Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 277

Edit: Hàn Tuyết
Beta: Tiểu Tuyền

Trong tinh xá nhất thời một trận im lặng. Dù nàng không nói, những người đang ngồi cũng biết lúc này Khâu Xử Viễn đã đi quá giới hạn, quản đến quyền của Phong Văn Bá trong Đa Bảo Các. Quan hệ của giữa hai vị phó chưởng giáo rất vi diệu, bọn họ làm thủ hạ nên không muốn đắc tội hai bên.

Vấn đề này, không ai dám trả lời.

Từ Lộng U bị kéo vào trong trận giao phong này không hiểu nội tình cũng thấy hứng thú, trên mặt cười híp mắt, nhìn không ra nửa điểm bất mãn.

Bùi Vu Viễn cưỡng chế một trận tức giận, lạnh lùng nói: “Lá của Xà Thiệt thảo rốt cuộc dùng như thế nào, nói miệng không bằng chứng! Nếu ngươi thật cầm đi chế luyện thuốc bị thất bại, cũng nên lưu lại bã thuốc để kiểm tra.”

Lời này làm như đánh trúng xương sườn mềm nàng. Ninh Tiểu Nhàn nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt vì kìm nén mà trở nên đỏ bừng, lớn tiếng nói: “Người nói cái gì, ta luyện thất bại sao? Chẳng qua là dược hiệu không được như ta dự đoán lúc trước thôi!”

Bùi Vu Viễn cười càng lạnh hơn: “Phải không? Vậy còn không bằng lấy ra, để cho mọi người nhìn xem ‘dược hiệu không bằng ’ là cái gì? Nếu không ——” hắn kéo dài ngữ điệu, “Chính là ngươi và Lý Kiến Minh hai người thông đồng hợp mưu, tham ô lá của Xà Thiệt thảo!”

Thật là trần trụi, lên án nghiêm trọng rồi. Mỗi chiếc lá của Xà Thiệt thảo, trị giá đều trên năm vạn linh thạch, nếu ba chiếc lá thật là nàng nhổ ra mà không thu hồi được, như vậy nàng dựa vào sự giúp đỡ của Lý Kiến Minh, tham ô mười năm vạn linh thạch trong Đa Bảo Các!

Mọi người tại đây rối rít gật đầu, đều cho rằng hắn nói rất có lý. Lý Kiến Minh là người duy nhất chưởng quản đan dược này, thật sự là chức quan lớn béo bở trong các, nếu nói không ai thèm muốn hoặc động tâm, đó là không có khả năng. Lập tức có hai vị các lão tán thành nói: “Bùi phó chủ sự nói cũng có lý, tiểu cô nương này quả thật nên mang đan dược hoặc bã thuốc lấy ra cho chúng ta nghiệm. Nếu thật là thất bại, vậy thì không còn gì để nói.”

Ninh Tiểu Nhàn thở dài, làm như biết chuyện này không dễ dàng rồi. Cuối cùng từ trong ngực móc ra hai hộp ngọc.

Một cái hộp vừa lấy ra, Bùi Vu Viễn đã muốn cất tiếng cười to. Đơn giản vì cái hộp này lại là hộp đựng thuốc thông thường mà người phàm dùng, chất lượng ngọc đục ngầu, mặc dù trên nắp hộp có khắc một đóa Mẫu Đơn, nhưng kỹ thuật khắc không linh hoạt tự nhiên, không có nửa điểm sáng tạo độc đáo.

Trị giá của cái hộp này tuyệt đối sẽ không vượt quá mười lượng bạc. Tu sĩ có dùng nó để chứa đựng Hóa Thần Đan giá trị mấy chục vạn linh thạch không?

Nàng cắn môi đưa hộp ngọc cho Lý Kiến Minh.

Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, Lý Kiến Minh mở hộp ngọc trong tay ra. Mở ra một đường nhỏ, cực kỳ nhanh liếc nhìn bên trong một cái, sau đó”Bộp ” một tiếng khép nắp lại, ngay cả thần thức mọi người cũng không kịp thả ra!

Hắn lại không đưa vật trong hộp cho mọi người nhìn! Người người trong lòng giống như có mèo con cào. Ngứa ngáy vô cùng.

Lý Kiến Minh cũng không để ý tới mọi người. Chỉ chuyển hướng về phía Diệu Thiên Tuyết, trên mặt lộ ra mấy phần ảm đạm: “Chủ sự, là ta phân phối không thích đáng. Mười năm vạn linh thạch này, hãy để ta bồi thường, xin đừng truy cứu trách nhiệm Ninh cô nương nữa.” Dù mười năm vạn linh thạch, hắn vẫn lấy ra được.

Giống như hắn xuất tiền ra mua ba chiếc lá linh thảo kia.

Thật ra, nghe mười năm vạn linh thạch tuy là không ít, nhưng so với tài nguyên trong Quảng Thành Cung, nhất là Đa Bảo Các thì chỉ là chuyện nhỏ. Các lão đang ngồi liếc nhìn nhau, còn không có lên tiếng. Nhưng Bùi Vu Viễn trầm giọng nói: “Không được”

“Giúp đỡ riêng tư, luận tội như trộm. Sao có thể dùng tiền vật đền bù chứ? Nếu như thế. Người người trong Đa Bảo các đều trộm đồ, thất thủ bị bắt thì tự bỏ tiền túi chống đỡ. Thiên hạ nào có loại đạo lý này?”

Không thể không nói, Bùi Vu Viễn nói rất có đạo lý. Nói ví dụ gần đây rất nhiều Cựu quan lớn sa lưới, tiền tài tham ô dù bị cưỡng chế nộp tiền của phi pháp lên rồi, vẫn phải ngồi tù như nhau.

Lý Kiến Minh tỉnh táo nói: “Lúc ta đưa Xà Thiệt thảo cho Ninh cô nương, vẫn là phó chủ sự quản lý phòng đan dược của Đa Bảo Các. Theo luật trong các, ta có quyền phân phối Xà Thiệt thảo trong tay, nói gì mà đồng phạm chứ? Theo luật trong các, khoản linh thạch này ta cũng không phải bỏ ra. Bùi Vu Viễn, ngươi được phân công quản lý phòng luyện khí, vì sao thay ta quan tâm phòng đan dược như thế?”

Bùi Vu Viễn nói: “Nếu như bình thường tất nhiên là không liên quan tới ta, nhưng Xà Thiệt thảo đã chỉ định muốn giữ lại cho Lộng U tiên sinh. Khả năng luyện đan của tiên sinh cả thiên hạ đều biết, trừ phi trong tay ngươi có linh đan có thể tốt hơn lão nhân gia luyện ra, nếu không tiểu cô nương này lấy đi Xà Thiệt thảo chính là lãng phí của trời, ngươi là chủ sự cũng phải cùng chịu trách nhiệm!”

Ninh Tiểu Nhàn nghe đến đó, không nhịn được chen lời nói: “Ta nhận được Xà Thiệt thảo trong thời gian quá ngắn, chỉ có một ngày một đêm, không còn kịp nghiên cứu cẩn thận nữa, nếu không Hóa Thần đan ta chế ra, dược hiệu sẽ không thua bất kì kẻ nào!”

Lời này mới nói ra miệng, không ít người đang ngồi đây nở nụ cười. Bùi Vu Viễn khinh thường nhìn nàng một cái: “Người quý ở chỗ tự mình hiểu lấy! Ngươi chế ra hai phần bã thuốc này, hiệu quả nếu bằng một nửa Hóa Thần đan, ta liền dâng hai tay lên hai mươi vạn linh thạch! Nếu có thể đạt tới trình độ của Lộng U đại sư, ta cho ngươi thêm năm mươi vạn linh thạch!”

Lúc nói ra những lời này ở trong tinh xá, rất có khí phách!

Ninh Tiểu Nhàn cắn môi dưới đến trắng bệch, gằn từng chữ: “Thật như thế?”

Bùi Vu Viễn cười lạnh hai tiếng: “Nói là làm! Chẳng qua là ngươi có tài năng như vậy sao?” Tuy nói người tu tiên hơn phân nửa đều có tướng mạo trẻ tuổi, nhưng trên người cô nương này khí chất thuộc về thiếu niên vẫn không mất đi. Cho dù nàng từ trong bụng mẹ bắt đầu tu hành luyện đan, đến bây giờ cũng chỉ có mười mấy năm  công lực, làm sao có thể sánh với mấy trăm năm  kinh nghiệm lịch duyệt của Lộng U tiên sinh chứ?

Chỉ mỗi điều này, nàng nhất định sẽ thua! Nếu hôm qua nàng cầm Xà Thiệt thảo bỏ chạy, Lý Kiến Minh cũng nhất định phải thua. Mặc dù đã biết một trận không thể áp đảo hoàn toàn, tối thiểu cũng thắng một trận! Nghĩ tới đây, hắn chỉ cảm thấy cả người thư sướng, ngay cả đầu óc thông minh sáng sủa không ít.

Diệu Thiên Tuyết thở dài, đang muốn mở miệng, nhưng khóe mắt liếc nhìn sắc mặt của Lý Kiến Minh, giống như có chút cổ quái.

“Ha ha ha!” Hắn rốt cục không nhịn được cất tiếng cười to lên, “Ninh cô nương, chúc mừng chúc mừng!” Ai nha, rất thống khoái! Lập tức có thể thấy bộ dáng hèn hạ kinh ngạc của họ Bùi, thật nên cầm gương để ghi lại! Hắn muốn xem lại một lần nữa.

Ninh Tiểu Nhàn cũng che miệng lại, xì một tiếng bật cười. Mới vừa rồi nàng cắn môi đến trắng bạch, là cố nín cười đây: “Lý phó chủ sự, khách khí khách khí. Lần tới có vụ mua bán tốt như vậy, nhất định phải cho ta biết, được rồi cây Xà Thiệt thảo nhỏ không nói, còn có người đưa lên bảy mươi vạn linh thạch! Có lời, thật có lời đó!”

Nàng nói đông nói tây lâu như vậy, kéo dài thời gian đến bản thân cũng có chút ngượng ngùng, còn không phải chờ Bùi Vu Viên hết sự nhẫn nại, đưa cho nàng thêm chút lợi ích sao?

Bọn họ cười đến lớn lối như thế, còn dùng ánh mắt trông mong như vậy! Đây là cái ánh mắt gì a? Bùi Vu Viễn nhớ khi mình còn bé theo cha lên núi, thấy lợn rừng trong cạm bẫy, trên mặt cũng lộ ra thần sắc như vậy.

Cái loại này chính là tính toán và cười nhạo!

Hắn chỉ vào Lý Kiến Minh, nhưng tâm tình giống như chìm sâu vào đáy giếng.

Trong ánh mắt giật mình của mọi người, Lý Kiến Minh không hề làm bộ làm tịch thêm, thoải mái mà mở nắp hộp, mở hộp ngọc cầm trong tay ra.

Cho nên tất cả mọi người thấy được hai viên to lớn trong hộp kia, long lánh ánh vàng, tròn căng, Hóa Thần đan có bề ngoài thật đẹp.

Rõ ràng chính là luyện chế thành công rồi nha, nơi nào là “Bã Thuốc” bẩn thỉu như Bùi Vu Viễn nói chứ? Nếu vật phẩm như này cũng có thể gọi là bã thuốc, vậy nhưng đan dược Đa Bảo Các bán a thì coi là cái gì, bụi lò sao?

Bùi Vu Viễn cũng nhịn không được nữa, đứng dậy chợt quát lên: “Khá lắm cô nương gian xảo giảo hoạt, dám lừa gạt bọn ta!”

Nụ cười trên mặt Ninh Tiểu Nhàn vừa thu lại, thần sắc tự nhiên nói: “Bùi phó chủ sự, nói chuyện phải lựa lời một chút. Từ đầu đến cuối, ta có nói qua ta luyện đan thất bại sao?”

Nàng vừa nói như vậy, đám người Diệu Thiên Tuyết nhịn không được khóe miệng cũng có nụ cười. Cô gái này, từ đầu tới đuôi chỉ nói “Không được như ý muốn”, “Không như ta tính toán” , nhưng quả nhiên không có nói hai chữ luyện đan “Thất bại” đâu, nhưng giữa những hàng chữ nàng nói, lặp đi lặp lại đều để lộ ra ý này.

Trên mặt Bùi Vu Viễn vừa xanh vừa trắng, cứng rắn tự đè tức giận lại ngồi xuống. Hiện tại, cũng chỉ có mong đợi viên thuốc này nhìn được nhưng không ăn được mới có thể làm cho hắn dễ chịu chút ít.

Lý Kiến Minh đưa hộp ngọc cầm trong tay cho Diệu Thiên Tuyết, lại cười nói: “May mắn không làm nhục mệnh.” Người sau há miệng, đang muốn gọi Trương các lão tới đây nghiệm đan, thì ngay lúc này Từ Lộng U ở bên cạnh nhìn thấy đã giành nói: “Đan này giao cho ta nghiệm thôi.”

Lộng U tiên sinh chịu ra tay, Diệu Thiên Tuyết còn có chỗ nào không đồng ý?

Cho nên mười mấy hơi thở sau, kết quả đi ra, hơn nữa để cho Từ Lộng U cũng có chút nghẹn họng nhìn trân trối: hai viên Hóa Thần đan từ một lò luyện ra, có thể đề cao 6% tỷ lệ thành công cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ Đại viên mãn đánh sâu vào cảnh giới Hóa Thần!

Bốn phía nhất thời yên tĩnh không tiếng động. Phải biết rằng, bình thường tỷ số Hóa Thần đan tăng lên, cũng bất quá mới có 3% mà thôi, Hóa Thừa đan mà Từ Lộng U luyện luyện ,sợ đã không quá trăm ngàn lần, thì thành tích tốt nhất của lão cũng chỉ có 5%. Người con gái trước mắt này theo đan đạo mà nói số tuổi còn rất trẻ, nàng luyện ra Hóa Thần đan, vật phẩm linh đan còn tốt hơn Lộng U tiên sinh bảy trăm năm tuổi.

Mà thiên phú như vậy, chẳng lẽ không thể xưng là yêu nghiệt sao?

Có hai người có sắc mặt xám trắng, một là Từ Lộng U bị đả kích, hai là tâm trạng rơi xuống đáy cốc của Bùi Vu Viễn. Sau hôm nay mọi người cảm thấy mình vừa trải qua một chuyện lớn, Lý Kiến Minh và Ninh Tiểu Nhàn cuối cùng liên thủ, giống như cho hắn bạt tai một cái mặt vang dội trên mặt. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy một ngụm hờn dỗi gắt gao ngăn ở ngực, muốn nhổ ra không được, phiền não khó gỡ, thật muốn băm vằm hai người sử dụng kế chọc người trước mặt thành thịt nát.

May là hắn còn lại mấy phần lý trí, nhớ được nơi này còn có các vị các lão, cho nên cưỡng chế vọng động ra tay, gắt gao trợn mắt nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái, quay đầu âm trầm nới vơi Lý Kiến Minh: “Lý phó chủ sự, giỏi tính toán a! Bùi mỗ bội phục.” Dứt lời liền tay áo vung lên, đi ra ngoài.

Hắn mới đi ra mấy bước, Lý Kiến Minh cười tủm tỉm nói: “Bùi phó chủ sự, chớ quên bồi thường bảy mươi vạn linh thạch nhé.” bước chân của Bùi Vu Viễn dừng lại, vạt áo của trường bào không gió mà bay, qua hai nháy mắt mới nặng nề hừ một tiếng, ngự lên pháp khí rời đi.

Hắn vừa đi, không khí trong tinh xá bắt đầu ôn hòa, mọi người tiến lên chúc mừng Lý Kiến Minh phục chức cũ, cũng tấm tắc khen ngợi Ninh Tiểu Nhàn còn nhỏ tuổi, trình độ đan đạo tinh thâm. Nàng khách sáo hai câu, cười híp mắt đón nhận.

Bình Luận (0)
Comment