Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 274

Nhưng hắn quay đầu lại tự định giá, nghe nói đan sư Lý Kiến Minh tìm đến số tuổi còn trẻ, cho dù hôm qua nắm được Xà Thiệt thảo bắt đầu nghiên cứu, thì hôm nay muốn lấy thành phẩm ra là không thể nào .

Cõi đời này cho dù có thiên tài, cũng không thể trong một ngày một đêm nghiên cứu ra Hóa Thần đan; cho dù luyện ra rồi, cũng chưa chắc có thể đạt tới ba phần trăm tỷ lệ phá cảnh. Chỉ cần thấp hơn cái hiệu quả này, hắn liền có lý do khiến Từ Lộng U và hắn cùng chung mối thù, cùng nhau thu thập Lý Kiến Minh rồi.

Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn hơi nguôi giận.

Tuy Từ Lộng U không phải người Quảng Thành Cung, nhưng bối phận lão bày ở nơi này, lời lão vừa nói ra…, mọi người khẳng định sẽ phải đợi cùng lão.

Khách quý tới cửa, bên trong Đa Bảo Các tất nhiên bày lên cơm nước phục vụ. Đồ ăn của người tu tiên không giống người phàm dầu mỡ như vậy, trong Quảng Thành cung lại là trân phẩm, bữa tiệc này coi như là khách và chủ đều vui vẻ, trong lòng hai người Lý Kiến Minh và Bùi Vu Viễn mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, từ đầu tới đuôi đều không nhìn nhau, tất cả trong mắt đều là thanh tĩnh.

======

Thời gian tí tách rồi biến mất, đảo mắt một canh giờ đi qua.

Bữa tiệc đã thu dọn xuống, ngay cả trà xanh cũng đã châm qua ba bốn chén. Từ Lộng U rốt cục không nhịn được hỏi: “Lý phó chủ sự, ngươi hẹn vị đan sư kia, rốt cuộc là giờ nào?”

Lý Kiến Minh đã sớm gấp đến độ ruột cũng muốn quấn quýt ở chung một chỗ, hết lần này tới lần khác trên mặt còn muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Chính là hẹn giờ Thìn.”

Một canh giờ nhưng là bao gồm hai giờ. Mà hai giờ sau, xem lễ đại điển sẽ phải bắt đầu!

Không đợi những người khác chất vấn, sắc mặt Diệu Thiên Tuyết cũng lạnh xuống nói: “Hồ nháo! Đại điển xem lễ sắp tới, há có thể hẹn vào thời gian bất tiện như vậy?”

Lý Kiến Minh cười khổ nói: “Thời gian này hẹn không được tốt, nhưng ta vốn chỉ là làm giao dịch hai người mà thôi. Vậy mà hôm nay Bùi phó chủ sự có thể mời các vị đều đến đây chứng kiến. Nói không chừng Đan sư kia còn đang luyện đan, lúc này lại đi quấy nhiễu nàng lại càng không ổn!”

Từ Lộng U gật đầu nói: “Lý phó chủ sự nói có lý, đây là chúng ta tự mình miễn cưỡng người ta. Cứ chờ một chút đi.”

Bùi Vu Viễn thấy lão đầu tử này còn giúp đối thủ nói chuyện, trong lòng vẫn thầm mắng lão hồ đồ.

Lại qua hai khắc thời gian.

Sắc trời sớm phát sáng, mặt trời đỏ đã ở một canh giờ trước liền từ biển mây bay lên. Mọi ngườiđều  trông mong, Diệu Thiên Tuyết lại càng đi lại nhiều lần, một khi có đan sư cầm trong tay Hóa Thần đan mà đến lập tức thông truyền.

Nhưng người giữ cửa Đa Bảo Các thủy chung vẫn không đến.

Tình thế này đối với mình là một chuyện thật tốt a, Bùi Vu Viễn ho nhẹ một tiếng. Đợi lực chú ý của mọi người đều tập trung vào trên người mình, lúc này mới nói: “Lý phó chủ sự, giờ Thìn đã đến. Đan sư theo lời ngươi nói vẫn không trình diện. Hiện nay, ngươi còn có lời nào để nói?”

Lý Kiến Minh nghiêm nghị nói: “Nàng tuyệt đối sẽ không thất hẹn! Xin chờ thêm một khắc đồng hồ nữa.”

Đôi mi thanh tú của Diệu Thiên Tuyết nhăn mày lên: “Hiện nay hắn vẫn ở trong Quảng Thành cung đúng không? Ngươi báo vị trí, ta phái người mời hắn đến đây là được.”

Lý Kiến Minh chần chờ nói: “Cái này. . . . . .” Chuyện cho tới lúc này, hắn vẫn muốn tuân thủ lời hứa hẹn. Không muốn lộ ra thân phận của Ninh Tiểu Nhàn.

Diệu Thiên Tuyết cả giận nói: “Vị đan sư này cũng không phải là ở nơi không thể làm người khác biết. Hiện tại đây là đại sự của Đa Bảo Các. Lý phó chủ sự, quyền quyết định đã không phải của riêng ngươi.”

Nếu Ninh Tiểu Nhàn không lộ diện, chỉ có chức vị của mình khó bảo toàn, sợ rằng còn phải tiếp nhận xử trí của môn quy. Lý Kiến Minh do dự một hồi lâu, lúc này mới thở dài một tiếng nói: “Nàng ở tại trên đỉnh núi Hạc Minh, ta tự mình đi mời nàng đến đây.”

Bùi Vu Viễn ngắt lời nói: “Lý phó chủ sự, nơi này còn cần ngươi chủ trì, hãy phái người khác đi đi!” vừa cười lạnh nói.” Núi Hạc Minh? Đó là chỗ ở của tán tu và yêu quái, người ngươi gọi là luyện đan đại sư, thì ra ở đó sao?”

Tiểu tử này dùng thái độ này để nhìn hắn, hẳn là sợ hắn chạy! Lý Kiến Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Vu Viễn một cái, người nọ là muốn bức hắn đến đường cùng. Mặc dù dĩ vãng hai người không hòa thuận, nhưng hắn lại chưa bao giờ nổi lên sát tâm như bây giờ.

Những người khác nghe Bùi Vu Viễn vừa nói như vậy, trong lòng tất cả cũng có chút dao động, cho dù là Từ Lộng U cũng nhíu lại chân mày.

Con đường luyện đan khó đi như thế, tiền tài trong tay đan sư cũng thật to. Người tu đạo dạy “Tài, lữ, pháp, địa” , mà đan sư đối với tài, địa yêu cầu cao hơn tu sĩ bình thường không biết bao nhiêu lần.

Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, muốn trở thành đan sư hợp cách, trên tay không biết phải muốn luyện phế bao nhiêu lò đan dược. Cho dù là linh đan Trúc Cơ Đan, Kết Kim Đan thì tỷ lệ thành công cũng là thấp đến đáng thương, trong lúc này sẽ tiêu hao thiên tài địa bảo, cái nào không phải là dùng linh thạch đổi lấy chứ?

Nếu muốn tu luyện tới cảnh giới của Lộng U tiên sinh, linh thạch đầu tư vào cũng phải tính bằng đơn vị ngàn vạn. Hao tổn tiền của như vậy, là cần toàn bộ Tông toàn phái  cung cấp nuôi dưỡng toàn lực. Dùng khả năng danh môn của Quảng Thành Cung, nhiều năm như vậy cũng không có ra một Lộng U tiên sinh, vị đan sư Lý Kiến Minh kết giao cái kia, lại ở tại núi Hạc Minh.

Núi Hạc Minh là chỗ ở của ai? Chỉ có tán tu và tán yêu ở tại nơi đó, trong miệng mọi người chưa từng nói rõ, tuy nhiên trong lòng cũng âm thầm xem thường , đơn giản là người tu tiên không môn không phái, vô luận là công pháp, tố chất, tài lực đều kém hơn đệ tử danh môn.

Đan sư rõ Lý Kiến Minh mời ràng là tán tu, nếu không tốt còn là một yêu quái, ngày ngày nắm chặt dây lưng quần người sống như vậy, có thể luyện ra Hóa Thần đan sao?

Đa số mọi người giờ phút này liền nghĩ, Kết Kim Đan và Hóa Anh đan hắn giao cho Lý Kiến Minh, đại khái chính là kết quả của vận khí quá tốt sao?

Diệu Thiên Tuyết cũng âm thầm rầu rỉ, Lý Kiến Minh bình thường khôn khéo, phút cuối cùng làm sao hồ đồ như thế? Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Để thủ hạ ngươi đi mời không phải là được sao? Nhanh lên, nhanh lên!”

Lý Kiến Minh biết chuyện đến đây đã không có đường sống quay lại, không thể làm gì khác hơn là sai tâm phúc của mình, bảo hắn đi Núi Hạc Minh mời Ninh Tiểu Nhàn đến, tự mình thì đè xuống tâm tình khẩn trương.

Mọi người nhất thời không tiếng động.

Vậy mà một lát sau, người này vội vả tự bên ngoài đi tới, quỳ trên mặt đất run giọng nói: “Tiểu nhân theo lời người nói đến Núi Hạc Minh tìm nàng, nhưng mà, nhưng mà trong lầu không có một bóng người!”

Cái gì?

Tất cả mọi người chỗ này đều kêu lên, Lý Kiến Minh cả kinh không phải chuyện đùa, giọng căng thẳng nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi đã cẩn thận xem xét rõ ràng?”

Người nọ ấp úng nói: ” Tiểu lâu kia chỉ có hai tầng, ta trên dưới trong ngoài toàn bộ tìm hết, ở cả phía sau núi cũng lăn qua lộn lại tìm nhiều lần, nhưng vẫn không thấy nửa cái bóng người!”

Mặt Lý Kiến Minh xám như tro tàn, chậm rãi ngã ngồi.

Chẳng lẽ, mình thật nhìn lầm người rồi, Ninh Tiểu Nhàn mang gốc cây Xà Thiệt Thảo giá trị hơn trăm vạn đào tẩu?

Sảng khoái, quá sảng khoái rồi! Không ngờ địch nhân nhiều năm lại lảo đảo muốn ngã, hiện tại  Bùi Vu Viễn giống như trời rất nóng uống được nước ngọt ướp lạnh, từ trong tới ngoài ngọt ngào thư sướng, nếu không phải bản lĩnh tu dưỡng của hắn giỏi, quả thực liền muốn mặt mày hớn hở rồi.

Cuối cùng hắn còn nhớ rõ hiện tại đang ở chỗ nghiêm túc và trang trọng, không thể lộ ra nụ cười quá liều lĩnh, cho nên cố nén hưng phấn trong lòng, cười nhạo nói: “Tốt, một cái đan sư, tốt, một cái mang theo bảo vật lẩn trốn! Lý Kiến Minh, bây giờ ngươi còn có lời gì để nói?”

Sắc mặt Lý Kiến Minh lộ vẻ sầu thảm, khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt, lắc đầu: “Không có. Là ta biết người không rõ, ta tự xin trách phạt!” Dứt lời liền đứng lên, đem áo bào xanh tơ vàng trên người cởi xuống. Cái áo choàng này chỉ có phó chủ sự mới có thể mặc. Sau khi hắn trở về từ trận Luân hồi, liều chết mà làm việc cật lực lâu như vậy, cuối cùng bí quá hoá liều giao Xà Thiệt thảo ra ngoài, cũng bất quá chỉ vì không muốn làm thất vọng cái áo choàng trên người.

Không ngờ cuối cùng lại không giữ được. Hắn chua chát cười một tiếng, đem áo choàng giao cho đệ tử tiến lên lấy.

Diệu Thiên Tuyết cất cao giọng nói: “Diệt trừ chức phó chủ sự của Lý Kiến Minh ở Đa Bảo Các. Chư vị còn có nghi nghị gì không?”

Tại chỗ không người nào lắc đầu.

“. . . . . . Vừa là như thế, ngươi đã mất chức vụ và quân hàm ở bên trong Đa Bảo Các, không nên dự họp ở nơi như thế này. Ngươi đến Ngôn Trách Đường, đem hình dáng lai lịch rướng mạo của tên lừa gạt đi tiên thảo nói rõ ràng. Sau đại điển khi xem lễ chấm dứt, ta sẽ lập tức cho người truy xét!” Nàng tiếc hận nhìn Lý Kiến Minh một cái. Mặc dù có lòng, giờ phút này cũng không cách nào giúp đỡ. Mọi người tại đây đều hiểu, Lý Kiến Minh làm mất tiên thảo giá trị trăm vạn là chuyện nhỏ, đắc tội Từ Lộng U và Khâu Xử Viễn mới là chuyện lớn.

Lộng U tiên sinh cũng thôi. Vị Khâu Xử Viễn này là phó chưởng giáo của Quảng Thành Cung, nội tâm luôn luôn không rộng rãi lắm, đợi đến sau khi xem lễ đại điển chấm dứt còn không biết sẽ làm sao sửa trị Lý Kiến Minh đây. Một gậy của Bùi Vu Viễn đánh đúng tử huyệt, sau này Lý Kiến Minh còn muốn tung mình chỉ sợ là người si nói mộng rồi.

Tâm trạng Lý Kiến Minh giờ phút này, chính là như người uống nước, lạnh ấm tự biết. Hắn không chết, nhưng từ nay về sau tiên đồ sẽ khó khăn. Hắn cắn răng, ánh mắt nhất nhất quét qua mọi người ở giữa sân, vững vàng nhớ kỹ vẻ mặt mọi người, âm thầm thề nói, nếu có một ngày có thể ngóc đầu trở lại, giờ phút này người trong sân nên mượn hơi, đáng đánh áp, nhất định phải nhớ rõ ràng.

Hắn đem hết toàn lực thu thập tâm tình, hướng mọi người tại đây cúi thấp đầu, lúc này mới cố gắng đứng thẳng lưng, bước nhanh đi ra ngoài. Đường đường tu sĩ Kim Đan kỳ, đi đường nhưng cảm thấy dưới chân bồng bềnh đung đưa, giống như không cẩn thận sẽ bị ngã. Kiên trì tới Đình Ngoại, hắn ngự lên pháp khí, hóa thành luồng sáng đỏ rời đi.

Hắn là người Quảng Thành cung, mọi người cũng không lo hắn một mình bỏ chạy giống như đan sư kia.

Bùi Vu Viễn thấy bóng lưng thất ý của hắng càng đi càng xa, trong lòng nói không hết sảng khoái, lại chỉ có thể nắm quyền, trên mặt bày ra một bộ vẻ thương tiếc, bởi vì Diệu Thiên Tuyết đang hướng Lộng U tiên sinh nói xin lỗi: “Lại có mắt không mở để tiểu tặc đến Quảng Thành Cung lừa gạt. Diệu Thiên Tuyết làm chủ sự Đa Bảo Các mà không phát giác ra, thất quá thất chức. Lộng U tiền bối, chuyện này ta sẽ bẩm báo lên bên trên, xin nhận trách phạt. Kính xin tiên sinh thư thả cho bọn ta một đoạn thời gian, đem Bạch hoa Xà Thiệt thảo đoạt về!”

Từ Lộng U khoát tay nói: “Chuyện này cũng không trách ngươi. Ta vốn tưởng rằng, đan đạo xuất hiện thêm một người có thiên phú dị bẩm, trong lòng chính là cảm thấy ủng hộ. Vậy mà, aixx. . . . . .” Lão trầm trầm thở dài, ngậm miệng không nói, tuy nhiên mọi người đều biết ngụ ý của lão.

Chuyện hôm nay, người nào ở trong Quảng Thành Cung lại không biết là Bùi Vu Viễn giở trò quỷ sau lưng? Nhưng hắn đã thắng, như vậy hết thảy không cần nói. Diệu Thiên Tuyết trầm mặc một hồi lâu, cũng chỉ có thể thấp giọng nói: “Đa Bảo Các tất sẽ cho Lộng U tiên sinh một câu trả lời thỏa đáng.”

Mất Bạch hoa Xà Thiệt thảo cũng chỉ tổn thất trăm vạn linh thạch, nếu vì vậy mà trở mặt cùng Lộng U tiên sinh, đó mới là tổn thất nàng gánh vác không nổi  .

Bình Luận (0)
Comment