Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 552

Không có sau đó.

Nàng chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tấm vải đỏ mà không mở ra, sau đó xoay người nói với Hoàng Phủ Tung Vân: ” Vương gia, mời ngài tự mình quan sát.”

Nàng rõ ràng cố tình khiến mọi người tò mò nhưng lại không giải đáp, chẳng ai ngờ nàng lại làm vậy. Hoàng Phủ Tung Vân cũng bị nàng làm cho hứng thú, nhận lấy khay, lấy góc độ mà người bên cạnh không thấy, nhẹ nhàng mở một góc tấm vải đỏ.

Hoàng Phủ Tung Vân chỉ nhìn một cái.

Hắn có khả năng kiềm chế tốt, sắc mặt bình tĩnh như cũ. Nhưng Đại thừa ty Điển Thanh Nhạc quen biết hắn đã lâu nên có thể phát hiện sắc mặt của Hoàng Phủ Tung Vân có sự biến đổi nhỏ, như con ngươi chợt co rút lại, như khóe mắt nhếch lên, đều là những biểu hiện khi hắn giật mình.

Dưới tấm vải đỏ thứ ba rốt cuộc chứa vật gì lại có thể làm cho hắn kinh ngạc như vậy?

Mọi người cũng không rõ ràng lắm, bởi vì Kính Hải vương xem xong liền đem tấm vải đỏ đắp trở lại, che đến gió thổi không lọt, sau đó nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Vật tốt.”

Cái này giống như trò hay đang đến đỉnh điểm bỗng dưng nhân vật chính chạy ra chào rồi bỏ đi, khiến trạng thái mọi người khó chịu muốn chết. Trong đám tân khách liền có người phát ra âm thanh khó chịu: “Ninh trưởng lão, Hoàng Phủ tiên sinh, như vậy quá không có thành ý rồi, chúng ta cũng muốn xem một chút.” Nhưng có rất ít người ồn ào theo vì có thể tới đây, đều là những tinh anh trong tông phái của mình, có thể từ bốn chữ mà Kính Hải vương trả lời hiểu được hai ý nghĩa:

Một, lễ vật Ẩn Lưu tặng rất hợp ý hắn.

Hai, hắn và Ninh Tiểu Nhàn đều không hy vọng đem vật này công khai. Hoặc là nói, đồ vật này hữu dụng với Kính Hải vương phủ, hắn không muốn đem vật này công khai cho mọi người thấy.

Người tinh ranh hơn một chút, lập tức hiểu: quan hệ giữa Ẩn Lưu cùng Kính Hải vương phủ chắc chắn sẽ tiến lên một bước, dù sao hai bên cũng cùng giữ một bí mật nên sẽ có phần thân thiết hơn chút ít.

Quả nhiên Kính Hải vương lập tức cười nói: ” Vật Ninh trưởng lão tặng này đối với các vị mà nói không có chỗ nào đặc biệt, chẳng qua đối với phủ ta lại có ích, nếu không ta cũng sẽ ở chỗ này mở ra.” Nói xong, liền giao cho thị vệ bên cạnh. Tên thị vệ này vừa đưa hai tay nhận lấy, thân thể chợt nghiêng, suýt nữa ngã trên mặt đất. May là thân thể của hắn mạnh mẽ, lập tức tăng sức mạnh trên tay, sau đó liền bước ra ngoài cùng một loạt thị vệ đi theo.

Đám tân khách trợn mắt há mồm: truyền thuyết đồn rằng trong Kính Hải vương phủ có bảo khố bí mật.. Đám thị vệ này chẳng lẽ muốn đem lễ vật thứ ba này đưa vào bảo khố cất sao? Các tiên phái trong sân tặng kỳ trân dị bảo vô số nhưng Kính Hải vương đâu xem cái nào như bảo bối giống vậy a. Nếu không phải người thường không có linh lực để sử dụng nhẫn trữ vật, nói không chừng Kính Hải vương đã trực tiếp đem nó cất ở bên mình.

Cũng có người suy nghĩ, vật này xem ra rất nặng, có thể khiến một người bình thường tập võ suýt nữa cầm không nổi mà lúc Kính Hải vương nhận lấy lại trông rất nhẹ, xem ra hắn cũng có chút võ công trong người.

Lúc này Ninh Tiểu Nhàn cũng tiếp lời Kính Hải vương, bình tĩnh nói: “Chỉ là vài thứ quê mùa, mua vui cho mọi người, Kính Hải vương không chê mấy thứ lễ vật này của Ẩn Lưu quá đơn sơ là tốt rồi.” Nàng tặng ba món lễ vật trông rất nhỏ nhưng đối với Kính Hải vương phủ giá trị thật không nhỏ, hơn nữa lễ vật thần bí cuối cùng bây giờ còn được đưa vào bảo khố, nàng lại cứ nói”quê mùa”, “đơn sơ” còn không phải tát thẳng vào mặt Kim Mãn Nghiên của Tế Thế Lâu lúc nãy chê cười nàng sao?

Kim Mãn Nghiên đứng một bên không nói một lời, chỉ cắn môi dưới đến trắng bệch, Kim Mãn Ý dùng sức ôm bả vai của nàng. Lão thái quân đứng ở phía sau Hoàng Phủ Minh nhìn nàng một chút, nhìn Kim Mãn Ý một chút, ánh mắt tối lại, hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Kế tiếp. Ninh Tiểu Nhàn ngồi vào chỗ của mình, nhường vị trí cho những tông phái khác. Quả nhiên lại thấy được rất nhiều bảo vật, thậm chí Vạn Thú Minh ở phương Bắc đưa tới rất nhiều loại da lớn bé, trơn mượt như nhung, thậm chí đưa cả những con chó ngao. Loại chó ngao này mặt hổ mình sư tử là loài đặc biệt ở phương Bắc, sức mạnh có thể xé được cả hổ báo, trời sinh có khả năng điều khiển đất, sau khi khi thuần hóa sẽ là trợ thủ tốt bảo vệ gia tộc. Vạn Thú Minh tuy là Tiên phái, nhưng có một thân thần thông dùng ở trên người linh thú, cảnh giới tu vi sẽ đề cao theo linh thú bổn mạng của mình, là một tông phái đặc biệt kỳ lạ.

Ninh Tiểu Nhàn cũng có nghe qua về tông phái này nhưng chưa từng tiếp xúc trực diện, nên chăm chú nhìn những con chó ngao, vô tình chống lại ánh mắt của Mịch La, hắn quơ quơ chén rượu trong tay, hướng nàng mời rượu, đồng thời truyền âm bên tai nàng: “Nàng đưa cái gì cho Hoàng Phủ Tung Vân vậy, còn khiến cho hắn cất như bảo bối?”

Ninh Tiểu Nhàn cũng không có ý định dấu hắn, buông mắt nói: ” Cũng chính là vài miếng kim thạch khắc chữ thôi.”

Mịch La quả nhiên nhướn mày, lộ ra vẻ khen ngợi: “Kim thạch khắc chữ? Thật thông minh!”

Lễ vật thứ ba này nếu ở trong mắt người khác quả thật không phải là vật quý trọng. Chữ viết đầu tiên trên thế gian, thật ra không khắc lên xương thú, mà là khắc trên kim thạch, chữ viết cổ xưa,mạnh mẽ, cứng cáp, có thể xua đuổi quỷ thần, chữ viết khiếm khuyết này gọi là chữ viết trên kim thạch. Bởi lịch sử văn minh thế giới này so với Địa Cầu càng lâu dài hơn, những chữ viết trên kim thạch cuối cùng được phát hiện phần lớn đã chôn vùi trong lịch sử, không biết kết cục ra sao.

Tu sĩ từ chữ viết trên kim thạch nhiều nhất chỉ nhìn ra một chút ý nghĩa trong bút pháp đó, mà không biết những ích lợi khác. Nhưng Ninh Tiểu Nhàn xem toàn bộ quá trình bà đồng cầu mưa, biết phương pháp của bà ta học từ Kính Hải vương phủ, bà ta thực hiện năng lực kì dị đó đã lưu lại ấn tượng sâu sắc đối với Ninh Tiểu Nhàn về việc lấy sức mạnh từ những chữ viết ấy, bởi vậy suy đoán có cao nhân trong Kính Hải vương phủ nghiên cứu ra ý nghĩa của những chữ viết cổ xưa này hoàn toàn vượt lên những tu sĩ bình thường.

Hai mảnh chữ viết khắc trên kim thạch đó xuất phát từ Trường Thiên. Hắn từng lén nói cho nàng biết, lúc mình còn trẻ từng hiểu ra không ít đạo lý từ những chữ viết trên kim thạch này. Mặc dù nàng đối với chữ viết cổ xưa hiểu biết không nhiều, nhưng đồ mà Trường Thiên ngộ ra được, sẽ tầm thường sao?

Cho nên nàng mới đem lễ vật thứ ba chuyển sang chữ viết trên kim thạch để đưa cho Kính Hải vương phủ. Mà Mịch La cũng hiểu thật rõ điều này, mới khen nàng gặp may khi đưa lễ vật này.

Tặng lễ cũng là một loại học vấn. Nàng tặng ba lễ vật này, mỗi thứ đều chạm đến chỗ ngứa của Kính Hải vương phủ nên ánh mắt Hoàng Phủ Tung Vân nhìn nàng lập tức ôn hòa rất nhiều. Nếu lúc nàng vào phủ Kính Hải vương phần lớn hòa ái biểu hiện là vì lời nói của Hoàng Phủ Minh…, hiện tại là muốn đánh giá lại và quan hệ thân thiết cùng Ẩn Lưu.

Chỉ một lúc sau, tân khách cũng đã ổn định, lúc này Hoàng Phủ Minh mới đi ra ngoài, đứng ở trước mặt lão thái quân nói: ” Bà nội, cháu cũng có lễ vật muốn tặng!”

Lão thái quân từ trước đến giờ luôn đem cháu đích tôn của Hoàng Phủ gia thương yêu đến tận xương tủy, nghe vậy nét mặt già nua lập tức tươi cười, vui mừng nói: “Tốt, tốt, cháu muốn đưa báu vật thần kỳ gì cho ta?” Nhìn bộ dáng bà vui vẻ như vậy, cho dù Hoàng Phủ Minh chỉ đưa cho nàng một bó hoa tươi thì trong mắt lão thái quân cũng hơn hẳn toàn bộ kì trân dị bảo cả sảnh đường mà tân khách tặng.

Ninh Tiểu Nhàn tự nhiên biết Hoàng Phủ Minh muốn đưa lên vật gì, nhưng khi nàng nhìn Điển Thanh Nhạc và Hoàng Phủ Tung Vân lại phát hiện trong mắt hai người này là ngạc nhiên cùng hứng thú, mới biết được Hoàng Phủ Minh thì ra không đem chuyện lễ vật nói cho bọn họ biết, chính là muốn bất ngờ a.

Hoàng Phủ Minh lặng lẽ cười một tiếng, sau đó nghiêm mặt, hướng về phía ngoài cửa quát lên: “Trình lên!”

Mấy tên nô bộc chờ bên ngoài lập tức nâng một vật lên, từ từ đi đến.

Hoàng Phủ Minh cũng không che dấu, cho nên tất cả mọi người có thể thấy trên tay mấy tên nô bộc này chính là một chậu thủy tinh lớn hoàn toàn trong suốt, chất lỏng trong chậu màu xanh nhạt, tràn ra hương vị ngọt ngào rung động. Hai gốc cây chìm trong chậu, tuy nhiên nhìn qua vừa đen vừa xấu xí.

Đây là cái gì? Mọi người hai mặt nhìn nhau, đa số đều ngửi ra chất lỏng trong chậu kia là tuỷ sống trong núi non —— Thạch nhũ. Nhập đạo nhiều năm, bọn họ đã sớm hiểu bảo vật trên thế gian thường trong ngoài không giống nhau, huống chi hai cái cây trông tầm thường này còn dùng Thạch nhũ nuôi dưỡng, cho nên giờ phút này đều hăng hái nhìn chậu thủy tinh, muốn nhìn một chút rốt cuộc vật Hoàng Phủ Minh đưa tới là gì.

Hoàng Phủ Minh thong thả tiến lên một bước, trong tay lấy ra một viên hạt châu nhỏ màu vàng thả vào trong chậu, trong nháy mắt liền hòa tan.

Ninh Tiểu Nhàn dõi theo hành động của hắn, đôi môi đỏ mọng mím thành một đường. Nàng tất nhiên biết đây là vật gì—— kim châu cô đúc lại từ mạng sống của người thường. Muốn làm cây này nở hoa cũng cần ít nhất mạng sống của một nghìn người thường. Hai người đứng đầu Kính Hải vương phủ đều lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ không hề đưa cho hắn viên kim châu này, vậy là, tiểu tử này cũng đã có thủ hạ của riêng mình rồi, hơn nữa còn có khả năng giúp hắn lấy tính mạng cả nghìn người. Phải biết rằng dù thành thị nào chợt chết một ngàn người chắc chắn sẽ có thông tin đưa về vương phủ. Hơn nữa, trong nửa năm nay hắn hầu như đều ở Triều Vân Tông, lại còn chưa đến mười bốn tuổi sao đã có thể nuôi được thế lực của mình?

Hạt châu vừa hòa tan vào Thạch nhũ, cây trong chậu lập tức tinh thần phấn chấn, ở trước mắt bao người mọc rễ, ra cành, lá dài ra, bắt đầu rậm rạp, mọc ra xanh mượt khắp cả chậu. Cũng may chậu này to lớn, nếu khôngcành lá của nó sẽ dài tràn ra cả bên ngoài.

Cực Lạc Hoa trong chậu thủy tinh bắt đầu ngừng lớn lên. Trên cành lá bắt đầu mọc ra lần lượt các nụ hoa màu trắng có bộ dáng e ấp, so với lúc đầu đẹp hơn trăm lần.

Hoàng Phủ Minh lại ném vào một viên kim châu nữa.

Những bông hoa trong chậu nước lập tức nở ra. Tốc độ từ nụ hoa nở rộ thành một đóa hoa tươi có thể thấy bằng mắt thường, trong khi một đóa hoa bình thường cần thời gian mấy giờ mới hoàn thành, nhưng ở trong chậu thủy tinh này thì chỉ cần mười mấy hơi thở mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment