Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 610

Kim Vô Hoạn còn chưa nói tiếp, Quyền trưởng lão trong chỗ ngồi đã cả giận nói: “Các hạ xông vào nơi này, giơ kiếm đã muốn giết người sao? Cũng quá không để Thiên Thượng Cư vào trong mắt rồi! Nam Minh Ly hỏa kiếm là chỗ khách quý mua được, sao có thể để ngươi nắm trong tay chứ? Kính xin mau trả lại thôi, nếu không chớ trách đao kiếm vô tình.”

Trường Thiên quay đầu nhìn hắn một cái. Cái nhìn này không hờn không giận, giống như nhìn người chết. Quyền trưởng lão cũng nhịn không được rùng mình, chỉ thấy đối phương gật đầu nói: “Ta là Trường Thiên, đứng đầu Ẩn Lưu, người ta gọi là Hám Thiên Thần Quân. Thiên Thượng Cư cùng một giuộc với Âm Cửu U, trên buổi bán đấu giá khắp nơi làm khó nàng cũng đáng hận đáng giết! Đợi các ngươi thấy diêm vương rồi, không ngại nói tên của ta cho hắn biết.”

Hám Thiên Thần Quân, đứng đầu Ẩn Lưu?

Người đang ngồi ở đây đều kiến thức uyên bác, đối với danh hiệu “Hám Thiên Thần Quân” này tựa hồ đều có nghe thấy. Có vị trưởng lão trong đầu chớp mắt chợt lóe lên, rốt cục kinh hô: “Ngươi... Ngươi chính là Ba Xà, thần thú thượng cổ sáng lập Ẩn Lưu!” Lời còn chưa dứt, sắc mặt hắn đã một mảnh trắng bệch.

Mọi người đều biến sắc, thần thú thượng cổ tồn tại đến nay, chỉ nghe nói qua một con Bạch Hổ, nào biết hiện tại Ba Xà lại sống sờ sờ đứng trước mặt bọn họ.

Thượng cổ thần thú, tu vi cũng đã tấn chức tới thần cảnh. Đám bọn họ ngay cả thiên kiếp cũng chưa có ai chịu qua, sao có thể là đối thủ của hắn?

Không cần khi dễ người như vậy!

Kim Vô Hoạn cũng nhịn không được rút lui hai bước, lúc này mới cảm thấy cực kì hối hận.

Mặc dù Kim Mãn Ý là cục thịt trong lòng hắn, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa con gái thôi. Hắn còn có Kim Mãn Nghiên, hắn còn có Tế Thế Lâu, còn có quyền thế không giới hạn. Chỉ cần bản thân an khang, tuy nói con nối dõi không dễ được nhưng chung quy vẫn còn có hi vọng sinh ra. Nếu sớm biết đứng phía sau Ninh Tiểu Nhàn là một tôn đại thần, nói gì hắn cũng sẽ không đi đắc tội nàng!

Trường Thiên thu hết sắc mặt hắn vào mắt, lúc này mới cảm thấy ác khí trong lồng ngực hơi nhỏ bớt tí tẹo. Trường kiếm trên tay hắn chấn động, Nam Minh Ly hỏa kiếm chiếu vào mắt vàng của hắn đều khẽ phát ra ánh sáng đỏ: “Nói đã nói xong, các ngươi ai lên đường trước? Ừm, không ngại bắt đầu từ ngươi đi!”

Chỗ mũi kiếm hắn chỉ chính là Thích trưởng lão.

Tia sáng Nam Minh Ly hỏa kiếm thiêu đốt, cuồn cuộn sóng nhiệt cuốn sạch cả bí thất!

Từ lúc Trường Thiên nói chuyện cùng Kim Vô Hoạn, mặt Thích trưởng lão đã không còn chút máu. Thật sự ở ngày họp bán đấu giá hắn không ít lần ngáng chân Ninh Tiểu Nhàn, hơn nữa thời điểm cuối cùng cạnh tranh Nam Minh Ly hỏa kiếm, bác bỏ thỉnh cầu nàng dự chi tiền trà. Nào biết lại đưa tới cái sát tinh lấy mạng này? Hắn ở Thượng Thiên Cư sống an nhàn sung sướng quen, đến bây giờ chỉ có tu vi Luyện Hư kỳ, làm sao có thể là đối thủ của người trước mắt này? Giờ phút này bị mũi kiếm của hắn ta xa xa vừa chỉ vào, mi tâm lập tức đau sắc bén, hắn biết đây là sát khí đối phương ngưng tụ thành  kiếm ý.

Trường Thiên khẽ ồ lên một tiếng. Hắn ra tay lần này, giữa ấn đường Thích trưởng lão như bị vũ khí sắc bén đâm ở bên trong, lộ ra một lỗ máu, người cũng chậm rãi té xuống. Khi mọi người đang ngạc nhiên tu vi hắn  kém cỏi như thế, Trường Thiên cũng không quay đầu lại, Nam Minh Ly hỏa kiếm ném về phía sau, “ầm” một tiếng nhập vào tường.

Nương theo đó còn có một tiếng kêu thê lương thảm thiết!

Mọi người lúc này mới phát hiện, ngoài cửa bí thất lại còn có một Thích trưởng lão đã bị Nam Minh Ly hỏa kiếm một kiếm xuyên tim, vững vàng đính trên tường! Mà thi thể trong bí thất thì từ từ biến mất, quả nhiên là ảo ảnh.

“Không nghĩ tới nơi này còn có người dùng tới bí thuật thượng cổ ‘kim thiền thoát xác’.” Trường Thiên chính xác khống chế nhiệt độ trên thân bám vào Nam Minh Ly hỏa kiếm khiến cho nó không đến nỗi thoáng cái nướng chín cơ quan nội tạng của Thích trưởng lão. “Cảm nhận rất tốt đau đớn ngay lúc đó của nàng sao?”

Hắn hí mắt nhìn Thích trưởng lão bị hành hạ đến khàn cả giọng. Đau đớn ngay cả đàn ông đều không chống chịu được. Lúc ấy làm sao nàng có thể vừa chịu đựng, vừa nói chuyện cười tươi chứ? Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại một trận đau nhức.

Hắn vỗ vỗ tay, giống như phủi đi tro bụi trên tay: “Tốt lắm, kế tiếp đến phiên người nào?” Ánh mắt lại quét đến trên người Kim Vô Hoạn.

Khí thế trên người Trường Thiên như vực sâu như biển, có từng sợi ánh sáng màu vàng phía sau hắn tạo thành bộ dáng một con rắn khổng lồ lượn quanh nhả ra có thật.

Kim Vô Hoạn nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy kẻ địch lớn trước mặt cùng thiên địa khí thế câu thông một chỗ, là địch nhân của hắn giống như đối địch với trời đất, lòng tràn ngập vô lực. Cuộc đời này còn chưa bao giờ giống lúc này, biết rõ cái chết lại gần nhưng lại không có nổi một chút ý muốn phản kháng.

Hắn nỗ lực lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho chúng ta?”

“Ngày chết của ngươi đã tới.” Trường Thiên thản nhiên nói: “Bao gồm cả Tế Thế Lâu phía sau ngươi cũng nhất định sẽ sụp đổ, không cần ta động thủ.”

Lúc này Kim Vô Hoạn mới lộ ra thần sắc oán hận và tuyệt vọng. Tế Thế Lâu trải qua tâm huyết vô số thế hệ của Kim gia ngưng tụ mới có cảnh tượng hôm nay. Nếu hắn trơ mắt ngồi xem Tế Thế Lâu rơi vào kết cục như vậy, quả nhiên không bằng hôm nay chết thật là tốt.

Hắn còn định mở miệng, Trường Thiên đã không kiên nhẫn nữa. Nam Minh Ly hỏa kiếm vươn về trước, tùy tiện đi chém đầu của hắn. Hắn xuất kiếm quỹ tích rõ ràng, ai cũng có thể thấy rõ, hơn nữa thoạt nhìn một bộ không đếm xỉa tới. Kim Vô Hoạn tất nhiên muốn tránh, tiếc rằng quanh thân như vùi lấp trong đầm lầy, cơ hồ cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy.

Lĩnh vực! Bí pháp chỉ có từ cảnh giới tiên nhân trở lên mới có. Một khi ở trong phạm vi lĩnh vực, người làm phép muốn gió có gió, muốn mưa được mưa! Huống chi Trường Thiên thành danh đã lâu, sử dụng lĩnh vực tất nhiên càng thêm kinh nghiệm hơn tiên nhân bình thường. Hắn vừa vào bí thất này lập tức mở ra lĩnh vực thuộc về mình, chỉ cần cảnh giới không bằng hắn đều không chạy thoát khỏi bàn tay hắn. Mà đạo hạnh có thể xấp xỉ hắn, cõi đời này lại có mấy người?

Trên mặt Kim Vô Hoạn lộ ra vẻ cực kì không cam lòng, đang muốn nỗ lực đi lấy vật trong ngực. Quanh thân đột nhiên hết sức nặng nề giống như đang mang gông xiềng trên mấy chục nghìn cân khiến hắn hoàn toàn không thể động đậy. Cùng lúc đó, kiếm quang đỏ rực đột nhiên tăng tốc, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xẹt qua trên cổ Kim Vô Hoạn. Nhẹ nhàng mau lẹ như vậy, cơ hồ trong lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng đã hoàn thành nhiệm vụ gọt cổ lấy mạng. Cảnh tượng máu vẩy ra, một đầu lâu lập tức nhanh như chớp lăn trên mặt đất. Cùng lúc đó, phía sau Trường Thiên cũng có một vật ‘đinh’ rơi xuống đất.

Hắn không cần quay đầu nhìn lại cũng biết đó là thanh tác kiếm của Kim Vô Hoạn. Hắn ta không muốn ngồi chờ chết cho nên sử dụng thanh tác kiếm chuẩn bị đánh lén, song đoản kiếm còn chưa trúng mục tiêu chính hắn đã chết trước.

Đường đường đại đương gia Tế Thế Lâu lại không thể ngang sức đối đầu với thần thú  trước mắt! Chúng trưởng lão Thiên Thượng Cư nhất thời câm như hến, chỉ có tiếng kêu gào của Thích trưởng lão càng ngày càng yếu ớt từ bên ngoài truyền vào.

Chỗ cổ bị gọt đột nhiên có một sợi ánh sáng vàng xông ra, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành một người nhỏ cỡ bàn tay.

Đây là nguyên thần Kim Vô Hoạn.

Nếu như ở thế giới bên ngoài, tốc độ nguyên thần cực nhanh, nói không chừng Kim Vô Hoạn còn có thể thử chạy trốn, để đoạt xá hoặc đầu thai chuyển thế. Đáng tiếc, nơi này là trong kính Bạch Ngọc Kinh, nguyên thần của hắn không có chỗ để đi, không thể làm gì khác hơn quỳ sát trên ngực thi thể chính mình, sắc mặt sợ hãi về phía Trường Thiên liên tục bái lạy ba cái nhằm cầu hắn tha mạng.

Trường Thiên cũng không thèm nhìn tới, một tay niết nguyên thần của hắn. Lúc mở tay ra, người nhỏ màu vàng đã không thấy.

Tuy Thần Ma Ngục tạm thời đóng cửa, nhưng chức năng trữ vật  của nó vẫn còn khoẻ mạnh, nguyên thần Kim Vô Hoạn tất nhiên bị ném đi vào. Đối với người tu tiên mà nói, nguyên thần khoẻ mạnh, chân ngã tự khỏi. Trường Thiên giết thân thể hắn, cũng không có ý định trực tiếp nắm phá nguyên thần của hắn.

Để cho hắn chết nhanh, cũng quá tiện nghi cho hắn rồi, mang nguyên thần hắn về, Đồ Tẫn nhất định có thể nghĩ ra biện pháp chào hỏi hắn thật tốt.

Giải quyết một tên, chân mày Trường Thiên đột nhiên nhíu lại, nhìn về Hứa trưởng lão của Thiên Thượng Cư.

Ngay khi hắn xử lý Kim Vô Hoạn, trong tay vị Hứa trưởng lão này nắm thật chặt một cái bút nhỏ chỉ có dài ba tấc trống rỗng viết chữ, thân bút như thoa kim phấn. Thời điểm Trường Thiên nhìn về hắn, hắn đang cố hết sức hoàn thành một bút cuối cùng, trong không khí lập tức vang lên tiếng phật xướng cổ quái, giống như quỷ thần nói nhỏ.

Ninh Tiểu Nhàn đền bù “Kinh Phong Vũ” cho Thiên Thượng Cư hóa ra rơi vào trong tay của hắn. Giờ phút này, hắn viết phỏng theo là chữ “Trách” trong chữ triện thượng cổ! Hình phạt ‘trách’ đó, tên tục là quả tội, chính là hình phạt tàn nhẫn nhất thượng cổ, cũng chính là “phanh thây xé xác” theo lời dân gian nói. Hứa trưởng lão cũng biết nếu hôm nay không dùng chút thủ đoạn, sợ rằng trốn không thoát tánh mạng rồi, lúc này mới cắn răng lấy thứ này ra. Quả nhiên chữ một này hắn viết xong, khí tinh thần lập tức héo dừng một nửa, thoạt nhìn người cũng như già hơn mười mấy tuổi, nhưng vẻ mặt trên mặt hắn ngược lại nới lỏng thở to một cái.

Đối với hiệu lực và tác dụng của cái này, bọn họ đã sớm thí nghiệm qua, giờ phút này lấy ra đối phó thượng cổ thần thú này vẫn khiến lòng người thấp thỏm không thôi.

Quả nhiên ánh sáng bí thất thoáng cái đều biến thành màu đỏ như máu, trong không khí cũng vang lên tiếng rít khóc thét của oan hồn. Chữ “Trách” mỗi lần được viết phỏng theo xong lập tức giải thể, hóa thành cát vàng bay múa, tinh tế dày đặc nhào tới Trường Thiên.

Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người ở bên trong, cát vàng phô thiên cái địa kia lại chỉ nhào tới chỗ trước người cách hắn một trượng là không thể tiến thêm chút nào. Bên cạnh Trường Thiên cũng nổi lên một bức tường màu vàng, bên trên của hắn còn có tầng tầng ánh sáng hình ảnh di chuyển lướt qua. Giống như sóng nước ôn nhu nhưng sau khi cát vàng chạm đến tựa như con ruồi không có đầu đụng vào trên vách lưu ly, ra sức như thế nào cũng không chui lọt.

Ai còn không ngờ đến, lúc này thúc dục sức mạnh thiên địa lại còn không bắt được Ba Xà Thần Quân!

Sắc mặt Hứa trưởng lão đều đã xanh đen, nhưng hắn đã dùng sáu thành sinh mệnh lực a, sáu thành!

Mấy hơi thở sau, có lẽ cát vàng “Kinh Phong Vũ” biến ra có tác dụng trong thời gian hạn định, rối rít từ bức tường trước người Trường Thiên lui đi ra ngoài, một lần nữa ngưng tụ thành chữ “Trách” ánh sáng màu vàng lấp lánh, hung uy hiển hách. Mọi người nhìn chằm chằm cái chữ to đó, cảm thấy có chút hô hấp không thông.

Tựa hồ có chút không thích hợp, tại sao chữ kia một lần nữa tụ tập lại?

“Phần phật” một tiếng, chữ vàng lần nữa giải thể, lần này vùng cát đột nhiên nhào thẳng về phía Hứa trưởng lão!

Những nơi cát vàng đi qua, tuy người người đều cảm ngoài ý muốn, chỉ e không tránh kịp, không có một người nào đi đứng không tốt. Hứa trưởng lão thi triển thân pháp chạy như điên ra cửa, lại bị kình khí vô hình đụng phải trở lại, sau đó bị đám cát bay múa đón đầu giữ được.

Lập tức tiếng kêu thảm thê lương từ trong trận cát truyền ra. Cát vàng vây quanh hắn xoay tròn tốc độ cao, mỗi lần chuyển ba vòng lập tức từ trên người hắn cạo một mảng da thịt xuống.

Hình phạt ‘trách ‘phanh thây thượng cổ vốn là một tấc một tấc cắt hết thịt, tra tấn phạm nhân, chú ý tay chân trước, sau đó ngực bụng, cuối cùng mới đầu. Nơi này không có người hành hình, tất cả mọi công việc đều do cát vàng làm thay.

Hứa trưởng lão tu vi thành công, sinh mệnh lực tràn đầy, mọi người bên cạnh nghe được tiếng kêu rên kinh thiên động địa của hắn, hết lần này tới lần khác lại trung khí mười phần, hiển nhiên sẽ không lập tức chết. Chỉ sợ sau khi da thịt hắn bị cắt hết cũng vẫn chưa tắt thở, trái tim vẫn có thể nhảy lên, thậm chí còn có thể nghe có thể nhìn.

Tất cả cái này, chẳng qua tăng thêm nổi đau đớn của hắn, bởi vì phạm nhân chịu hình phạt phanh thây, phải chịu đủ ba nghìn sáu trăm đao lại mới có thể mất mạng.

Trên mặt đất vẫn như cũ không nhiễm một hạt bụi, xương thịt bị róc xuống ngay cả máu tươi vẩy ra cũng bị vàng cát hút sạch sẽ.

Trường Thiên vươn ra ngón tay thon dài vừa vẽ, lập tức bay vào trong tay của hắn. Hắn làm như đột nhiên nhớ tới: “A, không ai nói qua cho các ngươi sao? Thứ này tuy hiệu lực và tác dụng lớn nhưng nếu viết mô phỏng ra chữ không có hiệu lực, sẽ phản vệ lại chủ.”

Mẹ nó! Chúng trưởng lão Thiên Thượng Cư như dự lễ tang mất cha mất mẹ. Sau khi nhận được thứ này,  thật sự bọn hắn thí nghiệm qua trên thân thể người có tác dụng mới trả tiền cho Ninh Tiểu Nhàn. Nhưng lại không kiểm tra ra nó có lực cắn trả, nó trừ mắt nhìn thần thú này không thay đổi sắc mặt, vật đó không phải nhìn chằm chằm vào ai thì phải chết sao?

Tuy “Kinh Phong Vũ” là linh vật trời ban nhưng đã ra tất thấy máu, không phải dùng của đối thủ đâu, mà là dùng chính máu thịt của chủ nhân mình tới tẩm bổ.

Hứa trưởng lão đã định dùng cực hình thượng cổ cực kì tàn độc để đối phó Trường Thiên, đầu tiên bản thân phải làm tốt chuẩn bị thừa nhận. Nói đơn giản, không làm chưa chắc sẽ không chết, nhưng làm như vậy nhất định chính mình tìm tai vạ.

Xem ra, hôm nay nơi này càng khó có người may mắn thoát khỏi. Thừa dịp không người nào chú ý, Quyền trưởng lão âm thầm niết gãy đầu pho tượng hình một con chim giấu ở dưới bàn trước mặt.

#####

Bên trong Kinh Đô, trước sân khấu Thiên Thượng Cư.

Lúc này cổng vào sân Thiên Thượng Cư vừa thu thập tàn cuộc xong, cả tiểu nhị chịu trách nhiệm tiếp đãi đều chỉ còn dư lại hai cái.

Đinh Đại chán chết ngáp một cái.

Hôm nay nghe nói trong Bạch Ngọc kinh xảy ra không ít chuyện lớn, ngay cả buổi đấu giá đều sớm bỏ dở. Hắn chỉ là nhân vật nhỏ tu vi thấp kém, nghe tin tức như thế ngược lại có vài phần tung tăng như chim sẻ, nghĩ thầm tối nay có lẽ có thể sớm về nhà.

Khi hắn ngáp lần thứ ba, trên mặt tủ đột nhiên vang lên một trận gào to thê lương! Tiếng thét này như cú vọ, như quỷ khóc, chợt nổ vang trong một mảnh yên tĩnh, thật sự có thể hù dọa người nhát gan tiểu trong quần!

Đinh Đại không làm bẩn quần mình, lại bị dọa sợ đến chấn động tại chỗ, cho đến khi đồng bạn lôi kéo ống tay áo hắn, chỉ vào một pho tượng nhỏ trên tủ, không xác định nói: “Đây là tiếng kêu gọi của Hàn Hiệu Điểu đúng không?”

Hàn Hiệu Điểu! Đinh Đại nhìn thẳng pho tượng kia đang há to miệng gào thét the thé, rùng mình một cái lập tức hoàn hồn.

Đây là cảnh giới cao nhất Thiên Thượng Cư quy định ra, đại biểu trong Bạch Ngọc Kinh xảy ra hỗn loạn không thể khống chế. Một khi pho tượng hàn hiệu điểu này được làm bí pháp bắt đầu gáy gọi, nói rõ thế giới trong kính xảy ra biến cố trọng đại, nghiêm trọng đến người canh giữ ở ngoài Bạch Ngọc Kinh phải lập tức đóng cửa tiểu thiên kính! Nhưng Đinh Đại đã công tác ở Thiên Thượng Cư hơn bảy mươi năm, chưa từng nghe qua tiếng nói Hàn Hiệu Điểu, nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp, thế nhưng không phân biệt ra.

“Tranh thủ thời gian báo cáo lên trên, lại tìm người đi đốc vụ cục cầu viện!” Đinh Đại không dám sai lầm, phân chia nhiệm vụ cho đồng bạn, chính mình ôm lấy Hàn Hiệu Điểu một đường chạy như điên tiến vào hậu đường. Nơi này vẫn chỉ có mặt gương đồng lẻ loi trơ trọi khảm trên tường.

Hắn đặt Hàn Hiệu Điểu lên đỉnh gương, nơi đó có một cái bệ nho nhỏ, pho tượng vừa để xuống đã kín kẽ. Hai thứ đồ này vốn chính là một bộ bí bảo hợp lại. Mặt kính lập tức nổi lên vòng nước xoáy thật sâu lõm vào phía trong, sau đó hắn lại giơ tay lên trên khung đồng xanh của tấm gương tháo xuống vài khối bảo thạch màu tím!

Những bảo thạch này dùng để duy trì trận pháp truyền tống tiểu thiên kính, một khi bị móc xuống thì trong kính thế giới lập tức đóng cửa!

Chỉ có điều những bảo thạch này bình thường có linh lực bảo vệ cả cái gương, bình thường không hề tách ra. Trừ phi pho tượng Hàn Hiệu Điểu ngồi vào trước, nếu không ai cũng có thể dễ dàng đóng cửa tiểu thiên kính. Người mua bán nào còn dám nghỉ chân trong Bạch Ngọc Kinh? Đây là một trong những bí mật trọng đại của Thiên Thượng Cư không thể truyền ra ngoài, bản thân Đinh Đại chức vị nhỏ nhưng cũng là một trong số ít “Người giữ cửa” biết điều này.

Quả nhiên sau khi mấy khối bảo thạch này bị lấy xuống, mặt kính tiểu thiên kính đột nhiên ảm đạm, sau đó màu xanh đồng từ từ bao trùm cả gương, không hiện ánh sáng có khả năng giám sát người lúc trước.

Lúc này Đinh Đại mới thở phào nhẹ nhỏm, trong bụng không ngừng nói thầm: “Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đáng sợ, làm cho tiểu thiên kính cũng muốn đóng cửa.” Hắn biết, mục đích đóng cửa tiểu thiên Kính chỉ có một: khống chế thế cục, phòng ngừa có đồ vật gì đó chạy vào hoặc… chạy đi.

Cung phụng việc các tu sĩ Thiên Thượng Cư xử lý chuyện hiệu suất vẫn còn rất cao, sau một khắc đồng hồ đã chạy tới. Bởi vì nghe nói là cảnh giới cao nhất phát ra tiếng kêu, vậy nên cao thủ phái tới đây lại còn có một vị Đại Thừa tiền kỳ, một vị Đại Thừa trung kỳ.

Hai người này vừa nghe tiểu thiên kính đã đóng cửa, đều nhăn mày bất mãn: ” Thế giới trong kính cũng đã đóng cửa, còn muốn chúng ta tới đây làm chi? Chẳng lẽ bọn họ còn lo lắng trong Bạch Ngọc Kinh chạy ra quái vật gì?”

Người chủ trì Thiên Thượng Cư cơ bản đều bị vây hãm trong Bạch Ngọc Kinh. Nơi này người có chức vị cao nhất là một gã chấp sự vội vã chạy tới. Hắn vừa nhìn sắc mặt những người này cũng biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, vội vàng nói mấy câu lời hữu ích, sau đó nói: “Tổ tông quy củ định lên, một khi cửa tiểu thiên kính vừa đóng phải nhanh chóng báo quan tìm viện binh. Chúng ta cũng theo quy định làm việc ah.”

Có một tên tu sĩ không nhịn được lại hỏi: “Tiểu thiên kính, lần trước đóng cửa khi nào?”

Đinh Đại đứng ở một bên lau mồ hôi nói: “Cái này, tựa hồ gần bảy trăm năm cũng chưa từng đóng cửa ah!”

Tên tu sĩ này buồn cười nói: “Trong kính tự thành thiên địa, người nào bị giam bên trong còn có thể đi ra ngoài, ta lập tức ăn bít tất của mình…”

Lời còn chưa dứt, kính đồng xanh trên tường đột nhiên truyền ra một trận run rẩy, mọi người đều yên tĩnh, tên tu sĩ kia cũng không nhịn được kinh ngạc.

Mỗi lần tiểu thiên kính bị đóng cửa, gương giống như đã được chôn dưới đất hơn ngàn năm, mặt kính vết rĩ loang lổ, cái gì cũng không thấy rõ lắm. Lại cứ vào lúc này tất cả mọi người nghe rõ, trong gương quả thật truyền đến tiếng vang nặng nề, giống như có một đầu cự thú đang ở mặt gương bên kia cuồng bạo va chạm.

Bên trong lại thật sự có thứ muốn chạy ra! Tất cả mọi người ngậm chặt miệng, không dám thở mạnh.

Mấy tên tu sĩ Thiên Thượng Cư liếc mắt nhìn nhau, đều trông thấy lo lắng trong mắt đối phương. Nếu vật này phá vỡ tiểu thế giới chạy đi, bằng vào phần bản lãnh này, bọn họ có thể là đối thủ sao?

Động tĩnh trong gương, một tiếng vang lên lại một tiếng. Đinh Đại biết đồ vật bên trong không nghe đến nhưng cũng không nhịn được giảm thấp âm lượng nói: “Ta nghe nói thế giới trong kính vẫn liên thông với chúng ta. Chẳng qua sau khi tắt gương, lối đi sẽ phong bế. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...”

Hắn nuốt nhổ nước miếng không nói gì, nhưng tất cả mọi người hiểu câu dưới của hắn: “Chẳng lẽ quái vật bên trong đang tìm lối đi?”

Rầm một tiếng vang thật lớn, quái thú bên trong tựa hồ cách mặt kính rất gần rất gần. Lần này va chạm, ngay cả gương khảm trên tường  cũng chợt run một cái. Mọi người thủ tại chỗ này lông mày cũng nhảy dựng lên, không nhịn được nắm chặt pháp khí trong tay trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Vậy mà kế tiếp chính là thời gian dài yên tĩnh.

Mười mấy tức đã qua.

Năm mươi tức đã qua.

Một khắc đồng hồ đã qua.

Nửa nén hương thời gian, cũng đã qua.

Tên tu sĩ lúc trước nói chuyện thở phào nhẹ nhỏm, đứng thẳng thân thể cười nói: “Xem ra nó không tìm được lối ra.”

Hắn vừa mở miệng, Đinh Đại lập tức bị dọa sợ đến mặt mũi vặn vẹo, lo lắng trách mắng: “Chớ có lên tiếng!”

Hắn một tu sĩ nho nhỏ chưa đến Kim Đan kỳ cũng dám mở miệng trách cứ tu sĩ cao cấp? Người kia có chút kinh ngạc, đang muốn mở miệng mắng hắn mấy câu, tiểu thiên kính đột nhiên phát ra một tiếng “rắc” thật lớn. Mặt kính vỡ thành vô số mảnh nhỏ thật nhỏ, bắn ra ngoài! Tên tu sĩ kia lại đứng gần kính lập tức bị liên lụy, bên người bị mảnh nhỏ tấm gương thổi qua lập tức phát ra tiếng kêu thảm. Mỗi có một khối nhỏ xoẹt qua, thân thể của hắn tổn thất một khối lớn nhỏ như thế. Không phải vì cắt làm bị thương, không phải máu thịt mơ hồ, mà là trực tiếp “biến mất”, giống như một chút máu thịt kia bị lỗ đen hút vào.

Thống khổ như thế, giống như đang phanh thây xé xác! Rất nhanh ngay cả tiếng kêu thảm người đó cũng đều nhỏ dần xuống.

Bản thân tiểu thiên kính là pháp khí thần kỳ, trong nháy mắt tan xương nát thịt kia, khí linh của nó bộc phát tức giận cuối cùng!

Những người còn lại nào dám đi xem hắn, từng người tự lui ra trước tiên nên bị thương cũng ít.

Sau khi mặt kính bể tan tành, tất cả mọi người có thể trông thấy trong gương là vùng bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón, lại có từng cơn gió thổi ra từ đó, hiển nhiên tiểu thế giới bên trong kết nối với cái khác không biết tên.

Quái vật trong đó thật tìm được đường ra rồi? Giờ phút này tất cả mọi người hận chết cái người trên mặt đất còn đang yếu ớt khóc thét. Nếu không phải mới vừa rồi hắn vô ý lên tiếng để quái vật bên trong dựa âm thanh định vị, có lẽ lối đi hai thế giới sẽ không nhanh bị đả thông như vậy.

Vừa suy nghĩ điểm này, bọn họ hận không thể khiến người này chịu nhiều thêm chút khổ sở cho đáng đời.

Lúc này, trong kính thế giới thản nhiên chui ra một gã đàn ông áo đen tóc dài. Người kia toàn thân cao thấp sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, tướng mạo thật sự tuấn tới mức không có bằng hữu, giống như trích tiên đi ra từ trong tranh. Trong tay của hắn còn cầm một thanh trường kiếm màu đỏ rực, vừa ra khỏi lập tức nhắm mắt lại, thật sâu, thật sâu hít một hơi, trên mặt lộ ra than thở ngẩn ngơ.

Lúc này cách hơn ba vạn năm, rốt cục hắn lại một lần nữa tự mình bước lên thổ địa Nam Chiêm Bộ Châu.

Mọi người hai mặt nhìn nhau: hóa ra kẻ chạy đến không phải quái vật, mà là một cậu ấm anh tuấn như vậy?

Trường Thiên xoay chuyển ánh mắt, từ trong mọi người nhận ra quần áo chấp sự Thiên Thượng Cư mặc, mới đi về phía hướng hắn. Nghiêm khắc mà nói, hắn chỉ bước một bước đã lập tức trực tiếp đứng trước mặt người nọ, thản nhiên nói: “Biện Kinh Thiện đã rời Bạch Ngọc Kinh, bây giờ hắn đang nơi nào?”

Gã chấp sự tu sĩ này núp phía sau đốc vụ cục, cách hắn khoảng mười trượng, mắt thấy hắn trong nháy mắt áp sát tới bên cạnh mình, nhất thời da đầu cũng muốn nổ tung.

Tu sĩ đốc vụ cục ngược lại có kiến thức rộng rãi, trông thấy chiêu thần thông đó cực giống “Súc địa thành thốn” trong truyền thuyết. Hình như người ta lại có thể sử dụng thành thục, không hề có chút u mê, không hiểu, trong lòng không khỏi lo sợ.
Bình Luận (0)
Comment