Edit: Thu HằngBeta: Tiểu TuyềnNinh Tiểu Nhàn thấy nó thuần phục, cũng không làm khó nó, chẳng qua là bơi về phía trên đầu nó, ngồi trên cổ Thương Long. Quái thú này toàn tân tròn xoe, lân phiến trắng mịn, làm cho nàng không có chỗ nắm. Nàng bất mãn nhìn quanh một chút, sau đó bắt được chỗ quai hàm đang mở ra của nó, một tay chỉ về hướng bắc.
Mới vừa rồi nàng ở trong nước nghĩ đến, hiện tại thời gian quý báu, mà kỹ thuật bơi lặn của mình dù có khá hơn nữa so ra vẫn kém hơn thủy quái trong hồ, cho nên dứt khoát bắt Thương Long này bơi thay. Không có biện pháp, ai kêu trong nhiều quái thú như vậy nàng chỉ nhận ra Thương Long?
Cự thú dưới chân này nếu biết lý do mình bị bắt lại như vậy không biết có thể hay không muốn đụng đầu bất tỉnh dưới đáy hồ.
Nó không ngốc, nhìn người này chỉ về hướng Bắc nhiều lần cũng hiểu ý đồ của nàng, lập tức cố chịu cảm giác ngứa ngáy trên má, theo hướng nàng chỉ bắt đầu bơi tới. Dù sao cũng là cự thú dưới nước, tốc độ bơi của nó ít nhất cũng hơn Ninh Tiểu Nhàn bảy, tám lần.
Đây cũng là biện pháp nàng cùng Trường Thiên thương lượng. Ẩn Lưu đối với cấm địa của sơn cốc phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, nếu đường bộ không thể đi được, liền đổi thành đường thủy, thần không biết quỷ không hay tiếp cận phụ cận bản thể Ba Xà. Hắn nhớ dưới đáy hồ này kênh rạch chằng chịt, dọc theo thượng du, ít nhất có thể thâm nhập hướng bắc hơn hai trăm dặm, tới trung tâm bản thể Ba Xà.
Sơ hở này, Ẩn Lưu không phải không biết, nhưng bởi vì đây là khu vực rừng rậm, trong tông phái không có yêu quái thuộc hệ thủy. Vì bổ sung thiếu hụt này, bọn họ ở thủy vực thả rất nhiều yêu thú, trong đó có không ít thượng cổ kỳ thú trân quý. Nếu đổi lại là người khác xâm nhập, sợ rằng không quá mười hơi thở sẽ thịt nát xương tan.
Lại nói dù cho người xâm nhập có mạnh đến đâu, nếu đám yêu thú bị giáo huấn cũng phải nổi lên hướng Ẩn Lưu cầu cứu. Cho nên giống như Ninh Tiểu Nhàn, cố tình có Răng Nanh cáo mượn oai hùm vượt qua kiểm tra quả thật nằm ngoài phạm vi dự đoán của Ẩn Lưu.
“Ta thông minh không? Có tên này thay ta bơi đi, chúng ta ít nhất có thể tiết kiệm được một canh giờ!” nàng dương dương tự đắc truyền âm. Trường Thiên biết tính cách của nàng, sủng nịch khen một tiếng, sau đó nói “ Dừng lại, hướng bên phải”
“Hướng phải?” Nơi này sẽ rời khỏi phạm vi Lam hồ, đi vào thủy đạo dưới lòng đất, cho nên nàng mới yên tâm dùng Oánh Quang Thảo chiếu sáng phía trước, thấy phía trước chỉ có một thủy đạo ở bên trái. Bên phải là một mảng đá tối như mực, nơi nào có đường? Có điều nàng tin tưởng Trường Thiên sẽ không phạm sai lầm, cho nên liền chộp vào má Thương Long ở bên trên chỉ dẫn nó bơi về phía bên phải.
Thương Long bắt đầu buồn bực, bên trái phía trước có đường không đi, cố tính lại hướng đá bên phải đụng cái gì? Nhưng lão đại trên người nóng nảy, nó không thể làm gì khác hơn là cứng rắn đung đưa thân thể khổng lồ liên tiếp hướng vách đá đụng tới.
Chưa ăn cơm sao, sao một chút sức lực cũng không có thế? Ninh Tiểu Nhàn không vui, trên tay tăng thêm sức lực. Thương Long giật mình, đầu hướng tới vách đá dùng sức va chạm.
“rầm” một tiếng, đầu của nó đụng tới choáng váng, vách đá trước mặt cũng rơi xuống rất nhiều đá vụn, tựa hồ buông lỏng chút ít.
Có hiệu quả!
Trường Thiên giải thích “Thủy đạo bên trái nối thẳng tới đầu của bản thể Ba Xà. Lúc này, phần lớn yêu tu Ẩn Lưu sẽ tụ tập tại hai hơi đầu đuôi để dò xét tình huống. Bản thân mình tự động đưa tới chẳng phải sẽ bị bắt sao? Bên phải vốn là có đường, sau có lũ quét qua kéo theo bùn đất, đem thủy lộ bên phải lấp kín. Nàng lệnh cho Thương Long mở đường là tới được chính giữa bản thể Ba Xà”
Ninh Tiểu Nhàn điều động Thương Long, lần nữa đụng tới vách đá bên phải. Này cũng là cự thú sống hơn hai nghìn năm, sức lực đủ, khí lực lớn, lần đụng này liền sử dụng toàn bộ sức lực, lấy toàn thân đụng vào vách đá trước mặt. Trong lòng nó bi phẫn nghĩ, không đúng thân phận đi, nếu lần này đụng vẫn không được, nó liền xoay người trốn tới thượng du, thà chết ở trong tay bà nương Thương Long cũng không thể ở chỗ này tiếp tục làm cu li nữa.
May mắn, ông trời cuối cùng cũng nghe thấy lời cầu của Thương Long. Lần đụng này so với những lần trước kịch liệt hơn, có điều Thương Long giống như chọc phá một tầng trứng mỏng, một tiếng trầm đục vang lên, đất đá tắc nghẽn mấy nghìn năm bị nó cậy mạnh va chạm, ầm ầm nổ bung lộ ra một cái lỗ tròn đường kính khoảng ba thước.
Từ lỗ thủng nhìn vào, quả nhiên là thủy lộ thăm thẳm.
Dù sao cũng chỉ là bùn đất ngăn chặn mà thôi, kết cấu tương đối rời rạc, đầu Thương Long chỉ phá vỡ một lỗ hổng lớn. Không đợi Ninh Tiểu Nhàn thúc giục, mới từ trạng thái cháng váng khôi phục, Thương Long ra sức xông tới bơi vào trong thủy lộ. Thân thể nó khổng lồ, cửa động nhỏ, lại dùng lực đẩy hai cái mới thuận lợi đi qua, thuận tiện đem cửa động nới rộng ra.
Lộ trình kế tiếp tương đối thuận lợi. Có Trường Thiên chỉ điểm Thương Long bơi qua thủy lộ rộng rãi, đợi khi tiếp cận điểm nước cạn nàng thậm chí còn nghe được phía trên truyền đến động tĩnh nhỏ, cũng không biết là yêu binh hay dã thú đang đi lại. Nàng chỉ đành ép thân thể xuống, dính sát vào Thương Long.
Bọn họ bơi ngược dòng nước, theo lý tương đối khó khăn, may thay Thương Long lại là thượng cổ dị thú sức lực dư thừa, một đường hành quân gấp gáp lại dùng không tới nửa canh giờ. Phía đông sắc trời dần sáng, bơi trong làn nước rực rỡ, bèo rong phe phẩy, vốn phải là mỹ cảnh nhưng nàng căn bản không có tâm tình thưởng thức.
Khi bơi qua một điểm xoáy nước nhẹ, bọn họ gặp một đàn tiểu ngư kỳ lạ, cái chữ “Tiểu” này là so sánh tương đối với hành thể của Thương Long, thật ra những con cá này mỗi con cũng có độ dài bằng cánh tay nàng, mắt rất lớn, bụng màu đỏ. Bọn chúng vốn đang an tĩnh tùy tiện dưới đáy sông, dường như lân vào ngủ say, Thương Long tiến vào thủy vực này da thịt trên người rõ ràng căng thẳng, dè dặt bơi qua đàn cá này.
Đây là loại cá gì, thoạt nhìn không sợ trời không sợ đất như Thương Long cũng sợ hãi di chuyển một cách dè dặt lẩn tránh như vậy?
“Đây là Thủy Hổ Ngư, ăn thịt cả người và yêu quái, dĩ nhiên cũng ăn thượng cổ dị thú dưới tình huống lực lượng đầy đủ” Trường Thiên không chút hoang mang phổ cập kiến thức cho nàng. Trước mắt đám thủy Hổ Ngư này có ít nhất hơn hai ngàn con, đây coi như “tình huống lực lượng đầy đủ” đi?
Động tác của Thương Long mặc dù nhẹ nhàng nhưng vết thương của nó tỏa ra huyết tinh kinh động đến đảm Thủy Hổ Ngư. Trong đó một số con đột nhiên xoay đầu, giống như thấy được bữa ngon, đồng loạt mở miệng ra. Bây giờ, nàng rốt cuộc thấy miệng cá Hổ có thể mở ra đến 1800, bên trong là mấy chục cái răng, mỗi cái đều sắc bén như dao cạo, hiển nhiên là lợi khí có thể xả thịt từ xương. Đồng bọn đang ngủ cũng lập tức bị thức tỉnh, cả bầy cá ù ù lao đến.
Không thể không nói, nhìn hơn hai ngàn con Hổ Ngư há miệng đem răng nanh cắn răng rắc ầm ĩ đủ để dọa người. Nếu hôm nay Thương Long chỉ có một mình ở chỗ này, chỉ sợ dù nó da dầy thịt béo chạy đủ nhanh cũng không thể thoát được. May là nó thời khắc nhớ kĩ bên cạnh có nữ tử có thể đại phát thần uy, vì vậy không chút suy nghĩ trốn tới sau lưng nàng.
Ninh Tiểu Nhàn liếc nhìn con Thương Long không có can đảm này, bàn tay trắng nõn nhấc lên nắm lấy Răng Nanh, trong nháy mắt tản mát ra thần uy đáng sợ.
Loại công kích này cũng không khác biệt này một lần nữa đem Thương Long dọa đến muốn sống muốn chết, nhưng mà nghĩ đến Thủy Hổ Ngư cũng gặp tràng diện tương tự, nó lập tức thấy đau đớn trên người cũng không khó chịu như vậy.
Đàn Thủy Hổ Ngư đang tụ thành một đoàn gặp phải kinh sợ, rầm một thoáng tứ tán đi, sau đó không dám tụ lại lần nữa. Nhưng loại dị thú này thân thể nhỏ nhắn, di chuyển nhanh hơn nữa trời sinh giảo hoạt, Ninh Tiểu Nhàn sợ chúng đánh lén nên đem Răng Nanh để tại bên hông, ẩn mà không phát
Nàng vẫn quá coi thường tác dụng chấn nhiếp của thần uy Ba Xà đối với thủy tộc. Một đường bình yên, không có chướng ngại quấy nhiễu nàng rất mau tới đích.
Nàng ngay tại dưới thác nước trong đầm nước nhô đầu ra, thoáng cái trông thấy thác nước chảy xuống từ độ cao 300 thước. Thương Long có bản lãnh hơn nữa cũng không cách nào nhảy lên độ cao 300 thước cho nên đường thủy tới đây chấm dứt.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu Thương Long, lấy ra một viên đan dược đút cho nó ăn, lúc này mới buông má cho phép nó rời đi. Nàng trước nay ân oán rõ ràng, nếu không có Thương Long thì kế hoạch tối nay của nàng sẽ tốn nhiều thời gian hơn, cho nên đưa cho nó một viên đan dược đối với yêu quái hoặc dị thú mà nói là đan dược đại bổ. Thương Long cũng sống hơn hai nghìn năm, tự nhiên biết đây là đồ tốt, đưa con mắt so với đầu nàng còn to hơn nhìn lại, ai oán bên trong đã đổi thành cảm kích.
Nàng bơi tới bên bờ, lặng lẽ thò đầu ra, xác nhận bốn phía không có dị động mới lên bờ. Âm thanh thác nước ầm vang như sấm có thể đem hành tung của nàng che dấu rất tốt, từ đây sẽ phải dựa vào bản lĩnh của nàng.
Nơi này cách bản thể Ba Xà chỉ có 50 dặm. Lấy tốc độ bình thường chỉ cần thời gian uống cạn chén trà là tới. Nhưng hiện tại nàng đang ở địa bàn của Ẩn Lưu. Ninh Tiểu Nhàn khom người lên Thất Tử, nhanh chóng đi xuyên qua khu rừng rậm rạp. Trong rừng có thể nghe được gió thổi cây cỏ, tiếng côn trùng rù rì, thỉnh thoảng còn có tiếng thú rống nhưng không có bất cứ âm thanh nào phát ra từ nàng. Đi trăm bước phải coi chừng chín mươi bước, thành công ngay trước mắt nàng tự nhiên càng cẩn thận gấp bội, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Vào giờ khắc này nàng đem công pháp Thấy Mầm Biết Cây vận hành, trong phạm vi mười trượng mỗi phương hướng lá cây rơi, mỗi tư thái kết thành của giọt sương đều bị nàng “xem” ở trong mắt, ở trong lòng một lần nữa phân tích phác họa toàn cảnh. Khoảng cách mỗi bước chân, tư thế đều trải qua tính toán kỹ lưỡng, sẽ không lưu lại bất cứ dấu chân nào trên đất ướt sương buổi sáng, cũng sẽ không gây động tĩnh trên cây cỏ, thậm chí ngay cả hơi thở cũng chưa từng tiết lộ.
Ở giữa rừng rậm nàng tựa như U Linh, lặng yên không tiếng động xuất hiện lại biến mất.
=====
Bọ Ngựa Yêu mỗi sáng sớm đều sẽ tỉnh dậy vào lúc này. Nó cùng các yêu quái khác bất đồng, nó thích ngủ ban đêm và hoạt động vào ban ngày. Mặc dù tu luyện thành công, phương thức tu luyện của nó không dựa vào giết chóc, hơn nữa trụ tại Ba Xà sơn mạch một thời gian ngắn, nó phát giác tu vi lại tăng tiến nhiều. Nhưng sống tự do nhàn nhã quá lâu nó cũng cảm thấy nhàm chán.