Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 311

Tu sĩ không giống yêu quái, yêu quái trời sinh trường thọ, mà tu sĩ tối đa tu được hơn phân nửa là đoạn tình diệt tính, bởi vì ngoại trừ một số nhỏ đạo hữu bên ngoài có song tu bầu bạn, thân là bạn bè thân thích phàm nhân đều sống không quá một trăm năm đều sẽ qua đời.

Cho dù là ai khi nhìn thấy người thân huynh đệ bạn bè của mình từng người từng người già đi, cuối cùng hóa thành tro cốt, tâm tình cũng sẽ không dễ chịu. Cho nên rất nhiều tu sĩ một khi bước chân vào con đường tu tiên thì đều cắt đứt trần duyên, không lui tới thế tục, dùng cách này chặt đứt ý nghĩ tình cảm của mình, tránh cho ngày sau có khúc mắc tạo thành ma chướng.

“Ngươi vẫn cùng thân tộc bảo trì liên hệ?”

“Không sai.” Hắn chỉ nói hai chữ này, rồi không chịu nhiều lời. Hiện tại hắn là đạo tặc tới đi như gió, tất nhiên là muốn che dấu thân phận, nếu không cẩn thận tiết lộ ra ngoài, người khác không bắt được hắn, lại có thể bắt thân tộc phàm trần để uy hiếp hắn. Tuy nói quy tắc thế giới tu tiên là tội họa không dính đến người nhà, nhưng vẫn khó bảo vệ được đối với mấy gia hỏa ưa thích làm việc không giảng giải quy củ đúng không?

Hai chữ này lại làm cho nàng nhìn hắn cao hơn một chút. Đàn ông có tình có nghĩa mới làm người khác ưa thích nha, xem ra tên cường đạo này cũng không phải cái gì cũng sai cả. Nàng bấm véo đạo pháp quyết, hỏa diễm đáy lò từ màu tím nhạt biến thành màu trắng.

Phó Vân Trường còn chưa lên tiếng, thì Hòa lão đầu vừa bị hắn điểm danh qua đúng lúc đi tới nhìn thấy đan hỏa của nàng liền lắp bắp kinh hãi nói: “Tiểu cô nương, ngươi dùng Huyền Minh chi hỏa sao?”

Tiếng nói của hắn không nhỏ, người xung quanh nghe tiếng đều xoay đầu lại. Hiện tại nàng không thích bị người khác chú ý, cau mày nói: “Làm sao vậy?” Phó Vân Trường nghe được bốn chữ “Huyền Minh chi hỏa” này, cũng hơi có vẻ kinh dị.

Kỳ thật nàng cũng không biết, những hành động vừa rồi của mình ở trong đám đạo phỉ này thoạt nhìn đã đủ bắt mắt rồi. Luyện đan sư bình thường nhất định phải dùng tới chân hỏa chính mình nuôi dưỡng lò pháp khí, tuyệt không làm tùy ý như nàng vậy, thậm chí dám dùng lò lửa phàm nhân đến góp đủ số khai lò. Đan sư bọn đạo phỉ này, lúc luyện đan bao giờ cũng hết sức chăm chú, sao có thể phân thần nói chuyện như nàng vậy?

Nàng vẫn một mực được Trường Thiên đốc thúc nghiên tập (nghiên cứu+luyện tập) đan đạo đấy, chưa từng có ở trong tiên tông dạo qua. Tất nhiên không biết người bên ngoài luyện đan cần chú ý cái này rất nhiều. Cho nên nói không biết thường thức cũng là một chuyện rất đáng sợ.

“Đan hỏa trong thiên hạ có hơn mấy trăm loại, Huyền Minh chi hỏa được xếp hạng thứ hai, lại có thể chí âm bồi ra tính chí dương! Tiểu cô nương. Ngươi nói làm sao vậy? Chân hỏa quý giá như vậy, ngươi cư nhiên có được. Đan sư chúng ta đã có danh xưng tiểu thiên tài rồi, nàng cũng chỉ dùng Cực Dương hỏa mà thôi.”

Nàng trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt người vô tội: “Thật sao? Đây là sư phó ban thưởng, ban đầu ta cũng không biết lai lịch của nó.”

Trường Thiên một mực ở bên nghe vậy ho nhẹ một tiếng nói: “Huyền Minh thần hỏa quá mức bá đạo, thu không dễ, người may mắn gặp được nó cũng rất ít, trong trăm người mới có một hai người thu nhập vào trong cơ thể mà không bị diệt đi thần hồn.” Có thể khiến hắn hình dung “không dễ” thì chính là vô cùng khó khăn rồi.

Nàng giật mình. Không ngờ muốn thu cái thần hỏa này làm chân hỏa lại gian nan như thế, mà nàng thì đụng phải vận may lớn rồi. Do Trường Thiên trực tiếp từ trong chân hỏa bản mệnh của mình phân ra cho nàng, toàn bộ hành trình không bị thương đau không nguy hiểm.

Cho nên nàng lại bổ sung một câu nói: “Quá trình thu có chút nguy hiểm, nhưng may mắn thành công rồi.”

Đã có người thở dài: “Thủ đoạn phái Tuyền Cơ quả nhiên bất phàm, ngay cả thần hỏa như Huyền Minh chi hỏa cũng có thể ở trên người đệ tử.”

Liên quan gì đến phái Tuyền Cơ. Là Trường Thiên nhà nàng rất giỏi đó chứ? Chẳng qua nàng chỉ có thể âm thầm oán, sau đó mỉm cười mà chống đỡ. Ngược lại mọi người đối với đan thuật lại không hề hoài nghi, có thể làm cho sư trưởng coi trọng như thế mà ban cho thần hỏa, hẳn là đệ tử chân truyền đắc ý rồi, tuy nhiên trên người tiểu cô nương này khí tức mơ hồ, không giống tu sĩ, nhưng mà mỗi phái đều có bí thuật của mình đúng không?

Chỉ có Phó Vân Trường như có điều suy nghĩ mà liếc nhìn nàng.

Trong lò Quân Dương Thảo đã được luyện hóa, nấu chảy ra được chất lỏng màu sắc đậm đặc như máu, lập tức sắp tạo thành. Cái khe bếp lò này cũng không đủ kín, tất cả mọi người đều có thể thấy được từ bên trong bay ra mùi như mùi máu, vì vậy tin tưởng nàng quả nhiên là đan sư vô cùng cao tay.

Ngay vào lúc này, từ chân trời bay tới mấy đạo cầu vồng, xem ra mấy thành viên khác của đoàn đạo phỉ cũng gấp trở về rồi. Một cô nương xinh đẹp trên dưới hai mươi tuổi thở hồng hộc nhảy xuống pháp khí. Hướng về phía Phó Vân Trường chạy tới: “ Phó đại ca, ta đã vội về không có lỡ thời cơ… A?” Đạo tặc ven đường nhao nhao hướng nàng chào hỏi, nhìn ra được cô nương này ở bên trong tiểu đội này rất được hoan nghênh.

Nàng xoay chuyển ánh mắt, lập tức chú ý tới Ninh Tiểu Nhàn bên cạnh Phó Vân Trường, tiếp theo lại chú ý bếp lò mà Ninh Tiểu Nhàn đang canh chừng, sau đó liền chuyển dời ánh mắt nhìn.

“Đây không phải bếp lò trong thôn nhóm lửa sao, vị này chính là?”

Phó Vân Trường nhìn qua nàng sủng nịnh cười nói: “Thanh nhi, đây là Đàm cô nương của phái Tuyền Cơ. Ngươi đưa tin nói trong hai canh giờ đuổi không kịp, ta mới mời nàng tới giúp chúng ta tinh luyện dịch Quân Dương Thảo rồi.”

Tất cả mọi người là giặc cướp, nàng rất rõ ràng hàm nghĩa cái chữ “mời” này, vì vậy ánh mắt nhìn về phía Ninh Tiểu Nhàn càng thêm kỳ dị, đợi nàng nghe thấy được mùi trong lò truyền đến, lập tức đứng thẳng bất động rồi, chắc là thả ra thần thức tìm kiếm tình huống trong lò.

Trong nháy mắt sau, mặt nàng lộ vẻ kinh hãi: “Cư nhiên, cư nhiên lại dùng bếp lò phàm nhân để tinh luyện ra dịch Quân dương thảo, vị tỷ tỷ này thật là lợi hại!”

Ninh Tiểu Nhàn âm thầm phỉ bán nói: “Ai là tỷ tỷ của ngươi, bà đây mới mười tám tuổi, còn ngươi cũng phải hơn hai mươi tuổi lại không biết xấu hổ gọi ta tỷ tỷ?” Trên mặt lại khách khí nói: “Không dám nhận, tiểu muội may mắn thành công mà thôi, là Phó tiên sinh nói thời gian rất gấp, thay vì để cho Quân Dương Thảo bị hư hỏng, không bằng ra tay thử một lần.”

Thanh nhi trừng mắt nhìn nói: “Ngươi không phải môn hạ phái Tuyền Cơ sao, ở bên trong phái luyện đan này sao lại không có lò đan?”

Ninh Tiểu Nhàn vẫn đang cầm việc canh giữ dược điền nói, Thanh nhi bán tín bán nghi nói: “Phái Tuyền Cơ lại còn có cái nội quy này, làm sao trước kia ta không có nghe nói?”

“Môn quy như thế, tuy là bất cận nhân tình cũng chỉ có thể tuân thủ.” Ninh Tiểu Nhàn cười nhạt một tiếng. Dịch Quân dương thảo đã luyện thành. Nàng mở nắp lò ra, đọc pháp thuật dẫn dắt, đem dịch thảo nồng nặc như huyết dịch bên trong dẫn dắt ra ngoài, rơi vào chính giữa bình ngọc Phó Vân Trường đưa tới. Thanh nhi cũng là đan sư, chỉ nhìn cái dược trấp (dịch thuốc dạng lỏng) màu sắc đỏ tươi thuần khiết này, đã biết rõ Ninh Tiểu Nhàn có đạo nghệ luyện đan rất sâu.

Nàng trừng lớn mắt, lời nói có ý khen ngợi: “Đàm cô nương không hổ xuất thân từ đại phái luyện đan, đan thuật bậc này thật làm cho tiểu muội tự than thở không bằng, không biết là môn hạ của vị trưởng lão nào của phái Tuyền Cơ?” Ánh mắt của nàng trong vắt, nhưng vấn đề hỏi lên ngay cả Ninh Tiểu Nhàn cũng không biết đáp án!

Ninh Tiểu Nhàn lại giống như không có nghe được câu này, ngược lại kéo tay nàng qua, đem bình ngọc bỏ vào trong bàn tay của nàng nói: “Nghe Hòa Lão Tứ nói, đan hỏa của Thanh nhi cô nương là Cực Dương hỏa? Cô nương gia chúng ta có thể bồi ra đan hỏa đã không dễ, huống chi là Cực dương hỏa dương khí cực vượng?” Nữ đan sư đã tính là hiếm thấy, hơn phân nửa cũng bởi vì đan hỏa thuộc tính không đúng, khó có thể luyện ra đan tốt. Thanh nhi nghe nàng khen ngợi chính mình, trong nội tâm vui vẻ, chỉ nghe nàng nói tiếp: “Phó đại đương gia, dịch Quân dương thảo đã tinh luyện xong, ta có thể đi rồi chứ?”

Nàng nói càng khách khí, Phó Vân Trường lại càng xấu hổ, trên mặt hơi đỏ lên nói: “Đàm cô nương phí tâm. Ngươi muốn đi tất nhiên là tùy thời đều được.” Hắn từ trong ngực móc ra một cái hộp ngọc nho nhỏ, mở ra, bên trong có một hạt giống hồng trắng đan xen, hình thù kỳ dị, còn có một cuộn giấy thật nhỏ. “Đây là hạt giống Diệu Hương hoa ta ngẫu nhiên lấy được ở Bắc Cương, nghe nói loại hoa này, thời điểm nở rộ hương bay mười dặm, ngửi nhiều tinh thần thanh tỉnh, tác dụng cường kiện bảo an. Bên trên cuộn giấy này ghi lại trình tự điều phối phương thuốc cổ truyền, đáng tiếc đơn thuốc thất lạc nửa phần sau, theo cổ pháp lấy hương, mùi tạo thành sẽ chuyển thành mùi hôi. Hiện tại loài hoa này từ từ thưa thớt, lại cứ mười năm mới nở một lần, Tiên tông Bắc Cương rất cố gắng cũng không thể khiến cho nó sớm nở hoa. Ta vốn muốn tặng ngươi tài vật để cảm tạ, nhưng mà cô nương là cao thủ luyện đan, có lẽ ngược lại đối với vật này càng có hứng thú.”

Hắn vừa dứt lời, quả nhiên thấy Ninh Tiểu Nhàn mắt sáng rực lên, trong lòng biết cái lễ này đưa đúng rồi. Tiểu cô nương nha, nào có ai không thích cách ăn mặc thanh thú động lòng người, hương thơm ngào ngạt chứ? Hắn nào đâu biết rằng trước mắt bà cô này nghĩ đến rất xa.

Vừa rồi, Trường Thiên vừa mới ở bên tai nàng nói một câu, lập tức làm cho nàng miễn đi tâm sự, lại từ chỗ Phó Vân Trường lấy được chỗ tốt, trong nội tâm cực kỳ sáng khoái, nhe răng cười nói: “Phó tiên sinh ngôn nhi hữu tín, khoản mua bán này thật khiến cho người ta vui sướng. Ta liền không quấy rầy mọi người, cáo từ.”

Trên đường đi sắc mặt nàng đều là nhàn nhạt, lần này từ mặt giãn ra mỉm cười, thật đúng là được xưng tụng đôi mắt đẹp, răng như hồ tê, lại có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái làm cho người nói không nên lời. Rất nhiều nam nhân đều cảm thấy hai mắt tỏa sáng, nhịn không được thầm khen “Xinh đẹp”.

Nàng nhấc tay triệu ra một thanh phi kiếm hàn quang lóng lánh, nhảy lên. Cùng lúc đó, một trong mấy tên cướp sau khi trở về đi đến bên cạnh Phó Vân Trường vừa cười vừa nói: “Lão đại, ở tại Tây Bắc này lại có thể cướp người đến từ biệt viện Thiên Lam…” Nghe được bốn chữ “Biệt viện Thiên Lam”, lỗ tai nàng lập tức dựng lên.

Đáng tiếc Phó Vân Trường cảnh giác nhìn nàng, đã cắt đứt lời người nọ nói.

Nàng nhún vai, đột nhiên hướng đám cướp ở cửa thôn tự nhiên cười nói: “Trời quá nóng, có nhiều nước hơn là chuyện tốt đây.” Lưu lại một câu nói không đầu không đuôi như vậy rồi cưỡi bảo kiếm bay mất. Chuôi kiếm này là nàng từ trên người tên xui xẻo nào đó bị nàng nhốt vào trong Thần Ma ngục lấy được, hiện tại nàng vẫn còn trong trạng thái đùa giỡn thôi, nếu không mà đột nhiên lại làm cho Thất Tử lộ ra chân thân, chớ nói đạo phỉ giảo hoạt như Phó Vân Trường, người hơi có đầu óc cũng sẽ không cho rằng, một đệ tử nhập thất của phái Tuyền Cơ, có thể có được một con vật cưỡi có địa vị cao cấp như vậy.

Thẳng đến khi nàng biến mất ở chân trời rồi, Thanh nhi một mực trầm mặc không nói vẫn còn kinh ngạc nhìn về phía phương hướng Ninh Tiểu Nhàn bay đi. Phó Vân Trường đi đến phía sau nàng, nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của nàng nói: “Làm sao vậy, oán hận ta để cho nàng ấy đoạt công tác của ngươi? Lúc ấy thời gian cấp bách…”

Thanh nhi lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy mặt nàng rất quen thuộc, nhưng mà không nhớ nổi đã gặp nàng ở nơi nào.”

Lúc này giặc cướp kia cười tiếp nói: “Người của Biệt viện Thiên Lam không biết vì sao lại đi qua Bình Xa châu, để cho chúng ta cướp. Điểm quan trọng là khá khó xơi, xem ra là một trưởng lão, còn thà chết chứ không chịu khuất phục! Chúng ta thật vất vả mơi thu thập hắn, đây là nhẫn trữ vật của hắn.” Từ trong lồng ngực hắn móc ra một chiếc nhẫn khảm lục tùng thạch, đưa cho Phó Vân Trường.
Bình Luận (0)
Comment