Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 308

Cái lệnh bài này thật có chút quen mắt, trên người Ninh Tiểu Nhàn cũng có một cái, là mấy tháng trước đoạt tới từ trên người tu sĩ Hoàng Trung luyện Duyên Thọ Đan. Nàng liếc nhìn đã nhận ra chất liệu đặc biệt Hồn đồng, cái này không giả mạo được. Hắn cho đối phương một bậc thang thật to đi xuống. Quả nhiên lời này vừa nói ra, sắc mặt Khấu Doãn Chi hơi nguôi giận, hừ lạnh một tiếng: ” Đệ tử môn hạ của ta ở đâu? Dẫn đường đằng trước a.” Đệ tử ở trong tay đối phương, hắn có thể nào liều mạng xoay người rời đi chứ?

Phó tu sĩ nghiêm mặt nói: “Đợi ta trở về, lập tức liền thả ra.” Hắn đánh ra thần thông ngăn lại việc Ninh Tiểu Nhàn vận hành lực lượng toàn thân, lúc này mới thả nàng, sau đó tay phải đưa đi phía trước, lệnh bài kia lướt nhẹ mà bay về phía Khấu Doãn Chi, bị người sau một tiếng chế trụ. Hắn cũng có nhãn lực, duỗi ngón vuốt ve ở trên lệnh bài, cũng biết vật này là hàng thật. Một cái lệnh bài Thanh Ngọc có giá trị cũng không quá ngàn miếng linh thạch, mà Thiên Thượng Cư đấu giá bởi vì gần ngày tổ chức, hiện tại lệnh bài vào cửa đã bị xào đến bốn ngàn linh thạch, nói vậy vẫn là mình chiếm lợi.

Khấu Doãn Chi lắc đầu nói: “Không thể. Đệ tử môn hạ của ta, ta muốn tự mình dẫn trở về.” Nếu không sau này môn đồ sẽ đối đãi hắn như thế nào? Phó tu sĩ khen ngợi nói: “Tiên sinh bảo hộ môn sinh như thế này, quả nhiên cao thượng. Xin mời đi theo ta.” Dứt lời làm ra một tư thế mời. Sắc mặt hắn nghiêm chỉnh, lại bồi thường một lệnh bài giá trị cao hơn, lộ ra vẻ rất có thành ý, Khấu Doãn Chi được hắn khen ngợi, trong lòng lại có mấy phần tự đắc, theo bản năng mà bước đi phía trước hai bước.

Ninh Tiểu Nhàn âm thầm xem thường, họ Phó này tu vi xa cao hơn hắn, trước làm ra ngạo mạn bực này rồi, tư thái cung kính sau đó tất nhiên có lừa dối, rồi hãy nói hắn còn thủ sẵn ba tên “đệ tử phái Tuyền Cơ ” không tha, người có chút ánh mắt cũng biết thủ đoạn của hắn còn chưa xuất ra hết. Khấu Doãn Chi bị đối phương đưa ra một lệnh bài Thiên Thượng Cư liền quá đắc ý, thật sự là ánh mắt thiển cận, hạng người thấy lợi mờ mắt, uổng phí luyện đến đẳng cấp Hóa Thần Kỳ cao như vậy.

Quả nhiên Phó tu sĩ xoay người muốn thả ra pháp khí phi hành, thân thể liền đứng ở cạnh bên Khấu Doãn Chi, không trung mới hiện ra một vật bay khổng lồ, trong tay áo Phó tu sĩ có ánh bạc lóe lên, đánh về phía Khấu Doãn Chi! Ánh sáng bạc này không chói mắt, ngược lại có mấy phần ảm đạm. Tốc độ lại nhanh không gì sánh kịp, giống như là bị lò xo cường lực bắn ra ngoài, thẳng đến phần tay Khấu Doãn Chi. Người sau chung quy cũng có một thân tu vi, trong lòng đột nhiên hiện lên báo động. Cương khí hộ thân tự động liền kích phát rồi. Nào biết ánh sáng bạc này không tránh không né, như một loại mũi nhọn bạc bắn vào cương khí, gấp đụng phải hai cái, lại vô thanh vô tức mà một đầu ghim lọt vào.

Vật này, không ngờ có thể phá cương khí hộ thân! Sắc mặt Khấu Doãn Chi biến đổi, may là thời gian trong nháy mắt này hắn đã lấy ra pháp khí nhắm ánh sáng bạc phản kích lại, mặt khác cũngbấm tay niệm thần chú, muốn dẫn thần thông để đối phó Phó tu sĩ. Nhưng hắn vừa mới muốn thúc dục linh lực toàn thân, thân hình bỗng ngừng lại. Sắc mặt đột nhiên trở nên kinh ngạc, lại sợ hãi, gào thét một tiếng: “Ngươi động tay chân?”

Hắn vừa dừng một chút, ánh sáng bạc lại có thể dễ dàng thay đổi phương hướng đi, không hề dẫn đến cổ họng hắn nữa, mà là cắm vào trên pháp khí hắn lấy ra. Lúc này mọi người mới nhìn rõ. Ánh sáng bạc này đâu phải là binh khí gì, hẳn là một cái con rắn nhỏ màu bạc dài nhỏ, trên đầu còn có sừng nhỏ. Hiện tại hai cái rang nanh của nó vừa nhọn lại vừa mịn cắn chặc pháp khí Khấu Doãn Chi không buông miệng, cũng không biết tưới bao nhiêu nọc độc đi vào, vầng sáng bên ngoài bảo kiếm như mạ lên một tầng màu đen, đậm đặc như mực nước.

Độc tính mãnh liệt như vậy, đừng nói Khấu Doãn Chi và ba người. Tất cả lũ tiểu tử sau lưng của Phó tu sĩ cũng khẽ lui một bước, có người không nhịn được thì thầm nói: “Thanh nhi tỷ xà, thật là độc!”

Phó tu sĩ nhíu nhíu mày, làm như không có ngờ tới Ngân xà dã tính khó thuần phục như thế. Hắn chỉ muốn chế phục Khấu Doãn Chi, không muốn lấy tánh mạng của hắn ta. Hắn vỗ vỗ tay, mặt đất bỗng rạn nứt. Từ bên trong đột nhiên dài ra một bụi dây leo thô to màu xanh biếc, đem Khấu Doãn Chi trói thật chặc. Hai gã đệ tử phía sau vị đại tu sĩ Hóa Thần Kỳ này cao giọng kinh hô, không có ngờ tới sư phụ lại thúc thủ chịu trói.

Khấu Doãn Chi lại không thấy ngạc nhiên, chẳng qua là sắc mặt đầy giận dữ, la hét: “Tiểu nhân hèn hạ! Ngươi bài động tay chân ở trên lệnh?”

Phó tu sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm. Ha ha cười nói: “Không sai. Dung Băng Tán thoa trên lệnh bài là chúng ta tỉ mỉ luyện chế. Người bình thường căn bản không bị gì, nhưng đối với người có linh lực hoặc yêu lực đặc biệt hữu hiệu, chỉ cần ngươi dẫn động linh lực vận hành, nó có thể đem linh lực trên người của ngươi làm tan rã như băng tuyết! Trong năm canh giờ sẽ giống như như người phàm.”

Khấu Doãn Chi đã bị hắn nắm giữ, hai đệ tử Thiên Lăng Hải các tất nhiên không đáng ngại, rất nhanh đã bị bắt hết, đến tín hiệu cũng không thả ra được cái nào.

Khấu Doãn Chi nhìn Phó tu sĩ, sắc mặt phát xanh nói: “Trong đời ta thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy người bất chấp thân phận, không chừa thủ đoạn nào như ngươi vậy, rõ ràng trên người có đại thần thông, thế nhưng lại đi làm chuyện bọn đạo chích!” Vô luận nhân phẩm hắn như thế nào, lời này cũng không có nói sai. Người tu tiên làm việc đều có chút pháp luật, Phó tu sĩ đường đường một đại tu sĩ Luyện Hư kỳ, cam chịu để xuống tư thái tới trộm đoạt lừa gạt, thật sự là làm Ninh Tiểu Nhàn than thở thế gian to lớn, không thiếu cái lạ, không biết người Tiên phái nào lại dạy ra ngoại tộc như vậy.

Nghe xong lời này, nụ cười Phó tu sĩ vừa thu lại, sắc mặt lạnh xuống: “Lão Tử không giống như những danh môn chánh phái các ngươi, chiếm cứ tài nguyên tốt chẳng phân được cho người khác, bình thường còn muốn làm bộ như ra vẻ đạo mạo nhất phái. Thôi đi, xấu hổ làm bạn cùng các ngươi, là chúng ta mới đúng!”

Đã bắt được Khấu Doãn Chi, hắn cũng là lười giả bộ nữa, hai tay vòng trước ngực, giữa lông mày nhất thời lộ ra bén nhọn, khí thế cả người biến đổi, giống như thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng.

Khấu Doãn Chi chưa từ bỏ ý định, lặp lại khuyên hắn: “Ngươi lần này đã dựng nên hai địch nhân, vô luận là phái Tuyền Cơ hay là ta Thiên Lăng Hải các, ngày sau cũng sẽ truy kích ngươi!”

Phó tu sĩ lé mắt liếc nhìn hắn, tựa hồ nói đều lười phải nói, phía sau hắn có một người khinh thường nói: “Đại Tây Bắc này, có hơn phân nửa Tiên phái đều truy kích chúng ta, chúng ta còn ngại nhiều thêm hai phái sao?”

Khấu Doãn Chi kinh ngạc nhìn khí thế đám người liều lĩnh kiệt ngạo này, linh cơ vừa động, đột nhiên nói: “Ngươi họ Phó! Ngươi, ngươi là thủ lĩnh của đám giặc cướp kia! Chuyên cướp đoạt của tu sĩ, Phó Vân Trường?”

Giặc cướp! Nghe hai chữ như thế, lỗ tai Ninh Tiểu Nhàn nhất thời dựng lên. Giữa các Tu sĩ tranh đoạt bảo vật, giết người cướp của là chuyện thường, nhưng nếu nói đến lập thành bang phái mà làm giặc cướp, còn chuyên cướp đoạt của tu sĩ, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghe qua. Người này ở khu Tây Bắc nổi danh vậy sao?

Phó tu sĩ cũng không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt mà hừ một tiếng.

Trường Thiên đã thật lâu không có lên tiếng, lười biếng mở miệng nói: “Nàng không có bị hắn cấm chế khóa lại sức mạnh chứ?”

“Không có.” Nàng truyền âm nói, “Mới vừa rồi quả thật bị bắt chẹt, nhưng là thần lực vận chuyển một vòng đã đột phá cấm chế của hắn, ta không sao.” Trên người nàng chảy xuôi thần lực, không bị cấm chế các tu sĩ ảnh hưởng, điểm này đã sớm từ gông xiềng Kết Kim không khóa được thần lực của nàng nghiệm chứng.

“Được, không nên cùng bọn họ tranh giành khí thế nhất thời. Khấu Doãn Chi cùng họ Phó này đều đem lực chú ý đặt ở trên người đối phương, ngược lại sẽ không lưu ý các ngươi. Để sau khi bọn họ rời đi thì nhanh chóng tìm được Hàn Phệ Ngư, nơi đây không nên ở lâu.”

Lời nói của hắn, chính là suy nghĩ trong nội tâm nàng. Vì vậy Ninh Tiểu Nhàn và Đồ Tẫn biết vâng lời, phảng phất quanh thân vẫn bị cấm chế khóa cầm. Đồ Tẫn cùng nàng ở chung một chỗ hòa đồng đã lâu, tính tình vốn nguội lạnh cũng dần dần biến chuyển, nếu không hiện tại bảo hắn giả làm người bị quản chế như vậy, trước kia trăm triệu lần sẽ không chịu làm.

Lúc này, Phó Vân Trường chuyển hướng nàng, vỗ tay phát ra tiếng. Nàng đánh giá đây là giải khai cấm chế trên người nàng, cho nên phối hợp mà mở rộng một chút tay chân, nhìn về phía Phó Vân Trường. Những người khác cũng thả Đồ Tẫn cùng phân thân.

Phó Vân Trường cũng không có ác ý đối với tiểu cô nương này. Ở thời điểm vừa rồi, hắn ngụy trang thành môn hạ Thiên Lăng Hải Các trình lệnh bài Thanh Ngọc, nàng vừa nghe thấy phải cứu trị người phàm, lập tức thay bọn họ nói chuyện, còn tự mình đi hái Quân Dương thảo, có thể thấy được bản tính lương thiện, sau đó mình ngược lại ra tay lấy nàng làm con tin, trong lòng có chút băn khoăn, cho nên thấp giọng nói: “Đàm cô nương, chuyện bọn ta gây nên, đều có nỗi khổ tâm, thực không nguyện cùng phái Tuyền Cơ khó xử, hi vọng có thể thông cảm.” Dứt lời, từ trong lồng ngực móc ra một cái nhẫn thiết nho nhỏ, “Nơi này có một chút linh thạch và tài liệu, coi như là lễ tạ lỗi của bọn ta.” Thân phận của hắn đã bại lộ, thì không thể xưng nàng là sư muội.

Ninh Tiểu Nhàn ngược lại lui về phía sau một bước, không chịu đi đón chiếc nhẫn kia. Phó Vân Trường sửng sốt, nhớ lại mới vừa rồi mình đưa lệnh bài bôi độc cho Khấu Doãn Chi, khó trách tiểu cô nương này không dám đưa tay tới đón, không nhịn được cười khổ, từ trong lồng ngực mà lấy ra một cái khăn tay bao chiếc nhẫn lại, lúc này mới trịnh trọng mà thả vào trong tay Ninh Tiểu Nhàn.

Khứu giác nàng bén nhạy, lập tức ngửi thấy khăn lụa trên tay có một mùi thơm hoa cỏ nhàn nhạt. Mùi vị không đậm, nhưng mùi thơm ngát ngửi hợp lòng người, lại kiêm hiệu quả nâng cao tinh thần. Đại nam nhân này trước mắt, tuyệt đối không giống như người thích sử dụng khăn tay, hơn nữa bên trên lụa còn thơm nức người.

Nàng bất động thanh sắc mà thu, lúc này mới thản nhiên nói: “Chúng ta đóng tại nơi này, chỉ nhìn người có ngọc bài, bất kể nó ở trong tay ai, đều có đổi lấy dược thảo quy định.” Lời này tức là rất rõ ràng nói với Phó Vân Trường, không truy cứu chuyện hắn liều lĩnh ngụy trang. Người sau lông mày dài giương lên, khóe miệng thế nhưng lộ ra nụ cười, chỉ nghe nàng nói tiếp, ” Ân oán giữa các ngươi cùng Thiên Lăng Hải Các, chúng ta hết thảy bất kể, chỉ là sau khi các ngươi rời đi, phong ba nơi đây cũng phải báo lên sư môn.”

Hắn hiểu được đây là chức trách của tiểu cô nương trước mặt, vì vậy chỉ nói câu: “Đa tạ.” Dẫn đầu mọi người áp giải ba tên tù binh Thiên Lăng Hải Các xoay người, chuẩn bị rời đi.

Nàng cùng Đồ Tẫn đều âm thầm mà thở phào nhẹ nhõm. Đi nhanh đi, đám ôn thần này!

Mắt thấy bọn người Phó Vân Trường đã nhảy lên tấm lông vũ khổng lồ kia, sau đó cước bộ của nàng cũng xê dịch, chuẩn bị rời xa.

Đang lúc này, một cái bóng dáng màu xanh thật nhỏ phá không bay tới, ở bên cạnh Phó Vân Trường vòng hai vòng, dừng ở trong lòng bàn tay hắn đang mở ra.

Đừng, đừng sanh sự nữa. Ninh Tiểu Nhàn cơ hồ nghĩ kêu ra tiếng. Mấy Cực Âm Chi Địa trước cũng không có nhiều phiền toái xuất hiện như này a, chẳng lẽ vận khí của bọn hắn dùng hết rồi?

Giác quan thứ sáu của nàng luôn linh nghiệm chết tiệt. Vì vậy nàng trơ mắt nhìn Phó Vân Trường duyệt hết tin tức, đứng yên một hồi, sau đó xoay người lại, đầu tiên là không được tự nhiên mà ho khan hai tiếng, thật xin lỗi mà nói với bọn họ: ” Đan sư của chúng ta trên đường gặp một chút vấn đề, trong hai canh giờ không thể trở lại. Mấy vị là đệ tử phái Tuyền Cơ, nói vậy rất có nghiên cứu con đường luyện đan, có thể hay không...... Có thể cùng Phó mỗ đi một chuyến, chắt lọc ra dịch Quân Dương thảo hay không? Tất có trọng tạ.”
Bình Luận (0)
Comment