Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 537

Đại ty thừa yên tâm để Hoàng Phủ Minh một mình ra ngoài mà không mang tùy tùng nên nàng cũng không mang theo ẩn vệ. Chỉ có điều lấy trong tay áo một mặt nạ yêu quái kim loại đeo lên rồi theo Hoàng Phủ Minh ra khỏi Kính Hải vương phủ. Từ lâu đã có tôi tớ dắt hai con tỳ thú Bích Thủy Kim Tinh có chân chạy cực nhanh đứng chờ ở một bên.

“Đi chỗ nào?”

Hoàng Phủ Minh suy nghĩ một chút nói: “Nội thành ban ngày có chỗ nào đi dạo đã đi hết, ta dẫn tỷ tới chỗ chỉ có ban đêm mới sáng lên vẻ xinh đẹp.” Tung mình lên cỡi một con tỳ thú, quất ngựa đi về phía tây bắc.

Đổi lại những thành thị khác, sau khi mặt trời xuống núi tất nhiên đã đóng cửa thành nhưng cửa bắc Thành Đô Linh lại không có đóng cửa. Chỉ có điều suốt đêm đều có người trông coi canh giữ, hơn nữa cũng không phải tùy tiện mặc người ra vào. Mọi người muốn vào hay đi ra ngoài phải có giấy cho phép của quan phủ mới được. Đây cũng không phải Kính Hải vương phủ sơ suất không đóng cửa thành, mà bởi vì đi về phía tây bắc chính là một cảng thiên nhiên nước sâu lớn nhất bờ Kính Hải, hầu như mọi thời tiết đều có một lượng lớn hàng hóa ra vào chỗ đó, sau đó vận chuyển vào hoặc chuyển ra ngoài Thành Đô Linh. Nếu đóng cửa thành ngăn trong ngoài chuyển vận, cái đó thật sự sẽ là một phút đồng hồ thất thoát không dưới mấy chục vạn.

Tiểu thiếu gia Kính Hải vương phủ muốn ra khỏi thành, chỉ cần đưa ra yêu bài trong phủ, thủ vệ nào dám không mở cửa?

Vương Phủ vốn cách cửa bắc rất gần mà tỳ thú lại chạy nhanh, khoảng gần nửa canh giờ bọn họ đã chạy bờ biển. Dãy núi liên miên tối như mực, trong đêm xuống giống như lưng quái thú nằm sấp.

“Chỗ này có cái gì đẹp mắt hay sao?”Dãy núi trong bóng đêm, nơi nào mà không giống nhau? Chỉ có điều nàng có nghe thấy tiếng thủy triều lên xuống, gấp đôi hoài niệm.

“Chúng ta đi xem chỗ gần đây. Đi theo ta.” Hoàng Phủ Minh quay tỳ thú lại chạy lên trên núi, nàng chỉ đành đuổi theo.

Hoàng Phủ Minh vừa lên đỉnh núi vung roi ngựa chỉ vào phía dưới đắc ý nói: “Nhìn, mau nhìn!”

Nàng điều khiển kỵ thú leo lên lưng núi, đi xuống vừa nhìn lập tức ngừng hô hấp.

Dưới chân núi là một mảnh vịnh (Ðất ở xa ngoài nước) hình chữ “Quynh (冂)”, đá ngầm cao cao đứng vững tạo thành thành lũy vây ba bên lại, đem vịnh lớn như thế biến thành cảng tránh gió. Mà hiện ra trước mặt nàng, trên mặt biển màu đen có vô số điểm nhỏ di động lóe lên. Ở trên sân khấu cả một vùng đen nhánh này, ánh sáng cam đỏ của chúng so với ánh sáng lưu huỳnh còn mang theo ba phần ấm áp, biển sóng nhấp nhô nhưng lại sáng ngời và ấm áp như thế.

Nàng lập tức biết đây là cái gì.

Đây là ngọn đèn dầu của mấy vạn chiếc thuyền đánh cá đỗ trong cảng. Những đội thuyền gia đình này từng nhà cùng với người khác đều dùng dây thừng thô ráp buộc lại đầu đuôi tương liên. Chúng hợp thành một thuyền trận hết sức khổng lồ có thể hộ trợ giúp đỡ lẫn nhau, có thể ngăn chặn một vài cơn gió và sóng để thuyền không bị lay động. Mà đêm xuống người trong những gia đình đó đốt đèn dầu, một thuyền một đèn, cái bóng trong nước, chập chờn lay động, lúc sáng lúc tối. Từ trên núi nhìn xuống chính là vạn chiếc đèn của các gia đình trên thuyền chài liên miên không dứt, lốm đa lốm đốm cùng với bầu trời đầy sao hô ứng lẫn nhau thực sự là thắng cảnh nhân gian.

Phong cảnh như thế, nàng đã từng xem qua nhưng ở một thế giới khác.

Thành phố nhỏ nàng sinh ra vốn gần sát biển, ban đêm ngư dân ở lại trên thuyền của nhà mình. Cả một vùng vịnh kia đèn trên thuyền chài cũng đốt lên như bây giờ, chỉ có điều không đồ sộ như vậy. Nàng thích cảnh như thế, mỗi lần nhìn chỉ cảm thấy trong lòng bình tĩnh và an hòa. Đáng tiếc cảnh đẹp như vậy mấy năm sau không còn tồn tại nữa.

Đoạn ngắn kí ức xa xưa như vậy cơ hồ đã chìm đến chỗ sâu nhất trong trí nhớ. Hiện tại không hề có báo trước được lật lên, những thứ kỷ niệm chở đầy giấc mộng lúc nhỏ và thiếu niên vui vẻ, không biết tại sao lại khiến tim nàng đau nhói. Hiện tại nhớ lại lần nữa, cảnh tượng đó hình như có chút mơ hồ, không bao giờ trùng lặp với cảnh năm đó nữa.

Nàng còn trở về sao?

Ninh Tiểu Nhàn kinh ngạc sững sờ tới tận khi một móng vuốt nhỏ xoa mặt nàng, trong tai truyền đến giọng nói cẩn thận từng li từng tí của Hoàng Phủ Minh: “Ninh... Tỷ không có sao chứ? Tỷ không thích nơi này cũng không cần khóc ah.” Trong lời nói có chút ảo não.

Nàng bỗng dưng tỉnh táo lại. Lúc này mới phát hiện mình lại rơi lệ khi nhìn cảnh đẹp của vạn chiếc đèn trên thuyền chài, không khỏi thẹn thùng cười nói: “Không sao, chỉ nhớ tới chuyện cũ lúc trước, khiến ngươi chê cười.” Cắn cắn môi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mềm mại của hắn, chân thành nói: “Cám ơn ngươi, ta vốn tưởng rằng cuộc đời này sẽ không nhìn thấy cảnh tượng như vậy nữa.” Giờ khắc này trong lòng đột nhiên mềm mại nên nhìn tiểu tử trước mặt cũng thuận mắt hơn nhiều.

Hoàng Phủ Minh đưa tay lau nước mắt thay nàng, trên đầu ngón tay tựa hồ còn giữ lại cảm giác mềm mại nhẵn nhụi. Hắn nắm tay siết chặt thành quyền để sau lưng, nhẹ nhàng ho một tiếng nói: “Khách khí, có cái gì không thấy nhìn được, ta mỗi ngày đều dẫn tỷ tới xem cũng được... Đi thôi, xuống dưới.” Rồi hắn cưỡi một con vọt xuống dưới.

Hai người đến gần mới nhìn đến thì ra trong thành có một con đường cái rộng rãi nối thẳng tới nơi này. Ba mặt thiên nhiên Tcủa hành Đô Linh đều là đá ngầm san hô lớn từ trên đó đục phá tạo thành một con đường bằng phẳng, lổ hổng đó có thể chứa mười chiếc xe ngựa song song. Đường được trải đá phiến, biến cả vịnh thành bến cảng, lúc này hàng vạn hàng nghìn chiếc thuyền nhỏ đều dừng ở bên ngoài đường nước chảy, ở gần thì vài chiếc thuyền có ba cột buồm, thuyền lớn năm cột buồm phải dọn ra ngoài khoảng trống.

Trên bến tàu đèn dầu sáng trưng, hiển nhiên vẫn còn công nhân đang dỡ hàng hóa. Xe ngựa chở đủ hàng hóa chậm rãi di chuyển qua lại trong bóng tối.

Ninh Tiểu Nhàn điều khiển tỳ thú đến gần thì ngửi thấy một làn hương kỳ lạ. Lúc này mới thấy bên hông bến tàu lại có bảy, tám lều da rắn nho nhỏ, mỗi cái phía dưới có thể chứa ba, bốn chiếc bàn vuông, nhưng hầu như không còn chỗ ngồi trống.

Bên trong từng lều đều đều đặt hai cái bát tô, đầu bếp để trần cánh tay, đầu cột khăn buộc ra sau, muôi đảo xào đổ bận rộn tối mày tối mặt. Thời tiết cuối thu mát mẻ như thế mà cũng nóng đến một thân dầu và mồ hôi. Phía sau bọn họ, một đám sọt cá mây tre, tre trúc được nâng lên nhấc xuống. Nàng có thể thấy bóng đen trong đó đung đưa là hàng hải sản tươi sống. Thì ra bọn họ chứa đồ biển vào sọt rồi vứt vào biển nuôi. Khi nào ăn hay muốn bắt luôn luôn bảo đảm hàng hải sản tươi mới nhất.

Bên cạnh mấy quầy bán đồ ăn còn có mấy quầy rượu nho nhỏ bán rượu đục hai văn một chén lớn.

Người ăn cơm ở chỗ này có người nghèo khổ mặc áo gai nhưng cũng không ít thương nhân mặc lụa hoa, cô gái và chàng trai trẻ tuổi tuấn tú. Trong lúc ăn uống linh đình, mỗi người một vẻ mà nàng quen thuộc.

Hoàng Phủ Minh nhảy xuống khỏi chỗ ngồi, buộc dây cương của hai con tỳ thú vào tảng đá chỗ ngựa uống nước, lúc này mới đi vào lều.

Ở đó đã không có chỗ trống rồi. Hoàng Phủ Minh tùy ý nhìn một chút rồi chọn trúng một cái bàn, ném một thỏi bạc lớn lên bàn nhàn nhạt nói với khách nhân ngồi cạnh bàn: “Cầm lấy bạc rời đi, cái bàn này ta muốn.”

Bàn đó ngồi ba nam một nữ, tuổi rất trẻ, quần áo trên người ngăn nắp. Cô gái kia thậm chí còn mặc hồ cẩm Thiên Ti Phường xuất ra. Chất liệu đó mặc vào ban ngày có hơi thay đổi màu sắc, giống như hồ nước dưới ánh mặt trời chiếu sáng nên mới gọi hồ cẩm. Bàn bọn họ là chỗ ngồi thoải mái nhất trong quán, khó trách Hoàng Phủ Minh lại chọn bàn đó.

Chỉ có điều, bốn người kia đều là tu sĩ. Hắn thật biết chọn quả hồng cứng rắn để nắm. Ninh Tiểu Nhàn mấp máy môi định xem hắn làm thế nào đuổi mấy người đó đi. Điển Thanh Nhạc tín nhiệm phòng thủ Thành Đô Linh nhưng đã quên chủ nhân thiếu gia nhà hắn có thể gây chuyện, phiền toái không đi tìm hắn, hắn cũng sẽ chủ động đi tìm phiền toái.

Quả nhiên này mấy người khách nghe vậy giận tím mặt, một nam tử trong đó cười lạnh nói: “Thằng nhãi con từ đâu đến, không muốn sống sao?”

Mặt Hoàng Phủ Minh vốn không có biểu lộ gì, sau khi nghe được câu này da mặt xiết chặt. Ninh Tiểu Nhàn đứng phía sau hắn lập tức cảm giác được khí thế trên người hắn thay đổi rất lớn, lại có sát khí nồng hậu tràn ra. So với lúc bên bờ Cực Lạc Hoa còn nồng đậm hơn rất nhiều. Nàng âm thầm kinh hãi, rốt cuộc trong vòng nửa năm qua đã xảy ra chuyện gì?

Đáng tiếc mấy người trước mặt Hoàng Phủ Minh linh giác còn lâu mới nhạy cảm như nàng, lúc này còn muốn nói thêm điều gì đó. Hoàng Phủ Minh đột nhiên cười một tiếng nói: “Ta vốn chỉ muốn đuổi các ngươi đi.” Hắn mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay nằm một tờ giấy vẽ một con rắn nhỏ nhỏ.

Vật liệu giấy vẽ nhìn giống như lá bùa nhưng cách gấp không chút tinh tế, cho nên hiệu quả giảm đi thật sự không biết có làm gì ra hồn hay không? Mọi người tại đó nhìn ra đây chỉ miễn cưỡng giữ lại hình dáng vốn có của rắn. Nam tử lúc trước nói chuyện không nhịn được cười to nói: “Ngươi lấy bảo vật tiên gia ra đùa bỡn sao?”

Hắn cười rất vui vẻ, Hoàng Phủ Minh bỗng thổi một hơi về phía tờ giấy trong lòng bàn tay. Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên cảm giác trong không khí chợt vặn vẹo, sau đó kinh ngạc phát hiện tờ giấy vẽ con rắn trong tay Hoàng Phủ Minh bất thình lình sống lại!

Nó thực sự sống lại, biến thành một con rắn nhỏ màu vàng nhạt, chỉ dài một thước, trên người còn có một đôi cánh nho nhỏ. Con rắn nhỏ rơi trên bàn đầu ngẩng cao, thân thể trên cái bàn như đinh ốc, miệng thè lưỡi, hai mắt âm u đen tối như mực.

Mấy khách nhân đối diện đều lắp bắp kinh hãi, đặc biệt nữ khách kia thấy rắn chợt xuất hiện suýt nữa thét chói tai. Đàn ông trước mặt người khác phái theo bản năng luôn muốn biểu hiện thật tốt. Ba người kia cũng không ngoại lệ, một người trong đó ôn nhu an ủi nàng nói: “Chớ sợ, chỉ chút tài mọn của hài tử thôi, cũng dám bêu xấu.” Hắn đang muốn lấy vũ khí ra chém con rắn nhỏ trên bàn thành hai đoạn.

Ai ngờ hắn còn chưa dứt lời, vũ khí chưa rút ra, con rắn nhỏ hơi khom lại, cái đuôi ở trên bàn bắn nhanh như điện, thân hình dài nhỏ nhanh như chớp trong không khí xẹt qua một đạo tàn ảnh. Lúc này Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên thay đổi sắc mặt, bởi nàng phát hiện tốc độ tấn công của tên tiểu tử này gần như sắp theo kịp nhục cầu phệ yêu đằng rồi.

Phương hướng con rắn nhỏ đó chọn cực kì âm hiểm. Lúc người kia đang há mồm nói chuyện, một chữ cuối cùng còn chưa nói, con rắn nhỏ đã xông lên chui vào trong miệng hắn!

Lời còn chưa xong đã ngừng lại, đôi mắt người kia nhỏ đột nhiên trợn trừng còn lớn hơn cả chuông đồng.

Thật đáng sợ! Mọi người vây xem chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Bị một con rắn quỷ dị như vậy nhào vào trong miệng sẽ xảy ra chuyện gì? Dùng đầu gối cũng có thể đoán được ah. Đồng bạn người kia kinh hãi, một gã tu sĩ khác quát lên: “Ngươi làm gì với hắn?” Hắn ta đưa tay muốn bắt Hoàng Phủ Minh.

Hoàng Phủ Minh không né không trốn. Thấy tên kia sắp bắt được Hoàng Phủ Minh, Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý, đầu ngón tay nàng khẽ động đang định xuất thủ. Người nuốt con rắn màu vàng kia đột nhiên kêu thảm một tiếng, ngay giữa ngực thình lình phun máu. Con rắn nhỏ kia chui ra từ đó, tốc độ cực kì nhanh, tiếp theo cắn một ngụm lên cổ tay người định bắt Hoàng Phủ Minh.
Bình Luận (0)
Comment