Edit: Hue ManBeta: Tiểu TuyềnThanh Loan tiễn Kim Mãn Ý đi rồi trở về nhìn thấy sắc mặt của Ninh Tiểu Nhàn, liền hiếu kỳ nói: “Trưởng lão, Kim gia tiểu thư không phải đến khóc lóc om sòm hay sao?”
Ninh Tiểu Nhàn cười cười nói: “Không đúng, là đến tặng nam nhân đấy.”
Thanh Loan trừng lớn mắt, ngạc nhiên nói: “Ngài thiếu nam nhân?” thấy Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên cả mặt đen hết, mới phát giác mình nói sai rồi, tranh thủ thời gian ho một tiếng nói “Ta đi tìm Thất Tử.” Rồi chạy nhanh như làn khói.
Thiếu, sao nàng lại không thiếu? chính chủ nguyên thần đi hơn nửa năm rồi, cũng không biết thần du tới nơi nào, có cơ hội được chi phí du lịch do nhà nước cung cấp như thế này tại sao không mang nàng theo cùng hả? Lúc nàng tiến vào Thần Ma ngục, nhớ lại liền oán hận.
Ngọn đèn mờ ảo bao phủ xung quanh chủ nhân có gương mặt tuấn mỹ như đao gọt rìu đục ở bên cạnh. Trường Thiên cho dù ở trong bộ dáng ngủ say, đường viền môi cùng khuôn mặt đạm mạc thoạt nhìn vẫn là thần thái cự người xa ngàn dặm bên ngoài, chỉ là sau khi nhắm mắt lại thì uy nghiêm đại giảm. Nàng ngu ngơ nhìn thật lâu, ngón tay đột nhiên ngứa được khó có thể ức chế.
Chỉ sờ một cái, một cái là được rồi.
Nàng lề mề đến trước mặt hắn, quỳ trên ghế đá đen, duỗi ngón tay vuốt khuôn mặt của Trường Thiên, nhẹ đến nỗi như là sợ đánh thức hắn. Độ ấm trên tay có chút lạnh buốt, hắn đáng ghét như vậy, may mắn da thịt vẫn bóng loáng có co dãn đấy.
Xem đi, tình huống gì cũng không có xảy ra nha, vậy tại sao hắn lại nói trong lúc bế quan không thể đụng vào hắn chứ? Có phải là hắn sợ nàng đối với hắn làm ra việc khác người gì, mới cố ý nói như vậy? Hừ, Trường Thiên thật là quá đáng, cư nhiên lại nghĩ nàng như vậy, thật sự, thật sự là quá… hiểu rõ nàng mà.
Nàng nhếch miệng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua lông mày dài của hắn, hốc mắt sâu thẳm, sóng mũi cao thẳng, sau đó trên gương mặt hắn dùng sức chọc chọc: “Lại gạt ta!” Bình thường làm ra động tác này chẳng khác gì là khiêu khích, sẽ bị hắn sửa chữa không nhẹ, nhưng lúc này nha…
Nàng cười mỉm mà duỗi móng vuốt ra, dùng sức nắm cục thịt trên má hắn ra bên ngoài luôn. Thẳng đến một giương mặt tuấn mỹ bị kéo đến hoàn toàn biến hình rồi mới buông tay ra. Mỹ nam tử cũng không có phản ứng!
Ai nha, động tác này nàng đã sớm muốn làm rồi. Ồ, co dãn thật tốt. Nàng học cách làm trước đây của Trường Thiên. Nắm cằm hắn, nhấc lên, kiên nghị nói: “Tiểu mỹ nhân, ngoan, cười một cái cho tỷ.”
Cái từ tiểu mỹ nhân này, không chỉ được dùng trên người nữ nhân.
“…” Trường Thiên tất nhiên là mặt không biểu tình, toàn bộ đều không để ý tới, xung quanh một mảnh im ắng. Bị nàng dùng sức mà kéo một phát như vậy, khuôn mặt của hắn vẫn như quan ngọc, không có biến hồng.
“Da mặt thực dày!” Nàng lẩm bẩm thở dài một hơi: “Được rồi. Thế thì tỷ cười một cái cho ngươi xem!”
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Trường Thiên hơi trắng bệch, màu sắc của môi so sánh dĩ vãng càng ảm đạm hơn. Lúc này nàng mới nhớ tới, trước kia mỗi đêm hắn đều phải dùng chén Nguyệt Quang tiếp dẫn nguyệt hoa đấy, hiện tại vừa đi hơn nửa năm, cho dù là lâm vào ngủ say, mỗi ngày Thần Ma ngục vẫn đều rút đi thần lực cả.
Nàng có chút đau lòng, cầm chén Nguyệt Quang lên, để dưới ánh trăng đủ ba canh giờ.
Đợi lúc nàng thản nhiên quay trở về, trong chén đã ngưng đầy lộ mới, bị nàng ngậm trong miệng, lấy việc công làm việc tư mà từng miếng từng miếng dùng môi đút cho hắn.
Là ảo giác sao? Sao lại cảm giác khí sắc hắn hơi có chuyển biến tốt đẹp chứ? Ninh Tiểu Nhàn sóng mắt lưu động, vẫn ngậm lấy môi của hắn không chịu buông ra. Thằng này toàn thân cao thấp cũng chỉ có bờ môi mềm mại nhất rồi, không khác gì kẹo đường, lúc gặm cực kỳ có hương vị. Nàng nhẹ nhàng dọc theo môi của hắn gặm cắn, lại dùng sức mút mút, đầu lưỡi đẩy hàm răng hắn ra, nhẹ nhàng duỗi đi vào… ừ, nếm được mùi thơm nhàn nhạt của ngưng lộ đến từ chén Nguyệt Quang.
Tay của nàng cũng không có nhàn rỗi, theo trong áo đen hắn thăm dò vào, không an phận vuốt ve khắp nơi. Thân hình này mặc dù đang ngủ say, dưới làn da co dãn mười phần nhưng có cơ bắp cứng rắn, như là mãnh thú đang ngủ, bên trong có lực lượng cường đại, ẩn mà chưa phát.
Nàng dò xét xuống, mò tới tám khối cơ bụng có đường cong rõ ràng, cười đến mặt mày cong cong.
Xuống chút nữa, ừ —— cái này là Nhân Ngư Tuyến sao? Tên khoa học của “ Nhân Ngư Tuyến” là “phúc nội ngoại tà cơ (
đường cơ nghiên ở ngoài bụng)” của phái nam, luôn bị cho rằng là chỉ tiêu của cái “mỹ” cùng “gợi cảm” của phái nam. Hắn suốt ngày ngồi như vậy, sao lại luyện được Mỹ Nhân Tuyến rõ ràng như vậy, thật làm cho những Trạch Nam ngưỡng mộ chết rồi.
Xuống chút nữa, ách, còn phải xuống sao? Trong quan hệ của hai người, trước đây vẫn là Trường Thiên chủ động, lại không quá cho phép nàng chạm vào hắn. Có lẽ trước kia nàng còn chưa ngắm qua bộ vị từ phần eo trở xuống của hắn đây này. Có thể có cơ hội tốt như vậy chẳng lẽ liền không duyên cớ buông tha sao? Đợi Trường Thiên trở về, nàng còn có thể mơ tưởng được rình coi một cách yên ổn sao?
Liếc nhìn một cái thôi, một cái thôi! Nàng rất hiếu kỳ, Thân Ngoại Hóa Thân cùng người bình thường ở phương diện này có khác nhau sao?
Nàng một tay che mặt, một tay cỡi thắt lưng của hắn. Ngón tay huấn luyện nhiều năm vốn nên rất linh hoạt, nhưng bây giờ có chút run rẩy, lại tốn thời gian một lúc lâu cũng không có thành công.
Hào khí đột nhiên có chút giằng co, khiến cho không khí đều trở nên ái muội lên.
Rốt cục giải khai.
Nàng vụng trộm nhìn thoáng qua.
Ừ, tiểu Trường Thiên quả nhiên… bộ dáng rất đáng yêu cũng rất sạch sẽ, hơn nữa nhìn vào cũng không lớn lắm. Nàng nhẹ nhàng thở ra, gặm ngón tay lâm vào vấn đề kế tiếp:
Có nên thò tay đi đụng cái này không? Nơi này là không có xương cốt, lại nghe nói ở đây là nơi không bị nam nhân khống chế, chỉ chịu bản năng sai sử.
Trong nội tâm, tiểu Ác Ma giơ cao cái xiên hô lớn nói “Ngươi, sắc nữ này”. Á, nhưng mà nàng hiếu kỳ nha.
May mắn nàng không cần xoắn xuýt ở vấn đề này rồi, bởi vì thân thể Trường Thiên đột nhiên nhúc nhích.
Ninh Tiểu Nhàn kinh hãi, vội vội vàng vàng ngẩng đầu, thiếu chút nữa đụng vào cái cằm của hắn: “Ta không phải cố ý…”
Nói mấy chữ xong, nàng liền khép miệng lại.
Thì ra hắn vẫn nhắm hai mắt, căn bản không có tỉnh, chỉ là Trói Long Tác trên vai theo thói quen mà thu chặt lại, làm thân thể của hắn thoáng chấn động.
“Hàiz!… làm ta sợ muốn chết!” Nàng thật dài mà nhẹ nhàng thở ra, vuốt ve nhịp tim đập loạn cào cào.
Không khí kỳ quái ở chung quanh đã không thấy rồi, nàng chỉnh lại tâm thần, giúp hắn đem quần áo một lần nữa sửa sang lại, lại nói nhỏ mấy câu, mình cũng có chút mệt mỏi.
Cảnh ban đêm bên ngoài nhất định đã thâm trầm như mực. Nàng rất không thục nữ mà đánh một cái ngáp, tiến vào trong lòng ngực của hắn nằm sấp, trong hô hấp lập tức tràn đầy mùi vị quen thuộc, làm cho nàng an tâm nghỉ ngơi.
“Không có trở về, như vậy cũng không tệ.” Nàng đem đầu tựa ở cổ của hắn, thỏa mãn thở dài, lúc này mới ngủ thật say.
*****************
Ngày thứ ba, tại Bạch Ngọc Kinh, Nàng vẫn đến ghế Vip rồi mới đưa mặt nạ tháo xuống.
Tầng thứ mười ba hôm nay chủ yếu vẫn là đấu giá “Kỳ vật”, vật trình lên đều đã bị xác minh hiệu dụng hoặc là dứt khoát liền lấy hai chữ “Không biết” làm nhãn hiệu, từ nơi này mua đồ cũng rất giống như đang đánh bài, vận khí, nhãn lực thiếu một thứ cũng không được. Chẳng qua vài ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm vào, nếu muốn từ nơi này mua đồ tốt giá thấp, chiếm chút tiện nghi, cân nhắc đến bọn Giám Định Sư của Thiên Thượng Cư cũng không phải ăn chay, nên đa số mọi người vẫn là thật sự bỏ tiền, đừng mong có thể gian lận.
Giờ phút này đưa lên bàn đấu giá một vật gọi là “Địa Tâm”. Nguyên nhân tạo ra thứ này không rõ, lại có thể như sinh vật đối với ngoại giới làm ra phản ứng, là bảo vật nằm mơ cũng muốn có của Khôi Lỗi Sư, Khôi Lỗi Thú có thể xông lên bậc cao nhất, đầu mối hạch tâm của người máy. Bình thường mà nói, hạch tâm Khôi Lỗi Thú đều là do Khôi Lỗi Sư bắt lấy hồn phách của nhân loại hoặc yêu quái bổ sung, thế nhưng hồn phách sinh vật có tính chất không ổn định, xa không tốt bằng “Địa Tâm” này. Câu nói sau cùng của đấu giá sư cũng đem nàng cả kinh giật mình: thứ này ba ngàn năm thai nghén, ba ngàn năm thành thục, tiếp qua ba ngàn năm tắc thì có thể hóa thành sinh linh tự hành phá thạch mà ra. Cho nên lại được xưng là “Thạch Bão Thai”!( Đá phía trong là bào thai)
Nàng trừng mắt nhìn, mới nhớ tới Tôn hầu tử có phải là đã sinh ra như vậy không? Cái gọi là Thiên Phụ Địa Mẫu, trời sinh đất nuôi, không ngoài như vậy, cái thế giới này thật thần kỳ.
Thế nhưng nàng rõ ràng nhớ vô luận là lúc trước đại điện triễn lãm thử, hay là trong sách đồ về vật đấu giá, đều tuyệt đối không có “Địa Tâm” như vậy, vì cái gì người ở dưới đài còn ra giá được nô nức tấp nập, thuận miệng như vậy. Tựa hồ sớm có chuẩn bị?
Chẳng lẽ là nàng nhớ lầm rồi hả? Nàng đối với trí nhớ của mình không tin tưởng, cũng nên tin tưởng tâm pháp Thấy Mầm Biết Cây của chính mình mới đúng!
Thần sắc nàng khẽ động, gọi qua gã sai vặt nói: ” ‘Địa Tâm’ này vì sao không có xuất hiện bên trong triễn lãm thử?”
Gã sai vặt cung kính nói: “Bảo vật này là hôm qua mới có khách nhân lấy ra tham gia đấu giá đấy. Qui tắc hội đấu giá Bạch Ngọc Kinh là đồ vật hôm nay đưa đến đấu giá, nhanh nhất cũng phải ngày hôm sau mới có thể lên đài.”
“Ngươi ngược lại là nhớ rõ tinh tường.” Ninh Tiểu Nhàn nhíu mày, khoát khoát tay bên trên sách đồ nói: “Cho dù như thế, tại sao ở đây không có giới thiệu ‘Địa tâm’?”
Gã sai vặt lắc đầu nói: “Tất cả vật đấu giá đều thu vào trong đó rồi, xin ngài cẩn thận đọc qua.”
Ninh Tiểu Nhàn cười lạnh nói: “Ngươi cảm thấy trí nhớ của ta có vấn đề? Có rất nhiều đồ đạc đang đấu giá trước mắt, căn bản chưa từng đã xuất hiện bên trong sách đồ này!”
Gã sai vặt khẽ giật mình, tiếp nhận sách đồ trên tay Ninh Tiểu Nhàn,từng mảnh nhìn kỹ, sắc mặt đột nhiên đại biến nói: “Xin ngài chờ một chút.” Mở cửa ghế vip ra. Lắc một chuỗi chuông dây bên ngoài.
Hơn mười hơi thở sau, có một thị nữ mặt tròn đi đến nói: “Chuyện gì?”
Gã sai vặt chỉ chỉ trên sách đồ nói: “Tại sao đưa sách đồ quá thời hạn cho khách nhân? Từ mấy ngày trước đến hôm qua mới tăng vật đấu giá. Trong đây đều không có ghi vào.”
Thị nữ này thật dài mà “Ah” một tiếng, hướng Ninh Tiểu Nhàn bái nói: “Thật có lỗi. Là của ta sơ sẩy, ta đi đổi ngay.” Thò tay đem sách đồ ôm vào trong ngực, muốn đi ra ngoài.
Ninh Tiểu Nhàn một mực híp mắt nhìn nàng, đột nhiên lên tiếng nói: “Đứng lại! Ai cho phép ngươi đem nó mang đi?”
Thị nữ này khó khăn lắm đi tới cửa, đang muốn thò tay vịn cửa, Cưu Ma đã lách mình ngăn tại trước mặt nàng, đưa tay đánh hai bạt tai, thản nhiên nói: “Khách quý nói chuyện, ngươi dám vào tai này ra tai kia?”
Khuôn mặt kiều nộn của thị nữ này lập tức vừa đỏ vừa sưng, nàng đã xấu hổ mà lại đau nhức, ôm lấy hai gò má khóc rống lên. Ninh Tiểu Nhàn cũng không để ý tới, quay đầu hỏi gã sai vặt: “Nàng là thủ hạ của ai?”
Gã sai vặt sửng sốt, nói quanh co hai tiếng, lúc Ninh Tiểu Nhàn chuyển sang ánh mắt lạnh lẽo mới ho một tiếng nói: “Là thủ hạ của nhất đẳng chấp sự – Quyên Nương đấy, trước kia số ghế vip 732 là Quyên Nương phụ trách, cho nên…”
Nàng thản nhiên nói: “Ta không biết rõ tình hình, không có bàn giao, cho nên thị nữ của Quyên Nương liền ở tại chỗ này hạ ngáng chân ta, phải không?”