Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 267

Edit: VietAnh
Beta: Tiểu Tuyền

“Tốt, rất tốt” lão đang lúng túng, thấy nàng chủ động giải vây liền vui mừng nhanh tay đem cần  câu đưa tới, thuận tay đem tay lau lên trên cát trắng để xóa đi mùi tanh.

Động tác này chẳng có chỗ nào giống một tu sĩ vô năng vô trù, ngược lại giống như một lão nhân tâm thường. Lão nhấc hồ lô tới rót hai phần rượu, rồi xem Ninh Tiểu Nhàn tay chân lanh lẹ mà loại bỏ túi mực, mồi câu cùng lòng mực, sau đó đem lớp màng tím cắt bỏ, lúc này mới tìm nhánh cây xuyên lại đặt trên lửa nướng, nàng ở một bên lật nướng, một bên nhìn đến con tiểu Vưu Ngư trên người còn dính một chút màu đen, màu rám nắng, màu trắng, màu đỏ bột phấn, nếu lão nhân kia không phải là kẻ tài cao,gan cũng lớn thì chỉ sợ là chưa hẳn đã dám đưa vào trong miệng.

Nhưng mà mùi vị thật là thơm. Nàng lại cắt mấy nhát lên con tiểu Vưu Ngư, hỏa hầu nhập vào thật hấp dẫn, rất nhanh liền nướng chín, lão nhân kia cầm lấy nhánh cây gặm một ngụm, hai mắt liền tỏa sáng, ba miếng đã ăn xong, lại ăn thêm một xâu. Ninh Tiểu Nhàn nhàn nhã nhai mới ăn được non nửa xiên, lão đã quét sạch toàn bộ rồi.  Mùi vị mực nướng của tiểu nha đầu này làm ra rất ngậy, trong bụng căng phồng mà tất cả đều là hạt, , ăn vào trong miệng vừa thơm lại dai, tăng thêm gia vị về sau, càng tăng thêm năm phần màu sắc.

“ Tiểu cô nương đây là đồ gia vị gì?” lão chỉ vào đồ vật giống như hạt cỏ hỏi.

Nàng liếc nhìn liền đáp: “ Cây thì là mà thôi, cái này là gia vị thông thường ở Tây Vực.” xem ra lão nhân này đã lâu không xuống núi rồi, nếu không thì sao lại không biết thế đạo biến hóa?

“Ăn ngon, ta lại đi câu một ít mực đến! Dứt lời, liền lấy trong trữ vật của chính mình một cái cần trúc, rồi hướng hồ nước đi đến.

Lão dùng cần câu thật sao? Ninh Tiểu Nhàn trừng lớn mắt. Thân có thần thông bực này, tay lão không cần phải thấm nước cũng có thể đem rất nhiều mực vớt ra khỏi hồ. Tại sao lão còn muốn thành thật cầm cần đi câu? Đều nói tu vi càng cao tính tình càng cổ quái, lời này không có sai mà. Giống như Trường Thiên nhà nàng, đúng là có rất nhiều suy nghĩ kỳ dị mà…

Aizz, vì cái gì lại nghĩ đến lão rồi? Ninh Tiểu Nhàn ngươi thật không có tiền đồ nha. Mặt nàng đỏ lên, liền đứng dậy phủi áo rồi đi về phía hồ nước. Thân thể nàng dù có nhẹ nhàng , thì mặt hồ nước này cũng không thể đem nâng nàng lên, cho nên nàng vận thần lực đủ để nhẹ nhàng đi trên mặt nước. Nàng đem sức nổi của nước thành sức đẩy, do đó  có thể trên mặt nước dạo bước mà đi. Lão nhân kia thì đang đạp trên mặt nước đấy,  chân nàng cũng cách mặt nước một ly. Mỗi người một vẻ.

Lão nhân đang đứng giữa hồ thả câu, thấy nàng thản nhiên đi tới, quay đầu nhìn thêm vài lần, trên mặt có vẻ ngạc nhiên. Khí tức của tiểu cô nương này có chút cổ quái. Lực lượng trên người không phải linh lực, cũng không phải yêu lực, nên ngay cả trình độ đạo hạnh của nàng cũng khó phán đoán. Lão nhìn tiểu cô nương này chậm rãi đi đến bên cạnh mình, sắc mặt thong dong, không kiêu ngạo không siểm nịnh không khỏi có chút cảm xúc: đã bao nhiêu năm không có thiếu niên nào dám nhích lại gần mình như thế rồi?

“ Ngươi đứng bên cạnh ta sẽ dọa cá chạy mất đấy!” mặc dù nói như thế, nhưng trong lời nói của lão lại không có bao nhiêu trách cứ. Ngược lại có chút cảm xúc hoài niệm. Rất nhiều năm về trước, cũng từng có người nói với mình như thế.

Ninh Tiểu Nhàn che miệng khẽ cười nói: “ Ngài câu như vậy thì đến khi nào mới câu được cá?

“Hai canh giờ …” vẻ mặt lão không xác định.

Choáng luôn, trước khi nàng đến, suốt hai canh giờ lão nhân mới câu được bốn con mực?  Với tốc độ này, đến sáng hai ngươi ăn cũng không đủ no. Quan trọng nhất là, nàng không có biện pháp nào đứng lại trên mặt nước lâu như vậy, thần lực của nàng tiêu hao rất lớn.

Nàng nhịn cười nói: “ Có cần vãn bối xuất thủ tương trợ không?”

“Không cần!” lão nhân nghiêm mặt nói, “ Nếu không dùng cần câu, ngược lại ta dùng chút thuật pháp, con mực liền nhảy vào trong tay ta thì còn dùng cái cần trúc này làm gì nữa?” lão đúng là không có  được bộ dáng Khương Thái Công câu cá, già mồn cãi láo.

Lão đầu tử này bị chạm dây rồi sao? Nhưng nàng có biện pháp. Ninh Tiểu Nhàn đảo mắt lòng vòng nói: “Nếu ta có biện pháp câu cá tốc độ nhanh hơn ngài thì sao?”

“ Điều này có thể sao?” lão nhân quản nhiên gật đầu, bán tính bán nghi nói, “ Ngươi có thể cho cá tự động cắn móc câu sao?”

Đương nhiên là có thể đấy. Nếu như Đồ Tẫn ở đây thì không phải lo lắng, để hắn hóa ra phân thân xuống nước đi thu hút con cá cắn mồi, nhưng hắn không có ở chỗ này, huống hồ đại tu sĩ cũng có tôn nghiêm, cho nên nàng phải dùng một biện pháp khác.

Chính là phương pháp xử lý của phàm nhân.

“Việc nhỏ mà thôi” nàng từ trong ngực móc ra Oánh quang thảo, ánh sáng trắng dịu dàng lập tức chiếu sáng phạm vi hai ba trượng xung quanh, giống như trong đêm tối đốt ngọn đèn sáng.

Lão nhân ngạc nhiên nói: “ đây là?”

“ Đa số các loại cá đều ưa ánh sáng, tại ban đêm hắc ám như vậy, chỉ sợ là không nhịn được mà chạy đến như xua vịt?”  Nàng mím môi cười cười: “ Lão nhân gia, ngài trông chừng cần câu trong tay nha, con cá lập tức tới rồi.”

Tiểu Vưu Ngư cũng là loài sinh vật  hướng ánh sáng ban đêm, nàng vừa rồi dùng thần thức dò xét thoáng một cái, hồ nước mặn này, ở bên trên thủy vực đúng là có một lượng lớn tiểu Vưu ngư đang chậm rãi bơi đi.

Quả nhiên, sau nửa nén hương thời gian, phía dưới Oánh quang thảo ngày càng có nhiều cá con tụ tập lại, cái đầu cũng là càng ngày càng lớn. Rất nhiều con cá quẫy đuôi vào mặt nước kêu phình phịch, chúng đều muốn gần nguồn sáng hơn. Vừa mới hơn mười nhịp thở, lão nhân quả nhiên vui vẻ nói: “ Cắn câu rồi, cắn câu rồi.” thò tay nhấc lên, một đuôi cá trắm to bị lão vung lên mặt hồ.

“Đúng là hữu dụng nha! Câu tiếp, câu tiếp!”

Lão tiếp tục vung cần, Ninh Tiểu Nhàn không nói lời nào, chỉ chú tâm cầm Oánh quang thảo đứng trên mặt nước, đảm nhiệm làm đèn dụ cá.

Sau nửa canh giờ, lão nhân liền câu lên mười hai con Tiểu Vưu Ngư, còn có nhiều cá tạp khác. Lão cũng rất kì lạ, chỉ để lại Tiểu Vưu Ngư, những con cá khác đều thả lại trong nước.

Kế tiếp, Ninh Tiểu Nhàn lại ra tay, đem những Tiểu Vưu Ngư này  làm sạch một phen,  chỉ có điều lão ăn đến con thứ ba liền dừng lại không ăn nữa, mút đầu ngón tay, vuốt bụng nói: “Thật thống khoái!” lão rót hai phần rượu, mới nói tiếp, “ Tiểu cô nương, hôm nay ngươi giúp ta, có muốn điều gì không?”

“Không dám” nàng cung kính nói, trong nội tâm lại lặng lẽ nói, ngươi có thiên tài địa bảo, pháp khí linh sủng gì, liền cho ta đi, ta đều chê ít.

Lão nhân thâm trầm than thở một tiếng: “Ta bị Quảng Thành Cung thu lưu lúc ba tuổi, đều là một tay sư huynh nuôi ta lớn. Năm đó ngoại trừ thay sư phụ truyền khóa thụ nghiệp, hắn thường dẫn ta đến cái đảo giữa hồ này câu cá nướng ăn,  đến nay đã hơn sáu mươi năm rồi. Ta cũng không dám quên!”

“Bây giờ ông ấy đâu rồi ?” nàng thuận miệng hỏi.

“ Đã chết rồi, nhiều năm như vậy, nhiều việc vặt vãnh quấn thân, đến hôm nay rảnh rỗi ta mới tưởng nhớ đến, đáng tiếc, đáng tiếc!” nói xong lão nhắm mắt, sau nửa ngày không nói không động giống như thiếp đi.

Nàng cho rằng tu luyện đến tình trạng tinh thâm này rồi, có lẽ trời sập cũng không sợ hãi, tâm như sắt đá, sao lão lại thương xuân buồn thu, nhớ về chuyện cũ chứ?

Trường Thiên biết trong nội tâm nàng ngờ vực, lên tiếng nói: “Trước khi lão độ kiếp, muốn đem tâm sự, tâm nguyện đều nói ra rõ ràng, như thế mới có thể an tâm, đến lúc độ kiếp càng thêm mấy phần chắc chắn. Nếu không, lão mà giữ lại tiếc nuối đi khiêu khích thị uy thiên địa thì chẳng khác nào tự tạo ra một chỗ trống cho Tâm ma thừa dịp đi vào. Lão nhớ lại ngày còn nhỏ ở chỗ này câu cá, chính là khúc mắc của lão. Hôm nay, lão dựa vào dịp này mà nhắc lại, làm như vậy để loại bỏ một mảnh khuyết điểm cuối cùng trong nội tâm.”

Nàng giật mình. Khó trách với thần thông của lão còn kiến trì dùng cần câu cá, khó trách với thân phận tô nsư của lão còn muốn tự mình làm sạch tiểu Vưu Ngư, hóa ra đấy cũng là một cách, chỉ vì đem chuyện cũ “buông” mà thôi.

Thật lâu, lão nhân mở mắt ra: “ Ngươi đã giúp ta hoàn thành tâm nguyện, ta nên trả thù lao cho ngươi mới đúng.” Lão từ trong ngực lấy ra một khối Thạch Đầu nhỏ màu đỏ nhạt, đưa cho Thất Tử đang nằm sấp một bên.

Tảng đá kia lớn nhỏ chỉ như ngón cái, hình dạng bất quy tắc, màu sắc ảm đạm, bên trong thoạt nhìn có tạp chất. Nhưng mà Thất Tử nhìn thấy nó. hai mắt lền tỏa sáng, một ngụm ngậm vào trong mồm rồi nuốt xuống, gấp đến độ không kìm nổi.

Nàng ngạc nhiên nói: “ Đây là cái gì?” Thất Tử lần đầu tiên không để ý đến nàng, chỉ từ từ nhắm hai mắt lại, cuộn tròn thân, giống như đang vận hành pháp môn.

Lão nhân ha ha cười : “ Đây là đá Bổ Thiên Thần trong lúc ta vô tình có được, nghe nói đối với sự tấn cấp của loài yêu có lợi rất lớn. Được rồi, Trọng Minh Điểu của ngươi đang ở giai đoạn quan trọng của cánh cửa  Đại Thành hậu kỳ, đoán chừng nuốt tảng đá này xong, sẽ đột phá Đại Thành kỳ, rất nhanh tiến vào giai đoạn Vạn Tượng kỳ. Ta ở trong nội cung Quảng Thành ngoại trừ hai thần thú trấn sơn ra, cũng không có linh thú nào có thể lọt vào mắt ta ta, không bằng liền tặng cho ngươi vật.”

Nàng mừng lớn, liền vội vàng đứng lên cảm ơn lão nhân. Tu vi của Thất Tử tiến triển rất chậm chạp, từ sau khi theo nàng mỗi ngày đều phục dụng Ngọc Cao, lúc đó mới tăng trưởng nhanh lên. Nhưng mà đá Bổ Thiên Thần được rất nhiều yêu quái công nhận là vật đại bổ nhất, chỉ một khối nhỏ cũng đủ khiến nó rất nhanh chóng thăng tiến đến Vạn Tượng kỳ rồi.

Nàng chẳng qua thuận tay nướng mấy con mực cho lão nhân kia thôi, không nghĩ sẽ lấy được đồ tốt như vậy, chỉ có thể nói cơ duyên của Thất Tử đến rồi, cũng có thể thấy rõ trong tay lão đầu tử Quảng Thành cung này, có rất nhiều bảo vật, tùy tiện mang ra cũng làm cho phàm nhân líu lưỡi không thôi.

Lão nhân khoát tay nói: “ Không cần đa tạ, tình trạng trước mắt, ta cũng không muốn nợ thêm nhân tình nữa.”

Nàng biết rõ “trước mắt” chính là chỉ thời điểm thiên kiếp sắp tới, lão sẽ không để cho lòng mình lưu lại khuyết điểm, cho nên liền phải trả, không thể lại nợ nhân tình,

Sau đó lão nhíu nhíu mày nói: “ Kỳ quái, sao còn chưa tới?”

Lão vẫn còn đồng bọn? Ninh Tiểu Nhàn giật mình, hơi có một chút cảm giác không ổn. Có thể để lão chờ đợi, tu vi khẳng định không thể kém, lão đầu tử đang yên lành, không ở chỗ của mình đãi khách, hết lần này đến lần khác chạy đến cái đảo hoang trên hồ này để gặp gỡ,  ngẫm lại cũng thấy có chút không thể để cho ai biết được. Chính nàng hỏa hầu còn thấp, ở bên hai người lạ tu vi cao cũng có chút nguy hiểm.

Đáng tiếc lão vừa mới nói xong, Trương Thiên liền thấp giọng nói: “Có người đến. Khí thế của người này có chút lăng lệ ác liệt .” trên mặt nước ở phương xa, quả nhiên có một người thứ ba thản nhiên đi đến.

Trên người mũ áo màu trắng, dáng người thon dài, nhìn bên ngoài khoảng ba mươi tuổi, mặt trắng không râu, vốn ngày thường cũng tuấn lãng, đáng tiếc khóe miệng cùng khóe mắt đều có chút hạ xuống, lộ ra sắc thái quá mức lãnh lệ. Lão chắp tay sau lưng đi trên mặt hồ. Lộ ra khoan thai tự đắc, chợt nhìn phía dưới cũng không quá thần kỳ, Trường Thiên lại nhắc nhở nàng: “ Đều là Độ Kiếp Kỳ đại viên mãn, tu vi còn cao hơn lão đầu kia, nàng xem dưới chân lão.”

Nàng ngưng mắt nhìn lại, bộ pháp người này không khác gì thường nhân, nhưng mỗi bước chân đạp lên, hồ nước dưới chân tựa như hoàn toàn đứng yên, ngay cả hoa văn sóng nước cũng cứng lại như được đúc bằng sắt, giống như hồ ngưng tụ thành một khối cứng rắn mặc lão giẫm đạp. Nhưng sau khi lão bước qua một đoạn khoảng cách ngắn, cất bước một lần nữa,  hồ nước bị giam cầm lại một lần nữa bắt đầu khởi động,  gợn sóng không ngớt.

Bình Luận (0)
Comment