Edit: Hong VanBeta: Tiểu TuyềnNhững con thủy long này lúc đầu mỗi con chỉ lớn bằng cánh tay, thế nhưng trong quá trình bơi trong nước thì càng lúc càng lớn, tới lúc đến trước mặt Viên Hậu thì phần thân của chúng đã tăng lên bằng thùng nước, giương nanh múa vuốt nhào đến. Thấy bên trên nanh vuốt của chúng đều lóe ra hào quang óng ánh thì đã biết rõ, sau khi bị bắt lại, kết cục sẽ không thể tốt được.
Nhưng mà khi mấy con thủy long này phóng đến trước mặt hắn, tốt xấu cũng mất chút ít công phu. Cho nên Viên Hậu thừa cơ đốt cháy nắm lông trắng trong tay.
Trong tích tắc, một con gấu trắng to lớn cao tới sáu trượng hiện ra trước mặt hắn, che chắn Viên hậu ở sau lưng, bảo vệ cực kỳ chặt chẽ. Bầu trời chỗ mặt hồ này không cao, gấu trắng hiện ra, giống như là đội trời đạp đất, càng lộ ra thân thể to lớn cao ngạo cũng với thân thể nặng nề của nó.
Gấu trắng thiếu chút nữa là đánh vào đầu mình, nhịn không được gào thét một tiếng: “Đây là địa phương quỷ quái gì, sát khí lại nồng hậu dày đặc như vậy, thần thông của ta không thể thi triển được nữa rồi!” Cứ nói như thế, bên ngoài thân thể vẫn xuất hiện bạch quang nhàn nhạt, như sương như khói, không ngừng lưu chuyển, thủy long vừa vặn vọt đến trước mặt nó đánh tới. Gấu trắng nổi giận gầm lên một tiếng, đánh ra một chưởng, thình lình mấy đầu thủy long lập tức chặn lại, dùng sức cắn xé.
“Tên này không phải thật.” Ninh Tiểu Nhàn nhìn ra điểm môn đạo, không nhịn được mà nói.
Bạch Hổ thần quân đã từng đưa cho nàng mấy sợi lông hổ như là tín vật, để nàng sử dụng lúc nguy cấp. Sau khi thần thông của nàng thăng tiến, mới hiểu được đây là một thần thông cực kỳ tương tự với Thỉnh Thần Thuật, gọi là Hàng Thần Thuật. Nó dùng lực lượng bên trong tín vật làm vật dẫn, mượn lực lượng của chủ nhân đang cách đó vạn thủy thiên sơn tạo thành một phân thân để ngăn địch. Nhưng muốn có bổn sự loại này, đầu tiên chủ nhân của tín vật phải có tiêu chuẩn ngoài Tiên Nhân, giống như nàng tuyệt đối không thể làm được đâu. Tiếp theo là người này phải ở nhân gian, ví dụ như Trường Thiên vốn bị nhốt trong Thần Ma ngục thì sẽ không có cách nào cho nàng mượn lực.
Tên yêu quái mà Viên Hậu gọi ra cũng thuộc hàng cao đẳng.
Đầu gấu trắng trước mắt này tuy giống thật, thoạt nhìn cũng có thật thể, nhưng chỉ là một phân thân của chân thân mà thôi, cả lực lượng lẫn đạo hạnh đều không bằng một phần mười chủ nhân. Nhưng mà nàng có cảm giác, cảm thấy rằng Viên Hậu không chút hoang mang mà gọi nó ra, hẳn là có thể đối phó được. Quả nhiên sương mù quanh người gấu trắng càng lúc càng đậm rồi, hai cái chân to bên dưới hồ nước phát ra tiếng lạp lạp, vậy mà trong hai hơi thở ngắn ngủi đã đóng băng. Đầu sóng phía trước vẫn còn duy trì hình thái vươn cao chuẩn bị vỗ vào bờ.
Thiên phú của đầu gấu trắng này lại là băng hàn chi lực! Lúc này thủy long quấn trên người nó đã bị đông cứng rồi. Tuy là đang liều mạng vẫy đuôi, nhưng cũng không thể thoát được vận mệnh bị băng hóa từng khúc.
Cuối cùng hai tay gấu trắng dùng sức đánh ra ngoài, ngay lập tức mấy đầu thủy long bị động thành cột băng bị đánh tả tơi, vỡ thành mấy đoạn băng tinh rơi trên mặt hồ đã bị ngưng kết. Nó nổi giận gầm lên một tiếng, bốn chân chạm đất, theo mặt băng khỏi xướng công kích cự thú trong hồ.
Cho dù nó chạy đi nhưng vẫn phải cúi đầu để tránh đánh lên đỉnh thạch bích. Vốn lấy hình thể của nó chống lại cự thú trong hồ vẫn là quá mức nhỏ nhắn. Hai con quái vật đụng vào nhau phát ra một tiếng bịch, sau đó liền bắt đầu cắn xé nhau.
Gấu trắng sinh hoạt tại cực bắc chi địa, hơn phân nửa thời gian là sinh hoạt trong nước, tất nhiên là không sợ phải tác chiến trong nước. Chẳng qua thân thể này của nó chỉ có uy năng bằng một phần mười chủ nhân, lại thêm núi Xích Quỷ tràn ngập sát khí, thần thông của nó cơ bản là không thi triển được, chỉ có thể tác chiến bằng lực lượng. Mà đối thủ Ly Vẫn vốn thân thể đã bị hư thiếu, hôm nay lại liên tục bị trọng thương, nhưng nó đã vượt qua quãng thời gian dài dòng buồn chán trong sát khí. Tuy chịu tra tấn đã lâu nhưng vẫn thích ứng hơn đầu gấu trắng này một chút.
Hai yêu vật kịch chiến, trong nhất thời thanh thế to lớn, dư âm của chiến đấu còn lan tràn ra khắp nơi, ngay cả Viên Hậu cũng nhịn không được mà lui lại mấy bước.
Cho đến khi thời gian uống cạn một chung trà trôi qua, động tĩnh trong nước mới dần nhỏ lại chút ít. Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, vẫn là Long Tử hơn một chút, gấu trắng vết thương khắp nơi lại có thể kiên trì trong chốc lát rồi mới ngã xuống, cuối cùng hóa thành hư ảnh, biến mất không thấy gì nữa.
Giờ phút này tiếng thở dốc của Ly Vẫn đã vang vọng trong thủy vực, trầm trọng giống như tiếng ống bễ, kéo đầy được phóng đại không chỉ mười lần. Nó cũng không còn khí lực nữa rồi, thậm chí mỗi lần hô hấp đều kéo thêm huyết dịch trào ra khỏi khóe miệng.
Thể chất của nó đã suy yếu cực độ, vì vậy thoáng cái liền chìm vào trong hồ, cả buổi cũng không lộ diện, chỉ sợ là ngay cả khí lực để nổi lên cũng không có.
Viên Hậu bỗng nhíu mày, bởi vì giờ phút này trong hồ lại có động tĩnh, giống như dướiđáy hồ có một hải nhãn đang hút nước, đem nước trong hồ đều hút vào, rất nhanh đã cuốn hết tất cả thi thể của “Nha Ba Lạp”, không còn hiện lên nữa.
Không hổ là Long Tử, khó đối phó a. Viên Hậu lập tức phản ứng kịp. Những quái ngư này tuy đã cắn Long Tử bị thương, lại tiêu hao đại lượng thể lực của nó, nhưng thực sự đã mang đến vật trân quý nhất đối với nó – đồ ăn. Mỗi một đầu “Nha Ba Lạp” đều lớn hơn so với khổ người của túi huỳnh, càng đừng đề cập đến dinh dưỡng, protein rất cao. Cho nên Ly Vẫn càng suy yếu thì càng không thể chống cự nổi mà phải ăn uống.
Chẳng qua việc này trì hoãn thời gian không dài, ngược lại rất hợp ý hắn, Viên Hậu chỉ cười cười nói: “Rất tốt!” Trong lòng bàn tay lóe lên hào quang, lần này lại xuất ra một khối vẩy cá hình tròn màu xanh sẫm. Vẫy cá chỉ lớn bằng quả du, có hình vân quanh co xinh đẹp, lộ ra sự xinh xắn tròn trịa, ngẫu nhiên còn phản xạ ra chút ánh sáng nhạt.
Viên Hậu cũng không chậm trễ, duỗi ngón tay ra ma sát ba vòng trên những đường vân của vẩy cá. Ngay sau đó, miếng vẩy cá bắt đầu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, một âm thanh trầm thấp mà ma mị vang lên trong không gian: “Người phương nào gọi ta?”
Chỉ là bốn chữ này, phiêu miểu mịt mù, lúc xa lúc gần, lại ẩn hàm một vận luật nào đó, cực kỳ ưu nhã động lòng người. Lọt vào trong tai người, đã cảm thấy một loại sung sướng êm tai nói không nên lời, chỉ ngóng trông nàng lại có thể nói thêm vài lời nữa. Giống như thể trên đời này bất luận là giọng nói của nữ tử nào cũng không thể so sánh được. Cùng lúc đó, đá ngầm bên người Viên Hậu bắt đầu nổi lên hơi nước nhàn nhạt.
Đoàn sương mù này ngưng tụ mà không tiêu tan, rõ ràng là đang nặn hình hóa vật, rất nhanh đã hiện ra bóng dáng của một nữ tử trẻ tuổi, phảng phất là thân cá đầu người, còn có một đầu tóc xoăn tản ra ở sau lưng nàng. Nàng ngồi trên đá ngầm, càng hiển lộ ra dáng người vô cùng mềm mại uyển chuyển.
Bóng lưng này, thoạt nhìn như sét đánh ngang tai a, … Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Không phải là Mỹ Nhân Ngư chứ?”
“Mỹ Nhân Ngư?” Trường Thiên khinh thường cười một tiếng nói: “Đó chỉ là một con hải yêu tóc đỏ bên trong Vô Tận Hải mà thôi, nhiều nhất là có đạo hạnh tinh thâm một chút. Những ngư dân vô tri chỉ là xem qua bóng lưng của nó lại nói thành Mỹ Nhân Ngư. Nàng nói nó vì sao lại không muốn hiện ra chân dung? Chỉ xem thân hình thì sẽ cho rằng nó vô cùng xinh đẹp, kỳ thực khuôn mặt lồi ra phần miệng khổng lồ đang nhe răng, cực kỳ xấu xí!”
Còn tưởng rằng có thể biết một chút về người cá trong tuyền thuyết đấy, nàng trầm thấp a một tiếng, có chút hơi thất vọng. Trên đời này sinh vật được gọi mở đầu bằng từ “Mỹ nữ” quả thật không ít, ngoại trừ Mỹ Nhân Ngư thì còn có Mỹ Nhân Xà, Mỹ Nhân Hoa, … Phần lớn là do thế nhân gượng ép gán ghép, nữ yêu thật sự xinh đẹp, đa số đều biến thành hình người rồi. Chỉ có thân thể con người mới thích hợp nhất để tu hành. Cho nên đa số yêu quái dù muốn biến hóa dung mạo nhưng cũng phải dùng phần lớn công phụ tại hình người của mình.
Thân ảnh bên trong sương mù giật giật, vô cùng ngạc nhiên nói: “Ồ, thì ra là ngươi!”
Lấy thị giác hiện tại của Viên Hậu, hẳn là có thể chứng kiến diện mạo thật của nó. Nhưng mà hắn lại bất vi sở động, thản nhiên nói: “Ngươi thiếu nợ nhân tình của ta, lần này trả đi. Trong hồ có một đầu Ly Vẫn mệt mỏi đang đứng, đúng là cơ hội tốt để ngươi ra tay.”
Hải yêu không đáp lời mà thân cá lay động nhẹ nhàng cất tiếng hát.
Nhạc khúc tuyệt vời nhất mà Ninh Tiểu Nhàn nghe qua chính là ở trên đại điển của Quảng Thành Cung, khúc nhạc do Phong Minh Cầm của Nhạc Âm Cung thổi tấu. Trong nhạc khúc có tri âm tri kỷ, trong nhạc khúc có thang thương của nhân gian. Chỉ là một ca khúc mà có thể để cho người nghe nhớ lại ngũ vị nhân sinh, nếm đủ ngọt bìu đắng cay, sự lông bông của thiếu niên phóng ngựa, khổ sở của cuộc sống lang bạc khắp nơi, sự thê lương của thế gian luân chuyển, những mỹ mãn trong tình chàngý thiếp… Chính là một khúc Hoán Chi, quanh quẩn trong lòng, thật lâu không thể quên.
Mà tiếng ca của hải yêu không giống vậy. Nó thần kỳ ở chỗ để cho người ta “quên”!
Tiếng ca của nó phiêu miểu như mộng, như hòa như tơ, thậm chí không có lấy một ca từ. Chính là thiên hồi bách chuyển như vậy, phảng phất như người hát hát xong một khúc này về sau chỉ muốn vĩnh viễn rời xa nhân gian. Loại tiếng ca này không giống như Ninh Tiểu Nhàn suy đoán, cũng không xinh đẹp đa tình, cũng không khiến người ta căng mở huyết mạch, chỉ là đang gột rửa nhân tâm, một lần lại một lần, một hồi lại một hồi, muốn dạy người thoát khỏi cực khổ, muốn làm người quên mất phiền não.
Quên a, chỉ cần quên, chỉ cần quên đi. Tất cả cực khổ, tất cả phiền não đều sẽ không còn tồn tại! Lại không nhớ rõ phiền não, lại không nhớ rõ lai lịch, lại không nhớ rõ sứ mạng, lại không nhớ rõ trách nhiệm, … Lại không nhớ rõ chính mình!
Đây mới thực sự là tà âm, đây mới thực sự là như nhập vào vô nhân chi cảnh (nơi không người)!
Trường Thiên quay đầu, chứng kiến hai mắt Ninh Tiểu Nhàn lộ ra vẻ si mê, trong lòng biết tiếng ca này thực sự đã đả động được nàng. Nàng có thể thoát ra khỏi nhạc khúc của Phong Minh Cầm rất nhanh, lại không nỡ tỉnh lại từ bên trong tất cả thoải mái dễ chịu. Kỳ thật, ai lại có thể nhịn được tâm tư này đâu? Tiếng ca của hải yêu mạnh nhất ở chỗ nó không xinh đẹp, cũng không kiểu cách, thậm chí mang theo ba phần bi uyển (bi thương+uyển chuyển), ba phần thương cảm, chính là muốn con người trong lúc vô tình chìm vào vong ngã chi cảnh (quên mất chính mình).
Trong nội tâm nàng, dù sao vẫn còn rất nhiều khổ sở, rất nhiều chuyện cũ. Trường Thiên thương tiếc hôn một cái lên trán nàng, sau đó vỗ nhẹ vai nàng: “Tỉnh lại!”
Một tiếng gọi khẽ này có năng lực kinh động đến suy nghĩ, nàng lập tức rời khỏi vô nhân chi cảnh. Trước mắt chính là kim mâu thâm thúy u ám của Trường Thiên, sinh động khó tả, hiển nhiên tiếng ca của hải yêu kia không cách nào dao động được một chút ý chí nào của hắn. Trong nội tâm nàng không khỏi âm thầm kêu một tiếng hổ thẹn. Chính mình dù sao vẫn là đạo tâm bất ổn, lại thán phục thiên phú của hải yêu thật cường đại, thông qua ma nhãn cũng có thể khiến cho nàng trúng chiêu. Nếu thân thể thật sự ở đó còn không biết được tiếng ca mê hoặc nhân tâm ấy lợi hại đến cỡ nào.
Vòng xoáy không còn nữa, nước dưới mặt hồ không biết từ lúc nào đã khôi phục bình tĩnh. Ly Vẫn đã sớm đình chỉ hành động ăn uống, chậm rãi chìm xuống đáy hồ.
Rõ ràng là nó đã buông tha cho đồ ăn, ngược lại đã ngủ rồi.
Bị nhốt và tra tấn trong quãng thời gian dài dòng buồn chán, lại đánh hai trận cùng bọn quái vật do Viên Hậu triệu hoán ra, Long Tử vốn đã là nỏ mạnh hết đà. Đúng là thời điểm trong bụng khó có được ấm no, nó chính là đã kiệt sức. Tiếng ca của hải yêu vừa lên đã chạm trúng nơi mềm yếu nhất của nó. Tiếng ca này giúp nó quên đi khuất nhục cùng thống khổ không phút giây nào chịu được, khiến nó quên đi địch nhân đang nhìn chằm chằm ngay trước mắt, cứ như vậy mà chìm vào trong hương vị ngọt ngào đen tối.
Hải yêu hoàn thành sứ mạng cũng rút lại lực lượng. Thân ảnh người cá trên đá ngầm biến mất, một lần nữa hóa thành sương mù phiêu đãng.