Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 297

Edit: Ngôn Ngôn Beta: Tiểu Tuyền Nàng không nói nhưng trong nội tâm có chút khổ sở. Thoạt nhìn Bạch Hổ rất anh tuấn, thì ra tâm kế lại thâm trầm như vậy, xem ra yêu quái sống mấy vạn năm đều không thể coi thường được. Để cho nàng đau lòng nhất chính là Trường Thiên. Hắn cao ngạo là thế, phải bỏ ra cái giá lớn bao nhiêu, mới có thể nhìn rõ nhiều sự thật như vậy?

Thất Tử chở nàng trầm mặc mà chạy đi.

Nam Cung Chân sắp bắt đầu độ kiếp. Nưng mà loại chuyện dẫn động kiếp số này, chỉ có thể người trong cuộc chính mình mới cảm ứng đánh giá được đại khái thời gian sắp đến, lại không thể tinh chuẩn như đồng hồ bấm giây được, cho nên nếu như nàng muốn xem trực tiếp toàn bộ quá trình mà nói…, nhất định phải đến hiện trường chờ đợi trước thời gian diễn ra.

Lôi kiếp chính là kiếp số rơi xuống trên người tu tiên, là thành công khi vượt qua được đường ranh giới. Vô luận người độ kiếp sau lưng có thế lực tông phái cường đại đến cỡ nào, hắn cũng chỉ có thể một người cố gắng chống cự, bằng không thì lôi kiếp sẽ công kích cả tông phái, uy lực ít nhất tăng lên gấp trăm lần. Ít ra ở điểm này, Thiên Đạo tương đối công bình, nếu không những người có danh môn đứng sau lưng mà đưa ra hàng loạt hành động giúp đỡ một người độ kiếp, tỷ lệ thành công vượt qua kiểm tra thật sự quá lớn, so với những người xuất thân từ tiểu môn tiểu phái muốn an toàn thoải hơn khá nhiều.

Theo Quảng Thành cung mà tính, Nam Cung Chân nhất định sẽ không ở trong tông phái độ kiếp. Nhưng Trường Thiên biết rõ đi nơi nào có thể tìm được Nam Cung Chân—— lão sẽ không cách Quảng Thành cung quá xa, bởi vì vô luận hắn có thành công hay không, mỗi một lần quan sát độ kiếp sẽ thu được kinh nghiệm cực kỳ quý giá, Quảng Thành cung nhất định không thể bỏ qua. Đừng quên, hiện tại toàn bộ Quảng Thành cung đều bị đóng cửa, các đệ tử ra không được.

Lại nói độ kiếp mặc dù không giống tìm mộ, phải nghiêm khắc mà tìm một địa phương phong thuỷ tốt nhưng nhất định sẽ tìm một chỗ bằng phẳng a, tầm mắt khoáng đạt a, thuận tiện đi giới bày trận a? Hết lần này tới lần khác phụ cận Quảng Thành cung đều là núi cao nguy nga, tính đi tính lại. địa điểm phù hợp cũng chỉ có đại sơn cốc ở phía tây rồi.

Thất Tử chỉ bay trong một lát đã chạy đến chỗ cần tới. Đúng là mùi thơm của hoa cỏ tháng bảy, cái địa phương này xưa nay không có người đến, trong sơn cốc nhiều loại hoa giống như gấm. Bãi cỏ ngoại ô như đệm, địa phương này sức sống vô cùng tràn trề. Đáng tiếc, chỉ tồn tại được tối đa một ngày, ở đây phải chịu Thiên Lôi oanh kích.

Thất Tử không dám bay đến quá gần, cách sơn cốc vài dặm thì thu cánh đáp xuống, đoạn đường kế tiếp đều phải đi bộ. Bị thương do sắp có người độ kiếp so với sói hoang còn muốn đáng sợ hơn, nàng không muốn thu hút quá nhiều phiền toái.

Ninh Tiểu Nhàn tìm một cây đại thụ to khoảng mấy người ôm mới hết. Lặng lẽ trèo lên, đem Đồ Tẫn trong Thần Ma ngục dẫn ra. Sắc mặt hắn vẫn đang có chút tái nhợt, nhưng cơ hội đại năng độ kiếp như vậy ngàn năm khó gặp. Dù như thế nào hắn cũng không muốn bỏ qua.

Ở đây cách đáy cốc có hơn năm trăm trượng, có thể không bị Nam Cung Chân phát hiện. Cho dù hai người quen biết, nhưng nàng vô duyên vô cớ ra khỏi trận pháp bảo hộ của Quảng Thành cung, lại phải tốn không ít nước miếng mới có thể giải thích rõ ràng?

Từ nơi này nhìn lại. Đáy cốc đặc biệt bằng phẳng. Nam Cung Chân giống như là đã trải qua lễ tắm rửa, người mặc áo tím, một đầu tóc trắng dùng cao quan buộc lại chỉnh tề ở sau lưng. Khoảng cách xa như vậy, nàng còn có thể cảm nhận được khí tức trong suốt mà lạnh nhạt, giống như là vực sâu không đáy của đối phương. Một người to như vậy đứng ở trong sơn cốc, tất nhiên là nhân vật chính ở đây. Ninh Tiểu Nhàn không dám nhìn nhiều. Vị đại năng chi sĩ khí cảm rất nhạy bén, nàng mà nhìn nhiều một lát. Nói không chừng Nam Cung Chân có thể phát hiện sự hiện hữu của nàng

Trường Thiên lại chậm rãi lắc đầu: ” Không sao. Lúc này sơn tinh quỷ quái dòm ngó xem lão đếm không hết, chỗ của nàng bên trên hai trăm trượng cũng giống như cú núp trong bụi cỏ. Nam Cung Chân cũng biết hôm nay quần chúng đến xem nhiều, nên bây giờ lão cũng không quá để ý. Lúc Độ kiếp sấm sét địa ngục đánh vào thân, lão ngược lạisẽ không nghĩ có người ám toán lão.”

Nam Cung Chân hít vào một hơi thật sâu, sau đó thả ra tiếng nói lanh lảnh vang xa, âm thanh như gào thét chấn động khắp nơi. Miên man không dứt bên tai. Mỗi một lần hét kéo dài khoảng chừng thời gian một chén trà nhỏ, âm thanh rơi xuống về sau, trên mặt Nam Cung Chân khôi phục bình tĩnh, yên bình như mặt hồ không gợn sóng. Lão bó gối ngồi xuống, hai mắt khép hờ, khí thế toàn thân vừa thu lại, không còn là cái người tồn tại trong cốc dễ làm người khác chú ý kia, tựa hồ đã cùng trời đất hòa làm một.

Trường Thiên nói khẽ: “Đại kiếp nạn trước mắt không thể xảy ra sai lầm, lão bắt buộc chính mình phải tập trung cao độ, bắt buộc chính mình không thể không chuyên tâm.” Nam Cung Chân dù sao cũng là đại cao nhân Độ Kiếp kỳ rồi, cái gì nhẹ cái gì nặng tất nhiên là hiểu rõ..

Nam Cung Chân ở trong sơn cốc lẳng lặng ngồi, giống như là chưa từng phát giác ra chính mình là tiêu điểm được mọi người chú ý. Quần chúng cũng lẳng lặng đứng ngoài quan sát, chưa từng phát ra nửa điểm tiếng động. Cái tình huống kỳ quái này giống như là muốn kéo dài liên tục.

Vật đổi sao dời, một buổi tối đi qua. Sáng sớm ngày thứ hai, ngay tại lúc tia sáng mặt trời đầu tiên từ phía đông chiếu xuống, lôi kiếp rốt cuộc đã tới.

Lôi kiếp đầu tiên không hề báo hiệu mà bổ xuống dưới.

Đánh lén. Chỗ Ninh Tiểu Nhàn nhìn ra, thật sự là ông trời cũng biết đánh lén, rõ ràng là mây kiếp còn không có hình thành. Chỉ là một đạo lôi kiếp này hiển nhiên không có uy lực gì, ánh sáng màu xanh trong tay Nam Cung Chân lóe lên, cùng lôi kiếp đang rơi xuống đụng nhau, giống như là hai cái triệt tiêu lẫn nhau rồi.

Bầu trời rốt cục tạo thành mây kiếp, chỉ ở phía trên sơn cốc, chính xác hơn là chỉ ở phía trên Nam Cung Chân. Địa phương khác vẫn là trời nắng sáng sủa, có thể coi là hiện tượng lạ rồi. Trong mây kiếp sấm sét vang dội, chiếu lên khiến tất cả mây đen đều trắng bệch.

Ninh Tiểu Nhàn cũng thấy rõ ánh sáng màu xanh trong tay Nam Cung Chân là cái gì —— một thanh Ngọc Như Ý, chỉ xem màu ngọc, tính chất là biết vô cùng tốt, bên trên ánh sáng màu xanh lập loè, hiển nhiên phẩm giai bất phàm.

Sau khi lôi kiếp đầu tiên đánh xong, mây kiếp giống như làm công tác chuẩn bị trong chốc lát, thần lôi mới bắt đầu liên tiếp mà rơi xuống. Thiên Lôi tổng cộng có cửu trọng (chín lần đánh), mỗi lần rơi xuống đều ghi nhớ. Nhưng mà trừ phi là tội ác ngập trời, tội lỗi chồng chất, nếu không ông trời sẽ không đánh xuống cửu trọng Thiên Lôi vào ngươi đấy. Ít nhất trong gần hai vạn năm, đều không có nghe nói có người hưởng thụ loại đãi ngộ cấp cao này. Người tu tiên bình thường, tối đa cũng chỉ là lĩnh giáo một lần tứ trọng thiên kiếp thôi, lúc trước Nam Cung Chân liền đoán chừng, thiên kiếp của mình đại khái là tứ trọng rồi.

Lần lượt đã xong lôi kiếp lần thứ 11, Ngọc Như Ý trên tay Nam Cung Chân xem ra cũng đã tiêu hao hết pháp lực, khắp cả thân đều là vết rạn, ánh sáng màu xanh nhạt dần.

Trước khi đạo lôi kiếp thứ 12 rơi xuống, Nam Cung Chân thở dài, đem như ý ném lên. Không trung một đạo bạch quang hiện lên, lúc này đây lôi kiếp đem ngọc như ý đánh nát bấy, dư thế không ngừng, hướng Nam Cung Chân truy kích. Hóa ra lão muốn dùng cái này để kéo dài thời gian, thừa dịp ke hở ném ra một hạt giống thật nhỏ.

Hạt giống vào đất, nhưng mà trong vòng hai hơi thở, đã mọc rể nẩy mầm, nhú đất mà ra, thật sự trở thành đại thụ cành lá xanh um, che trời ở bên cạnh Nam Cung Chân. Nam Cung Chân khoan thai đứng ở dưới gốc cây, thực có vài phần khí chất Tiên Nhân. Nhưng mà sắc mặt lão nghiêm nghị ngưng trọng, xa không tự tại bằng Thần Tiên.

Trường Thiên nhẹ “Ồ” một tiếng nói: ” Linh căn của lão rõ ràng không phải thuộc tính mộc, vậy mà có thể sai khiến được một pháp khí này. Xem ra Quảng Thành cung cũng là môn phái cường đại rồi.” Pháp khí không chỉ là kim loại. Nghiêm khắc mà nói, cái gốc linh thụ này, cùng với đám ong nhỏ trong tay Ninh Tiểu Nhàn, cũng xem như là pháp khí.

Ninh Tiểu Nhàn thầm nghĩ, phương pháp của Nam Cung Chân thật là quá to gan, trái ngược hoàn toàn với hiểu biết của nàng ở Hoa Hạ bình thường “Ngày mưa dông không được đứng tại dưới gốc cây “, nhưng mà cây to này thoạt nhìn rất có lực ah, lôi kiếp đánh xuống đều nện vào bên trên tán cây.

Uy lực của lôi Kiếp lần này, cùng 10 đạo trước đó không thể so sánh nổi rồi. Mỗi một cái đều muốn làm cho ngọn và tán cây bên ngoài cháy xém thẩm thấu vào bên trong, mười hai lôi kiếp đánh xuống, Ninh Tiểu Nhàn ở đây đều có thể ngửi thấy được một mùi khét dày đặc. Nhưng mà Nam Cung Chân đã dám cầm nó ra nghênh đón lôi kiếp, nhất định không phải là hành động ngốc nghếch. Cái cây đại thụ này sinh trưởng ra lực đạo cũng cực kỳ dọa người, về sau mỗi lần chịu qua một lần lôi kiếp, nhánh cây bị điện làm cháy đen lập tức một lần nữa trở lên xanh um, đâm chồi, nảy lộc, đợi đến lúc thời điểm lôi kiếp tiếp theo đánh xuống, tán cây cũng đã sinh trưởng tốt rồi.

Đến tận bây giờ, Nam Cung Chân đã hữu kinh vô hiểm mà đã vượt qua 24 lần lôi kiếp. Nếu như thiên kiếp của lão chỉ có tứ trọng mà nói…, như vậy lão đã vượt qua hơn phân nửa rồi. Nhưng mà khóe miệng của lão nhếch lên, thậm chí ngay cả một chút tươi cười đều không có. Bởi vì lôi kiếp hung hiểm nhất, đều ở đằng sau.

Quả nhiên lôi kiếp kế tiếp, bắt đầu trở nên vừa hung ác lại vừa nhanh. Sinh mệnh lực của Đại thụ tuy tràn đầy, nhưng thực sự chịu không được thế công mạnh mẽ như vậy, thường thường trước khi một lần lôi kiếp tạo thành tổn thương còn chưa kịp khôi phục xong, lôi kiếp tiếp theo đã đến, làm cho đại thụ tổn thương càng thêm tổn thương. Cứ như vậy, sau khi bị oanh kích năm lần, đại thụ xanh um tươi tốt, đã mất lá cây, chỉ còn lại nhánh cây trụi lủi, cũng bị đánh trúng đen như mực đấy, lập tức sắp bị đánh chết.

Nam Cung Chân không chần chờ nữa, thò tay từ trong lòng lấy ra một cái bát ngọc, trong bát giống như còn có vật di động không thôi. Tất cả những người ở ngoài đứng xem đều có nhãn lực rất tốt, lập tức liền nhìn ra ở đầu hòn núi nhỏ, có cá vàng hoạt bát bơi lội, thậm chí còn có mấy ngọn rong non màu xanh xanh, đúng là một hồ cá thu nhỏ. Nhưng mà giờ phút này Nam Cung Đại chưởng môn lấy ra thứ này nhất định không phải là vì nhìn cho vui mắt, mà rất kiên quyết cầm thứ này hướng bầu trời ném đi.

Cái bát ngọc bỗng nhiên biến mất, nhưng mà không gian bên trong bát giống như bức tranh từ từ triển khai, hóa thành một mảnh hư ảnh bàng bạc, bóng dáng to lớn, thậm chí vượt qua cái cây đại thụ kia. Thời điểm lôi Kiếp đập xuống, uy lực đều phân tán trên làn nước, cá vàng, thậm chí là rong nhỏ, trên thân hồ nước rồi.

“Đây là cái gì?”

“Trận pháp, trận pháp cực tinh thâm. Vật trong trận đã có tánh mạng, so với trận pháp năm đó Ôn Lương Vũ bố trí xuống mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.” Trường Thiên cũng nhìn hết sức chăm chú. Vài vạn năm chưa từng thấy qua độ kiếp rồi, con người quả nhiên là có sức sáng tạo gấp mười phần chủng tộc khác, rõ ràng là tìm thấy rất nhiều vật bịp bợm đến độ kiếp. Nhãn lực hắn so những người khác đều cao hơn, giờ phút này đã phát hiện, cho tới bây giờ, Nam Cung Chân sử dụng tất cả đều là ngoại vật, tuy nhiên đồng dạng cũng tiêu hao linh lực của lão, lại không sử dụng chính mình thật sự đến độ kiếp, hiển nhiên còn có chỗ giữ lại.

Hắn kết luận là: “Hôm nay lôi kiếp Nam Cung Chân trải qua, chỉ sợ không có đơn giản như vậy.”

Quả nhiên về sau lại đánh xuống liền mấy đạo Lôi Điện, số lượng đã đến ba mươi bốn lần. Hiện tại tất cả người xem đều nhìn ra độ kiếp lần này có chút kỳ quái, bởi vì bất luận là Tu tiên giả độ kiếp nào, sau đạo lôi kiếp thứ hai đều gọi là “Tru Thần lôi”, có màu sắc vô cùng đặc thù, đó là màu đỏ, tím.
Bình Luận (0)
Comment