Edit: Thu hangBeta: Tiểu TuyềnNàng đưa tay khều lò sưởi trong tường, tàn lửa bay khắp nơi, bỏ thêm củi vào, thế lửa nổi lên, nhanh chóng xua đi lạnh lẽo.
Hoàng Phủ Minh cuối cùng cũng thấy đồ vật mới lạ, hai mắt sáng lên nói “Di, đây là cái gì?”
“Đây là lò sưởi trong tường”. Gia đình phương Tây thường hay kiến tạo lò sưởi trong phòng như vậy, nàng từ nhỏ cũng thích cảm giác ấm áp toàn gia đình tụ tập như vậy, cho nên sau khi tới đây cũng dựa theo yêu cầu này cho người làm lò sưởi trong tường. “Đem lò sưởi làm trên vách tường, vừa an toàn vừa ấm áp, lại không chiếm không gian, bất quá phía trên phải làm ống khói nổi thẳng lên nóc nhà, nếu không khói sẽ tràn đầy phòng”
Thân thể nàng không sợ nóng lạnh, nhưng nàng thích nhìn ánh lửa trong phòng, như vậy mang tới cho nàng cảm giác an toàn, đây là thói quen từ lúc còn là người phàm.
Hoàng Phủ Minh xoa xoa đôi bàn tay, quả nhiên cảm giác thân thể nhanh chóng ấm lên “Đồ chơi này thật hay. Về nhà ta sẽ gọi người tới làm một cái”
“Tu vi của ngươi đã tới Trúc Cơ Kỳ, căn bản không sợ nóng lạnh rồi, còn cần nó làm gì?’ Ninh Tiểu Nhàn lấy ra một chồng sổ sách, vứt trên bàn, ngồi xuống, đưa tay lấy bút mực, bắt đầu viết.
Nàng cũng không có chào mời hắn, hắn cũng rất tự nhiên tìm tới ghế Thái sư ngồi xuống, nếm một hớp trà “Vậy ngươi đã sớm vượt qua Trúc Cơ Kỳ, còn làm lò sưởi trong tường trong phòng làm gì?”
“Vì muốn hoài niệm nha” Nàng lung tung đáp một câu, lại không nói gì, chuyên tâm thẩm tra đối chiếu sổ sách. Nàng không có kiên nhần dỗ hài tử, cái tuổi này của Hoàng Phủ Minh khá hiếu động, để cho bản thân hắn tự ngồi một lát dĩ nhiên sẽ nhàm chán, còn không trở về hay sao?
Ghế thái sư này đối với hắn mà nói có chút lớn, sau lưng dựa không tới, ngồi không quá thoải mái. Bất quá lưng và thắt lưng hắn vẫn thẳng tắp. Hai người cũng không nói chuyện, trong thư phòng nhất thời yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có âm thanh nàng lật giở trang giấy.
Nàng đoán không lầm, Hoàng Phủ Minh ngồi một lát liền cảm thấy nhàm chán. Nhìn xong bố trí củ thư phòng lại nhìn nàng chằm chằm, giống như trên mặt nàng có mọc hoa.
Sau khi trở về nàng đã đổi một bộ quần áo trắng nhạt in hoa rộng rãi, ngay cả đai lưng cũng không mang. Đường cong toàn thân đều giấu sau quần áo, chỉ có hai vai nhỏ gầy. Bàn sách trước mặt rất rộng rãi làm nổi bật thân hình nhỏ nhắn của nàng, mái tóc dài xõa tự nhiên không che hết được chiếc cổ trắng tuyết duyên dáng của nàng.
Nàng chỉ chăm chú nhìn sổ sách, thỉnh thoảng cau mày, ngay cả nhìn hắn một cái cũng không có, nhưng Hoàng Phủ Minh cảm thấy nàng ở đó là đủ. Cả gian phòng tràn đầy sự yên lặng, ngay cả tim hắn cũng chầm chậm bình tĩnh lại, trở nên bình thản. Hắn đã từng thấy nhiều cô gái hấp dẫn, nhưng nàng có sự tự nhiên, không có ngoại vật cầu kỳ nhưng lại mang đến cảm giác mới mẻ chưa từng thấy qua.
Ninh Tiểu Nhàn biết hắn nhìn chằm chằm mình. Nếu nam tử trưởng thành dám nhìn nàng như thế, nàng đã sớm đánh một chủy thủ qua, nhưng trước mắt chỉ là đứa nhỏ vị thành niên, nàng nhịn hồi lâu, rốt cuộc ngẩng đầu lên nói “Trưởng bối nhà ngươi không có nói qua, nhìn người như vậy rất không lễ phép sao?”
“Hắn nhìn người so với ta càng không lễ phép” hắn đàng hoàng nói “Lại nói, trong nhà này còn có những vật khác cho ta nhìn sao?”
“Thực xin lỗi, thư phòng của ta chính là nhàm chán như vậy. Hoặc là ngươi trở về nghỉ ngơi đi, hiện tại đã muộn” Nàng không chút do dự hạ lệnh đuổi khách.
“Không muốn”
“Hoàng Phủ Minh” Nàng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, để bút xuống “Ngươi đột nhiên chạy tới chỗ của ta, rốt cuộc có chuyện gì?”
Hắn đung đưa hai cái chân, cúi đầu, ấp úng nói “Ta không có chỗ để để đi.”
“…” Đại thiếu gia, ngươi có thể không đột nhiên thay đổi hình thức như vậy không, mức chênh lệch này so với lòng sông và mặt biển còn lớn hơn, nàng nhất thời không thích ứng được “Những người bạn đồng lứa …”
“Mọi người quay chung quanh ta đều có chút nguyên nhân, ngay cả Kim Mãn Nghiên cũng thế” hắn đột nhiên ngẩng đầu. Cắt đứt lời nàng “Thời điểm trong lòng ta phiền não, không muốn thấy mặt bọn họ”
“Vậy nên ngươi chạy tới địa bàn của người xa lạ canh giữ sao?” Là canh giữ, canh giữ địa bàn của người xa lạ.
Cái gì mà canh giữ, hắn cũng không phải chó “Ngươi giúp ta tìm Cực Nhạc hoa, đối với ta cũng không tính là người xa lạ, ít nhất so với những người khác trong Ẩn Lưu”
Cho nên, đây là kết quả của một lần hảo tâm mang tới xui xẻo sao? “Ngươi thành thật khai báo, đến cùng có phải lén chạy tới đây không?”
“Không phải” Trong mắt hắn tràn ngập chân thành “Ta có lưu lại tờ giấy cho sư thúc ở trong phòng”
“......”
Xem ra chỉ có cách xách cổ hắn ném ra ngoài. Nàng đang nghĩ ngợi, trong thư phòng đột nhiên vang lên thanh âm “ọt ọt” rất kỳ quái.
Thật lâu, thật lâu không có nghe thấy âm thanh này a, kể từ khi thoát khỏi thân thể phàm nhân tới nay, lại thêm đồng bọn của nàng cũng không có người phàm.
Tiểu suất ca trên ghế thái sư thoáng cái đỏ bừng mặt lên.
“Ninh … tỷ tỷ” Hắn do dự gọi nàng một chút, hắng giọng, cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh “Ta đói bụng”
“…Dưới lầu có Thiên Tằng Cao” hài tử này có thể thuận tiện yêu cầu nàng thay tã giúp hay không?
“Lạnh, khó ăn” Vón hắn cũng thích đồ ngọt, nhưng lại nghe nói chỉ có tiểu cô nương mới thích đồ này.
Đúng là, một hộp Thiên Tằng Cao đã mở nắp ra, hiện tại đoán chừng đã đông cứng rồi. Nàng cũng biết tu sĩ Luyện khí kỳ còn chưa ích cốc, lại nói thức ăn của Ẩn Lưu quả thật khó ăn, ngay cả bọn họ cũng không nuốt nổi, nói gì tới đứa nhỏ bình thường đã quen cẩm y ngọc thực, đoán chừng không ăn được no.
Nàng có chút mềm lòng, hơn nữa lại nhìn tiểu quỷ này run rẩy đôi mắt to đáng thương nhìn nàng. Nàng đối với loại động vật gầy yếu đáng thương này luôn luôn không có sức chống cự nhất …
Nhưng tất cả đồ nghề của nàng, bao gồm đồ làm bết cùng nguyên liệu đều ở trong Thần Ma Ngục rồi, phòng bếp trong tiểu lâu chỉ có … chỉ có …
Nàng ôm trán, cảm thấy huyệt thái dương rất đau. Tiểu quỷ này có thể đem người sống hành chết a “Ngươi ăn đồ ngọt không?”
“Ăn” Hắn mở mắt nói dối. Lúc ở nhà, hắn thà để người hầu cho gà ăn.
“… Vậy được, chờ một lát” Nàng đứng lên muốn đi xuống lầu, Hoàng Phủ Minh lập tức theo ra ngoài, đồng thời chỉ trách nàng “Đem khách nhân gạt lại một bên, đây cũng là đạo đãi khách sao?”
Nàng có thể bóp chết tiểu tử này, sau đó đào hầm chôn ngay tại chỗ không? Dù sao rừng rậm Ba Xà lớn như vậy, dù sư thúc hắn có thấy tờ giấy để lại cũng sẽ không rõ hắn tới chỗ của nàng …. Hết thảy đều rất hoàn mỹ a, ai cũng không biết hung thủ chính là nàng. Chẳng qua là tại sao bây giờ nàng vẫn từng bước di chuyển tới phòng bếp thế?
“Phòng bếp của ngươi cũng đơn sơ a, xem ra tài nấu nướng của ngươi cũng không có gì đặc biệt” Hắn đứng ở phòng bếp nhìn xung quanh, chậc chậc hai tiếng, phát ngôn kiểu của Hoàng Phủ Minh.
Nói nhảm, đồ của nàng đều ở trong Thần Ma Ngục, nơi này đâu chỉ đơn sơ, quả thực là cái gì cũng không có, ngay cả con dao ra hồn cũng không có.
“Ngươi nói rất đúng, ta làm được đồ ăn, nhưng khó ăn có thể tới mức độc chết người” Nàng cười như không cười “Ngươi vẫn là đừng nên ăn”
“Vậy sao được, ta đói bụng”
Nàng đứng tại chỗ, hít thở sâu, lúc này mới đè nén được vọng động ném hắn ra ngoài, khắp nơi lục lọi đồ. Đồ và nguyên liệu nàng cần vô cùng đơn giản, hơn nữa nàng nhớ rõ phòng bếp mặc dù đơn sơ nhưng quả thật có những nguyên liệu này.
Hoàng Phủ Minh đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng bỏ mấy thứ đồ lên bàn, đưa tay chỉ chỉ “Đây là cái gì?”
Đứa nhỏ này, ngũ cốc chẳng phân biệt được? “Trứng gà rừng. Ngươi không phải chưa từng thây qua chứ?”
Hắn bĩu môi “Chưa từng thấy … cái dạng này”
Là vậy, trước giờ cũng là đầu bếp làm xong mang tới trước mặt hắn, vị đại thiếu gia này có thể thấy bộ dạng trứng gà mới là lạ.
“Cái kia?” Hắn chỉ vào vật dáng hình lon, được Ninh Tiểu Nhàn dùng thần lực đun nóng thành chất lỏng màu vàng, thoạt nhìn đặc dính. Nàng đưa cho hắn một cọng trúc “Tự mình thử một chút”
Bình thường nếu có người dám đem cọng trúc đơn sơ như vậy đưa cho hắn, nhất định hắn sẽ sai người mang ra đánh hai mươi đại bản. Bất quá tại thời điểm bất bình thường thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, Ninh Tiểu Nhàn quay đầu lại vừa lúc thấy hắn nghe lời lấy một chút chất lỏng màu vàng bỏ vào trong miệng nếm thử.
“Mật” Hắn chậc chậc lưỡi, rốt cuộc có bộ dáng khả ái của tiểu hài tử “Rất thơm, còn có một chút vị chua, là Mật ….vải?”
Nàng kinh ngạc vén mi “Ooh, ngươi có vị giác rất nhạy cảm” Ở rừng rậm Ba Xà, có rừng vải nở hoa, sau đó mật này ủ ra từ đây, hương thơm ngào ngạt, còn có chút vị chua, nhưng không phải ai cũng có thể nếm ra vị chua nhẹ đó. Đối với những người phú quý, rất chú trọng tới thực phẩm, dưỡng khí và dưỡng thân, đối với thức ăn càng kén chọn. Tựa như thổ hào thích bào ngư tôm hùm, nhưng đầu bếp của tửu điếm năm sao lại công nhận rau cỏ đậu hũ là thứ nguyên liệu khó nấu nhất. Ngươi đoán họ là làm cho ai ăn đây?
Tiểu tử trước mắt này, không chỉ có gia cảnh tốt.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, hắn khẽ ngẩng đầu, không quên khiêm tốn nói “Đâu có đâu, ta chỉ nếm chút ở đầu lưỡi”
Thật là một hài tử ký quái, không nhận ra trứng gà nhưng lại nếm ra chủng loại mật ong
“Cái này là bột gì?” Hắn lại tiếp tục phát huy tinh thần siêng năng học hỏi.
“Bột mì, thấp gân đấy”
“Thấp … cái gì?”
“Không có gì” Cùng hắn giải thích cũng không nói rõ được.
Trong khi nói chuyện với hắn, nàng đã nhanh tay đem trứng gà bỏ vào chậu, lại thêm chút đường phấn cùng mật ong, sau đó thêm vào nước ấm chừng bốn mươi độ. Cũng may là nàng có thần thông, nếu ở Hoa Hạ muốn làm bánh ngọt, trừ khi có máy đánh trứng, nếu không toàn bộ làm bằng tay thì có mà mệt chết.
Nàng nhào tới khi trứng đặc lại, quan sát thấy được rồi mới thêm vào bột mì, lại thêm vài giọt nước hoa hồng, quấy lên tình trạng mịn đều.
Hoàng Phủ Minh nhìn chậu bột, chán ghét nhíu mày nói “Ngươi không phải muốn ta ăn thứ này chứ? Vậy còn không bằng đi ăn thức ăn của Ẩn Lưu, ít nhất còn có chín.