Edit: Viet Anh NguyenBeta: Tiểu Tuyền“Không bao giờ” nàng ngạnh cổ cãi lại. Đừng nói lúc này trong lòng nàng không vui, không muốn đi qua, ngay cả lúc bình thường nàng cũng hiểu là tùy tiện ngang nhiên xông qua tính nguy hiểm quá lớn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Một bên lông mày dài của hắn nhếch lên: “Nàng muốn để cho Đồ Tẫn ra tay sao?”
Lông mày của hắn chạm tóc mai, không cần chỉnh sửa cũng rất có hình dạng, một bộ dáng nhướng mày, vô luận là nàng nhìn thấy bao nhiêu lần đều cảm thấy đẹp chết đi được.
“Không… khoan đã, chàng làm sao biết ta muốn để Đồ Tẫn ra tay?” Nàng do dự nói.
“Từ Lương Ngọc.” Hắn chậm rãi nói: “ Đồ Tẫn đã cùng ta lập huyết thệ, chỉ nghe theo mệnh lệnh của ta, nàng muốn hắn ra tay, không thông qua ta thì không thể được.” Nàng đem mọi ý đồ đều hiện trên mặt làm sao hắn lại không nhận ra?
“Đến đây, đừng làm cho ta nói lần thứ ba.” Lời nói của hắn ngưng đọng.
Nàng thực sự bị hắn bắt lấy yếu điểm để uy hiếp rồi. Ninh Tiểu Nhàn cắn môi dưới, phủi đất, ba bước di chuyển đến phía trước. Hỏa Nhi Tỷ à, hôm nay ta vì tỷ mà hi sinh oanh liệt rồi.
Trường Thiên kiềm lại tính tình, nhìn nàng tâm không cam lòng không nguyện mà cọ đến trước chân hắn. Hắn liền thò tay bắt lấy eo của nàng, kéo nàng tiến vào trong ngực. Nàng từ từ nhắm hai mắt, chờ đợi bước kế tiếp hắn sẽ làm xằng làm bậy.
Thế nhưng hắn chỉ hôn trán của nàng một cái, vuốt ve mái tóc của nàng, liền không có động tác nào khác nữa.
Vậy thôi sao? Ninh Tiệu Nhàn nhịn không được trợn mắt nhìn hắn, trong con ngươi tràn ngập nghi vấn.
Trong mắt Trường Thiên ẩn chứa ý cười: “Như thế nào? Nàng đang mong chờ cái gì?” nàng thoạt nhìn vừa sợ vừa nghi hoặc, trên mặt chỉ thiếu không viết chữ: “ Tại sao chàng lại không động thủ rồi?” thật sự rất buồn cười.
“ Không có gì” mặt nàng liền đỏ lên, nói quanh nói co, cơn tức mới rồi không biết chạy đi đâu. Nàng không biết hôm nay Trường Thiên làm sao lại đột nhiên đổi tính rồi, ngầm thở ra nhẹ nhàng, trong nội tâm lại ẩn giấu một chút thất vọng. Trường Thiên dùng tay cùng miệng làm những chuyện kia đối với nàng, tuy lúc ấy cảm thấy thực thẹn, cực kỳ khó chịu, thế nhưng nhiều lần trước khi ngủ nhớ lại, ngoài đỏ mặt đến mang tai, nhưng trong bụng dường như có một đốm lửa được đốt lên ngưa ngứa, như có như không thực không thoải mái.
Trường Thiên cũng âm thầm tự giễu một tiếng. Ở đâu nói hắn không muốn động thủ, động cước? Hắn khao khát đến độ bùng nổ rồi. Chỉ là sau khi nghe Đậu Nhị nói hôm nay, hắn hiểu rõ là tạm thời không thể ăn mất nàng. Cũng vì như thế, không bằng hắn thu liễm một chút, tránh lại làm ra tình trạng ngũ tạng bị đốt lên lửa tình.
Hắn đành phải nói sang chuyện khác: “ Nàng muốn cứng rắn nhét Hồ Hỏa Nhi cho Đạm Đài Dực?”
Ninh Tiểu Nhàn bất mãn mà trừng mắt liếc hắn một cái: “Làm sao có thể nói là cứng rắn nhét? Nếu hắn không hề có tình ý đối với Hỏa Nhi, ta cũng không điểm loạn yên ương.”
Nàng làm thế mà còn không được gọi là điểm loạn uyên ương sao? Trường Thiên thực là không rõ, nữ nhân đối mấy việc ngoài thân đâu đâu đều để bụng như thế.
Nàng xem biểu lộ Trường Thiên, biết rõ nam nhân này nghĩ việc không liên quan đến mình, cao cao treo lên nguyên tắc, bởi vậy nàng khẽ thở dài một cái nói: “ Hồ Hỏa Nhi theo đuổi Đạm Đài Dực cũng đã được nửa thế kỉ rồi. Ta chỉ cảm thấy, bất cứ nữ nhân nào vì tình cảm bỏ ra thời gian năm mươi năm. Đều nên đạt được một kết cục, vô luận là tốt hay xấu. “ Ninh Tiểu Nhàn so với chính mình liền thấy Hồ Hỏa Nhi bất hạnh, người nàng ưa thích, lại yêu thích sâu đậm một người khác, hơn nữa người kia còn là một người chết. Tại trong nội tâm Đạm Đài Dực vĩnh viễn còn lưu luyến.
Nàng nằm trong ngực hắn, níu lấy vạt áo của hắn quơ quơ qua lại, làm nũng nói: “ Trường Thiên, chỉ có chàng mới giúp được ta.”
“Như nàng mong muốn” Hắn quả thật không có biện pháp cự tuyệt nàng. “Ta chỉ cảm thấy, Đạm Đài Dực bị các ngươi tính kế thật đáng thương.” Nữ nhân thật sự là một loại sinh vật kỳ quái, hắn chính thức sống qua mấy vạn năm cũng không thể hiểu được.
“ Đáng thương?” nàng liếc nhẹ hắn, “ Nếu như bị ta tính kế mà ôm được người đẹp về nhà, nam nhân trong thiên hạ đều ước gì được đáng thương như vậy nha?”
“Cổ của nàng làm sao vậy?” hắn thấy nàng vô thức mà vuốt đi vuốt lại phần cổ của mình. Động tác này đêm nay nàng làm rất nhiều lần.
Nàng cúi đầu không nói, đột nhiên rùng mình một cái.
“Đến cùng là làm sao?” giọng nói của hắn nghiêm túc lên, không nhịn được vén mái tóc của nàng lên, lộ ra dấu tích trên chiếc cổ bạch ngọc. Phía trên cổ đã bị nàng cào vài vết rạch đỏ rực, giống như vải trắng vẽ tranh sơn dầu bị lây dính một số chu sa.
Tiếng nói của hắn siết chặt: “Trúng độc? Phải gọi Cưu Ma xem cho nàng?” Hắn thò tay phủ lên vết đỏ trên da thịt nàng.
Bả vai Ninh Tiểu Nhàn co rụt lại. Lắc đầu: “ Ta không sao, đừng lo lắng.” nàng mềm mại mà ghé vào trong lồng ngực của hắn. Đêm nay nàng bị Khánh Kị khinh bạc. Cho dù sau đó chính mình đã phóng ra nhiều lần thuật vệ sinh, nhưng những vị trí bị động chạm vẫn cảm thấy dính bẩn. Bên tai tựa hồ vẫn còn nghe thấy tiếng thở dốc của người nọ vọng lại.
Nàng một mực được Trường Thiên nâng trong lòng bàn tay, hôm nay mới biết bị người mình không thích động chạm, hóa ra lại buồn nôn như vậy. Nàng nhiều lần gãi vẫn thấy trên người có chút bẩn. Loại cảm thụ như thế này bảo nàng mở miệng như thế nào?
Trường Thiên nhìn nàng cả buổi như có điều suy nghĩ, đột nhiên cúi đầu hôn lên vành tai của nàng.
“Ưm” xúc giác mềm mại ấm áp như vậy làm cho nàng nhịn không được mà ngâm một tiếng, “Chàng làm cái gì? “
“Buông lỏng, rất nhanh liền không khó chịu.” hắn gặm cắn vành tai tinh xảo của nàng, nói chuyện mang theo nhiệt khí đều phun vào tai của nàng, làm cho nàng nhanh chóng co lại thân thể. Sau đó hắn theo động mạch chủ phía sau tai một đường hôn xuống dưới, đi thẳng uống trước một mảng trắng mịn trước ngực nàng.
Động tác của hắn rất nhẹ, rất chậm, cũng rất cẩn thận, cơ hồ chỉ dùng môi mỏng nâng niu từng vùng đất đi qua. Nàng từ từ nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy như có cánh bướm nhẹ phẩy, như lông vũ bay xuống, như có như không, nhưng mà xúc cảm lại cứ ôn hòa, trong lòng của nàng cũng một mực ấm lên giống như da thịt.
Nàng chưa bao giời nghĩ Trường Thiên có thể hôn ôn nhu như vậy. Theo nàng thấy hắn không có sắc tình, chỉ cảm thấy an toàn cùng buông lỏng.
Mắt của nàng chậm rãi thấm ra nước mắt, bởi vì nàng đã phát giác, Trường Thiên muốn dùng nhiệt tình của mình, thay nàng đem cái cảm thụ buồn nôn không muốn nhớ lại kia xóa đi.
Dù là nàng không nói hắn cũng biết.
Trên đời này, hóa ra cũng chỉ có hắn hiểu nàng.
“Nha đầu đần, sao lại khóc?” môi Trường Thiên mang theo hơi nóng hôn lên mắt của nàng, liền đem nước mắt chảy xuống tiến vào trong miệng.
Những lời này tựa như ma chú. Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên ôm chặt cổ hắn, đem đầu chôn trong ngực của hắn, lên tiếng khóc lớn. Nếu muốn hỏi nàng khóc vì cái gì, chính nàng cũng không hiểu được, chỉ cảm thấy trong nội tâm chua xót, ủy khuất, khổ sở cùng sợ hãi cơ hồ tràn đầy, lại nói không nên lời, nói không rõ, chỉ có thể dùng loại phương thức này để phát tiết ra ngoài, hơn nữa, cũng chỉ có thể trước mặt hắn gào khóc như vậy.
Trường Thiên hôn lên mái tóc của nàng, lại dùng tay khẽ xoa lưng nàng. Hắn cố tình an ủi, tiếc rằng bộ ngực đầy đặn của nàng lại dính sát ngực hắn, lại bởi vì nàng nức nở mà phập phồng, nhiều lần nhắc nhở hắn đem đôi thỏ ngọc này chộp vào trong tay vuốt vuốt tốt cỡ nào. Thân thể của hắn dần nóng lên, Ninh Tiểu Nhàn lại không chú ý tới.
Trường Thiên, ngươi an ủi người khác như vậy sao? Hắn yên lặng mà thoáng khinh bỉ mình một phát, vận chuyển thần lực đem tạp niệm đè bẹp xuống dưới.
Nàng khóc trong thời gian uống cạn một chum trà, Ninh Tiểu Nhàn mới chậm rãi thu nước mắt, thuận tiện thả cho mình cùng Trường Thiên một cái thuật vệ sinh. Hắn ở bên tai của nàng thấp giọng nói: “ Ta còn bỏ sót chỗ nào?”
Nàng do dự một chút mới lắc đầu.
Hắn duỗi ngón tay vuốt bên hông nàng một vòng, thỏa mãn làm thân thể mềm mại của nàng run lên: “ Nói thật.”
Nàng đỏ bừng mặt, lặng lẽ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ một câu.
Trường Thiên khóe miệng giật ra một vòng cười, đại chưởng hướng xuống dưới người nàng, bắt đầu nhẹ nhàng bắt đầu vuốt ve cái mông của nàng: “ Ở đây?” lúc nàng còn là phàm nhân, hắn từng vụng trộm chạm qua đây, hắn vẫn nhớ tâm thần nhộn nhạo lúc ấy. Mấy năm qua đi, nơi này của nàng tựa hồ lớn hơn một chút, hình dáng cũng thật hoàn hảo, một tay hắn miễn cưỡng có thể bao trọn một bên, tay vỗ đường cong an ủi, ngón tay hắn nhẹ nhàng sờ rồi búng, quả nhiên co dãn kinh người, xúc cảm thật tốt.
Hắn cũng hận đến ngứa răng, tên khốn Khánh Kị kia, ngược lại thực biết chọn nơi tốt ra tay.
Nàng bị hắn xoa toàn thân như nhũn ra, mặt như rặng mây đỏ, không khỏi đấm nhẹ hắn một cái nói: “Bại hoại” nhắc tới cũng kì quái, chỗ bị Khánh Kị lưu lại cảm giác dính bẩn được hắn chạm qua liền biến mất không thấy gì nữa. Nàng nhớ kỹ, Trường Thiên chính là lửa nóng ôn nhu.
Hai người nói liên miên trong chốc lát, Ninh Tiểu Nhàn dần dần nhắm mắt lại. Nàng gặp khó khăn, trắc trở, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hơn nữa khó có được hôm nay Trường Thiên không chọc ghẹo nàng. Nàng cũng yên lòng lớn mật mông lung thiếp đi trong lồng ngực của hắn.
Bình thường tướng ngủ của nàng đều rất thành thật, vậy mà hôm nay trong mộng không an ổn, thân thể cũng lật qua lật lại. Trường Thiên chỉ cảm thấy trong ngực có con mèo nhỏ chui ra chui vào, cuối cùng nhấc chân đặt lên thắt lưng của hắn, lúc này mới thích ý thở dài, an tĩnh lại.
“Gan của nàng thật lớn” hắn cắn răng nói một câu, đưa tay muốn đem chân nàng kéo xuống, nào biết nàng gặp ngoại lực cản đường thì chống lại, trên đùi càng thêm ra sức vòng qua eo hắn. Hắn tất nhiên là vẫn bất động, ngược lại đem chính nàng càng dán đến gần hắn.
Cái tư thế này thật có chút chọc người… chân của nàng thực có sức lực, vẻ mặt của Trường Thiên thật đau khổ. Lão thiên thật muốn đùa giỡn với hắn, hắn rõ ràng không phải khúc gỗ, vì sao lại đem hắn làm thánh nhân?
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, Ninh Tiểu Nhàn chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, trong nội tâm tích lũy uất ức tối qua đều quét sạch. Kỳ quái chính là da mặt Trường Thiên kéo căng quá, tựa hồ có chút không vui.
Tâm tình của yêu quái vạn năm, so với nữ nhân còn khó phỏng đoán hơn, nàng thầm oán.