Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 497

Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền

Dĩ nhiên phiên bản cô bé luyện đã được tinh giản qua, Đồ Tẫn chọn những thứ cần thiết để truyền thụ. Chỉ có điều liên quan đến thuật thần hồn làm gì có chuyện đơn giản? Hơn nữa tính cách Đồ Tẫn thật sự không thích hợp làm một thầy dạy tốt, cho nên bé con này bắt đầu kiếp sống khổ tu giống Ninh Tiểu Nhàn.

Chỉ có điều A Ly sớm thông minh, mặc dù luyện tập thống khổ nhưng cô bé cũng hiểu mấy vị đại nhân thật tâm muốn tốt cho mình, hơn hiểu rõ đây là biện pháp duy nhất để mình sống sót. Vì vậy luyện công luôn cố gắng hết sức lực. Con gái mới biết chuyện của con gái, mỗi khi sức cùng lực tận, Ninh Tiểu Nhàn sẽ gặp rồi khích lệ cô bé: “Lại thêm chút sức. Đợi đến lúc hoán đổi lại thân thể, em sẽ không bị vây trong Thần Ma Ngục nữa, mà có thể mỗi ngày theo bên cạnh Ninh Vũ nha!”

Quả nhiên sau khi A Ly nghe được câu đó, dù khổ hay mệt mỏi nữa thì cô bé cũng có thể cắn răng tiếp tục.

Đoạn đường này trở về bình tĩnh không sóng gió, giữa đường nhận được tin tức có chút hỏng bét: công tử Khánh Kị lại có thể chạy trốn từ trong tay Mịch La, rồi cứu người của hắn ra, vừa ra tay chính là khí thế lôi đình vạn quân. Vì bảo vệ an toàn cho Mịch La, thủ vệ bên cạnh hắn đã chết bốn, ngay cả bản thân Sư Vô Nhai cũng bị thương nặng, có thể thấy được độ thảm thiết của trận chiến đó.

Mịch La đoán người tới là hóa thân của Âm Cửu U. Chỉ có điều hắn cũng nói trong tin tức, mình đã định liệu trước rồi, cho dù Khánh Kị có được cứu đi thì cũng không thay đổi được cục diện kế tiếp. Người này sẽ không bắn tên không có đích, Ninh Tiểu Nhàn đảo mắt lập tức vứt lo lắng cho hắn ra sau đầu.

Một ngày kia nhìn từ không trung, hình dáng núi non Ba Xà rốt cục dần dần hiện rõ trong tầm mắt, càng ngày càng lớn hơn.

Lúc này đã là tháng ba đầu xuân, dãy núi Ba Xà sinh trưởng dưới sinh mệnh lực thống trị, mùa xuân tới đặc biệt sớm. Trên ngọn cây rơi xuống tuyết trắng chưa tan, vùng đất lạnh dưới đất còn cứng rắn như sắt, mấy ngàn loại cây cối trên núi cũng đã vội vàng đâm cành nẩy mầm, mặc áo giáp mới màu xanh. Từ trên cao bao quát nhìn xuống dãy núi nguy nga, chỉ có một màu xanh biếc cũng đã có mười tám loại biến hóa, vừa có vẻ nồng đậm đỏ sẫm. Lại có non xanh nước biếc, tầng tầng lớp lớp như say như nhuộm, điểm thêm chút bầu trời trong xanh, các loài hoa khoe màu đua sắc xen kẽ giữa cả một vùng xanh biếc. Cảnh đẹp như vậy, ngay cả thánh thủ Đan Thanh cũng khó có thể vẽ ra thần vận đẹp nhất.

Tại núi non Ba Xà, hoa nở sớm hơn địa phương khác, hơn nữa nở càng tươi đẹp chính là hoa Đỗ Quyên, hoa đào mặt phấn, hoa trà đẫy đà cười má lúm đồng tiền đón khách, đầu tiên nhìn đã có thể khiến người ta say mê trong đó. Chỉ có người sống ở chỗ này mới hiểu được, màu sắc rực rỡ mặt ngoài che dấu bên dưới có bao nhiêu tranh đấu gay gắt.

Ở chỗ này, ngay cả gốc cây thực vật đều không dễ sinh tồn, huống chi là yêu quái? Ninh Tiểu Nhàn nghĩ tới mình lần đầu tiên bước vào rừng Ba Xà, còn muốn giả vờ làm Tiên Phỉ; muốn đi vào Ẩn Lưu làm học trò. Còn phải ngụy trang, bản thân là một người lớn sống sờ sờ ra đó mà phải thành đằng yêu; muốn thức tỉnh chân thân Ba Xà, còn muốn cưỡi Thương Long vụng trộm lẻn vào đường nước ngầm, làm trộm lén lén lút lút. Hôm nay trở về xưa đâu bằng nay, ít nhất trong Ẩn Lưu to lớn như thế nàng đã có thể đứng vững gót chân, chỉ nhìn trận đàm phán kế tiếp.

Lúc này cách mấy tháng, quả nhiên rừng núi Ba Xà lại là một loại khí tượng khác. Ẩn Lưu không hề phong bế mình nữa, trên không trung của Hồng Vân Đài tiếp giáp với rừng rậm Ba Xà thường thường có cầu vồng di chuyển của tiên phái yêu tông bay qua. Lần đầu tiên nàng và đám ẩn vệ đi ngang qua theo tiên phỉ tiến vào đúng lúc gặp được một viên cự mộc tinh, quả nhiên thấy nó và đồng bọn bận rộn thu lấy lệnh bài khách tới thăm trong tay bọn họ.

Mặc dù rừng rậm Ba Xà không hề cự tuyệt bạn bè tới bái phỏng nữa nhưng người bên ngoài vẫn không thể ngự kiếm bay trên trời mà đi. Nếu không sẽ bị coi là hành vi khiêu khích yêu tông mạnh mẽ này. Vì vậy nhân sĩ tiên tông tới chơi vẫn phải từ chỗ cự mộc tinh lần lượt đưa lệnh bài, một lúc sau sẽ có người dẫn đường để tiến vào trong rừng.

Mịch La tặng xe Bột Hải màu đen. Thân xe vô cùng khổng lồ, không thích hợp chạy nhanh trong rừng nên đã bị nàng thu vào. Dựa theo quy định của Ẩn Lưu, yêu quái trở lại chỗ ở theo thường lệ phải đến chỗ cự mộc tinh phân tán các góc trong rừng Ba Xà báo lại một chút. Lần này nàng dẫn đầu ra ngoài hoạt động cho nên chỉ cần nàng tới đăng ký tin tức, mọi người đều cùng nhau chuẩn bị báo cáo.

Nàng tiến lên một bước, đưa tay đặt trên cây khô khổng lồ để nó ghi chép hơi thở của mình. Bây giờ nàng là Viên Trưởng của Tiên Thực Viên, cự mộc tinh với tư cách là một trong các linh mộc tự nhiên nhận ra nàng. Lại biết viên trưởng này tính cách rất tốt cho nên rũ cành mềm mại xuống, phía trên còn mang theo hai ba chiếc lá non mới nhú, tựa như lấy lòng nhẹ nhàng vuốt nhẹ bàn tay nàng.

Thật nhột. Nàng cười khanh khách hai tiếng, sau đó cũng cảm giác được một ánh mắt rơi vào trên người mình.

Ánh mắt đó đến từ người bên cạnh cách đó không xa, trong đội ngũ một chi tiên phái loài người. Nàng có sáu giác quan nhạy bén, men theo ánh mắt kia nhìn sang, phát hiện một thiếu niên nho nhỏ đang trợn tròn mắt nhìn nàng, ngạc nhiên nói: “Ngươi cũng là yêu quái?”

Thoạt nhìn cậu ta khoảng mười lăm tuổi, lớn lên môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, một đôi mắt hạnh màu đen, tự dưng khiến nàng nhớ lại lời thơ “Minh châu thiện lãi”. Chẳng qua mặt của hắn có chút mũm mĩm của trẻ con, môi mỏng hơi nhếch, miệng vểnh lên giống như khi giận dỗi với người khác, phối hợp với một đôi mắt to quay tròn loạn chuyển, thấy thế nào cũng là một bộ dáng kim đồng tử phấn điêu ngọc mài, cực kì đáng yêu.

Bộ quần áo trên người hắn làm theo kiểu dáng nghiêng cổ áo cài, có chất vải vô cùng tốt, lấy nhãn lực của Ninh Tiểu Nhàn vừa nhìn có thể nhìn ra đây là kiểu dáng mới của thiện tằm phường cuối thu năm ngoái mới đưa ra, riêng một bộ quần áo chỉ sợ cũng tốn bảy trăm lượng bạc ròng.

Xem ra lại là một tiên nhị đại lần đầu xuống núi, quý công tử không biết nhân gian khó khăn ah. Chỉ có điều đứa nhỏ này lớn lên quá đẹp trai, qua bốn, năm năm nữa diện mạo nẩy nở cũng là đại soái ca rồi, đến lúc đó không biết lại muốn xúc động bao nhiêu thiếu nữ tim đập như hươu chạy.

Đối lập với mình, nàng muốn than thở ah. Nghĩ lại năm đó khi nàng bước lên con đường đi về phía tây cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu tuổi hoa quý, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Hiện tại sau khi bước lên con đường tu tiên mặc dù diện mạo không thay đổi lớn nhưng tâm tình cũng đã trải qua tang thương, sớm không còn đơn thuần như năm đó nữa. Aizz, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không muốn, không mất cũng là một loại phúc khí.

Trưởng bối bên cạnh thiếu niên lập tức vỗ đầu hắn, thấp giọng quát nói: “Sao lại vô lễ như vậy?” lập tức ôm quyền nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Đứa nhỏ này lần đầu xuống núi lịch lãm, mở miệng không suy nghĩ khiến các hạ khó chịu, mong rằng bao dung.” Động tác nữ tử trước mắt vỗ vào cự mộc tinh rất quen, rõ ràng cho thấy nàng ta là người sống trong Ẩn Lưu, khác với khách tới thăm như bọn họ. Nhiều yêu quái thoạt nhìn cực kì hung cực ác đều đứng sau lưng nàng, mơ hồ lấy nàng như thiên lôi sai đâu đánh đó, cộng thêm cự mộc tinh cố ý lấy lòng nàng như vậy, có thể thấy được hình dáng tướng mạo nữ tử này có địa vị không thấp bên trong đám yêu quái ở Ẩn Lưu. Cũng chỉ có sư điệt mình mang đến mới ra đời tính tình khác người thường mới có thể vô lễ như vậy.

Hiện tại trong đội ngũ Ninh Tiểu Nhàn, bởi vì Cưu Ma không muốn gặp phải thuộc hạ cũ cho nên trốn vào Thần Ma Ngục. Thanh Loan và Thất Tử quả đúng là đôi tiểu tình nhân đã sớm hiện ra nguyên thân “trên trời nguyện làm chim liền cánh” rồi. Cho nên ở nơi này trong một đám yêu quái cao lớn vạm vỡ, thật sự chỉ có mình nàng nữ tính. Núi non Ba Xà ấm áp hơn nhiều so với Đại Tuyết Sơn, lại không biết hôm nay có cần vung tay đánh nhau hay không cho nên bây giờ nàng đang búi tóc kiểu linh xà kế,  một thân quần trắng thuần, áo khoác màu vàng nhạt băng tằm tơ tằm, bên hông dùng tơ vàng mềm yên la buộc cài lại, thướt tha ngọc lập, hơn lộ vẻ gọt eo chân dài, đường cong linh lung, tư thái hết sức xinh đẹp, đứng trong cánh rừng một vùng xanh mướt tựa như nụ hoa Uất Kim Hương tỏa hương.

Nàng được một đám yêu quái hung thần ác sát vây quanh, quả thật là tổ hợp mỹ nữ và dã thú, đoạt mắt cực kỳ nên cũng khó trách thiếu niên này kinh nghi. Chỉ có điều nàng bình thường sẽ không tức giận với thiếu niên xinh đẹp nên lúc đó chỉ khẽ đáp lễ nói: “Không ngại.” Rồi cười nói với thiếu niên này: “Ta không phải là yêu quái đâu.”

Thiếu niên kia cũng biết mình lỗ mãng, lại không chịu nói xin lỗi, sắc mặt hơi đỏ lên, miệng tựa hồ vểnh lên cao hơn. Bộ dáng kia của hắn lại càng lộ vẻ đáng yêu, ít nhất trong phạm vi thần thức Ninh Tiểu Nhàn thấy mấy chi đội ngũ gần đây đều có cô nương trẻ tuổi đang nhìn trộm nhìn hắn.

Nàng khẽ mỉm cười, cũng không tức giận, đang muốn cất bước đi về phía trước thì đằng trước đi tới mấy người dẫn đường. Nhìn thấy bọn họ hơi sửng sờ một chút, không hẹn mà cùng cung kính nói: “Ninh đại nhân, ngài đã trở lại.” Mặc dù ở Ẩn Lưu nàng chỉ nhận chức viên trưởng Tiên Thực viên, chức vụ và quân hàm không cao nhưng lúc ở chiến dịch Tây Bắc thuật luyện đan biểu hiện cao siêu, cứu sống vô số yêu quái nên rất nổi tiếng. Đám yêu quái Ẩn Lưu phần lớn cảm kích và khâm phục nàng, trong lời nói dĩ nhiên lộ vẻ cung kính với nàng.

Thiếu niên kia một đôi mắt hạnh lập tức trừng lớn, phảng phất đang nói: “Ngươi gạt người. Ở bên trong Ẩn Lưu có thể làm quan, sao có thể là người?”

Trừ Công Thâu Chiêu, nàng chưa từng thấy qua người nam nhân nào có ánh mắt có thể sinh động như thế. Nàng ‘phụt’ cười một tiếng, nói với hướng dẫn đường: “Chỉ dẫn cho tốt, chớ để chậm trễ khách quý.” Quay đầu phân phó một câu tự có ẩn vệ xuất ra năm pháp khí cỡ lớn của mình. Hôm nay báo cáo chuẩn bị công việc đã hoàn thành, nàng cũng không cần giống như những khách nhân này đi bộ về phía trước.

Đoạn nhạc đệm nho nhỏ hấp dẫn ánh mắt dò xét của rất nhiều đội ngũ chung quanh. Hiện tại Ninh Tiểu Nhàn đã có thể lơ đễnh không để ý tới mấy đó ánh mắt này nữa. Nàng và đám ẩn vệ nhảy lên pháp khí, rất nhanh biến mất trong tầm nhìn của mọi người.

Ước chừng dùng gần thời gian nửa ngày, nàng mới bay trở về chỗ ở của mình. Mới vừa về đã được đưa tin, hôm nay có khách quý tới cửa cho nên môn chủ Lang Gia muốn đi trước tiếp kiến, lúc này tất nhiên không rảnh tìm nàng. Chúng ẩn vệ hướng nàng thi lễ, tản đi mọi nơi. Những yêu quái một đường đồng hành cùng nàng đã khăng khăng một mực đối với Trường Thiên, lúc này chỉ cần nàng ra lệnh, lập tức có thể tụ họp lại.

Thác chảy bên cạnh tiểu viện, vẫn y nguyên không có khác lúc nàng rời đi, phòng ốc khắp nơi không nhiễm một hạt bụi, xem ra thường xuyên có người quét dọn. So với khi rời đi, ngoài cửa còn nhiều thêm một lùm cỏ đuôi chuột màu tím.

Nàng đẩy cửa đi vào, trong viên đứng một ông lão râu bạc trắng tóc trắng râu bạc.

Hạc môn chủ đã sớm chờ nàng ở đó.

Giống như trước đây lão cung kính thi lễ, dùng tư thế và vẻ mặt thành kính nhất. Ninh Tiểu Nhàn có khi sẽ nghĩ, rốt cuộc Hạc môn chủ hành lễ với nàng, hay với Trường Thiên sau lưng nàng đây?

Không nghi ngờ chút nào là người sau.

Nàng cũng không chậm trễ, dẫn Hạc môn chủ vào trong Thần Ma Ngục.

Giờ phút này Công Thâu Chiêu đang mặt đối mặt ngồi đàm đạo cùng Trường Thiên. Hạc môn chủ đến, cũng không khiến cho khuôn mặt hai người đó có một ti nhiễu loạn. Trong hành trình Đại Tuyết Sơn, Ninh Tiểu Nhàn và Hạc môn chủ vẫn dùng địa âm tin sứ hỗ trợ thông báo cho nhau, cũng dùng tới rất nhiều ám ngữ, không lo bị nghe trộm. Vậy nên Hạc môn chủ đối với mục đích lần này của nàng không thể đạt thành cũng cảm giác sâu sắc tiếc nuối. Song chuyện thân phận thực thực của Công Thâu Chiêu quá lớn, nàng cũng không tiện mở miệng hỏi tin tức.
Bình Luận (0)
Comment