Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 394

Mặc dù nàng biết chuyện mình phải làm bây giờ là nắm lấy cổ hắn, đem hắn bóp chết, nhưng nhìn hắn thất thố như vậy, Ninh Tiểu Nhàn theo bản năng tránh xa hắn ra một chút.

Ánh sáng tím kia rất là cường đại không cần hoài nghi, chỉ qua chừng ba mươi hơi thở, đã đem nước biển màu đen cắn nuốt xong, cả hải vực biến thành màu tím, toàn cảnh trời quan mây tạnh. Mặt biển gió êm sóng lặng, giống như thủy tinh màu tím.

Với phân thân của Âm Cửu U, đại thế đã mất.

Đột  nhiên hai sợi xích lướt ra, uống thẳng như rồng, lao thẳng tới phân thân của Âm Cửu U, trong chớp mắt khóa thân thể hắn lại, trói chặt trên mặt đất.

Hắn lại không chút phản kháng, mặc cho chúng kéo mình xuống đáy nước thật sâu.

Trong biển, ký hiệu lại lóe lên ánh sáng màu tím, xiềng xích càng chặt hơn. Phân thân của Âm Cửu U bắt đầu mơ hồ. Ninh Tiểu Nhàn không biết, đây là giấu hiệu nguyên thần sắp tiêu tan. Cái gọi là hũ không qua miệng giếng, tướng quân khó tránh trong trận vong. Phân thân của Âm Cửu U không biết đã xử lý bao nhiêu nguyên thần, rốt cục có một ngày, vận mệnh đến lượt mình.

Cuối cùng phân thân của Âm Cửu U nhìn thoáng qua Ninh Tiểu Nhàn, trên mặt hiện lên vẻ tự giễu, miệng nói ra hai chữ, Ninh Tiểu Nhàn theo khẩu hình miệng của hắn đoán được, là hai chữ “Hoang Đường”

Trong nháy mắt, xiềng xích thẳng băng, đem luồng nguyên thần này vặn xoắn thành hắc quang nhàn nhạt, sau đó bị màu tím đồng hóa, lây nhiễm và tiêu tán.

Nguyên thần của Ninh Tiểu Nhàn ngơ ngác đứng lặng nhìn Thức Hải, ngó chừng hai cái xiềng xích kia, không biết người tiếp theo bị trói có phải là nàng hay không?

Nhưng lúc này, Thức Hải mênh mông đột nhiêu phai màu, ánh sáng tím tựa hồ như bị lực lượng vô hình triệu hồi, như tơ như xà, linh hoạt hướng ký hiệu màu tím đi tới.

Tới nhanh, đi cũng không chậm. Chỉ chừng mười hơi thở, tất cả màu tím trở về bên trong ký hiệu, Thức hải của nàng lại một lần nữa khôi phục mỹ cảnh xanh thẳm. Gió nhẹ mây bay, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ký hiệu màu tím hiện lên ánh sáng ôn hòa, sau đó yên lặng đi xuống, một lần nữa trở lại đáy biển không để lại dấu vết gì.

Cái này. Xong rồi sao? Nàng không xác định mà nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nàng kinh ngạc đứng ngốc tại chỗ, sau đó đột nhiên nhớ ra, cuộc chiến bên ngoài còn chưa kết thúc!

Nàng vừa mở thần thức, khắp Thức Hải vang dội tiếng rống giận vô cùng lo lắng của Trường Thiên “Tiểu Nhàn, Ninh Tiểu Nhàn! Nàng có thể nghe thấy lời ta không?” Ah Ah, âm thanh quá lớn,  lại mang theo thần lực, âm thanh so với cửu trọng lôi kiếp còn vang hơn, lóe lên chấn động nguyên thần của nàng. Thiếu chút nữa làm nàng ngã vào trong Thức Hải.

“Có thể, lão nhân gia ngài đừng hô nữa. Ta sắp bị chấn động chết rồi” nàng mở mắt ra, yếu ớt nói. Cảm giác có thể một lần nữa thấy trời xanh mây trắng thật tốt! Một khắc đồng hồ kinh tâm động phách kia, nàng cho là mình chắc xong rồi.

Hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Vội la lên “Vậy sợi khói đen kia, cuối cùng ra sao rồi?”

“Không còn. Đại khái tiêu tán đi, trở lại với người thi thuật. Ta nằm bao lâu rồi?” nàng cảm thấy trên mặt thấm ướt, đưa tay lên, kết quả thấy một tay đầy máu tươi.

Nàng chảy máu mũi rồi? Đại khái là do nguyên thần bị chấn động đi.

Trường Thiên cũng nhìn thấy máu trên tay nàng, giọng thoáng cái thấp xuống “Nàng hôn mê chừng mười hơi thở”

“Ngắn như vậy? Ta còn tưởng ít nhất một khắc rồi”

Thời gian trong Thức Hải với bên ngoài khác nhau. Chiến đấu giữa các nguyên thần, tốn thời gian ngắn nhất nhưng cũng hung hiểm nhất. “Nếu Đồ Tẫn không dùng phân thân hỗ trợ, sao có thể nhanh như vậy?” hắn thuận miệng giải thích “Chiến đấu tại đó, muốn chiếm được lợi nhất định phải nhanh chóng …”

Nàng đáp một tiếng, tung mình đứng lên.

Lúc này Lang Gia cũng không nhàn rỗi. Trước mắt bất quá chỉ là một phân thân của Âm Cửu U, nếu để cho tiểu tử này từ tay hắn chạy thoát, thể diện của hắn cũng không cần nữa, chế quên phụ tá của hắn – Thanh Loan – vẫn còn ở bên cạnh chứng kiến đây. Hắn lạnh mặt, từ trong ngực lấy ra một bọc ngân châm.

Ngân châm tổng cộng có mười tám chiếc, lớn nhỏ hình dạng khác nhau, tuy nhiên đều giống kim may quần áo mà người phàm sử dụng. Mỗi cây châm đều lóe ra điện quang, thỉnh thoảng phát ra những tiếng nổ bùm bùm. Hắn nhìn thân ảnh kẻ đang chạy trốn, nắm lấy bộ châm, phất tay đánh tới.

Đáng thương cho Đoan Mộc Ngạn, hiện tại không còn lá chắn phòng tân, cho nên mười tám ngân châm không chút sai lệch đánh tới sau lưng hắn: ba cái trên đầu, mỗi chi 3 châm, thân thể cũng bị gắn ba châm. Những điểm ghim vào đều có chủ đích, Lang Gia muốn cho âm hồn trong túi da này cũng không cách nào tránh thoát.

Lôi điện trước nay đều là khắc tinh của âm hồn tà vật, huống chi bộ ngân châm này chứa không phải lôi điện bình thường mà là lôi điện khi Lang Gia độ kiếp. Lang Gia đã giết không ít nhân mạng, lôi kiếp thu thập hắn cũng tăng thêm mấy phần, cho nên ngân châm mang lôi kiếp này vô luận số lượng hay chất lượng đều dư thừa để xử lý Đoan Mộc Ngạn rồi.

Cho dù ở thời điểm toàn thịnh, Đoan Mộc Ngạn muốn ngăn cản công kích của lôi kiếp đã không dễ dàng, huống chi hắn mới bị Tam Muội chân hỏa tổn thương, thêm vào là một luồng khói đen vô thức bị diệt khiến hắn bị cắn trả. Lần này rét buốt gặp thêm tuyết phủ, trong mắt hắn tử quang chớp động như ngọn nến trong gió.

Mặc dù bị lôi châm công kích, thân thể cũng bị lôi điện đánh cho run rẩy không ngừng, thần hồn liên tiếp bị đả thương, nhưng sau khi Đoan Mộc Ngạn ngã xuống lại từ từ bò dậy. Hắn không chạy trốn nữa mà nỗ lực xoay người, lạnh lùng nhìn Lang Gia và Thanh Loan. Hiện tại toàn thân hắn nám đen, chỗ duy nhất còn có màu trắng là tròng mắt, bộ dáng kia cũng thật dọa người.

Cuộc chiến từ khi bắt đầu tới giờ, mặc dù quá trình làm cho tất cả mọi người đều tổn thất nghiêm trọng, nhưng thời gian cũng chỉ khoảng 50 hơi thở mà thôi! Phía sau trong rừng rậm Ba Xà bắt đầu xuất hiện bóng người, là yêu chúng Ẩn Lưu, rốt cuộc nhận lệnh tới đây.

Lang Gia gầm lên một tiếng “Đứng lại, không được tới đây!”. Dứt lời, tức giận nhìn Thanh Loan một cái. Tự hắn bắt Đoan Mộc Ngạn cũng đủ rồi. Thanh Loan hiển nhiên biết điểm này, triệu tập mọi người tới đây, bất quá để ngăn hắn dưới con mắt trừng trừng của mọi người làm ra chuyện gì bất lợi với nàng cùng đám người Ninh Tiểu Nhàn mà thôi, dù sao chuyện hắn đã làm trước đó cũng có phần ám muội.

Nghe được mệnh lệnh của hắn, đám người trong rừng rậm yên tĩnh lại.

Lang Gia nói với Đoan Mộc Ngạn “Ngươi không có chỗ để trốn nữa rồi, bó tay chịu trói đi”

Đoan Mộc Ngạn nhổ ra một ngụm máu đen, từ trong ngực lấy ra một bình nhỏ trong suốt. Dược trong bình giống như đúc với dược Ninh Tiểu Nhàn đưa ra trước đó, cũng màu vàng, như khí như lỏng. Lang Gia biết, đây chính là “Canh” rồi, Đoan Mộc Ngạn trước nay vẫn nói hắn không mang theo trên người, xem ra là tìm cớ. Cổ hắn không khỏi giật giật, lọ trong tay Ninh Tiểu Nhàn đã bị phá vỡ, vô luận là thật hay giả thì hắn cũng không thể bỏ lỡ lọ trong tay Đoan Mộc Ngạn.

Đoan Mộc Ngạn hướng hắn nhếch miệng cười cười, tiếng nói như ống bễ bị vỡ thô két vang lên “Ta không cần mầm cây Long Tượng quả nữa. Ngươi thay ta giết nàng, lọ dược này là của ngươi, nếu không ta bóp vỡ nó”. Dứt lời đưa tay chỉ hướng Ninh Tiểu Nhàn.

Chuyện tới bây giờ, vô luận hắn giao hay không giao ra “Canh” này, Ẩn Lưu cũng sẽ không để hắn rời khỏi, trừ phi hắn sử dụng thủ đoạn cuối cùng. Nói đi nói lại cũng là tiểu cô nương này phá hư kế hoạch của hắn. Hơn nữa, hắn để một luồng phân thân tấn công nàng cũng vô duyên vô cớ biến mất, chỉ sợ nàng có chút ít cổ quái. Hắn mơ hồ cảm giác thấy uy hiếp cường đại trên người nàng, so sánh lại, mầm giống Long Tượng quả cũng không quan trọng nữa rồi, trong lòng hắn chỉ còn một âm thanh: nữ nhân này tuyệt đối không thể giữ.

Ánh mắt Lang Gia cũng dời về phía Ninh Tiểu Nhàn, mắt thấy nàng nghe nói thế nhưng mặt không đổi sắc, trong bụng cũng có mấy phần bội phục.

Lời của Đoan Mộc Ngạn cũng là lời trong lòng hắn. Nếu tiểu cô nương này không đột nhiên nhảy ra đâm ngang, giao dịch của hắn và Đoan Mộc Ngạn còn có thể tiến hành, huống chi trong lúc đó còn mấy lần trêu cợt hắn, mặc dù có chút thông tuệ nhưng cũng quá lộ liễu. Cây có mọc thành rừng thì gió vẫn có thể thổi bật rễ, hắn không thích những người thông minh như vậy. Đoan Mộc Ngạn không nói ra yêu cầu này, hắn cũng không tính bỏ qua cho nàng.

Sao Ninh Tiểu Nhàn lại không nhìn thấy sát khí chớp động trong mắt Lang Gia. Bị một vị tiên nhân nghi kỵ tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt đẹp, may là nàng cùng Trường Thiên đã thương nghị qua, giờ phút này bình tĩnh cười nói “Nếu ngươi chịu đem “Canh” giao ra, mới vừa rồi trước khi động thủ sao không giao ra? Sao lại phải chịu nhiều khổ sở như vậy?”

Đúng vậy, nếu như mới vừa rồi thấy sự tình bất lợi, Đoan Mộc Ngạn trực tiếp mang “Canh” giao ra, cũng không bị truy sát. Sắc mặt Đoan Mộc Ngạn và Lang Gia vừa động, hiển nhiên trong lòng đều có tính toán.

Nàng lại nói tiếp “Hơn nữa, ngươi mang “Canh” uy hiếp môn chủ giết ta, đây vẫn là một giao dịch, chẳng qua chuyển từ giống cây Long Tượng quả thành tính mạng của ta mà thôi! Ngươi vẫn không rõ sao, có ảnh hưởng của thần lực từ rừng rậm này, Lang Gia môn chủ không thể nào đạt thành bất kỳ giao dịch nào với ngươi, một cái cũng không được!” nàng vẫy tay than “Cho nên ít nhất đến bây giờ, ta vẫn an toàn, mà ngươi nha, nên nhanh chóng chuẩn bị hậu sự cho mình đi”

Yêu chúng Ẩn Lưu mai phục trong rừng rậm Ba Xà mặc dù không có lộ ra khuôn mặt, nhưng ánh mắt của mọi người nhìn Đoan Mộc Ngạn đều lạnh thấu xương, tựa như nhìn người đã chết. Lang Gia lại không hạ lệnh cường công, dù sao đối đầu với ma đầu thượng cổ, ai biết hắn có bao nhiêu thủ đoạn. Đến cuối cùng cá chết lưới rách, đồng quy vu tận, đối với yêu chúng Ẩn Lưu đều không có lợi.

Đoan Mộc Ngạn yên lặng nhìn hai mắt nàng, cười lạnh nói “Khá, ngươi rất khá!” lưu luyến nhìn bình trong tay mấy lần, đột nhiên làm nên động tác ngoài dự liệu của mọi người — đem bình quăng xa xuống đất! Hành động này tụ hội toàn thân linh lực, bình dược nhất thời như mọc cánh, bay đi vừa nhanh vừa xa.
Bình Luận (0)
Comment