Edit: Tâm TĩnhBeta: Tiểu TuyềnBởi vì địch nhân Minh Thủy tông bố trí nơi đó cho nên giết địch trước sơn động tuyệt đối không thể xảy ra sự cố. Cùng lúc nhục cầu tấn công, nàng cũng nhào bay từ trong bóng tối của đỉnh động tiến thẳng về phía tên thủ vệ đang đi lại.
Người này đối mặt với sơn động, cách nàng khoảng ba trượng, hơn nữa yêu lực không tầm thường, tu vi cao hơn hai yêu quái trông ở cửa động một mảng lớn. Đây cũng là phương thức tuần tra trông giữ mà thủ hạ Khánh Kị thường dùng, tránh cho tù nhân tập kích từ phía sau, diệt hết tất cả thủ vệ.
Hắn được huấn luyện nhãn lực rất tốt, thấy nhục cầu bất ngờ đánh người thủ vệ ở cửa, sắc mặt lập tức biến đổi, phản ứng đầu tiên không phải đi cứu người mà là bóp vỡ pháp khí cảnh báo bên hông. Hắn làm động tác này chỉ cần đạn bắn ra trong nháy mắt nhưng vĩnh viễn không có cơ hội. Hắn chỉ cảm thấy trên cổ chợt lạnh, giống như cơn gió mát lướt qua. Sau đó thị giác đột nhiên thay đổi, hắn thấy được bóng lưng một người cao lớn – quần áo người này mặc trên người rất quen thuộc, giống như là mình mặc.
Ninh Tiểu Nhàn tụ thần lực dưới bàn chân, lúc nhào ra nhanh hơn lò xo rất nhiều lần, trên không trung quay người một cái như con thoi cấp tốc xoay tròn. Lực bậc lên của nàng rất kinh người, lại tăng thêm lực xoay tròn như vậy, nếu như có người thứ tư ở đây quan sát, sẽ thấy thân thể của nàng giống như bị kéo thành một sợi dây dài thẳng băng, phần đuôi còn trong bóng tối của đỉnh động, đầu sợi đã đi sát qua bên người thủ vệ.
Đây là do tốc độ quá nhanh tạo thành tàn ảnh.
Lúc nàng giống như báo săn mồi tứ chi đồng thời rơi xuống đất, tên thủ vệ di chuyển kia còn đang cứng người tại chỗ. Nàng cũng không để ý tới, quay đầu thấy tướng ăn vô cùng khó coi của nhục cầu, cau mày tức giận nói: “Văn nhã một chút, sạch sẽ một tí! Lát nữa ngươi còn trở lại trên người của ta đấy.”
Nhục cầu nắm chặt thời gian. Lúc nó cảm thấy hài lòng buông dây leo ra, mặt mày hồng hào, chỉ có điều hai tên xui xẻo kia đã bị hút biến thành hai cỗ người khô. Ninh Tiểu Nhàn mở tay áo ra, nó ngoan ngoãn chui trở về.
Mọi người trong động đi ra, vừa hay nhìn thấy đầu người thủ vệ cuối cùng chậm rãi rớt từ trên cổ xuống, rồi rơi trên mặt đất. Tốc độ một kích vừa rồi của nàng quá nhanh, mà lưỡi đao Răng Nanh rất sắc bén. Yêu quái có xương sống lưng cứng rắn mà ở dưới tay nàng thì so với đậu hũ cũng không cứng rắn hơn bao nhiêu. Không phải nàng thích dùng thủ đoạn cực đoan như vậy để giết người, mà do đa phần sinh mệnh lực của yêu quái quá mạnh mẽ. Nếu không bổ đầu xuống, sợ rằng lúc này hắn đã gây ra báo động.
Mấy tên Tiên Phỉ đỡ người bị thương cũng rất có nhãn lực, biết chuyện kế tiếp không liên quan tới mình, cho nên dìu bệnh nhân từ từ lui vào trong bóng tối. Ninh Tiểu Nhàn và Thất Tử mang theo những người còn lại lao về phía sườn núi. Bọn họ di chuyển hết sức cẩn thận, bởi vì có lính trinh sát không xa phía trước, ánh trăng tối nay quá tốt, không có lợi với việc lén hành động.
Chỉ mới trôi qua trong nháy mắt, trong lòng bọn họ thầm thắc mắc. Phòng thủ sao có thể buông lỏng như vậy? Bọn họ từ chỗ sơn động nhốt phạm nhân tiến quân thần tốc đến hai trăm trượng (bảy trăm mét) phía trước sườn núi lại chưa từng gặp phải một cặp lính trinh sát và thủ vệ nào? Phải biết rằng, lính trinh sát đứng gác thường thường là hai người một tổ, xưng là trạm canh gác sáng tối. Tức là một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, trông giữ hỗ trợ lẫn nhau. Trạm canh gác ngoài sáng nếu là mồi nhử, thì trạm gác ngầm sẽ phải xử lý nuốt mồi nhử địch nhân, bên này liên kết tin tức với bên kia.
Mấy tên Tiên Phỉ kinh nghiệm phong phú đã làm tốt chuẩn bị giết người đổ máu nhưng đi lâu như vậy, ngay cả địch nhân cũng chưa gặp phải? Lúc họ đang nghĩ ngợi, một bóng dáng màu trắng từ trên tuyết chậm rãi từ từ “dài” ra ngoài khiến mọi người sợ hết hồn. Có người nắm pháp khí chuẩn bị tiến lên tấn công lại được Ninh Tiểu Nhàn dùng truyền âm nói: “Người mình!”
Mọi người định thần nhìn lại, quả nhiên là người mình – phụ tá đắc lực của Ninh Tiểu Nhàn, cái người có khuôn mặt lạnh băng, bạn học – Đồ Tẫn. Hắn thả hồn phách phân thân ra, lại dùng thuật rút ngắn xương chôn mình trong đống tuyết. Ninh Tiểu Nhàn đến, hắn lập tức “rút” mình ra ngoài, chẳng qua môn bí thuật này thi triển ra có chút quỷ dị nên mới dọa mọi người nhảy dựng. Lúc này, Ninh Tiểu Nhàn mới phát hiện trên bả vai hắn còn ngừng lại một con chim nhỏ lớn không tới bàn tay. Lúc ở trong đống tuyết cũng một thân trắng thuần nhưng sau khi nhích tới gần cây tùng, lông vũ bên ngoài thân thể lại biến thành màu sắc vỏ cây.
“Cưu Ma?” Nàng thử thăm dò khẽ gọi một tiếng, chim nhỏ liếc mắt nói: “Là ta!”
Nàng lần đầu nhìn thấy hình thái loài chim của Cưu Ma, đoán chừng đây cũng không phải chân thân của nàng. Chẳng qua hóa thành hình dạng giống Thất Tử, nhưng thiên phú biến đổi màu sắc thật sự thú vị. Chỉ có điều quỷ dị nhất chính là sao Cưu Ma phải chung một chỗ cùng Đồ Tẫn chứ? Hai người này không phải nhìn đối phương không vừa mắt sao? Ninh Tiểu Nhàn chỉ cảm thấy một cảm giác không tốt mãnh liệt bốc lên trong lòng.
Chỉ có điều, bây giờ không phải lúc suy nghĩ kỹ vấn đề đó, nàng nhẹ giọng hỏi Đồ Tẫn: “Đã bố trí tốt rồi hả?”
Hắn khẽ gật đầu một cái: “Ổn thỏa rồi. Có điều thú vị.” Từ lúc mới bắt đầu, bước vào bẫy rập Minh Thủy tông chỉ có hai người Ninh Tiểu Nhàn và Thất Tử. Đồ Tẫn, Cưu Ma và những khác ẩn vệ tuân theo yêu cầu của Trường Thiên làm việc, thuận tay dọn dẹp thủ vệ trạm canh gác chung quanh đây. Vẫn là sử dụng người mình mới thoải mái, nếu không phải đối phương có số lượng rất nhiều, bản thân mình chỉ có mấy người không đủ, nàng thật sự không muốn mang đám Tiên phỉ tới.
Sau khi phân tán an trí tốt đám tù nhân, nàng và Đồ Tẫn ở cùng một chỗ, nhẹ nhàng nhảy lên một gốc cây hương nhãn che hết tuyết trắng. Khoảng cách từ chỗ này tới vị trí Văn Nhân Bác và Khánh Kị vẫn hơi xa, không có lợi cho đánh bất ngờ. Nhưng phía trước xa hơn chút phòng thủ nghiêm ngặt, kinh động đến địch nhân thì cái được không bù nổi cái mất.
Bên tai truyền đến tiếng đếm ngược của Trường Thiên: “Mười, chín, tám... ồ, có người tới, ở phía sau nàng.”
Thậm chí có người có thể xâm nhập gần như vậy mới bị Trường Thiên phát hiện? Chuyện đó khiến nàng cả kinh, đây cũng không phải chuyện đùa, vù một cái nàng nghiêng đầu nhìn, hai tay cầm thật chặt Răng Nanh, thần kinh cấp tốc kéo căng, tùy lúc chuẩn bị đưa ra một kích trí mạng.
Lại thấy người kia một thân áo bào trắng như tuyết, lẳng lặng yên tĩnh đứng trong đống tuyết, dưới bóng râm cây hương nhãn. Chút ánh sáng âm u đó tất nhiên không thể gạt được ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn. Chỉ có điều nàng vừa liếc mắt nhìn người kia một cái, trong lòng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, tay nắm vũ khí cũng thả xuống: “Là ngươi?”
Người này thoạt nhìn mặt không biểu cảm nhưng một đôi mắt ôn nhuận lóe sáng, rõ ràng lộ ra nụ cười hết sức vui vẻ, cho nên nàng cũng tin chắc người nọ đang cười. Trên đời này, nàng chỉ thấy qua một người có ánh mắt linh động như thế.
Đường chủ Thiên Kim Đường – Công Thâu Chiêu.
Công Thâu Chiêu nhìn nàng, lúc muốn nói chuyện, ánh mắt quét đến Đồ Tẫn bên cạnh nàng, sắc mặt đột nhiên có chút kinh ngạc.
Phản ứng của Đồ Tẫn cũng khiến nàng rất giật mình. Hắn kéo dài tiến lên một bước, che Ninh Tiểu Nhàn sau lưng mình, trong ánh mắt lóe sáng lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị. Tính cách Đồ Tẫn trầm ổn lại lạnh lùng bình tĩnh, bây giờ có thêm đạo hạnh thâm hậu, người có thể khiến hắn khẩn trương như vậy cũng không có nhiều. Chỉ có điều Ninh Tiểu Nhàn lập tức biết nguyên nhân, bởi vì hắn thấp giọng quát hô: “Âm Cửu U!”
Người trước mắt rõ ràng là Công Thâu Chiêu, tại sao Đồ Tẫn lại hô tên Âm Cửu U? Trong lòng nàng căng thẳng còn chưa kịp phản ứng, hai trăm trượng phía trước truyền đến tiếng nổ. Nếu phân chia trước sau, thật ra hẳn có ba tiếng nổ, trong khoảnh khắc, khắp vách núi đất rung núi chuyển!
Tuy tiếng đếm ngược của Trường Thiên đã ngừng lại nhưng mấy thứ đã đặt tốt cũng không dừng lại vận hành. Kế hoạch của nàng bố trí từ lâu, hôm nay tên đã lên dây không bắn không được, mà tất cả mọi người mai phục ở chỗ tối đều chờ tín hiệu của nàng, nhanh chóng giết đối phương trở tay không kịp.
Xông ra hay không xông ra đây? Nhưng Công Thâu Chiêu đột nhiên xuất hiện bị Đồ Tẫn hô lên thân phận, nàng vẫn tiến hành theo kế hoạch từ trước hay sao? Hắn và người trên sườn núi có quan hệ gì, có phải giúp đối phương, vội tới gài bẫy mình hay không?
Thời điểm nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc, dù gần đây nàng luôn luôn quyết đoán, hiện tại cũng do dự không dứt.
Mà hình như Công Thâu Chiêu có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, mở miệng nói: “Ta là Công Thâu Chiêu, không phải là Âm Cửu U. Ta đứng về phía cô nương. Đánh xong chúng ta bàn lại.” Trong giọng nói có ma lực khiến người khác tin phục, không cho phép hoài nghi.
Không biết có bao nhiêu ánh mắt đang chờ tín hiệu của nàng. Đợi trận rối loạn này đi qua, nhóm người của mình làm gì còn đòi được chỗ tốt nào nữa chứ? Nàng lạnh lùng nhìn người trước mặt một cái, hơi cắn răng ném vài mũi tên trúc vào không trung. Đồ chơi đó bay đến cách mặt đất ngoài hai mươi trượng, phát ra một tiếng nổ ‘bùm’ mãnh liệt, ba dặm xung quanh đều có thể nghe thấy, sau đó kíp nổ tung ra sương khói màu đỏ.
Tiến công, bắt đầu!
Cơ hồ ngay lúc mũi tên trúc bắn ra tiếng nổ cũng đồng thời vang lên, hơn hai mươi bóng dáng từ bốn phương tám hướng hiện ra nhào về phía sườn núi. Nếu so về tốc độ, tất nhiên Thất Tử sẽ là đầu tàu gương mẫu chạy đầu tiên, Ninh Tiểu Nhàn theo sát phía sau. Đồ Tẫn chỉ thấy bóng dáng của nàng như một trận khói nhẹ lướt ra ngoài, đảo mắt đã ở hơn ba mươi trượng.
Hồi tưởng nhớ năm đó khi ở trong bí cảnh, tốc độ của nàng còn xa mới đuổi kịp hắn. Hôm nay cảnh còn người mất, tu vi của nữ chủ nhân tiến triển cực nhanh. Đồ Tẫn không nhịn được lắc đầu. Cưu Ma trên vai hắn gấp đến độ lập tức vỗ cánh nói: “Ngươi mau nhanh chút ah!”
Hắn làm việc, lúc nào đến phiên một người đàn bà thúc dục? Đồ Tẫn trợn mắt trừng nàng, Cưu Ma nổi giận dựng thẳng lông, sau đó lại phải cúi đầu thuận theo nói: “Nhanh chút, ta rất ngứa tay!” ham muốn giết người của nàng vốn rất nặng, gần đây mọi việc đều phiền muộn, sau khi rời núi Ba Xà còn chưa có cơ hội giết người trút giận, bây giờ đã sớm kích động muốn thử.
Đồ Tẫn ra sức chạy không nói, thầm nghĩ tính cách nữ nhân này thật sự quá thô bạo, trái ngược với tính cách vội vàng hấp tấp của ngựa yên chi.
Công Thâu Chiêu vẫn đứng ở tại chỗ không động, quan sát động tĩnh nơi xa, bật cười nói: “Quả nhiên cô gái này không đơn giản, rõ ràng còn khéo léo tăng thêm vật liệu vào pháp khí của ta.”
Vách đá này cao gần trăm trượng, phía ngoài đỉnh núi nhô ra như miệng sói mở rộng, nhìn vốn đã có chút dữ tợn, mà hiện tại một mảnh bụi mù cuồn cuộn. Mấy chục vạn tấn đá lăn và đất gỗ nặng sụp đổ xuống, mang theo khí thế kinh người hung hăng đánh xuống mặt đất. Dù Công Thâu Chiêu đứng cách hơn ba trăm trượng vẫn có thể cảm giác được đất đai dưới chân từng trận rung động.
Đáng sợ hơn chính là nơi này địa thế tương đối cao, tuyết lại đọng dày và sâu, chỗ này độ dốc lại cao, đừng nói nổ tung kịch liệt như vậy, chỉ một tiếng ho khan nho nhỏ cũng có thể xảy ra hiện tượng tự nhiên kinh khủng nhất – tuyết lở!
Cho nên mấy chục vạn tấn đá lăn và đất gỗ nặng mới vừa nện trên mặt đất, đã dẫn tới sóng xung kích khuếch tán bốn phương tám hướng, rồi sau đó lại vang lên tiếng rầm rầm. Tiếng vang lần này càng thêm kéo dài, lúc đầu chỉ có tiếng tuyết trắng sột soạt lướt qua mặt đất, song càng ngày càng vang, không tới mười hơi thở đã biến thành tiếng gào thét chấn động kinh sợ trời đất. Mấy ngàn tấn tuyết trắng nặng giống như đầu sóng phá tan đê đập chạy nhanh xuống, nhanh – mạnh mẽ hơn tuấn mã, thỏa thích cắn nuốt tất cả mọi thứ trước mắt. (chưa xong còn tiếp)