Edit: Hong vanBeta: TieutuyenNhững kiến trúc, lâm viên, gia câu, đồ sứ … tinh mỹ đến nỗi có thể xem như là tác phẩm nghệ thuật bên trong biệt uyển đều bị bỏ không lưu tình. Nàng càng rõ ràng hơn, Hoàng Phủ Minh hạ lệnh đốt đi Dung Lâm Biệt Uyển, chỉ sợ là không muốn để người khác nắm giữ được hành tung của mình, từ nay về sau sẽ ngầm trốn đi. Chuyện này giống như là đang đáp trả với Ninh Tiểu Nhàn, cho dù nàng không có bản lĩnh tìm hắn tính sổ, nhưng đợi sau khi Hám Thiên Thần Quân trở về thì sao?
Người này thật có bản lĩnh lại quyết đoán kịp thời, thật sự không giống với một thiếu niên vừa đầy mười tám tuổi.
Như vậy tiếp theo, Hoàng Phủ Minh lại muốn đi đâu? Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng của nàng như có tảng đá lớn đè nặng.
Thế cục hiện nay không cho phép nàng suy nghĩ nhiều. Ngoài cửa, lính liên lạc do Xích Tất Hổ phái đi đã tới.
Chuyện nàng ở Tiểu Hà Thương Trấn bắt được tu sĩ của Tuyên Linh Tông, đã có Ẩn Vệ trước tiên trở về Hắc Phong Quân cùng Địch Mạc báo cáo nhanh cho Xích Tất Hổ.
Hắn trị quân lão luyện, vừa nghe xong đã ngửi được hương vị âm mưu, đặc biệt lại để cho người dẫn theo vài tên tù binh mới bắt được hôm qua đến thẩm vấn.
Trước kia thẩm vấn chẳng có mục đích, những người này cũng giấu diếm được manh mối này, hôm nay Hắc Phong Quân bắn tên có đích, trong quân lại có rất nhiều người giỏi vốn thuộc Kinh Cức Đường chuyên phụ trách thẩm vấn, trải qua cực hình bức cung, cư nhiên trước khi Ninh Tiểu Nhàn trở về đã đem tất cả mọi chuyện hỏi được bảy tám phần.
Nàng mới tiến vào lều lớn, Xích Tất Hổ đã tự tay rót một chén nước trái cây đưa tới: “Ninh đại nhân thật sự là có thủ đoạn tốt, vận khí tốt, là phúc tướng của Ẩn Lưu a! Nếu không có phát hiện của đại nhân, chỉ sợ lần này Hắc Phong Quân phải muốn gánh hậu quả lớn, cho dù có thể thắng cũng là thắng thảm, muốn trong số ngày quy định đánh bại Tẩy Kiếm Các, chỉ sợ cũng khó khăn.” Đến lúc đó đầu của kẻ cầm đầu như hắn, cũng không biết có thể tiếp tục yên ổn mọc trên cổ hay không.
Ninh Tiểu Nhàn giống cười mà không cười (tự tiếu phi tiếu) nói: “Quá khen, chỉ là vận khí cho phép.” Nàng không có kinh nghiệm đối với việc lĩnh quân đánh chiến tranh, lúc này có thể từ trên người mấy tên ngu ngốc của Tuyên Linh Các phát hiện dấu vết, quả thật là vận may tốt, cái gọi là không sự đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, tông phái đồng minh của Tẩy Kiếm Các phát ra đệ tử có tố chất bực này, thật sự muốn hộc máu.
Xích Tất Hổ lắc đầu nói: “Vận may cũng là bản lĩnh, nếu không sao vận may không tìm đến ta, mà hết lần này tới lần khác lại tìm đến Ninh đại nhân?” Ngoại hình hắn tục tằng, tâm tư lại linh xảo, nếu có lòng muốn nịnh họt, sẽ khiến cho người khác hưởng thụ vô cùng. Ninh Tiểu Nhàn quả nhiên cũng có cảm giác rất tốt có điều nàng tu tập thần thông đã lâu, biểu hiện trên mặt không thay đổim chỉ nói: “Tẩy Kiếm Các có các tiên phái như Tuyên Linh Tông tương trợ, chỉ sợ không dễ bắt được a?”
Xích Tất Hổ cười nói: “Đại nhân không cần phải lo lắng. Loại tông phái như Tuyên Linh Tông, căn cơ bất ổn, tồn tại còn chưa lâu, không biết phân biệt được lợi hại trong đó. Còn nữa, vị trí của chúng cách Tấy Kiếm Các có chút xa, cách Ẩn Lưu càng xa hơn, sớm đoán được Ẩn Lưu sẽ không dốc hết sức lực đi tiêu diệt toàn bộ bọn họ.”
“Chúng ta quả thật sẽ không đi tiêu diệt toàn bộ chứ?” Nàng còn tưởng rằng Ẩn Lưu có thù tất báo.
“Tất nhiên là không rồi.” Xích Tất Hổ trả lời một cách đường nhiên, “Tiêu diệt toàn bộ bọn họ thì có chỗ tốt gì? Khu vực của bọn họ cách rừng rậm Ba Xà có chút xa, không thể trường kỳ phái người đến chiếm đóng, cuối cùng còn không phải để cho các tông phái gần đó đạt được lợi sao? Đánh xuống không chỉ hao tâm tổn trí, mà khối lãnh địa này còn giống như gân gà, ăn không được mà bỏ đi thì tiếc.”
Vậy cứ nhẹ nhàng buông tha như thế sao? Không giống tác phong làm việc của Ẩn Lưu cho lắm.
Xích Tất Hổ liếc nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm nàng, mỉm cười nói: “Cho dù không chiến, cũng không hẳn là không có cách nào khiến người khuất phục.”
Nàng hiếu kỳ nói: “A, còn có phương pháp sao?”
“Tất nhiên là có.” Xích Tất Hổ đưa mắt nhìn nàng thật sâu, “Chuyện này phải để cho các vị đại nhân ở cung điện trong rừng hao tâm tổn trí rồi.”
Nàng giống như ngộ ra điều gì. Đúng vậy a, có nhiều thời điểm muốn giết người mà không cần chính mình động thủ, mượn đao là đủ rồi.
Lúc này Xích Tất Hổ đã chuyển chủ đề nói: “Ninh đại nhân dừng lại ở ngoại ô trấn Tiểu Hà Thương lâu như vậy, chắc hẳn là có thu hoạch?”
Hắn thấy Ninh Tiểu Nhàn nhẹ gật đầu, mở miệng lại có chút do dự, liền giành nói: “Vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, đại nhân không cần phải nói rõ với ta, Xích Tất Hổ chỉ muốn nói lời chúc mừng trước thôi.” Dứt lời, lại để cho quan truyền lệnh đi triệu tập mọi người đến nghị sự.
Đợi người đến đủ, hắn dùng dăm ba câu đem phát hiện của Ninh Tiểu Nhàn ở trấn Tiểu Hà Thương, tính cả khẩu cung có được khi thẩm vấn tù binh, cùng với mô phỏng địa hình của vùng Quỷ Khấp Thạch Lâm nói hết.
Sa bàn, chỉ dùng đến khi mô phỏng địa hình biến hóa của khu vực chiến tranh và thế cục giao chiến, nhưng mà lúc này đang lưu hành ảo thuật, đã có thể làm cho đồi núi, sông nước, bình nguyên và quân đội trên sa bàn vận động vô cùng sống động, thoạt nhìn giống như là chiến trường đang có hai phương địch ta giết chóc lẫn nhau bị rút nhỏ vô số lần.
Xem xong suy diễn trên sa bàn, không cần Xích Tất Hổ nói ra suy đoán của mình, trên mặt của mọi người đã biến sắc. Nếu để cho Tẩy Kiếm Các đánh ra lần mai phục này, thì quả nhiên là một đại sát chiêu, đối phương đã có thể tạm thời hóa giải khó khăn.
Xích Tất Hổ cười ha ha nói: “Một quân cờ tốt do Tẩy Kiếm Các đẩy ra, đáng tiếc đã bị Ninh đại nhân phá vỡ. Từ nay trở đi thời điểm các vị lập công, cũng đừng quên công lao từ đâu mà có!”
Các tướng lĩnh chuyển hướng sang Ninh Tiểu Nhàn, chân thành nói: “Đa tạ Ninh đại nhân!”
“Không dám.” Nàng đáp lại, sắc mặt đoan chính, không kiêu không sợ. Quan hệ của nàng cùng Trường Thiên, tuyệt không thể để cho nàng bị người của Hắc Phong Quân xem nhẹ, nếu không chính là tước đi uy tín của Trường Thiên.
Lúc này hội nghị kéo dài đến hơn nửa canh giờ mới kết thúc.
Hi Lăng nhìn qua bóng lưng rời đi của Ninh Tiểu Nhàn, chặt chẽ cắn môi. Nhưng mà lúc này nàng học được nghe lời, cho đến khi theo phụ thân ra khỏi đại doanh rất xa, mới lên tiếng kháng nghị: “Có gì đặc biệt hơn người, không phải là do vận may tốt mới phát hiện sơ hở của địch nhân sao? Nếu như đổi lại là ta đến trấn Tiểu Hà Thương, nói không chừng, nói không chừng cũng có thể phát hiện ra được!”
Chỉ nghe phụ thân chậm rãi nói: “Đúng vậy, vận may của Ninh đại nhân xác thực là vô cùng tốt.” Được hắn tán đồng, sắc mặt nàng lập tức vui vẻ, nhưng sau đó lại nghe hắn nói: “Có thể được Trường Thiên đại nhân ưu ái, liền tính nàng có vận may vô cùng tốt, có thể phá được kế sách của Tẩy Kiếm Các, cũng coi như nàng có vận may vô cùng tốt. Như vậy thì thế nào? Hi Lăng, con muốn đối nghịch với Ninh đại nhân sao?”
Hi Lăng cúi đầu xuống, không lên tiếng, lời nói của phụ thân một chữ lại một chữ truyền vào tai nàng: “Điểm tâm tư nhỏ này của con, chỉ là do ghen tị sinh ra oán hận mà thôi, ta làm sao mà không biết? Nữ yêu của Già Lăng Tộc ta không thua kém nam nhân, người trong lòng hợp ý vốn là đoạt được. Có điều nàng không phải người khác, nàng là Ninh Tiểu Nhàn. Đắc tội nàng, có khác gì đắc tội Hám Thiên Thần Quân chứ? Con ái mộ Hám Thiên Thần Quân, nhưng không thể làm mất đi tiền đồ của toàn bộ Già Lăng Tộc!” Càng nói về sau, giọng nói đã trở nên nghiêm túc, hiển nhiên là đang cảnh cáo nàng.
Thấy nàng không đáp lại, hắn tăng giọng nói: “Con có hiểu rõ không?”
Ngay cả trong nội tâm nàng ái mộ đều không thể sao? Tóc xanh của phần tóc mai trước của Hi Lăng đều run lên nhè nhẹ, nhỏ giọng nói: “Nghe rõ.”
Cho đến khi phụ thân đi xa, nàng đều không có ngẩng đầu, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống mặt đất, rồi lập tức thấm vào bùn không thấy nữa.
…
Thời gian Hắc Phong Quân đóng quân tại chỗ kéo dài suốt hai ngày.
Thám tu du đãng xung quanh Hắc Phong Quân đem tình huống này bẩm báo lên, Tẩy Kiếm Các cùng các tông phái đều cảm thấy kỳ quái. Hắc Phong Quân không chỉ đóng quân mà sau khi khẩn cấp triệu hồi tất cả mọi người đang ở bên ngoài trở lại phong doanh, lại không cho phép bất kỳ kẻ nào, kể cả Xích Tất Hổ ra vào, người vi phạm lập tức trảm!
Cho nên phiến lều vải màu đen này thoạt nhìn tử khí âm trầm, không biết bên trong đang chuẩn bị quỷ kế gì. Trong lòng Tẩy Kiếm Các cũng có nghi kỵ, nhưng khi nghĩ đến sách lược của bên mình, vốn cũng chỉ có thể dùng thiên phương dạ đàm đến hình dung, địch nhân tuyệt đối không thể đoán ra được. Hơn nữa Hắc Phong Quân ở trên đường làm trễ nãi nhiều thời gian như vậy, bọn họ mặc dù không biết Xích Tất Hổ trước lúc xuất phát là đang lập quân lệnh trạng, nhưng cũng biết được Ẩn Lưu quản khống quân đội cực nghiêm, thời gian của địch nhân có lẽ cũng không dư dả, bởi vậy cũng miễn cưỡng yên tâm.
Hai ngày này, ai cũng không biết Hắc Phong Quân đóng cửa làm chuyện gì, càng không biết Ẩn Lưu kỳ thật đã vụng trộm thả thám tử ra, đi điều tra tình huống của Quỷ Khấp Thạch Lâm. Chỉ có các tướng lĩnh trong quân hiểu rõ, tướng lĩnh trực tiếp của mình đã mất đi thời gian hai ngày quý giá.
Giờ Tý đêm ngày thứ hai, Hắc Phong Đại Quân xuất phát, phương hướng chuẩn bị xuất phát – Quỷ Khấp Thạch Lâm!
***
Thời điểm đường chân trời lộ ra ánh rạng đông, Hắc Phong Quân cũng đã đi đến Quỷ Khấp Thạch Lâm. Trong báo cáo của thám tử, số lượng Tử Mẫu Kính được sắp đặt ở đây còn nhiều hơn so với ở biên cảnh.
Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy hình dạng mặt đất ở đây, vẫn nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh.
Chỗ đập vào mắt mọi người của Quỷ Khấp Thạch Lâm chính là nơi nơi đều là thổ nham màu đỏ, như là vết máu đã khô cứng lại, thoạt nhìn lộ ra không rõ ràng mười phần, chỉ có một vài cây táo cát có chút thấp bé có thể miễn cưỡng sinh tồn ở chỗ này.
Gió sắc bén, đem mặt đất nơi này cắt thành từng mảnh còn nhỏ hơn so với Hồng Vân Đài bên ngoài rừng rậm Ba Xà. Những cột đá, tường đá cực lớn cao gần năm, sáu mươi trượng, đem mặt đất rộng lớn phân tách thành vô số không gian nghiền nát mất trật tự. Nếu nhìn từ trên cao, nơi này chính là vùng đất bị xáo trộn.
Ở loại địa phương này, bất kỳ đội quân nào đều khó có khả năng bảo trì đội hình thống nhất, càng đừng đề cập đến việc bày ra trận pháp.
Độ rộng của Quỷ Khấp Thạch Lâm chỉ có sáu mươi trượng (200m), chỗ hẹp nhất chỉ có hai mươi trượng. Yêu quái hình thể khổng lồ, sau khi hiện ra nguyên hình ở chỗ này chuyển thân cũng rất khó. Nó thật ra là một đầu khe hở giữa hai ngọn núi, hai bên đều là núi lớn cao vút trong mây, trên đó là đá lởm chởm, khỉ vượn cũng khó leo. Ninh Tiểu Nhàn chỉ nhìn địa hình chỗ này, liền hiểu rõ vì sao lúc trước Tẩy Kiếm Các không ở trên đường chặn đường của đại quân Ẩn Lưu. Ở chỗ này tính toán tổng trướng, không cần nghi ngờ là càng có thể xem được toàn bộ, càng giải hận.
Dù biết rõ phía trước có mai phục, Hắc Phong Quân vẫn phải đi lên trước, đây chính là chỗ tàn khốc của chiến tranh.
Cầm yêu của Hắc Phong Quân phái ra bay quanh dò xét trên bầu trời, Ninh Tiểu Nhàn cưỡi trên người Hắc Lang, theo đại quân từng bước đi về phía trước.
Trên không, trụ lớn thành rừng, bốn phía, yên tĩnh như bãi tha ma. Rất nhiều yêu quái trên bàn chân có móng, đạp trên đường đất đá, phát ra âm thanh lạp lạp giòn vang, càng lộ ra hào khí ngưng trọng, lộ ra áp lực.
Tuy phía trước không người, nhưng trong không khí lại tràn đầy mùi khói thuốc súng hết sức căng thẳng.
Tiến lên được nửa khắc đồng hồ, Xích Tất Hổ mới hạ lệnh tăng tốc, thám tử cũng hồi báo nói: “Bốn dặm phía trước, có quân địch đang tới gần!”
Hắc Phong Quân lập tức cẩn thận bước nhanh hơn, ở khe hở của tường đá phía trước, quả nhiên mơ hồ xuất hiện bóng dáng của địch nhân.