Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 396

Hắn từng chữ, từng chữ nói “Người này làm việc cho tới bây giờ đều sẽ lưu lại một đường lui. Ta muốn ngươi làm chính là chặt đứt đường lui này của hắn. Tại địa phương rộng lớn như vậy tìm được cứ điểm của hắn là cực kỳ không dễ. Đều nói mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chúng ta đánh cược một lần! cũng vì vậy, ta mới phái ngươi đi. Lúc đó chỉ có ngươi mới có thể một lần tiêu diệt được hắn”

Cũng chính mấy câu này, đem máu lạnh của Đồ Tẫn nấu sôi trào, hắn kiên định đáp một tiếng “ Vâng!”

Trường Thiên  muốn chính là hiệu quả này. Đồ Tẫn mặc dù cường đại nhưng từ sau khi thoát khỏi bí cảnh, vẫn chưa tìm được mục tiêu kiên định, điều này làm cho tu vi của hắn vẫn tăng tiến nhưng đạo tâm lại ngưng trệ. Hôm nay Trường Thiên  muốn hắn đi đối phó với lão tổ tông hồn tu Âm Cửu U. Mặc dù chỉ là phân thân, nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ để khiến hắn nhiệt huyết sôi trào.

Trận chiến này là sinh tử tuyệt sát, trận chiến này, là một mình chiến đấu, không ai có thể giúp hắn được. Hắn thắng, nhận được phân thân hồn phách quý giá của Âm Cửu U, hắn thua mọi sự đều hỏng, không chỉ có hắn mà cả bí mật về Thần Ma Ngục, hết thảy đều bị tiết lộ.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, lúc này là được ăn cả ngã về không. Có thể nói Trường Thiên đem sinh tử của mình và Ninh Tiểu Nhàn giao vào trong tay Đồ Tẫn. Mặt ngoài là Đồ Tẫn chặn đường sống của Đoan Mộc Ngạn, song không phải không có khả năng Đoan Mộc Ngạn sẽ đem nhóm Ninh Tiểu Nhàn giết sạch. Dưới tình huống này, sao Đồ Tẫn có thể không chiến ý hừng hực?

Từ trước đến nay, chiến đấu giữa các hồn phách là hiểm ác nhất, cũng là cơ duyên có một không hai, đồng thời là xả thân vì nghĩa. Bởi vì những lý do đó, thần hồn của hắn đều nổi lên chấn động kịch liệt, hướng tới đối phương phát ra tín hiệu khát chiến.

Trong huyệt động, hai người nhìn nhau không nói gì, giống như sói đói bình thường đều sẽ nhìn chằm chằm con mồi, đánh giá đối phương trước. Chiến đấu cùng hồn tu, đối với hai người này mà nói, cũng là thể nghiệm hoàn toàn mới.

Trời lúc này bỗng “Ầm” một tiếng, sấm sét nổ vang, sóng âm cực lớn quét ngang, ngay cả vách đá nhỏ của huyệt động cũng không may mắn thoát khỏi. Mặt đất rung rẩy không ngừng.

Đối với hai người thần kinh căng thẳng tới cực điểm mà nói, cái này có thể gọi là sấm sét giữa trời quang, không thể nghi ngờ là tín hiệu bùng nổ của trận chiến.

Đồ Tẫn động thủ trước, hắn vươn tay bẻ gãy cổ Cò yêu, sau đó nhe răng cười nhào tới.

Cò yêu bị bẻ gãy cổ phát ra âm thanh “Răng rắc” giòn vang, âm thanh mặc dù không lớn nhưng gõ vào tâm can Đoan Mộc Ngạn lại đau đớn vô hạn. Thế thân vừa chết, cũng chính là đường lui của hắn đã bị chặt đứt, chỉ còn cách giết chết hồn tu không rõ lai lịch trước mắt, mới có thể tìm được đường sống.

Lại phải một lần nữa nâng cao tinh thần ứng phó với trận chiến!.

Đồ Tẫn nửa đường đánh tới, hồn phách từ thất khiếu của kỳ thú tuôn ra, mang theo khí sắc đen tối, như hắc xà, lại giống như sợi tóc, cuốn lấy mũi và miệng Đoan Mộc Ngạn, một mực xông vào trong đầu hắn.

Hai đại hồn tu, lấy não của người này làm chiến trường, mở ra một cuộc chiến kinh tâm động phách.

Vẻ mặt Đoan Mộc Ngạn lập tức ngây ra, chỉ có ánh sáng tím trong mắt lưu động.

Trong tiểu huyệt động âm u, đột  nhiên an tĩnh lại.

Chiến đấu phát sinh giữa hồn phách với nhau, tựa như vòng xoáy lóe sáng dưới đáy đầm sâu, cũng tựa như dung nham lưu chuyển trong một ngọn núi lửa không hoạt động, vừa kịch liệt lại vô thanh vô tức. Mới vừa rồi, Đoan Mộc Ngạn ngênh chiến cùng mọi người tại Ẩn Lưu, cục diện mặc dù khẩn trương kích thích, lại hoàn toàn ngược lại với cuộc chiến hiện tại, lặng yên không tiếng động nhưng hung hiểm hơn gấp mười lần!

Thời gian chậm chạp trôi qua, năm mươi hơi thở đã qua đi.

Một khắc đồng hồ đã qua. Trong huyệt động vẫn yên lặng không tiếng động.

Không biết đã qua bao lâu, ngón tay xuôi bên chân Đoan Mộc Ngạn đột nhiên động đậy.

Ở phía xa hơn trăm dặm, trong Thần Ma Ngục, Trường Thiên đột nhiên mở miệng nói “Thắng”, trong mắt biểu thị sự vui sướng.

Một chữ điên cuồng, lại làm cho tim Ninh Tiểu Nhàn không khống chế được tăng tốc. Lúc này nàng đang đối diện với Lang Gia, phí sức lực thật lớn mới có thể duy trì sắc mặt không đổi, trong mắt chua xót, cơ hồ muốn chảy nước mắt.

Thắng! bọn họ đánh cược mạng sống. Cuối cùng không thua.

Ở trong huyệt động nho nhỏ tầm thường, Đoan Mộc Ngạn đột nhiên ngã xuống. Cùng lúc đó khói đen từ trong người hắn đi ra, chạy thẳng vào trong thân thể kỳ thú.

Đồ Tẫn giơ tay vuốt mi tâm, lúc này mới có cảm giác tâm lực tiều tụy. Hắn nâng cao tinh thần, lục soát toàn thân Đoan Mộc Ngạn lấy ra mọi thứ, sau đó tiễn túi da hô hấp yếu ớt này về Tây Thiên, mang thi thể ra khỏi huyệt động, ném tới khu đất màu đỏ phụ cận, rồi ngự pháp khí trở lại núi Ba Xà.

Hồng Vân đài chính là đất chết ngàn dặm, không có người sống. Trường Thiên đoán chắc để có thể trốn thoát, Âm Cửu U cũng sẽ không thiết lập cứ điểm ở quá xa, nhiều nhất trong khoảng cách ba trăm dặm quanh rừng rậm Ba Xà. Tuy suy nghĩ là như vậy, nhưng Hồng Vân đài lại rất lớn, trùng điệp khe rãnh huyệt động, muốn tìm được cứ điểm của Âm Cửu U quả thật không dễ dàng.

Không biết nên nói vận khí của Đồ Tẫn quá tốt, hay nói vận khí của Âm Cửu U quá kém, là một hồn tu, Đồ Tẫn đối với sự tồn tại của hồn phách hết sức nhạy cảm. Hắn đem thần trí phóng ra ngoài dò xét, khi bay qua huyệt động này, vừa lúc cảm nhận được Cò yêu bên trong. Sinh vật này rất nhỏ, cường độ hồn phách cũng cực kỳ yếu ớt, nơi này không có côn trùng, thậm chí là loài bò sát chứ đừng nói tới yêu quái. Làm hắn chú ý là Cò yêu đã đạt đến tu vi Vạn Tượng kỳ, nhưng lại núp trong động không nhúc nhích, tình trạng này dội vào thần thức của Đồ Tẫn, giống như nhìn thấy đèn pha.

Cũng chỉ có hắn mới có thể làm được chuyện này, nếu đổi lại là người khác, tìm kiếm trong Hồng Vân đài rộng lớn này, cơ hồ là không thể nào tìm được cứ điểm của Âm Cửu U.

====

Khi Đồ Tẫn trở lại núi Ba Xà, chiến trường trên phía bắc của rừng rậm đã lắng xuống. Hắn cùng Trường Thiên có tâm minh huyết thệ kết nối, có thể cảm ứng lẫn nhau, vì vậy biết được tính mạng của Ninh Tiểu Nhàn cùng Thất Tử không có vấn đề gì, cho nên vội vàng chạy tới địa điểm đã hẹn trước gặp nàng.

Tại đó, nàng đã chọn được trái sa kê, ở dưới tàng cây nướng, nàng nói phải đem sa kê này ăn sạch sẽ mới trở về. Mắt thấy bà cô nhỏ này vừa thoát hiểm lập tức nhớ tới ăn uống, Đồ Tẫn cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Nơi này khôi phục lại vẻ đẹp, xa xa có tiếng chim hót, cũng chỉ có núi Ba Xà còn có cảnh tượng như vậy, những địa phương khác ở Tây Bộ, tháng 10 chính là thời điểm ngênh đón trời đông gió tuyết, nơi nào còn có chim chóc dám cậy mạnh hót vang?

Đống lửa đã cháy lên, Ninh Tiểu Nhàn đang an vị trước đống lửa nướng sa kê, một mùi cổ quái nhưng dễ ngửi xông vào mũi hắn. Hắn vừa đáp xuống đất, đang muốn mở miệng, đã thấy Ninh Tiểu Nhàn chạy vội tới, ôm cổ hắn thật chặt, mới hì hì lộ ra bộ dáng tươi cười, trong mắt tựa như có nước mắt chuẩn bị chảy xuống, nghẹn ngào nói “Cảm ơn ngươi!”

Tất cả mọi người ở đây đều vừa đi dạo một vòng trước quỷ môn quan. Nhờ vào lực chiến đấu của Đồ Tẫn. Một bước hiểm chiêu rốt cuộc có hiệu quả.

Cũng không biết có phải tâm thần quá mức mệt mỏi hay không, khi bị Ninh Tiểu Nhàn ôm chặt lấy, tâm địa luôn nguội lạnh của hắn có chút mềm mại. Hắn ngập ngừng một chút, lên tiếng đáp lại “Nên như vậy”. Sau đó lại nghe được tiếng ho khan ẩn nhẫn của Trường Thiên từ trong Thần Ma Ngục. Mặt già của hắn đỏ lên, vội vàng tránh thoát, tìm cây đại thụ dựa lưng ngồi xuống, lại nói sang chuyện khác “Thất Tử đâu rồi, sao không thấy hắn ở đây?”

Nàng quả nhiên bị dời đi sự chú ý “Ta để hắn đưa Thanh Loan trở về”. Dược lực của Hoàn Hồn Dẫn được bốn canh giờ, sau khi mất đi hiệu lực, nàng sẽ hôn mê một thời gian ngắn “Nghe nói tình cảm nam nữ sẽ tăng mạnh nếu trong lúc ngã bệnh được người chiếu cố thích đáng …”

“Lang Gia bị các ngươi tính toán, lại không tìm các ngươi gây phiền toái?” vị thủ lĩnh Ẩn Lưu này mặc dù tu vi cao thâm, nhưng so với những người đứng đầu một phái như Nam Cung Chân hay Bạch Kình thì cũng không có được khí độ như vậy, hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho nhóm người này sao?

Nàng mặt mày hớn hở đáp “Hắn muốn gây, nhưng đáng tiếc lúc hắn đang bận rộn chiến đấu, chúng ta đã nghĩ được biện pháp đối phó hắn”

Thời điểm Lang Gia tìm đến nàng đòi “Canh”, nàng run tay lên vứt bình qua. Không có dùng bất kỳ hoa chiêu nào. Lang Gia kì dị nhìn nàng một cái, ý vị thâm trường nói “Dứt khoát như vậy? Không sợ chết sao?” Giờ phút này, hắn lại không vội vàng kết liễu nàng. Cũng giống nhiều tiên tông khác, quy định của Ẩn Lưu cũng rất nhiều, nhưng trong đó có một điều quan trọng nhất, lời nói của Thủ Lĩnh chính là quy định. Ẩn Lưu từ một đạo quân trở thành yêu tông, nhưng truyền thống nghe theo thủ lĩnh cao nhất vẫn lưu truyền lại. Điểm này khác với đa số các yêu tông không thống nhất khác.

“Sống có gì vui, chết có gì khổ?” biểu hiện của nàng không nói ra được là lo sợ hay bình tĩnh, sau đó lại truyền âm nói với hắn “Môn Chủ, “canh” này, cũng không an toàn”. Nàng mặc dù đem đồ trả lại cho hắn. Nhưng nhóm mấy người họ là nhân chứng sờ sờ cho ý niệm thoát ly Ẩn Lưu của hắn, nếu hắn không muốn chuyện này truyền ra, chỉ có thể tiêu diệt họ. Ở trong Ẩn Lưu, hắn có thể dễ dàng làm được việc đó, cho nên nàng vì tính mạng bắt đầu thương lượng với hắn.

Lang Gia liếc nàng một cái: “Làm sao ngươi biết?”

“Đây là đồ của Âm Cửu U. Người này âm hiểm xảo trá. Gặp người chỉ nói ba phần thật. Bên trong thuốc này tất có huyền cơ khác”. Nàng và Trường Thiên đã sớm bàn bạc, lúc này chậm rãi nói “Ẩn Lưu là công cụ sắc bén của Hám Thiên Thần Quân, tất nhiên sẽ là đại địch của Âm Cửu U, hắn làm sao có thể dễ dàng giúp đỡ ngài?”. Nàng thấy môi Lang Gia khẽ mấp máy, như muốn nói chuyện, liền giành trước nói “Ta biết ngài muốn thoát ly núi Ba Xà, Ẩn Lưu bớt đi một cường thủ, đối với hắn có chỗ tốt. Nhưng người độ kiếp thành tiên như ngài trên đời có mấy người, hắn há có thể không duyên không cớ buông tha?”

Lang Gia biết nàng đang cố thuyết phục mình không giết nàng, những lời vuốt mông ngựa liền để ngoài tai, nhưng nghe được “Người độ kiếp thành tiên như ngài trên đời có mấy người” trong lòng vẫn cảm thấy thoải mái, trong miệng cũng hừ nhẹ một tiếng. Hắn cũng biết Âm Cửu U nhất định lưu lại hậu chiêu, nhưng nếu không dùng “Canh” hắn làm sao có thể tìm được tự do? Theo suy luận trước đó, thứ này quả thật có thể giúp hắn thoát khỏi khống chế của Ba Xà lực.

Nàng vẫn luôn quan sát nét mặt hắn, mắt thấy sát ý giữa lông mày hắn suy giảm, biết mình đã gãi đúng chỗ ngứa của môn chủ đại nhân, vội vàng nói tiếp “Uống canh Mạnh Bà, ừ, cũng chính là “Canh” này, hồn phách sẽ được tẩy rửa, ngay cả mình là ai cũng không nhớ được. Đến lúc đó, ngài một thân không tu vi, nếu như hắn tính kế ngài, vạn nhất đến lúc đó ngài quay ngược lại đối phó với Ẩn Lưu, sẽ làm trái với ước nguyện ban đầu của ngài”
Bình Luận (0)
Comment