Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 534

Thị nữ thuần thục phân chia mái tóc cô gái trước mắt, vấn tóc tại đỉnh đầu, không cần buộc chặt để tóc tự nhiên rũ xuống rồi thắt nơ như trên ở phần đuôi, rũ xuống vai, trong lòng thầm nói, loại búi tóc này dù nhìn đẹp nhưng các thiếu nữ bình thường chỉ có không ra khỏi phòng mới dám chải, vị tiên cô này cũng vậy sao?

Lúc Mịch La đến bái phỏng, được báo Ninh Tiểu Nhàn đang trang điểm. Hắn ngồi trong sảnh uống trà, mới đợi đến nàng ra chiêu đãi.

Ánh mắt của hắn đảo qua trên người hai người thị nữ. Hai người này không hổ là người được vương phủ chỉ dạy tốt, lập tức biết ý hành lễ, lui ra ngoài, lưu lại không gian để hai người mật đàm.

Này này, đây không phải là giọng khách át giọng chủ sao? Hai người các ngươi cứ như vậy lui ra? Ninh Tiểu Nhàn trợn trừng mắt nhìn, ý thức được đối với hai người thị nữ này thì đại khái có thể đi vào đây tất cả đều là khách nhân.

Mịch La trước mặt, giữa lông mày đều là nụ cười, nào có nửa điểm uy nghiêm của người đứng đầu một tông? Nhìn hắn cười vui vẻ như vậy, vậy lúc ở đại tuyết sơn chia tay có chút tiêu điều, chẳng lẽ nàng hoa mắt?

Nàng tức giận nói: “Ngươi cười cái gì?”

“Nàng có việc muốn tìm ta, ta đây chưa gặp xong Hoàng Phủ Tung Vân đã tới đây rồi đó?”

Nàng ngạc nhiên nói: “Ta chưa từng có chuyện tìm ngươi?”

“Trong mắt nàng tràn ngập nghi vấn.” Hắn thoải mái chậm rãi ngồi trên giường gỗ, sau đó khẽ dựa, thoáng cái đã nhắm mắt, chút mỏi mệt vốn được che dấu rất kĩ lập tức lộ ra: “Muốn biết cái gì, hỏi đi.”

Đúng rồi, hắn vừa lên làm Phủ chủ phủ Phụng Thiên, trong tay sự việc cần giải quyết khẳng định chồng chất như núi. Khánh Kị lẩn trốn bên ngoài, chắc hẳn cũng không để hắn bớt lo.

Quả thật nàng có một đống lớn nghi vấn chờ giải đáp, hỏi đầu lĩnh tình báo này là thích hợp nhất, chỉ có điều….

Nàng suy nghĩ một chút, mới hỏi nói: “Rốt cuộc Kính Hải vương có lai lịch gì? Lúc mới tiếp xúc ta phát hiện hắn thật sự chỉ là người phàm.” Ẩn ý của nàng, hắn nghe nhất định hiểu được.

“Kính Hải vương phủ lấy thân thể người phàm thống trị ba mươi mốt đại châu, là một trường hợp đặc biệt ở Nam Chiêm Bộ Châu. Gia tộc Hoàng Phủ nổi lên không có bình thường. Đại khái vào ba trăm năm trước bắt đầu quật khởi, từng bước từng bước khuếch trương đến quy mô như hôm nay.”

Ba trăm năm, đặt ở Hoa Hạ đủ để một vương triều trải qua quá trình hưng suy luân hồi. Nhưng ở nơi này, ba trăm năm chỉ trong nháy mắt vùng lên. Cho dù tên đại yêu ngồi trước mặt nàng, tuổi cũng không chỉ có ba trăm tuổi.

Ánh mắt của nàng tràn đầy nghi vấn, Mịch La thấy thế khẽ mỉm cười: “Ta biết nàng đang nghi ngờ cái gì. Điều này đến bây giờ vẫn là bí mật, giống như không có đáp án chính xác. Các thế hệ người cầm quyền Kính Hải vương phủ đều là người phàm, nhưng càng ngày càng có nhiều người tu tiên cam nguyện để bọn họ sử dụng. Sản nghiệp gia đình này kinh doanh phát triển không ngừng, gần như mua bán kiếm tiền cái gì đều làm. Từ hải vận, lục thương, ngân hàng tư nhân, tửu lâu, hầu như không có hạng mục nào mà không kiếm lời. Chỉ dùng một trăm năm, tài phú gia tộc Hoàng Phủ tích trữ đã đạt đến con số cực kì kinh người, nhảy lên trở thành gia tộc có tiền nhất bờ Kính Hải. Ta nói chính là gia tộc loài người, mà không phải là gia tộc người phàm. Kể cả bất kì tiên phái yêu tông nào dọc theo bờ Kính Hải lúc ấy, tài vận cũng không thể thịnh vượng đến vậy.”

“Ta lật xem qua hồ sơ mấy tiên phái mấy trăm năm trước, những tài liệu này chính bọn họ cũng không phát hiện được thời gian gia tộc Hoàng Phủ trở nên giàu có. Họ lấy ra tiền vốn để trao đổi và thế chấp cũng không phải kim ngân bình thường, mà là thứ tốt người tu tiên cũng không cầm ra được! Tỷ như hai trăm năm trước Linh Ẩn Tông bị tiêu diệt, bí mật trong môn phái bị đưa ra, lúc ấy gia tộc Hoàng Phủ đã đoạt được bảy châu Linh Ẩn Tông quản lí, tổng cộng sáu mươi ba cửa hàng độc quyền. Họ đền bù giao cho tông phái đó bảy mươi cân kim loại dưới đáy biển và hai mươi cân dẫn thạch thiên ngoại. Hai món đồ này mà thêm chung một chỗ, giá trị vượt qua hai trăm vạn linh thạch.”

Nàng đột nhiên đang nhớ tới Bồn Tụ Bảo giờ phút này bị ném lẫn vào chỗ mấy thứ linh tinh trong Thần Ma Ngục. Cái bát to lớn nhỏ phù hợp nên bị nàng đặt trong nhà gỗ nhỏ dùng để đựng sữa tắm...

Năm đó, có phải gia tộc Hoàng Phủ lợi dụng Tụ Bảo Bồn hay không? Từ đó thúc đẩy sự phát triển của vô số kỳ trân dị bảo, mới hoàn thành bước đầu tiên phát tài? Chỉ một lần giao dịch với Linh Ẩn Tông đã giao ra gần một trăm cân kim loại quý, dùng bao nhiêu mạng người để lấp vào? Một trăm năm kia, bọn họ đã làm bao nhiêu khoản giao dịch như vậy? Với cái dạ dày tham lam của Bồn Tụ Bảo thì phải nuốt trọn bao nhiêu máu người phàm mới có thể sản xuất ra nhiều bảo bối như vậy để cung cấp cho giao dịch?

Nàng chỉ có thể cúi đầu thầm than, vì cái sự thật tàn nhẫn đã bị lịch sử phủ đầy bụi. Tích luỹ vốn liếng ban đầu, từ trước đến giờ đều máu tanh và bạo lực, không riêng gì gia tộc Hoàng Phủ. Bất kỳ một gia tộc và vương triều nào quật khởi đều chạy không thoát vòng lẩn quẩn như vậy.

Nàng càng hiếu kỳ chính là: “Gia tộc Hoàng Phủ giàu có tứ hải, lại không chọc người đỏ mắt sao?”

“Có, tại sao không có? Thất phu vô tội, hoài bích có tội.” Mịch La nhắm mắt dưỡng thần, vừa nói: “Trong mắt người tu tiên, con dê này ra sức ăn cỏ, nuôi mình mập như vậy, chẳng lẽ không phải chờ bọn họ tới làm thịt? Vừa bắt đầu bọn họ chỉ phái sứ giả đến gia tộc Hoàng Phủ, yêu cầu bọn họ quy thuận và định kỳ nộp tiên ngân dùng để cung cấp nuôi dưỡng tiên môn. Theo như lẽ thường, từ trước đến giờ người phàm đối với người tu tiên luôn có cầu tất ứng. Mấy tiên phái đó thậm chí cũng đã nghĩ kĩ muốn xài gia sản của gia tộc Hoàng Phủ như thế nào rồi, dù sao gia tộc này thật sự rất có tiền.”

“Nào biết gia tộc Hoàng Phủ không hề có động tĩnh, lại một đao chém đầu sứ giả. Mấy tiên phái nhất thời giận dữ, phái ra đệ tử trong môn tính đánh gia tộc người phàm không nghe lời đó tới khi chịu phục mới thôi.” Hắn nói tới đây, ngừng lại một cái.

Nàng nghe tới nhập thần, không nhịn được truy hỏi: “Kết quả thế nào?”

“Kết quả, bị đánh hoa rơi nước chảy, trái ngược lại là mấy tiên phái kia.”

Ninh Tiểu Nhàn ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói: “Làm sao có thể?”

“Đúng vậy a, làm sao có thể? Đừng nói ta và ngươi, trận hỗn loạn đó kinh động đến tiên tông nổi danh lúc ấy trên đại lục. Các thế lực lớn lần đầu đem ánh mắt quăng về phía bờ Kính Hồ, lúc đó mới phát hiện điểm kì lạ của gia tộc Hoàng Phủ.” Mịch La đưa tay vuốt trán: “Theo một tiên phái đứng ngoài quan sát ghi lại, gia tộc Hoàng Phủ chọn lựa thế phòng thủ, núp trong đất tổ gia tộc không ra, đợi mấy tông phái tấn công tới cửa tới. Nhưng chỗ quỷ dị nhất cũng chính là ở chỗ đó, vô luận mấy tiên tông đối đầu kia phái ra bao nhiêu người tiến vào đất tổ Hoàng Phủ gia, đều là bánh bao thịt đánh chó, có đi không về.”

Nàng khó có thể tin nói: “Sao lại như thế? Cho dù Hoàng Phủ gia cất giấu đại năng. Chẳng lẽ tiên phái không có cách nào cầm một vài mảng lớn tổ tông cơ nghiệp của bọn họ? Thúc dục một nắm chân hỏa thì mang cả người lẫn phòng ốc đốt thành tro bụi, hoặc di động đất, tụ đất phá núi, đều là biện pháp rất tốt giao đấu người phàm.”

Mịch La cười nói: “Những thứ ngươi nói, ngay lúc đó tiên tông đều thử qua rồi, không một cái nào thành công. Thần thông gì sử dụng trong đó tất cả đều giống như châu đất xuống biển, không chút động tĩnh. Hết lần này tới lần khác cả gia tộc Hoàng Phủ như rút vào trong vỏ rùa đen, khiến tiên tông bên ngoài không chỗ hạ miệng. Bọn họ cũng không ngốc, tin tưởng gia tộc người phàm đó không thể nào co đầu rút cổ trong đất tổ cả đời cho nên phái người bao vây nơi đó.”

“Về sau thì sao?”

“Chuyện sau đó lại càng kỳ hoặc hơn. Tổ địa vẫn im ắng, cứ như thế không quá hai tháng, người các tiên phái cũng buông lỏng, chỉ phái người đóng ở nơi đó, những người khác đều trở lại tiên môn của mình. Dù sao nhiệm vụ quan trọng nhất của người tu tiên vẫn là kiên trì bền bỉ tu hành. Lúc này việc kì quái xảy ra, trong tiên phái liên tiếp có người chết. Đáng tiếc chi tiết kia hiện đã không thể nào kiểm tra, đến bây giờ chúng ta cũng không biết gia tộc Hoàng Phủ làm thế nào? Ở thời điểm tấn công tổ địa Hoàng Phủ gia, tinh nhuệ trong phái của các tiên gia cũng đã tổn thất không ít, về sau lại trải qua mấy chuyện kì lạ, những tiên phái kia lại đúng vào lúc đó suy bại. Ngay sau đó, không đợi những thế lực khác nhúng tay, gia tộc Hoàng Phủ lại cao giọng tuyên bố tiếp nhận địa bàn của bọn họ.”

Quả thực không thể tưởng tượng nổi ah.”Chớ nói mấy tiên phái bờ Kính Hải này, chính là những danh môn đại phái khác trên đại lục, có thể cho phép một gia tộc người phàm tiếp quản một vùng địa bàn lớn như vậy?”

“Có thể cùng không thể, không quan hệ với việc nó có phải là người phàm hay không? Chỉ có thực lực, thủ đoạn kết hợp, người tu tiên nhất định phải thực tế. Gia tộc Hoàng Phủ rất nhanh khiến tất cả thế lực ý thức được, đó là một gia tộc rất rộng rãi hào hiệp. Đối với đồng minh của mình, họ có cầu tất ứng, nhưng mà đối với địch nhân của nó lại có rất nhiều thủ đoạn quỷ dị. Có vài tiên tông không tin tà, phái người đi trước thử dò xét, cho tới bây giờ có đi không có về, như vậy một thời gian, ai cũng không muốn đi trêu chọc Hoàng Phủ gia.”

Mịch La dụi dụi mí mắt, ánh sán trời chiều g ngoài phòng ảm đạm lưu lại trên khuôn mặt hoàn mỹ của hắn bóng dáng thâm trầm, khiến sườn mặt hắn nhìn càng thêm có tầng cảm giác: “Sự thật dĩ nhiên không đơn giản giống như ta nói. Thời gian mấy chục năm, gia tộc Hoàng Phủ cũng dùng hết thủ đoạn, mới khiến Kính Hải lớn như thế thuộc sở hữu của họ. Cha ta sau khi nghe được tin tức, đã phái người tiếp xúc với gia tộc Hoàng Phủ, tiện đà bỏ đi ý nghĩ tiến công họ, ngược lại kết thành đồng minh. Không lâu sau, chủ Hoàng Phủ gia tộc tự xưng Kính Hải vương, ở Thành Đô Linh thiết lập chủ phủ, kéo dài đến nay, nhiều đời thịnh vượng.”

Giọng nói của hắn dần dần nhẹ đi: “Theo tư liệu ta nắm trong tay, mấy trăm năm trước, gia tộc Hoàng Phủ vẫn bất hiện sơn bất lộ thủy* (không động vào không lộ ra), kì thực huyết mạch kéo dài, có lịch sử rất xưa. Rốt cuộc gia tộc này kéo dài bao nhiêu năm, hiện tại không có tài liệu chính xác nhưng ta đoán lịch sử của nó ít nhất có thể ngược dòng vạn năm. Đối với người phàm tánh mạng ngắn ngủi mà nói, điều này đã không theo lẽ thường rồi. Ngoài ra, ta vẫn luôn thu thập tư liệu mấy tiên phái năm đó vây công gia tộc Hoàng Phủ kia, đáng tiếc cuối cùng không thể như ý, giống như có người cố ý xóa đi chi tiết sự cố năm đó, không muốn khiến người đời sau biết được...”

Nàng nghe được một trận tinh thần phiêu diêu. Dù sao cũng là chuyện hơn ba trăm năm trước rồi, bao nhiêu sự thật và chi tiết đã bị gió táp mưa sa gạt đi.

Lịch sử, chưa bao giờ đơn giản như người đời sau biết. Có bao nhiêu bí mật không thể lộ ra ngoài ánh sáng, có bao nhiêu chuyện xưa giấu trong vực sâu vĩnh viễn không người biết.

Mịch La nói rất hời hợt, song nàng lại có thể từ giữa những hàng chữ nhìn thấy, năm đó tổ tiên Hoàng Phủ gia vì tranh đoạt địa bàn này cùng Tiên Tông mà thiết kế bao nhiêu kế hoạch quỷ bí, tiến hành bao nhiêu cuộc đánh nhau chết sống thảm thiết, cuối cùng mới thắng lợi được trận thắng này.

Điều giỏi nhất chính là tới tận cuối cùng, từ đầu tới cuối Hoàng Phủ gia vẫn thủ vững bí mật của mình, không để thế nhân biết. Nàng không tin mấy tiên phái yêu tông không nghĩ cách bắt tộc nhân Hoàng Phủ gia tra hỏi. Thủ đoạn tiên gia rất lợi hại nhưng lại không có móc ra bí mật Hoàng Phủ gia. Điều này chỉ có thể nói rõ, bí mật kia cũng chỉ có thành viên quan trọng gia tộc Hoàng Phủ nắm giữ trong tay, nói không chừng chọn dùng thủ đoạn phụ tử tương truyền, cam kết nó được dấu kín bảo đảm và kéo dài.
Bình Luận (0)
Comment