Edit: Hàn TuyếtBeta: Tiểu TuyềnMột bộ giải dược như vậy, thành phẩm chỉ có sáu mươi lượng bạc. Đối với dân chúng bình thường mà nói mặc dù cũng không rẻ, tương đương với gần một vạn tệ, nhưng so với cái giá đan dược vận dụng dược liệu ngàn năm của tiên gia khiến cho người ta liếc mắt nhìn cũng không dám, người nào mà không chịu bỏ bạc ra mua mệnh của mình chứ?
Nàng cũng đưa mấy bản điều chế, chia ra để cho Địa Âm đồng tử mang đến trong tay Tề Bàn Tử, Ninh Vũ và Đặng Hạo, cho bọn hắn bắt tay vào điều biến dược vật cứu người. Trường Thiên và Cùng Kỳ hiện tại đều là của nàng, cho nên phần nghiên cứu công thức giải dược hẳn là coi như tính cho nàng, kế tiếp sao, đó là có thể cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu.
Một đêm này, có người an nghỉ, có người hưng phấn. Có người chu đáo chặt chẽ bố trí, có người không biết gì cả.
Ngày thứ hai giờ Mẹo vừa tới (buổi sáng năm giờ), Tư Đồ Thanh ăn mặc chỉnh tề, đồng ý lời mời của Mịch La ra cửa, bên trong tất nhiên có người có ứng phó hắn. Chọn thời gian này cũng do trước đó có suy tính qua, Trì Minh Thành ở đại Tây Bắc, nên hừng đông đến sớm, đợi đến lúc chuẩn bị xong và mọi người động thủ cũng có thể là gần giữa trưa rồi, ánh mặt trời là khắc tinh của tất cả tà nghiệt, Ôn Yêu này cho dù không sợ mặt trời chiếu thẳng, thì bản lĩnh lúc giữa trưa cũng sẽ bị yếu bớt đi mấy phần?
Hôm nay là hạ tuần tháng chín, khí trời mặc dù đã chuyển lạnh, nhưng nắng gắt cuối thu va64b thỉnh thoảng xâm phạm, chỉ có ban đêm và sáng sớm là lúc đặc biệt mát mẻ. Ôn Yêu thích âm, lúc này thích hợp nhất cho nó xuất hành, nó hẳn là không nhịn được cái hấp dẫn này.
Quả nhiên Tư Đồ Thanh mới rời đi không tới một khắc đồng hồ, chỗ Mịch La nơi này nhận được tin tức như mây trôi nước chảy:
“Báo, Hoắc Minh Châu sai cho tỳ nữ chuẩn bị một chiếc xe ngựa dừng ở cửa hậu viện.”
“Báo, nàng không có mang theo tỳ nữ, ngược lại mang theo một bao vải đi ra. Bao quần áo không nhỏ, nhưng hình dáng không giống có thể chứa người. Phương hướng xe ngựa vừa đi, đúng là hướng thôn trang nhà mẹ đẻ của nàng ở Thành Tây giao.”
Mịch La cười lạnh một tiếng nói: “Tiếp tục đi theo, phái một tổ người nữa đi Tây sương phòng của Tư Đồ gia xem xét.”
Lập tức có người lĩnh mệnh đi, chỉ một lúc sau hồi báo: “Trong trạch viện Tư Đồ gia bọn hạ nhân đều ngủ, trong Tây Sương phòng cũng không có một bóng người.”
Hoắc Minh Châu quả nhiên nuốt mồi mắc câu rồi, vội vàng không thể chờ mà muốn mang Như Cơ đến ngoại thành tàn bạo. Vốn là thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng Như Cơ xinh đẹp đủ để cho Hoắc Minh Châu đánh vỡ cái lệ cũ này. Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn buông lỏng, lại có chút ít khó chịu thay Như Cơ.
Nàng cùng Đồ Tẫn, Thất tử lúc này đều ngồi ở trên xe Mịch La. Đi không nhanh không chậm hướng ngoài thành Tây giao. Chiếc xe ngựa này bề ngoài không khác gì xe ngựa nhà phú hộ bình thường, nhưng bên trong lại cực kỳ dễ chịu, trên xe ngựa trải một tấm thảm lông thật dầy, lò sưởi tay, hun Hương, bàn cờ, rượu và các hộc tủ không ít. So với cái xe ngựa xịn của Tế Thế Lâu bị Ninh Tiểu Nhàn cắt đứt nửa cửa xe ở bên bờ Nhược Thủy, cũng không thua bao nhiêu. Chẳng qua là giờ phút này mọi người tâm sự nặng nề, nào có tâm tư hưởng lạc?
“Báo, Hoắc Minh Châu đi qua cổng thành phía Tây......”
“Báo, Hoắc Minh Châu đã tới thôn trang Tây giao, đang phụng bồi cha mẹ dùng cơm....”
Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn hơi kinh sợ. Người tu vi thâm hậu, có thể cảm giác được người khác theo dõi, nhưng thủ hạ của Mịch La làm như thế nào mà né qua được linh giác của Hoắc Minh Châu, đem hành tung của nàng thăm dò được nhất thanh nhị sở chứ? Nàng tất nhiên không biết trong tay Mịch La có thần vật nhìn trộm nghe trộm như vậy, giờ phút này trong góc vắng vẻ của Hoắc gia trang. Còn có một con sâu nhỏ nằm im không nhúc nhích đây.
Một lúc lâu sau.
“Báo, Hoắc Minh Châu đã đi về khuê phòng của mình, bảo là muốn nghỉ ngơi một lát, ngay cả thiếp thân thị nữ từ nhỏ cùng nhau lớn lên đều đi ra ngoài.”
Từ đó về sau rất lâu không có động tĩnh rồi.
Thời gian từ từ trôi qua. Giờ phút này đã qua giờ Thìn. Tất cả mọi người có chút kỳ quái, yêu quái này có tính nhẫn nại thế sao? Hôm nay bầu trời âm u, mặt trời cũng không có lộ diện, không khí râm mát, chính là ngày tốt nhất thích hợp để Ôn Yêu hành động mới đúng. Mặc dù phủ Phụng Thiên có người xem thiên tượng, tiên đoán hôm nay sau giờ ngọ có thể mây tan nhìn thấy mặt trời.
Mịch La cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói một chữ: “Đợi.”
Lại qua một lúc lâu. Rốt cục lại có tin tức truyền ra: “Báo, bên trong Hoắc gia trang người phàm rối rít ngáp, mười mấy hơi thở sau toàn bộ đều ngủ.”
“Báo, Hoắc Minh Châu đi ra từ cửa sau của Hoắc gia trang, vào cánh rừng, trong tay vẫn mang theo cái bao vải kia. Tốc độ của nàng...... Quá nhanh. Bọn ta không dám đuổi theo gần.”
Cửa sau Hoắc gia trang, là rừng rậm xanh tươi nối tiếp không ngớt. Người trong trang toàn bộ ngủ thiếp đi, giờ phút này tất nhiên không người nào ngăn cản Hoắc Minh Châu từ cửa sau đi ra ngoài. Nếu đám người Mịch La ở tại đó, giờ phút này đã có thể đã gặp nàng với sắc mặt đạm mạc, cất bước mà đi. Mũi chân chưa từng chạm đất, bồng bềnh thấm thoát mà càng chạy càng nhanh, lướt nhanh như tuấn mã.
Trong rừng nhiều cổ thụ, tán cây che đi ánh sáng mặt, người nào vừa tiến vào này trong rừng, cũng sẽ phát hiện nhiệt độ so với bên ngoài ít nhất thấp hơn sáu, bảy độ, rất mát mẻ. Trong rừng không có đường nhỏ, Hoắc Minh Châu giống như là nhận biết phương hướng, rẽ vào bảy tám chỗ ngoặt, rõ ràng tìm thấy một chỗ đất trống.
Trong mảnh đất này, có một căn phòng của người đi săn nằm giữa khu đất trống, cánh cửa có chút cũ rách, trên cửa sổ cũng là dùng da trâu tinh tế tu bổ tốt lắm, nàng mở ra cửa phòng đi vào.
Trong phòng lại rất sạch sẽ, đầy đủ mọi thứ đồ đạc, thậm chí có một cái giường lớn thoạt nhìn rất mềm cũng rất thoải mái. Nàng cẩn thận mà ném bao vải tới trên giường, bao quần áo mở ra, thì lại là một cái thảm lông cừu bao bọc cô gái, bên trong lộ ra thân hình cuộn tròn của Như Cơ. Hai mắt điệp yêu nhắm nghiền, đã sớm hôn mê.
Thân thể Như Cơ mềm mại không xương, Hoắc Minh Châu lại đem nàng cưỡng thành một đoàn nhét vào bao vải, khó trách thám tử Mịch La cảm thấy trong bao vải này không giấu được người.
Hoắc Minh Châu lấy ra hai dây da đặc chế, trói hai tay Như Cơ đến khung giường, sau đó đốt hương dược mang từ chỗ Tư Đồ Thanh tới, lúc này mới vỗ nhè nhẹ khuôn mặt điệp yêu trước mặt.
Trong miệng Như Cơ khẽ nói một tiếng, chậm rãi tỉnh dậy, phát hiện mình bị dẫn tới địa phương xa lạ, trong mắt vội hiện kinh nghi, thân thể cũng co thành một đoàn.
Hoắc Minh Châu ở trên da thịt mềm mại nhẵn nhụi của nàng nặng nề ngắt hai cái, cảm thán nói: “Thật là một vưu vật, so với cô nương trước kia ta dùng đều tốt hơn, Tư Đồ Thanh ngu xuẩn kia mạnh mẽ chiếm đoạt ngươi mấy ngày, ta thật đợi đến gấp chết rồi.” Đưa tay thăm dò vào, cởi cái yếm và quần trong của Như Cơ, sau đó lấy ra một cái túi nhỏ, đổ đồ vật bên trong rầm rầm ra đầu giường.
Như Cơ sớm đã cảm giác thấy, nhưng nhìn nàng đổ ra là linh kiện Thanh Ngọc hoặc đầu gỗ chế ra, cùng với chuỗi Minh Châu rất tròn, mặc dù lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng đồ vật đều tinh xảo, còn có góc cạnh dài kì quái, hơn nữa hiển nhiên là trước đó đã bôi dầu trơn rồi, lóe ra ánh sáng dử tợn.
Nàng lập tức hiểu cách dùng những thứ linh kiện chủ chốt này, không khỏi đem mình lui ra càng xa hơn rồi, buồn bã khóc không ra tiếng: “Van cầu ngươi, đừng!”
“Trước dùng món nào đây, thật là khó mà lựa chọn a.” Hoắc Minh Châu tùy tiện cầm lấy quan sát hồi lâu, cười nói: “Ta bị vây một vạn năm, loài người lại nghĩ ra rất nhiều kỹ xảo âm hiểm như vậy. Những đồ tinh xảo này dùng tốt, thật là ngoài dự liệu của ta. Bảo bối ngoan, một lát tận tình mà kêu nhé, ta thích tiếng kêu của ngươi.” Dứt lời, liền tách hai chân Như Cơ đang vùng vẫy ra.
Đám người Ninh Tiểu Nhàn đã sớm bỏ xe ngựa không cần, cùng thi triển thần thông tiến vào rừng rậm. Cánh rừng này rất lớn, trải qua xác minh trước đó, trong đó có hai, ba nóc phòng nhỏ, nhưng bị cẩn thận xử lý qua chỉ có một căn nhà, cho nên bọn họ chạy thẳng tới nơi đó, ở cách phòng thợ săn không xa lặng lẽ ẩn lấp.
Vì sợ Ôn Yêu cảm thấy, không ai dám mở ra thần niệm, chỉ có thể vận lực bên tai, nghe lén động tĩnh trong đó.
Ninh Tiểu Nhàn mới nằm xuống, đã nghe được trong phòng truyền đến tiếng thét hoảng sợ của Như Cơ.
Ôn Yêu bắt đầu động thủ hành hạ con mồi rồi? Nàng vội vàng nhìn mắt Mịch La, chỉ thấy hắn hướng nàng cười ranh mãnh một tiếng, lắc đầu, truyền âm nói: “Không vội. Ôn Yêu trước lúc hành hạ cô nương đến chết, đều muốn hưởng dụng một phen.”
Hưởng dụng? Nàng trừng mắt nhìn, mới hiểu được hàm nghĩa hai chữ này, nhất thời mặt ửng hồng lên, không nhịn được giận trừng mắt liếc hắn một cái. Loại tin tình báo bị giữ bí mật này rõ ràng nên sớm nói tới, trước đó hắn cũng không nói cho nàng biết! Sớm biết...... Sớm biết nàng liền đến muộn một chút nữa rồi, mặc dù luôn có tinh thần bát quái, nhưng nàng không có hứng thú với bách hợp a!
May là chuyện nghe lén góc tường như vậy, nàng dọc theo con đường này cũng thật sự làm không ít, da mặt dầy lên rất nhiều, hiện tại cũng chính là đỏ lên, tim đập cùng hô hấp và mắt vẫn nhắm thật chặt, không có nửa điểm để lộ.
Nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi Trường Thiên: “Bọn họ còn chưa động thủ, đang đợi cái gì? Muốn cho Như Cơ nhận hành hạ mới bằng lòng bỏ qua sao?”
Ngữ khí của nàng giống như là muốn gặm miếng thịt trên người hắn. Trường Thiên cười khổ nói: “Nha đầu ngốc, đừng để đồng tình che mất linh trí của nàng. Bọn họ đang đợi cơ hội, nàng phải biết chuyện như vậy, khụ, phải tiến hành tới khi người ta không có phòng bị, buông lỏng cảnh giác, có đúng hay không?”
Nàng dĩ nhiên...... Biết rồi, bất quá kế hoạch của Mịch La ngay cả chuyện như vậy cũng tính ở bên trong ư, thật là đáng sợ! Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên phát hiện một vấn đề mấu chốt: “Trường Thiên, Ôn Yêu là nam hay nữ?”
“...... Ta nào biết? Cái này quan trọng sao?” Nha đầu này càng ngày càng không thuần khiết rồi.
Nàng tùy ý cười ha ha, không nói thêm gì nữa, giống như những người khác chuyên chú lắng nghe.
Như Cơ đang khóc hu hu, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ. Tiếng khóc điệp yêu dễ nghe động lòng người, không biết Hoắc Minh Châu làm cái gì với nàng, mỗi một lát, nàng có kêu thảm một tiếng, sau đó lại khóc lớn lần nữa. Như vậy qua một khắc đồng hồ, tiếng khóc cùng tiếng thét chói tai càng ngày càng vang, càng ngày càng như người tâm thần.
Nhưng quỷ dị chính là, trong nhà chỉ có tiếng vang của một mình Như Cơ, mới đầu Hoắc Minh Châu còn nói mấy câu, sau đó đến tiếng động cũng hoàn toàn không có.
Trường Thiên thấp giọng nói: “Xem ra còn phải chờ một chút.”
Nàng chờ đợi thật khó chịu, mắt thấy một nữ tử yếu đuối ở bên trong chịu khổ, bên ngoài một đống Đại nam nhân nhưng chỉ yên lặng mà nghe, thật là một bức tranh vô cùng quỷ dị.
Thời gian trôi qua khoản một chung trà, đại khái là dược hương bắt đầu phát huy hiệu lực, tiếng khóc của Như Cơ khàn khàn âm thanh dần dần đổi thành yêu kiều như có như không, mềm nhũn nhu nhu, lộ ra một chút xíu vui vẻ. Bên trong nhà còn truyền đến âm thanh chép miệng mút, loại thanh âm này làm người ta đỏ mặt......Hết lần này tới lần khác Ninh Tiểu Nhàn lại rất quen thuộc.
Lại có một giọng nữ vang lên, cũng giống như trước,trầm thấp ngâm nga. Ninh Tiểu Nhàn nhíu mày thầm nghĩ: “Tiếng nói này, có lẽ là của Hoắc Minh Châu đúng không?”
Như Cơ đột nhiên hét lên một tiếng nói: “Không được! Nơi đó không được!”
Hoắc Minh Châu thở hào hển cười nói: “Ta không tin nam nhân kia lại chưa thử qua? Đây cũng là bảo địa!”
Vừa dứt lời, Như Cơ nhất thời tê tâm liệt phế mà hét thảm lên, bên trong nhà còn truyền đến tiếng vang chạm vào nhau bang bang trầm muộn, hiển nhiên nàng không chống chịu được, hai chân đạp không ngừng, đá vào trên ván giường.