Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 622

Ống thẻ vốn là im ắng đặt tại trên bàn thờ màu đỏ chót, nếu cô gái này không tiến đến, nàng cũng sẽ không chú ý tới, mặc dù trong miếu có người đến rồi đi, lại không có ai đi tới ống thẻ. Theo lý thuyết, nơi này thủy thần nếu linh ứng, để cầu xin và hỏi cát hung, hẳn phải nhiều người xin thẻ, nhưng ống thẻ này tại sao lại vắng lặng như thế?

Trong miếu khói hương thịnh, mặc dù phạm vi nhìn có chút mơ hồ, nhưng nàng thấy rõ mặt cô gái xin thẻ xâm rất quyết tuyệt, bộ dạng chết cũng không sợ.

Cô nương, ngươi bất quá là xin thẻ, sao lại biểu hiện như thế?

Cô nương này ôm lấy ống thẻ, bắt đầu xóc. Đại khái tâm tình quá mức khẩn trương, tay run lên, ống xâm lại rơi ra hai cái thẻ.

Lạch cạch hai tiếng, một thẻ rơi xuống chỗ chân nàng, một cái khác … thì bay ra hơn bốn thước, rơi trên giáy của Ninh Tiểu Nhàn.

Cô nương này cắn răng lấy chiếc thẻ lên, cẩn thận nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra thần sắc không biết là cao hứng hay thất vọng. Những cô nương khác cũng tới thăm dò, cùng rối rít thở phào nhẹ nhõm nói “Nhất trung, nhất trung. Aiz, ngươi hãy tìm được biện pháp khác, tóm lại trời không tuyệt đường người”

Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt nhìn, thẻ trong tay cô nương này sạch sẽ, nước sơn trên đó cũng đều đều đẹp đẽ, nhưng lại trống rỗng, nửa chữ cũng không có.

Thiên hạ còn có loại thẻ này? không phải mỗi thẻ đều có một hàng chữ nhỏ sao, sau đó tới ông từ trong miếu giải đoán xâm? Đang lúc mờ mịt nàng theo bản năng hơi cúi người, nhặt thẻ xâm rơi trên  mặt giày kia lên, vừa đưa lên nhìn tới.

Ngay giữa thẻ có ba đường quanh co khúc khuỷu, chồng lên đường vòng cung, nàng biết đây là ký hiệu giản lược chỉ nước chảy. Có điều đây là ý tứ gì? Nàng nhún vai. Đang muốn bỏ thẻ vào trong ống trúc, mấy cô gái trong đó có người nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy thẻ này. Lúc này kinh hãi nói “Thủy thần ký”

Tiếng nói của nữ nhân này sắc lạnh, the thé, chỉ một tiếng, toàn bộ mọi người trong miếu thờ đều quay đầu, nhìn thẳng thẻ xâm, sau đó tầm mắt chuyển tới trên người bắt được thẻ, Ninh Tiểu nhàn.

Cảm giác mọi người đều nhìn tới, quả nhiên thật không tốt.

Nàng cười khan một tiếng nói “Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn”. Tăng nhanh động tác, muốn đem cái thẻ thả lại trong ống.

“Khoan đã” ông từ vốn cúi sụp mi mắt, thoạt nhìn hữu khí vô lực nhưng bây giờ bỗng nhiên như gà chọi. Nhanh nhẹn chạy tới trước mặt nàng, hoàn toàn khác với hành động của thường nhân, kéo cổ tay nàng.

Nàng lập tức giận tái mặt, không vui nói “Ngươi làm cái gì?” cương khí hộ thân thoáng cái đem tay ông từ này đánh văng. Đây là trong lòng nàng còn có chút nhân hậu, nhìn ra ông từ này chẳng qua là thân thể người phàm. Không có ra tay độc ác. Đổi lại là những yêu quái hợp đạo kỳ bị vô lễ như thế, sợ rằng sẽ là trực tiếp lấy mạng.

Ông từ không biết mình vừa từ quỷ môn quan vòng ngược trở lại, vội vàng la lên “Cô nương này sao lại không hiểu chuyện như vậy? Được thủy thần ưu ái, nên đem cái thẻ này thu hồi, về nhà chờ thủy thần cưới về, nào có đạo lý đem thẻ thả lại?”

“Cái gì?” trong nháy mắt nàng ngốc trệ. Nàng không phải là không cẩn thận nghe được chữ cưới vợ chứ?

Nhưng khi nhìn sắc mặt nghiêm túc của ông từ, trung khí mười phần, không giống lời nói dối, hơn nữa nàng triển khai thần niệm, đem người chung quanh thu vào trong mắt, có người hâm mộ, có người kinh ngạc, có người đồng tình, tự nhiên cũng không thể thiếu người hả hê.

Phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi thấy mặt nàng đầy kinh ngạc, hảo tâm giải đáp giúp nàng “Cô nương, ngươi từ nơi khác tới sao? Phải biết rằng trong miếu thủy thần này ống thẻ chỉ có thiếu nữ trẻ tuổi mới có thể đụng, trong ống cũng chỉ có một thẻ có thủy thần ký. May mắn rút trúng thẻ này, cô nương đó chính là cô dâu do chính thủy thần tự mình chọn lựa.”

Cái gì, còn có quy định này? Ninh Tiểu Nhàn dở khóc dở cười, chỉ ngón tay vào cô nương nọ “Các người hiểu lầm. Thẻ này là nàng xóc ra, chỉ bất quá rơi ra hai chiếc, ta chỉ thay nàng lấy lên mà thôi. Nếu nói Thủy Thần chọn thì phải là nàng mới đúng”

Quả nhiên bị nàng chỉ trúng, cô nương kia đầu tiên là trắng bệch mặt, sau đó vẻ mặt lại lộ ra vẻ kỳ kỳ.

Đầu ông từ lắc như trống bỏi “Không được, thẻ xâm trong tay ai, người đó chính là tân nương thủy thần. Thẻ này rơi xuống dưới chân ngươi, lại do ngươi nhặt lên, thủy thần chọn chính là ngươi”

“Nói hươu nói vượn” dù tính tình Ninh Tiểu Nhàn có khá hơn cũng không nhịn được nữa rồi, ông từ cảm thấy tay căng lên, thẻ xâm thủy thần ký đã bị nhét vào trong tay hắn, cô nương trước mắt lại xoay người đi ra ngoài “Hiện tại cái thẻ này ở trong tay ngươi, để Thủy thần cưới ngươi làm vợ đi” nàng đường đường là tu sĩ hợp đạo kỳ, còn sợ tiểu yêu quái chưa nhập thế sao?

Nàng vừa quay đầu mới phát hiện, mình cư nhiên bị người trong miếu bao vây. Mọi người nghe nàng nói năng vô lễ, sắc mặt khó nhìn, có người một thân trang phục nông dân nói “Thủy thần đã ba năm không điểm trúng cô nương nào, ngươi nếu bắt được thẻ xâm thủy thần ký, vô luận thế nào cũng phải gả” Người bên cạnh rối rít tán thành, nhất thời loạn thất bát táo.

Có thể cùng bọn họ tranh cãi gì sao? Ninh Tiểu Nhàn xuy một tiếng, thân hình thoáng lên, nhẹ nhàng lóe ra khỏi đám đông, đi thẳng tới ngoài miếu. Cô gái vừa xin xâm đang mặt đầy sầu khổ, không đề phòng thì tay bị nhét vào một vật, nàng theo bản năng sờ sờ, ngạc nhiên nhìn thấy một thỏi bạc lớn.

Mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa lên, cô nương xinh đẹp vừa đứng đó không thấy đâu nữa, tất cả ồ lên, cho là đã gặp phải yêu quái. Lúc này trong đám người có một thiếu nữ chậm rãi đi ra, lạnh lùng nói “Cô nương này coi rẻ uy nghiêm của thủy thần, lại muốn đào hôn, nếu để cho nàng rời đi sợ rằng trong trấn sẽ có tai họa”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà nhìn về phía ông từ.

Ông từ sắc mặt đen lại. Mấy năm qua thủy thần liên tiếp hiển linh, địa vị ông từ của hắn cũng ngày càng cao, rất ít người dám đối với hắn bất kính không nể mặt. Hắn trầm ngâm một chút nói “Nói đúng lắm. Vạn nhất để nàng chạy, thủy thần giáng tội xuống, chúng ta đều không gánh nổi, phái người đi thăm dò, đừng để cho nàng một mình rời khỏi trấn” Nói tới đây mới nhớ tới “A, cô nương đó ở đâu?”

Trước hôm nay, chưa có ai từng trông thấy cô gái này, đúng là không biết nàng từ đâu tới. Lại là cô nương lúc trước mở miệng nói “Cái này còn không đơn giản? Nàng ở trong nhà trọ lớn nhất tốt nhất của trấn”

Ông từ vui vẻ nói “Ngươi biết?”

“Không biết, nhưng ta nhận ra được nàng” thiếu  nữ này có làn da trắn hồng, đôi mắt hiền lành, cho nên dù là bộ dáng cười lạnh cũng đẹp mắt. “Lấy tính tình của nàng như thế, sao có thể chịu ủy khuất?”

Với tốc độ của Ninh Tiểu Nhàn, mắt người thường làm sao có thể theo dõi được. Nàng mới ra khỏi miếu liền buồn bực thở dài. Có lòng muốn đi xem rốt cuộc thủy thần là thần thánh phương nào, nhưng chuyện tối trọng yếu lại túm lấy xui xẻo. Tốt nhất nhanh trở về, trước khi Trường Thiên phát hiện liền trở về nhà trọ.

Nàng đã đi một lúc lâu, tính toán thời gian, Trường Thiên cũng nên trở lại rồi.

Trấn này rất nhỏ, nàng mới giật giật chân đã tới nơi. Đang muốn vịn thang đi lên, thình lình ngoài cửa khách sạn có hai người vội vã xông vào. Nếu không phải nàng tránh nhanh, hai người này thiếu chút nữa đụng vào nàng.

Bóng nàng chợt lóe, lại hiện ra một thân hình đẹp đẽ. Hai người kinh ngạc nhìn nàng một cái. Một người trong đó ánh mắt dừng trên người nàng một lúc lâu, thần sắc lộ ra vẻ trầm tư, tên còn lại níu lấy hắn la lên “Phát ngốc cái gì, nghiệt chướng kia xuất hiện” Hai người vội vàng lên một gian sương phòng tầng hai bên trái. Nàng còn nghe được có người nói thầm “Ta cảm thấy nàng có chút quen mặt”

Sau đó đại khái phòng kia đã bày kết giới, không thấy âm thành truyền tới nữa.

Khụ, bây giờ không phải thời điểm nàng nên tò mò. Nàng thi triển tốc độ, tiến vào phòng mình, lập tức thở dài một hơi.

Trong phòng vẫn không có một bóng người, thật tốt!

#####

Trường Thiên đẩy cửa đi vào, Ninh Tiểu Nhàn đang ôm một cái chén, miệng nhỏ đang uống trà.

Nhiệt khí trong chén lượn lờ dâng lên, tựa như một tầng sa mỏng che trước gương mặt thẹn thùng lẫn tức giận của nàng, quang mang trong mắt như mị hoặc trêu chọc tâm người ngứa ngáy.

Dù sao cũng là một tay hắn dạy bảo, đã thể hiện được phong tình của nữ nhân.

“Chàng đã trở lại” nàng cười đến rực rỡ, đem đầu chôn trong lồng ngực hắn. Giống như tiểu phụ nhân đợi chờ trượng phu đã lâu mới trở cề. Hô, chôn trong lồng ngực hắn thật là không thoải mái.

Trường Thiên vỗ về mái tóc đen mềm mại của nàng, thấy nàng an tĩnh như đất, trong lòng thoáng qua cảm giác ấm áp “Quả thật không đi xa? Ta đi chung quanh đây nhìn một chút?”

“Ừ …” hắn thật là giải thích với nàng! Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn vừa động, vội vàng hàm hồ nói “Lười biếng, không muốn động”

Tiếng nói của nàng như gió mát, lại lộ ra sự kiều diễm, nam tử tầm thường nghe thấy sợ là cũng không nhịn được, Trường Thiên không khỏi trêu trọc nàng “Thân thể vẫn khó chịu?” thể lực của nàng hẳn không chỉ có thế, lại nói lần này hắn khống chế rất tốt, không có đả thương nàng mới đúng.

Một rặng mây đỏ hiện tới tại nàng khiến nàng không dám ngẩng đầu, dùng sức véo hắn một cái, thuận tiện chiếm tiện nghi trong lồng ngực hắn “Không có”

Trường Thiên nhẹ nhàng ngửi hai cái, cau mày nói “Trên tóc nàng sao lại có mùi khói lửa?”

Nguy rồi, trong miếu kia sương khói lượn lờ, không thể không lưu lại mùi khói lửa trên người nàng. Nàng cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót, đã dùng thuật vệ sinh, làm sao vẫn ngửi thấy, người này lỗ mũi so với chó còn linh mẫn hơn.

Ninh Tiểu Nhàn chu mỏ nói “Mới vừa đi phòng bếp hai vòng, muốn nhìn một chút xem có gì ăn ngon” Giờ này chính là giờ cơm, trong phòng bếp đốt chính là củi, cùng với mùi nhang đèn không khác nhau nhiều lắm.

Hắn cũng hiểu được tật tham ăn của nàng, cũng không nghĩ nhiều hơn, chỉ hỏi nàng “Muốn đi ra ngoài một chút không?”

Nàng lập tức buồn bực, đổi lại là nửa canh giờ trước, nàng nhất định gật đầu như băm tỏi, nhưng hiện tại nàng chỉ đặc biệt muốn rời khỏi cái trấn này, cho nên chỉ có thể buồn bực trong ngực Trường Thiên, làm nũng nói “Không muốn đi, ngủ cũng ngủ đủ rồi, hay là chúng ta lên đường thôi, mục tiêu là nơi nào?”

Trường Thiên khẽ nheo mắt. Nha đầu này xưa nay rất tinh quái, giờ trời cũng đã tối, nàng mấy ngày trước dọc theo đường đi đều kêu gào đi đường ban đêm không có lợi cho sức khỏe, sao hôm nay lại gấp gáp muốn đi?

Nàng nhận thấy được hắn hoài nghi, vội vàng nói “Mới vừa đi ra ngoài, ánh mắt mọi người nhìn ta … dù sao chúng ta cũng mau một chút lên đường thôi”

Đúng rồi, hai người ở trong phòng liền hai ngày, người bên ngoài sẽ nghĩ thế nào? Hắn cũng hiểu, cô nàng này luôn để ý ánh mắt người khác. Trường Thiên hơi lười biếng nói “Nếu không muốn thấy những ánh mắt kia, còn không phải đơn giản sao?”

Hắn nói một cách công chính bình thản, nhưng Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy không rét mà run, lắc đầu nói “Người phàm thôi, không cần tạo sát nghiệt, chúng ta rời đi là được”

Nàng chôn trong lồng ngực hắn, Trường Thiên chỉ cảm thấy nàng khéo léo dùng đầu dụi dụi vào ngực hắn, một chút ngừa ngáy đâm thẳng vào nội tâm, hơi thở có chút bất ổn rồi. Hắn vén mái tóc nàng, hôn lên cái cổ trắng tuyết, nhẹ nhàng cười nói “Gấp cái gì, chúng ta cũng không có việc gì gấp”. Bóng đêm dần sâu, chẳng lẽ không phải chính là thời điểm tốt nhất cho uyên ương.

Tê tê ngưa ngứa, thân thể nàng liền mềm nhũn … nhưng là, còn, còn tới sao? Nàng rõ ràng hiểu được ý đồ của hắn, mặc dù những chỗ hắn hôn qua rất là thoải mái, nhưng là …

Nàng không nhịn được khẽ rên một tiếng, thật lâu mới tìm lại âm thanh của mình nói “Trường Thiên, chàng vừa đi chỗ nào?”

Nha đầu này quả nhiên có điểm là lạ. Động tác miệng của hắn không ngừng lại, truyền âm nói “Cái trấn nhỏ này thoạt nhìn thường thường không có gì lạ, lại ẩn giấu thượng cổ …”

Lời còn chưa nói hết, dưới lầu truyền tới một mảnh huyên náo.

Lấy thính lực của hai người, bình thường sẽ tự động loại bỏ những âm thanh không liên quan, nếu không người đến, người đi trong nhà trọ, những câu nhàn thoại của khách nhân cách vách đều vào trong tai chẳng phải sẽ ầm ĩ chết sao? Nhưng động tĩnh này thật sự không nhỏ, có một nam tử đang hỏi chưởng quỹ “Ở nơi này của ngươi, có nữ khách không? Gương mặt xinh đẹp, vóc người mỹ lệ, mặc đồ màu tím?”

Ninh Tiểu Nhàn cứng người lại, trên người nàng đang mặc đồ màu tím đây. Trường Thiên cũng không nhanh không chậm kết thúc nụ hôn, nhẹ giọng nỏi “Tìm nàng, đúng không?”

Nàng nào dám đáp lời, chỉ nghe chưởng quỹ nói “Đại gia, nơi này của chúng ta không thể tiết lộ tin tức của khách nhân …”

Dưới lầu nam tử kia không nhịn được nói “Đó là tân nương mà thủy thần chọn trúng. Nếu để nàng chạy mất, ngươi gánh nổi trách nhiệm không?”

Chưởng quỹ ngẩn ra “A, thủy thần rốt cuộc điểm tân nương?” Hắn ở trấn này sống đã lâu, cũng biết sự thể lớn, không thể làm gì khác hơn là hướng lên lầu chỉ ngón tay “Lên lầu quẹo phải, phòng Giáp tự số bảy”

“Thủy Thần? Tân nương?” tiếng nói Trường Thiên từ trên đỉnh đầu nàng truyền đến, ngón tay thon dài khẽ vuốt làn da non mịn dưới hàm, sau đó buông nàng ra “Còn mười hơi thở nữa họ sẽ tới. Trong lúc này, nàng muốn giải thích gì đó không?”

Giọng nói của hắn không nghe ra có biến hóa. Song Ninh Tiểu Nhàn cũng hiểu rõ hắn. Dù hắn vẫn bình tĩnh nhưng trong giọng nói lộ ra sát cơ.

Xong, nàng chết chắc. Nàng lập tức cúi đầu, nào dám nhìn chứ?

Ninh Tiểu Nhàn ngăn chận hoảng loạn trong lòng, bình sinh chưa bao giờ đơn giản hóa ngôn ngữ nhanh chóng như vậy, đem sự tình phát sinh trong miếu nói một lần, cuối cùng còn cường điệu một câu “Không biết bọn họ như thế nào có thể tìm tới đây, theo lý thuyết khi ta trở về, không thể có người nào theo kịp”

Nàng mới nói xong chữ cuối cùng, trên cửa liền truyền tới tiếng vang bang bang, vừa đúng mười hơi thở.

Trường Thiên tạm thời bỏ đi kết giới, nếu không đám người phàm này cũng không vào được. Cũng bởi vì thế Ninh Tiểu Nhàn mới càng cảm thấy lo lắng.

Chi nha một tiếng, cửa mở ra. Đi đầu là một đại hán vạm vỡ, một cước bước vào phòng liền hơi ngẩn người, trong phòng lại có một đôi nam nữ, như vậy, là ai mở cửa cho bọn hắn? Hai người này nhìn thật đẹp mắt, cô gái hình dáng tướng mạo diễm lệ, eo nhỏ chân dài, quả thật là khả ái, nam tử lại càng tuấn dật không gì so được, chỉ đứng ở đó cũng đường đường khí khái.

Tuy nhiên hai người bên trong cũng không để ý tới hắn. Trường Thiên thản nhiên nói “Trà”

Đại hán này sửng sốt, Ninh Tiểu nhàn lại biết Trường Thiên đang nói chuyện với mình. Nàng thấy sự việc đã bại lộ, tay chân đương nhiên là tê dại, vội vàng rót một chén trà nóng hôi hổi, ân cần đưa tới tay hắn.

Trường Thiên cũng không thèm nhìn tới nàng. Hai người mười ngón tay chạm vào nhau, Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy đầu ngón tay hắn rét lạnh như băng, hiểu trong lòng hắn đã nổi lên sát ý, không nhịn được mỉm cười, trong chén một trận nước lay động. Còn chưa chờ nàng hồi phục tinh thần, Trường Thiên đã đem cái chén nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm, chậm rãi nói:

“Các ngươi muốn dẫn nương tử ta đi làm tân nương của thủy thần?”

Theo sau đại hán là bảy tám người, giờ phút này đều đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn hắn. Mỹ nam tử trước mắt có ánh mắt khiếp người, hai đầu lông mày không giận tự uy, khiến bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không mở miệng được, chỉ nhìn Ninh Tiểu Nhàn châm trà cho hắn.

Hắn vừa hỏi xong, đại hán này mới như tỉnh mộng “A, đúng thế! Này, thế này thì …” hắn đưa tay sờ gáy mình. Cô nương trước mắt nhìn tuổi còn trẻ, lại đã có phu quân? Thủy thần điểm tân nương lại là phụ nhân sao, đây còn không phải mạnh đoạt thê tử của người khác? Trước kia quả thực chưa có chuyện như vậy xảy ra. Phải biết rằng, người tự nguyện đi lấy bút ký phải là cô nương chưa lập gia đình a.

Ninh Tiểu Nhàn nhập đạo rất sớm, hôm nay dung mạo thoạt nhìn cũng chỉ chừng mười bảy tuổi, cũng khó trách bọn họ và ông từ nhìn nhầm.

Hán tử kia vừa nói, Ninh Tiểu Nhàn đã nghe ra mấy phần thật thà, không đành lòng khiến hắn mất mạng, vội vàng dẫn dắt đề tài rời đi “Người nào nói cho ngươi biết nơi ở của ta?”

Trường Thiên nhìn nàng một cái, xem như đã nhìn thấy tâm tư của nàng.

Lực chú ý của đại hán này quả nhiên bị lệch đi, đáp “Là tiểu nương tử Từ gia nói và xác nhận, nói ngươi nhất định ở tại nhà trọ tốt nhất lớn nhất trong trấn. Chúng ta một đường tìm tới đây, quả thật không sai”

Tiểu thư Từ gia? Trong bụng nàng kỳ quái. Là nhân vật có số má gì sao, làm sao chưa từng nghe qua? Nàng theo bản năng nhìn về phía Trường Thiên, chỉ thấy người này đang cúi mắt làm như bộ dạng phục tùng, không biết đang nghĩ cái gì. Nàng vội vàng nói tiếp “Chúng ta bất qua chỉ đi ngang qua đây, thẻ kia cũng không phải do ta cầu. Chúng ta sắp rời khỏi đây, kính xin thủy thần điểm tân nương khác”

Đại hán này còn chưa lên tiếng. Một hán tử khác đã cười lạnh nói “Muốn chạy? Đại ca, đem nữ nhân này trực tiếp trói chở về, ném vào miếu thủy thần …” mấy chữ phía sau chưa kịp nói hết, bởi vì một dòng khí kình vô hình đột nhiên đẩy hắn ra, đụng gãy lan can lầu hai bay ra ba trượng lúc này mới từ từ rơi xuống.

“Rầm” một tiếng vang lên thật lớn, trên lầu rơi xuống một người, dưới lầu lập tức truyền đến tiếng kinh hô.

Đại hán kinh hô một tiếng, vọt tới lan can bên cạnh nhìn. Chỉ thấy huynh đệ của hắn ngửa mặt té trên mặt đất. Tuy chỉ từ độ cao hơn một trượng té xuống, nhưng lại theo kiểu vòng cung kỳ dị như vậy, có thể thấy được lúc rơi xuống đã không còn sống nữa. Khó trách ngay cả một tiếng cũng không có kêu ra.

“Ngươi, này …” hắn càng nghĩ càng sợ, khàn giọng nói với Trường Thiên. Hắn tuy có chút khờ nhưng cũng không phải ngu ngốc, người trước mặt này trên tay hoàn toàn không có vật gì. Nhưng huynh đệ kia liền trực tiếp bay ra ngoài mất mạng. Đây còn không phải thần tiên sao?

Chẳng lẽ thần tiên tới gây chuyện với thủy thần? Hắn vừa lúc bị kẹp ở giữa? Nghĩ tới đây, một giọt mồ hôi lạnh dọc theo trán chảy xuống.

Trường Thiên chậm rãi mở miệng “Từ tiểu cô nương đang ở chỗ nào?”

Vẫn là âm thanh trầm thấp như giếng cổ, nhưng lại khiến cho đại hán này cảm thấy mười phần áp bách. Dưới áp lực cực lớn, đầu óc của hắn nhanh chóng chuyển động, đem địa chỉ nhà từ tiểu nương tử nói ra “Qua phố nhỏ Thiêm Đinh, nhà số ba, cửa có cây táo”

Lời còn chưa dứt, thân thể đột nhiên theo gió, không khống chế được bay ra ngoài. Lần này hắn bị làm cho sợ tới hồn phách tán đi. Nghĩ rằng mình cùng huynh đệ kia giống nhau, theo bản năng nhắm mắt lại. Sợ tới mức kêu thảm thiết. Sau đó, chính là một trận đau đớn …

Qua một lúc lâu, hắn mới thở hổn hển mở mắt ra, phát hiện mình vẫn còn sống.

Chẳng qua là bị quăng từ lầu hai xuống, mấy hán tử bên cạnh hắn cũng bị ném ra, giờ phút này phần lớn đang khóc lóc kêu cha gọi mẹ, dù sao bị quăng ra với lực đạp như vậy, lại rơi xuống từ độ cao hơn một trượng, có người tại chỗ bị gãy xương đùi, có một người xui xẻo trực tiếp gãy cổ, hiển nhiên là khó có thể sống nổi. Chính hắn vẫn tốt, chẳng qua chỉ bị gãy xương đùi và ngực, cảm giác khi hít thở rất đau đớn.

Không để ý tới sự ồn ào dưới lầu, Trường Thiên lạnh lùng nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái, nàng liền hướng hắn cười lấy lòng một tiếng.

Ném mấy nam tử này ra ngoài không phải Trường Thiên mà là nàng. Nếu do người thô bạo bên cạnh xuất thủ, sợ rằng phải thu vài cái nhân mạng. Lần hạ thủ của nàng nhìn thì có vẻ ngoan độc nhưng thật ra là cứu mạng mấy người này.

Hắn xùy một tiếng nói “Nhiều chuyện” sau đó bắt lấy tay nàng, từng bước, từng bước đi xuống lầu.

Bọn họ chậm rãi đi, bất quá đã đả thương mấy người, tiểu nhị dưới lầu một cùng đám khách nhân chỉ dám nhìn họ chằm chằm, nào có người dám lên tiếng ngăn trở? Đợi ra đến cửa khách sạn, Trường Thiên ôm lấy eo nhỏ của nàng, thi triển thần thông, sải bước ra ngoài, vừa đi đã hơn trăm trượng.

Sĩ diện hão, sao vừa rồi không trực tiếp từ cửa sổ đi ra? Nàng len lén bĩu môi, nam nhân này nhất định cần mặt  mũi nha, cảm thấy từ cửa sổ nhảy ra ngoài rất mất phân vị?

Trường Thiên không có cúi đầu nhìn nàng, nhưng động tĩnh của nàng lại nắm rõ trong lòng bàn tay, giờ phút này thản nhiên nói “Lại ngứa da sao?”

Giọng nói của hắn kéo căng, hiển nhiên đã tức giận. Thời khắc này tuyệt đối không phải cơ hội khiêu khích hắn. Cho nên Ninh Tiểu Nhàn biết điều le lưỡi nói “Đâu có, đâu có”

Nàng không có? Nàng còn có chuyện gì mà không dám làm? Trường Thiên cả giận hừ một tiếng, trên tay không tự chủ tăng thêm chút sức lực, cho đến khi thân thể mềm mại của nàng đột nhiên co rụt lại mới phát giác mình làm đau nàng. Nhìn thấy hai mắt nàng đầy nước, bộ dáng đau đến đáng thương nhưng không dám lên tiếng, hắn theo bản năng nới lỏng tay, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ.

Ninh Tiểu Nhàn đau tới chảy nước mắt. Ai lại không mẫn cảm ở eo? Hắn ôm với lực lớn như vậy, là muốn mạng nàng sao? Thật nhẫn tâm, đem người ăn sạch liền muốn vứt bỏ, sớm biết thế này tối qua không nên để hắn thoải  mái khi dễ.

Ngay tại lúc hai người đang khó chịu bên trong, bước chân Trường Thiên cũng không có ngừng. Ninh Tiểu Nhàn nhận thấy hắn không có hướng phố nhỏ Thiêm Đinh, bởi vì hắn đang đi ra khỏi trấn, hơn nữa càng đi càng thấy hoang vu, chỉ một lúc sau, phía trước truyền tới tiếng nước chảy róc rách, trong không khí có hơi nước bốc lên.

Nàng nhớ hôm trước tới trấn nhỏ này, ở trên không nhìn thấy một con sông lớn bao quanh bên ngoài trấn, chắc chính là con sông trước mặt. Chẳng qua nhìn từ trên cao, tuyệt đối không nghĩ con sông này lại có hơi nước tràn đầy, lượng nước dồi dào như vậy, bề rộng của sông cũng ít nhất hơn sáu trăm thước (2km), mặt sông lại không có sóng lớn, song lòng sông có vô số xoáy nước nhỏ, hiển nhiên là mạch nước cùng đá ngầm đang chảy xiết. Hiểm địa như vậy, tuyệt đối không có nhà đò nào dám hoạt động.
Bình Luận (0)
Comment