành cung chưa?”

Nàng tin tức chậm chạp, mới đến không quá một ngày, mà hơn phân nửa thời gian đã đi làm chộm, quả thật không có người nói qua với nàng cái này nha “. . . Chưa từng.”

Lý Kiến Minh tóm tắt nói với nàng mấy địa phương có phong cảnh xinh đẹp ở Quảng Thành cung, rồi nhanh chóng cáo từ, vội vàng cầm đan dược trở về phục mệnh.

Lúc này có đệ tử Quảng Thành cung đưa lá trà tới, mỗi vị khách quý đều có thể sử dụng nửa cân. Thứ này ở trên nhân gian là đồ uống của những người không phú thì quý, thế nhưng ở Quảng Thành cung, có thể tùy tiện lấy ra đãi khách,tiễn khách, làm quà tặng. Tuy nói lá trà có thể dùng ngân lượng mua được, nhưng hai ngày qua, tất cả tông phái Tu tiên giả đến xem lễ, sợ không phải chỉ có vài ngàn người, đây cũng là một số chi tiêu lớn.

Đương nhiên, Ninh Tiểu Nhàn làm sao có thể vừa ý loại lá trà này, Tức Nhưỡng ở trong Thần Ma Ngục gieo trồng chính là linh trà độc nhất vô nhị trên Nam Chiêm bộ châu, cho nên nàng đem lá trà này chuyển tặng cho các tán tu khác. Ngày này nàng cưỡi Thất Tử bay vào bay ra, tuy dùng liễm tức thuật cho giống người phàm, nhưng Tu tiên giả kiến thức rộng rãi, biết rõ trên đời này có đủ loại thần thông pháp môn , có thể làm cho tu sĩ thu liễm khí tức như là phàm nhân, lại nói Thất Tử  toàn thân màu trắng tinh khiết, rốt cục cũng có người biết nhìn hàng xịn, nhận ra được, lập tức đã dẫn phát những gợn sóng trong ao nước nhỏ.

Người có thể lấy thần điểu như vậy làm tọa kỵ, không lẽ lại là người phàm? Cho nên từ lâu đã có người muốn tới thăm viếng rồi. Tu sĩ tầm đó, cấp bậc lễ nghĩa nhất định phải có đấy, dù sao có hi vọng kết thành bằng hữu, đại biểu về sau thiếu đi một kẻ địch.

Liên hệ ở giữa đám tán tu tuy không chặt chẽ bằng đệ tử đồng môn, nhưng ba đến năm năm sẽ tổ chức gặp mặt bằng hữu, dù sao cũng sẽ có người như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cái này là gọi là thiên tính bẩm sinh của con người. Ninh Tiểu Nhàn đang trong tiểu lâu trước mắt uống trà , ở bên trong bọn tán tu này,có một người tu sĩ tên là Cô Ngọc Minh, tu vi Kim Đan sơ kỳ, người thoạt nhìn cũng chỉ 24, 25 tuổi, da mặt trắng nõn, nhưng nói chuyện lão luyện thành thục, cẩn thận, sáu trong bảy người này, âm thầm coi hắn làm trung tâm.

Trò chuyện được một lát, Cô Ngọc Minh mở miệng cười nói: “Nghe qua vẻ đẹp sông Huỳnh của Quảng Thành cung, Thiên Hạ Vô Song, Ninh cô nương có thể cùng bọn người rảnh rỗi như chúng ta đi ngắm cảnh không?” Lễ đại điển ngày mai sẽ cử hành, hiện tại cho dù có người bận rộn, đó cũng là tất cả đệ tử trong các Đại tông phái giúp đỡ nhau,thăm viếng , chào hỏi. Không có liên quan đến những tán tu này. Cho nên giờ phút này, ngược lại bọn hắn là một đám người rảnh rỗi nhất trong cái Quảng Thành cung này rồi.

Nàng và đám người này cùng nhau đi tới, vô luận là tướng mạo hay lời nói và việc làm, đều là những tu sĩ có khí phách phong độ, trong đám người lại chỉ có mình nàng là thiếu nữ trẻ tuổi thanh tú, làm cho người nhìn qua đều sinh hảo cảm, đám tán tu ưa thích thân cận cùng nàng cũng là bình thường. Trường Thiên nhìn cái tên Cô Ngọc Minh này đứng ở lối ra, thần sắc trong mắt bằng phẳng thanh tịnh, hiển nhiên không có ý nghĩ xấu đối với Ninh Tiểu Nhàn, vì vậy cũng không phản đối. Nàng là một cô nương vượt qua hành trình gian khổ như vậy, nếu có cảnh đẹp có thể thả lỏng tâm tình, hắn tất nhiên vui mừng.

Sông Huỳnh ở ngoại ô phía tây của Quảng Thành cung, cách núi Hạc Minh chừng bảy trăm dặm. Đợi khi Cô Ngọc Minh lấy ra pháp khí, Ninh Tiểu Nhàn   trừng lớn mắt: Ơ, đây không phải thảm bay Arập sao?

Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến pháp khí bay tinh túy xa xỉ như vậy, giống như là dùng lông cừu lớn màu trắng dệt lên, phía trên được phủ một loại gấm hoa văn thêu bằng tơ vàng lộng lẫy, tạo thành một hình vuông lớn. Mỗi một hình vẽ đó, dùng viên đá màu lục để trang trí, cứ thế bay lên giống như phủ ở giữa không trung, chuyển động gió hết sức xinh đẹp.

Pháp khí như vậy, không nói đến tốc độ như thế nào, chỉ là bề ngoài đã đủ để cho nàng khen ngợi không thôi.

Cô Ngọc Minh nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt nàng, cười khan: “Chê cười rồi, sử dụng pháp khí bắt mắt như vậy….. Thực ra đây là tín vật mà vị hôn thê dùng để tiễn đưa ta, không thể không dùng.”

Vợ của hắn cũng là người kỳ lạ, lại tặng cho hắn tấm thảm pháp khí khoa trương rực rỡ như vậy. Ninh Tiểu Nhàn mím môi mỉm cười: “Ngươi thực sự có phúc khí.” Cô Ngọc Minh nhìn ra sự chân thành trong mắt nàng, nàng lại là người đầu tiên không giễu cợt hắn mang theo cái thảm bay này bên người, trong nội tâm không khỏi đối với nàng có chút thay đổi thoáng qua.

Cái thảm bay này quả nhiên đã bằng mà lại ổn, thoải mái dễ chịu, so với cưỡi Thất Tử cũng không thua kém bao nhiêu. Hai người trò chuyện trong chốc lát, Ninh Tiểu Nhàn  mới biết được Cô Ngọc Minh tuy là tán tu, lại xuất thân ở gia tộc Cô thị cực giàu có, tuy nhiên là gia tộc phàm nhân, nhưng nắm giữ kinh doanh độc quyền thổ sản địa phương, tài phú của gia tộc này, dù cho đổi hết thành linh thạch cũng rất đáng kể.

Có thể thấy được, cho dù là tán tu, tài lực chèo chống cũng cực kỳ quan trọng. Tu tiên có bốn yếu tố: tài lữ pháp địa. Chữ “Tài” xếp hạng đầu tiên đã rõ, không tài không đủ để nuôi đạo. Ninh Tiểu Nhàn nắm chặt tất cả cơ hội kiếm tiền từ linh thạch, cũng cảm nhận thật sâu đạo lý quan trọng này.

Tại sao? Ngươi nói gia tộc vì cái gì không có chút lo lắng sẽ bị nhòm ngó ? Đó là bởi vì trong tộc có đệ tử được đưa đi học ở trường tu tiên danh môn đại phái, được hưởng bóng mát dưới tán cây đại thụ. Mà thật ra chính Cô Ngọc Minh cũng đường đường là truyền nhân của một tông phái, chỉ là tổ tiên môn phái này đã sớm xuống dốc, đến sư tổ hắn cùng huynh đệ thì mấy đời chỉ còn một thôi. Cho nên cái môn phái này chỉ có một người, hắn vừa là chưởng môn vừa là đệ tử.

Bình Luận (0)
Comment