Edit: Tâm TĩnhBeta: Tiểu TuyềnMùng ba tháng chạp, tuyết rơi nhiều bay tán loạn.
Bên ngoài rừng rậm Ba Xà, đi về phía nam hơn bảy trăm bảy mươi dặm, trấn Ngô Tác.
Trận bão tuyết này đã rơi ba ngày. Trừ đường lớn có người chuyên quét dọn, chỉ cần đi ra ngoài trấn mấy bước, tuyết đọng cũng có thể chôn đến đầu gối, nếu đứng trong đống tuyết khoản một nén nhang thì cả người đều có thể đông thành gậy băng. Loại thời tiết quỷ khí này thật sự là người mù mới đi ra ngoài. Chỉ có điều lão Hoàng lịch nói, ngày này thích hợp khai trương, thích hợp đi lại cho nên một quán rượu duy nhất của trấn trên vẫn khai trương.
Không ngoài dự đoán, cả ngày quán rượu cũng chỉ nghênh đón ba con mèo nhỏ, ngoại trừ mấy tên nghiện rượu đội gió tuyết mà đến, không hề có khách lạ tiến vào. Lưu chưởng quỹ lười biếng ngáp lần thứ mười trong hôm nay, trong khe ánh sáng mờ mờ của màn cửa bông vải dày cộm nặng nề liếc thấy bên ngoài. Hắn đang định tối nay tính đóng cửa sớm, trời lạnh như thế này nên tranh thủ về nhà, trèo lên đầu giường đặt gần lò sưởi ấm áp ôm bà vợ mập thôi.
Hắn mới quát tiểu nhị đang lim dim dậy thu dọn đồ đạc, màn cửa đã bị vén lên từ phía ngoài, một luồn gió lạnh theo hai gã khách lạ phía sau tiến vào khiến người buồn ngủ lần lượt từng cái thổi tỉnh.
“Lúc này cón khách tới?” Lưu chưởng quỹ trong lòng thầm than vãn một tiếng, lại không biết phải hầu hạ đến khi nào mới có thể đóng cửa tiệm. Có việc làm ăn dĩ nhiên phải làm cho nên hắn vẫn cố cười tiến lên phía trước nói: “Hai vị khách quan, uống rượu hay ở trọ?” Quán rượu nơi nhỏ bé này không có sang trọng nhưng thu dọn gian phòng trên lầu ba cũng có thể để khách ở.
Chờ hắn thấy rõ khách tới, nụ cười trên mặt lập tức trở nên chân thành mà nhún nhường. Bởi vì hai người này đi từ trong gió tuyết, mà trên vai trên mặt trên sợi tóc đều không hề có chút tuyết đọng nào. Hơn nữa bọn họ chỉ mặc hai kiện trường bào màu xám thật mỏng, người trẻ tuổi một chút còn mặc một cái áo lót khoác ngoài, trên chân cũng chỉ đi loại giày nhanh mỏng thấy đáy. Loại thời tiết băng thiên tuyết địa, người bình thường đều hận không được bọc chăn bông ra cửa, dám mặc thoải mái như vậy, chỉ có tu sĩ lão gia!
Tuy nhiên thoạt nhìn sắc mặt hai người này không tốt lắm, hơi tái nhợt. Lưu chưởng quỹ nghe người ta nói qua tướng mạo, giờ phút này nhìn trộm liếc hai vị tu sĩ lão gia này lại cảm thấy trên mặt bọn họ xanh đen, khóe mắt đỏ lên, ấn đường lại đen như mực chưa mở. Hắn nhớ được người què xem tướng kia lúc ấy nói như thế nào nhỉ? Ah đúng rồi, đây là tướng nhà thua mạng chết ah!
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng âm thầm hừ mình hai cái: ngươi tiểu nhân sa cơ thất thế, năm nay thuê phòng trọ đều sắp không đóng nổi, còn dám xem tướng cho tu sĩ lão gia người ta? Ngươi ăn quá no ah!
Cũng may hai vị khách nhân này cũng không biết mấy suy nghĩ trong lòng hắn, lại để cho hắn dẫn ngồi xuống, một vị lớn tuổi nói: “Cầm một vò gốm rượu, muốn loại tốt nhất nơi này các ngươi. Còn có cái gì ăn, đều cùng hiến lên.” Hắn tâm sự nặng nề nên vẫn dùng chữ “hiến”, hiển nhiên đối với mấy người phàm bình thường này cũng không phải tin tức gì tốt.
Hai người này vừa ngồi xuống một cái chính là im lặng hồi lâu, giống như tượng đất. Mấy tên nghiện rượu bên cạnh vểnh tai, tò mò tại sao người tu tiên thân phận tôn quý trong đêm bão tuyết lại chạy tới cái trấn nhỏ chim không ỉa phân này. Chỉ có điều đợi hồi lâu cũng không nghe bọn hắn cổ họng phát ra một tiếng, nghĩ thầm rất không thú vị ah, mấy ngày kế tiếp vừa rồi không có đề tài mới mẻ để buôn chuyện rồi.
Lưu chưởng quỹ không dám chậm trễ rất nhanh ôm lên một vò rượu lâu năm mình cất giấu kỹ nhiều năm, làm trò trước mặt hai vị khách quý đập vỡ bùn niêm phong phía trên, lại để tiểu nhị bưng tới hai cân thịt bò chín nặng, một chậu tai heo, đều đã được cắt nhỏ tốt lắm.
Tu sĩ tuổi nhỏ bưng lên chén rượu, chỉ uống một hớp thiếu chút nữa phun ra toàn bộ. Hắn nặng nề ném cái chén lên mặt bàn, cả giận nói: “Đây là rượu hay nước tiểu ngựa?”
Lưu chưởng quỹ sợ hết hồn, vẻ mặt đau khổ nói: “Đây là một vò rượu tốt nhất trong cửa hàng rồi, chôn dưới cây già ở bên ngoài đã nhiều năm cũng không nỡ uống.”
Tu sĩ trẻ tuổi lại vẫn vẻ mặt tức giận kiêu căng, muốn nói chút gì đó thì trưởng lão bên cạnh kéo hắn lại nói: “Cận sư đệ, bình tĩnh một chút. Đến bây giờ, còn so đo cùng bọn họ cái gì?” Trong lời nói lộ ra mấy phần chán nản, bưng rượu nước lên ngụm lớn nuốt xuống.
Cận sư đệ ngẩn ra, kêu một tiếng “Cừu sư huynh”, tâm tình thoáng cái sa sút cũng lười lại tính sổ Lưu chưởng quỹ, duỗi tay gắp chút thức ăn bỏ vào trong miệng. Vẻ mặt đột nhiên ngưng lại, cuối cùng vẫn nhai mấy cái rồi nhai nuốt vào, vẻ mặt nhìn giống như đang nhai da trâu.
Lúc này, mành vải bông lại vừa động, có một thiếu niên mười hai, ba tuổi chui vào, vỗ vỗ tuyết trên vai cười nói: “Lưu thúc, nhanh lấy cho cha cháu ba văn tiền rượu nước.”
Lưu chưởng quỹ nhận túi rượu trên tay hắn, quay người đi vào, lúc đi ra túi rượu đã rót đầy, trong tay còn bưng một chén lớn còn nóng hôi hổi, đưa tới trước mặt thiếu niên: “Ừm, nhân lúc còn nóng ăn đi”
Thiếu niên kia hai mắt tỏa sáng, cười hì hì nói: “Lưu thúc thật là người tốt!” Cầm cái thìa lên, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.
Mùi thơm đồ trong chén quả thật xông vào mũi, bộ dáng thiếu niên này ăn như hổ đói, lại khiến người ta cảm thấy hương vị ngọt ngào. Ngay cả hai gã tu sĩ kia đều quay đầu nhìn lại. Lưu chưởng quỹ vội vàng trở về phòng trong bưng hai chén lớn ra ngoài, đặt trước mặt bọn họ cười nói: “Hai vị gia, hai chén này coi như tiểu điếm biếu tặng, ngày mai sẽ là ngày mồng tám tháng chạp rồi, ăn chút thứ này ấm áp thân thể.”
Mấy tên nghiện rượu bên cạnh cũng không lộ vẻ hâm mộ, hiển nhiên lúc vào đã được hưởng thụ đãi ngộ này.
Hai gã tu sĩ nhìn trong chén, hóa ra là một chén cháo màu đỏ nhạt, trong cháo hình như còn tăng thêm không ít nguyên liệu. Họ tiện tay múc một thìa đến nếm, vào miệng trơn mềm dẻo, vừa mê vừa say, một ngụm từ trong miệng ấm đến tim phổi, ngay cả phiền não trong lòng đều cắt giảm rất nhiều. Nhìn kỹ lại, thì ra trong một chén cháo nho nhỏ lại tăng thêm táo đỏ, cây long nhãn, củ từ, bách hợp, cẩu kỷ tử, hạt ý dĩ rất nhiều rau quả làm nguyên liệu, lại cắt nhỏ nấu chín thành cháo sữa đặc, so với rượu thịt khó ăn kia, chén cháo này có thể tính món ngon.
Hai gã tu sĩ đối với hình dạng quán nhỏ ở nơi hoang dã lại có thể mang ra súp ngọt ngon quý như vậy, hai người đều có chút kinh ngạc. Lưu chưởng quỹ mở cửa hàng nhiều năm như vậy, thói quen nhìn sắc mặt người nên lập tức cười nói: “Hai vị gia, món cháo mồng 8 tháng chạp này, mùi vị không tệ chứ?”
Cừu sư huynh gật đầu nói: “Còn có thể.” Đối với tu sĩ mà nói, quả thật không tính là vật gì tốt, chẳng qua là thèm cái ngọt ấm miệng.
Lưu chưởng quỹ cười ha ha nói: “Năm nay mưa thuận gió hòa, hoa màu bên trong ruộng mùa thu hoạch lớn, theo như thói quen, ngày mùng tám tháng chạp, từng nhà đều phải nấu cháo mồng 8 tháng chạp này tới cầu chúc.”
Vị Cận sư đệ trẻ tuổi hơi ngạc nhiên nói: “Chúng ta ở nơi này cũng rất lâu, sao chưa từng nghe qua loại tập tục này?”
Không đợi Lưu chưởng quỹ, thiếu niên bên cạnh miệng lớn ăn cháo đã cướp lời đáp: “Đây là hai năm trước sau khi Yến Vân Châu quy nhập thuộc Ẩn Lưu quản hạt, mọi người học thói quen mới. Nghe các lão gia yêu quái trong rừng rậm Ba Xà nói bọn họ ban đầu còn cầm cái này khoản đãi khách qua đường đó.”
Lưu chưởng quỹ tiếp lời nói: “Thật ra thì, chén cháo này là các lão gia yêu quái Ẩn Lưu đưa cho mọi người ăn.”
Cái thìa trong tay hai gã tu sĩ khẽ ngừng, vẻ mặt quái dị, thật giống như ăn cũng không phải, không ăn cũng không phải. Cừu sư huynh xụ mặt xuống nói: “Có ý gì?”
Hắn cúi đầu, Lưu chưởng quỹ không có chú ý tới ánh mắt của hắn, vẫn cười nói như cũ “Ngài cũng biết, chúng ta ở đây đến mùa đông chỉ có ướp dưa muối tốt, những rau dưa mới mẻ khác hoàn toàn không có. Các lão gia Ẩn Lưu, mỗi khi đến tháng chạp cũng sẽ phái người đến trên thị trấn phân phối chút ít rau quả làm thức ăn. Quán rượu của ta đây mở hồi đầu năm, được phân phối cũng nhiều. Ở đây người đến người đi đều là hàng xóm, nhưng phàm là đến rồi quen mặt đều sẽ nhận một chén như vậy.”
Cận sư đệ đột nhiên nói: “Hóa ra là cảm kích của người ta, khó trách trong một chén cháo này của ngươi, nguyên liệu bỏ vào giống như không cần tiền.”
Lưu chưởng quỹ thình lình nghe hắn nói như thế, lại không dám phản bác, chỉ có thể mỉm cười sờ sờ lỗ mũi.
Chỉ nghe Cận sư đệ cười lạnh nói: “Nghe ý trong lời ngươi nói, người nào cho các ngươi cái ăn, các ngươi sẽ nhận thức người đó là chủ tử đúng không? Trước kia khi Tiên Tông Dương Minh quản hạt nơi này, có thiếu thốn các ngươi sao? Ẩn Lưu chỉ cho các ngươi mấy túi quả vỏ cứng ít nước, các ngươi đã thay chúng nói lời tốt buồn nôn như vậy! Hừ, chó ngoan còn biết không hầu hai chủ đấy!”
Lưu chưởng quỹ còn chưa nói tiếp, thiếu niên kia đã nhảy lên, giận dữ nói: “Ngươi nói cái gì? So sánh Tiên Tông Dương Minh với Ẩn Lưu, ngay cả thay người ta xách giày cũng không xứng...”
“Ai da!” Lưu chưởng quỹ đã biết hai gã tu sĩ này tất có quan hệ cùng Tiên Tông Dương Minh, thấy thiếu niên lỗ mãng, vội vàng cắt lời hắn.
Nhưng không còn kịp rồi, Cận sư đệ bừng bùng nổi giận, tay phải hướng về phía trước trống rỗng nắm lại. Thiếu niên kia đang nói lập tức im bặt ngừng lại, hai tay vỗ cổ họng mình khanh khách rung động, sắc mặt căng phồng đỏ bừng, giống như bị nắm cổ họng.
Lưu chưởng quỹ quá sợ hãi nói: “Hai vị tiên gia, bỏ qua cho hắn đi, hắn chỉ là đứa bé ah!”
Cận sư đệ nơi nào để ý tới hắn? Trên tay càng nắm chặt, quả thật muốn từ từ bóp chết thiếu niên kia. Lúc này, Cừu sư huynh giơ tay nắm cánh tay hắn lắc đầu với hắn, trong có mắt ý nói không rõ.
Cận sư đệ nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng một mảnh bi thương, tay liền buông lỏng. Thiếu niên giãy giụa khỏi bàn tay hắn, không nhịn được úp sấp trên quầy, một trận ho khan kinh thiên động địa.
Cừu sư huynh thở dài nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.” Hắn ném một thỏi bạc trên bàn, rồi lập tức kéo Cận sư đệ đi ra ngoài.
Mới đi ra hơn mười bước, bọn họ đã nghe thấy trong quán rượu truyền đến mấy câu, vẫn là thiếu niên kia đang tức giận kêu la: ” Tiên Tông Dương Minh cẩu tặc... Ba năm trước đây đại hạn... Mẫu thân bệnh nặng... Bọn họ phái người tịch thu một vạc gạo cuối cùng... Mẹ ta tươi sống chết đói!”
Vì ứng phó gió tuyết, tuy quán rượu che đậy rất kín, tiếc rằng thính lực người tu tiên quá tốt, Cận sư đệ vẫn nghe hiểu đại khái, giận đến nắm tay nói: “Nghe một chút, nghe một chút, còn che chở đám tạp chủng Ẩn Lưu kia! Đệ muốn đi bóp chết con chó nhỏ kia!”
Cừu sư huynh một tay đè vai hắn lại, lạnh lùng nói: “Đệ quên vì sao chúng ta đến đây a. Ngay cả sinh tử đều không để ý, bị người mắng hai câu thì có cái gì không chịu nổi?” Giọng hắn hơi hòa hoãn, lời nói thấm thía: “Cũng đã đi tới nơi này, nhất thiết không thể lộ ra dấu vết gì, khiến người có tâm bắt được. Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn!”
Cận sư đệ hồng hộc thở hổn hển hai cái, buông ra hộ thân cương khí, mặc cho gió tuyết cuốn theo lạnh lẽo thổi lên mặt mình, lúc này mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Hắn oán hận nói: “Sư huynh nói đúng, không thành công thì thành nhân! Cơ nghiệp bảy trăm năm của Dương Minh Tông ta hủy hoại chỉ trong chốc lát, tất cả điều đó đều do Hám Thiên Thần Quân, đều do Ẩn Lưu, đều do cái yêu nữ chết tiệt kia —— Ninh Tiểu Nhàn!”
Cừu sư huynh an ủi vỗ bờ vai hắn, hai người lấy pháp khí bay lên hướng về phía tây.
Xa hơn chạy về tây, bình nguyên liền đi tới cuối cùng, phía trước càng là núi đá cao lởm chởm, khe rãnh tung hoành, vùng đất hoang vu tất nhiên sẽ không có người ở.
Đi như vậy được hai ngày rồi, hai gã tu sĩ mới bước lên bãi bùn trống vắng, đã nghe đến phía trước truyền lại tiếng sóng nước cuộn trào, trong gió nơi này xen lẫn mùi tanh mặn của nước biển chỉ nơi này mới có.
“Rốt cục đi tới bờ biển.” Cận sư đệ ngập ngừng hai cái, không nhịn được nói: “Sư huynh, huynh, huynh xác định nàng ta thật sự ẩn thân ở cấm địa trong biển, mà không phải sơn mạch Ba Xà?”
Cừu sư huynh cười lạnh nói: “Không sai. Trong hai ba năm qua, không biết có bao nhiêu chí sĩ bị chết bởi cái tình báo dối trá đó, chôn vùi tính mạng không công trong rừng rậm Ba Xà. Ta cẩn thận dò hỏi hai năm, cuối cùng từ một phần cuốn bí mật thượng cổ tra được tài liệu.” Hắn nắm trường kiếm trong tay, chỉ hướng biển: “Từ hướng tây hai nghìn dặm, là một trong sáu cấm địa lớn của Nam Chiêm Bộ Châu – ‘Vô Tận Hải Nhãn’. Nghe nói cái cấm địa này cho tới bây giờ có đi không về, nhưng ta từ trong cuốn sách bí mật đó biết được, tiên nhân thượng cổ từng bình an đi tới đi lui vào trong đó, hơn nữa còn miêu tả qua trong đó có một vùng thiên địa yên tĩnh khác, lại thích hợp nhất cho sinh mệnh phát triển.”
Cận sư đệ động dung nói: “Thích hợp nhất cho sinh mệnh phát triển? Nói như vậy, nếu Hám Thiên Thần Quân muốn an trí nàng, nơi này quả nhiên là thích hợp nhất. Đệ vốn cho rằng thần lực vô hình của rừng rậm Ba Xà có tác dụng nhất đối với nàng.”
Cừu sư huynh lắc đầu nói: “Lực lượng rừng rậm Ba Xà có hiệu lực đối với yêu quái, nghe nói thân thể của nàng vẫn loài người, không bị ảnh hưởng bởi sức mạnh rừng rậm. Cho nên, nếu muốn bảo tồn tốt thân thể của nàng, chỉ có Vô Tận Hải Nhãn là có khả năng nhất.”
Hắn tự tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Cận sư đệ, trong mắt còn mang hai phần từ ái, tựa hồ đối phương vẫn là đứa bé năm xưa mới vào sơn môn: “Dương Minh Tông diệt môn, từ trên xuống dưới chỉ có hai chúng ta trốn thoát, cái mạng của ta vốn là mượn tới, trả lại cũng không có gì. Cũng là đệ...”
Lời còn chưa dứt, Cận sư đệ đã ngắt lời nói: “Đệ với huynh cùng đi, sớm chuẩn bị tâm lý phải chết. Huynh đệ đồng môn cũng muốn cùng tiến cùng lui, chuyện đó đừng nhắc lại nữa.”
Cừu sư huynh cười nói: “Tốt, tốt. Huynh và đệ lần này cố hết sức. Mặc dù không thành công, Hám Thiên Thần Quân vì một nữ nhân mà đi ngược lại như vậy, sớm muộn gì cũng rơi vào kết cục một người thân bại danh liệt, chúng ta đợi là được.”
Bọn họ không chần chờ nữa, thúc dục pháp khí dưới chân nhắm về bờ biển phía tây.
Sáng sớm một ngày kia, trên mặt biển mặt trời mới lên ở hướng đông, thời điểm ánh sáng chợt nổi lên, bọn họ cũng đúng lúc chạy tới bầu trời Vô Tận Hải Nhãn.
Từ trên cao nhìn xuống đi, cái Hải Nhãn này tựa như cái phễu khổng lồ, vừa giống như miệng quái thú mở ra khổng lồ, đường kính ít nhất đạt đến hơn một trăm trượng. Mỗi phân mỗi giây đều có mấy chục tấn nước biển hung mãnh rót vào trong đó, giống nhau thác nước cực lớnbốn bề xúm lại. Ngay cả bọn họ đứng trên bầu trời cao ngàn thước vẫn có thể nghe được sóng nước tạo thành thiên quân vạn mã, ầm ầm nổ mạnh xô đẩy lẫn nhau!
Không ai biết lượng nước biển lớn như vậy chảy tới nơi nào, vài ngàn năm qua người lỡ tiến vào Hải Nhãn này cho tới bây giờ cũng không rõ tung tích.
Hắn và Cận sư đệ nhìn chăm chú một cái, không hẹn mà cùng hạ pháp khí xuống, từ từ nhích tới gần mặt biển.
Khoảng cách Hải Nhãn càng gần, hai người lại càng có thể cảm giác được từ chỗ lổ hổng khổng lồ truyền đến lực hút đáng sợ. Khi cách nó còn hơn một trăm trượng, pháp khí dưới chân hai người đều tốc tốc phát run, gần như không bị khống chế mà muốn xông vào Hải Nhãn. Cận sư đệ chỉ chớp mắt đã thấy một đầu động vật biển khổng lồ hơn ba mươi trượng bị dòng nước biển kèm hai bên, vừa gào thét, vừa bị đẩy vào trong Hải Nhãn!
Hám Thiên Thần Quân, thật sự giấu nàng ta ở đây sao?
Người ta động vật biển bản thân không muốn nhưng vẫn bị cuốn vào, còn bọn họ lại muốn dấn thân vào Hải Nhãn? Nếu sinh vật biển sống ở vùng này biết, có phải cười nói bọn họ ngu hay không?
Vào giờ khắc này, ngay cả Cừu sư huynh đều có chút dao động: “Thật muốn bởi vì cái suy đoán to gan mà phải vọt vào một trong sáu cấm địa lớn – Vô Tận Hải Nhãn sao? Đây cũng là nơi có đi không về!” Song nghĩ lại thảm trạng Dương Minh Tông toàn bộ tông trên dưới bị tàn sát, hai tay hắn lại nắm thật chặt thành quyền: “Ba Xà rừng rậm cùng nơi này, không phải đều là đầm rồng hang hổ sao? Vô luận nàng giấu ở nơi nào, lão tử vốn cũng không ý định sống trở về ah!”
Hai người hít sâu mấy cái, Cừu sư huynh lấy từ trong ngực ra một món đồ lớn cỡ bàn tay. Vật đó đen nhánh, giống như giáp xác của sinh vật nào đó, mà trên đó có kèm theo đường vân sần sùi. Người bình thường nhìn thẳng nhiều mấy lần đều sẽ cảm giác được đầu choáng váng não trướng, hô hấp không thuận.
Lại càng quan trọng yếu hơn, sau khi lấy ra vật này, luồng khí bên cạnh hai người lập tức hơi yên tĩnh lại, ngay cả dòng nước biển dưới chân phảng phất ngươi đuổi theo ta đuổi đều thuận theo ép xuống, nước biển dũng mãnh tràn vào Hải Nhãn lại càng chậm lại tốc độ, giống như đang gửi lời chào với một mảnh tàn giáp này.
Cận sư đệ ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?”
Cừu sư huynh nắm thật chặt tàn giáp trong bàn tay nói: “Đây chính là Huyền Vũ Quy Giáp đã tế luyện qua! Nó có trong cuốn bí mật, thượng cổ tiên nhân chính là dựa vào nó để ra vào Vô Tận Hải Nhãn.” Hắn nhìn chằm chằm cấm địa dưới chân nói: “Nếu không có Huyền Vũ Giáp này giúp đỡ, chúng ta đi xuống cũng chỉ có chịu chết.” Hắn rót linh lực vào trong đó, quy giáp nhất thời giống như sống lại, ngay cả Cận sư đệ cũng có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch.
Ngay sau đó, bên cạnh hai người lập tức nổi lên một tầng màn sáng màu đen nhàn nhạt. Màu sắc giống mai rùa, trên màn sáng còn có vô số hoa văn kỳ lạ lưu chuyển không ngừng.
Bọn họ hít thở sâu hai cái, điều khiển pháp khí dưới chân xông vào trong Hải Nhãn!
Bọn họ cùng nước biển và vô số vật còn sống cùng nhau bị tốc độ cao xông vào trong biển, tựa hồ rơi vào một con đường hành lang sâu thẳm bí ẩn. Mặc dù đã thấy chết không sờn rồi nhưng khi con người đối mặt với tương lai mê mang mà không có sức khống chế, trong lòng luôn không thể tránh khỏi nổi lên sợ hãi.
Cừu sư huynh nắm chặt cánh tay sư đệ, sợ hắn thoát khỏi bảo vệ của Huyền Vũ Quy giáp. Chỉ có điều lo lắng của hắn thật ra thì dư thừa, bởi vì đồ bị nuốt vào Hải Nhãn, giờ phút này tất cả đều chen chúc ở một chỗ! Mỗi một giây đồng hồ đều có vô số thứ cứng rắn hoặc không cứng rắn đồ va chạm với màn sáng Huyền Vũ Quy Giáp tạo thành xay nghiền, thậm chí phát ra tiếng két kẹt.. két kẹt. Nếu vật trong biển còn sống, lúc này chắc sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Trong lòng Cừu sư huynh đột nhiên có một ý niệm cực kì hoang đường trong đầu: ở nơi này là cái gì Hải Nhãn, rõ ràng giống như cổ họng và túi dạ dày gắn liền miệng khổng lồ. Đồ bị nuốt ăn vào, hiện tại đến trong túi dạ dày, trước tiên sẽ được vách tường dạ dày nghiền nát, bị bót nặn thành phấn vụn sau đó mới có thể chuyển vận đến trạm tiếp theo! Ở chỗ này, ngay cả thần niệm đều không thể lộ ra, hắn vội lấy ra dạ minh châu.
Ánh sáng của hạt châu chiếu sáng, hai người đều chấn động: quả nhiên nơi này giống như cái cối xay cực lớn, nước biển cùng sinh vật tràn vào từng khắc đều càng không ngừng quấy, xay nghiền, phân giải. Bọn họ lại thấy được mới vừa rồi đầu động vật biển khổng lồ kia bị hút vào, tên xui xẻo đó chỉ gào thét một tiếng đã bị sức mạnh của không gian thần bí này bóp thành phấn, ngay cả máu nước đều phân giải thành phân tử bé nhất nhỏ, biến mất không thấy gì nữa.
Cận sư đệ rùng mình, mặt không còn chút máu: “Khó trách cho tới bây giờ không ai có thể sống từ trong Hải Nhãn đi ra ngoài, hóa ra người tiến vào đều bị bóp thành phấn vụn.”
Sắc mặt Cừu sư huynh cũng không dễ nhìn nhưng hắn phản bác: “Tấm mai rùa này có thể bảo vệ chúng ta không bị thương tổn. Hám Thiên Thần Quân đều có thể vào được. Nó giống như Huyền Vũ đều là một trong bốn thần thú lớn.”
Cận sư đệ cũng kinh hô lên. Thì ra lúc này màn sáng màu đen bên cạnh bọn họ tựa hồ cũng không chịu nổi cường lực bóp nghiền cao tốc cao áp như vậy, lung lay sắp đổ rồi. Hai người nhìn nhau, sắc mặt đều đều xám trắng.
Uy lực của Vô Tận Hải Nhãn không ngờ lại tới mức này! Huyền Vũ là thần thú nước, chủ phòng ngự, được xưng phòng ngự lực đứng đầu thiên hạ. Nếu nó đích thân đến, Vô Tận Hải Nhãn tất nhiên không hề có biện pháp giam cầm nó. Đáng tiếc thứ hai người trong tay cầm, dù sao cũng là đồ cổ vài vạn năm trước rồi. Phía trên đó lưu lại uy năng Huyền Vũ dưới thời gian mài rửa càng ngày càng mỏng manh. Có lẽ lần trước tiên nhân dựa vào nó ra vào Hải Nhãn đã có hao tổn rồi. Hiện tại cách mấy vạn năm một lần nữa đối kháng với sức mạnh của Hải Nhãn đã có chút lực bất tòng tâm.
Chỉ cần lực lượng thủ hộ của Huyền Vũ Quy giáp yếu bớt một chút, màn sáng màu đen chắc chắn sẽ giống như vỏ trứng gà ‘rắc’ một tiếng tan vỡ. Đến lúc đó thân thể hai người bọn họ bại lộ trong sức mạnh của một mảnh không gian này, chỉ sợ không tới nửa hơi thời gian cũng sẽ bước theo gót đầu động vật biển khổng lồ kia.
Hai người sợ đến không dám thở mạnh, chỉ sợ quấy nhiễu màn sáng bên cạnh.
May là, lúc này nước biển mới bị hút vọt vào, hai người bị bao vây trong màn sáng chạy ra khỏi chỗ như cối xay này!
Lại là lối đi thật dài, chịu đựng lực đè ép đáng sợ, khi hai người đột nhiên phát hiện ánh sáng trước mắt, màn sáng màu đen bên cạnh cũng đã biến mất. Điều này đại biểu một tia hiệu lực cuối cùng của Huyền Vũ Quy Giáp cũng đã hoàn toàn dùng hết. Hai người nhìn nhau, đều biết nơi này chính là điểm cuối mạo hiểm, vô luận nhiệm vụ có thể hoàn thành hay không thì cuối cùng bọn họ cũng không ra ngoài được nữa.
Sau khi bọn họ bị đẩy vào hành lang, lại rơi thẳng xuống dưới. Hai người khu động pháp quyết, pháp khí vốn nói gì nghe nấy lại không chút động tĩnh.
Ở nơi kỳ lạ này, lại không vận dụng được thần thông! Bọn họ càng sợ hết hồn, cho rằng sẽ té thành thịt nát, nào biết lúc cách mặt đất rất gần mới phát hiện đâu phải là đất bằng phẳng, rõ ràng lại là một vùng biển! Chẳng qua nước biển nơi này cực tinh khiết, trong tấm không gian kỳ dị không có ánh mặt trời chiếu sáng cho nên nước biển từ trên xuống dưới đều hiện lên vẻ trong suốt hoàn mỹ. Nếu không phải gió nhẹ không biết nơi nào thổi đến, đáy biển đen nhánh cũng sẽ không ánh lên gợn sóng.
“Tùm” hai tiếng, hai người lọt vào trong biển.
Cùng lúc đó, ngoài vạn dặm, đại điện tầng cao nhất Ẩn Lưu.
Trường Thiên đang nhắm mắt nghe Hạc trưởng lão báo cáo, thần sắc hơi động đột nhiên mở mắt ra.
Bản lãnh xem xét sắc mặt của Hạc trưởng lão đã tiến bộ nhanh, giờ phút này thấp giọng nói: “Đại nhân, còn có chỗ không ổn sao?”
Trường Thiên thản nhiên nói: “Không có chuyện gì, lại lẫn vào hai con kiến mà thôi. Ngươi nói tiếp đi.”
Lại có người đến chịu chết rồi? Hạc trưởng lão cúi thấp đầu, tiếp tục nói tiếp lời vừa nói dở.