Edit: Hong vanBeta: Tieu tuyenTrì Hành rất phối hợp nói: “Là Quảng Thành Cung cấp cho minh quân dùng đấy. Sau khi ta biết được hiệu dụng củ aĐại Bàn Sơn Trận thì mới có biện pháp trù tính trận công kích này.”
Nàng đảo tròn mắt: “Quảng Thành Cung chỉ cho mượn Bàn Sơn Trận, không cho Tẩy Kiếm Các mượn người sao?”
Hắn khẳng định nói: “Đúng vậy. Ta từng yêu cầu minh quân hướng Quảng Thành Cung cầu viện, nhưng đối phương không đem lần tao ngộ chiến đấu này để ở trong lòng, nếu không thì Hắc Phong Quân sẽ gặp phải lực cản càng lớn. Lần công kích này do ta trù tính an bài, bởi vậy ít nhất nửa canh giờ trước, ta vẫn biết hết tất cả nội tình. Nhưng mà nếu các ngươi đánh đến bản bộ của Tẩy Kiếm Các, Quảng Thành Cung tất nhiên sẽ phái người đến tiếp viện.”
Lúc này Ninh Tiểu Nhàn mới nở nụ cười: “Ngươi thoạt nhìn ngược lại là biết gì nói nấy, tù binh của Tẩy Kiếm Các còn không có người nào có thể giống như ngươi hết lòng hợp tác như thế.”
Trì Hành ngắm nhìn bốn phía, quả nhiên những người khác trong Nô Doanh đều là trợn mắt nhìn hắn, vẻ mặt đều là xem thường khi đối đãi với phản đồ. Trong lòng của hắn thầm than, vẫn bất tri bất giác mà đi vào bẫy của nữ tử này rồi, nếu lần này không thể dính vào cây to là nàng, thì mấy ngày sau này ở trong Nô Doanh sẽ không thể sống khá giả được. Khó trách nàng muốn đích thân tới một chuyến.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của hắn càng thản nhiên: “Ta sống còn chưa đủ, còn muốn sống càng thoải mái, tất nhiên sẽ biết gì nói nấy.”
Người có được loại ánh mắt này, quả nhiên là có sức cầu sinh, không có nửa điểm phí hoài mà nghĩ cách cho bản thân. Nàng híp mắt: “Trên người ngươi có thứ gì mà ta cần sao?”
Đến rồi. Trì Hành ngẩng đầu lên nói: “Ngài đã đứng trước mặt ta rồi, đó chính là do nhìn trúng năng lực mưu bố cục của ta. Nếu cô nương không bỏ, Trì Hành nguyện để Ẩn Lưu sử dụng.”
Nữ tử trước mắt không khỏi mỉm cười, nhưng những lời từ trong miệng nói ra lại có chút đả thương người: “Ngươi là một tên phản đồ làm thật thoải mái, quay người là có thể bán đứng chủ cũ.”
Trì Hành ồ một tiếng ngẩng đầu, từng chữ từng chữ nói: “Chỗ cũ không chút lưu luyến, nói gì đến phản bội chứ? Trì Học Văn tuy là phụ thân trên danh nghĩa của ta, nhưng lại phế tu vi của ta, đem mẫu thân của ta lăng trì đến chết. Tuy nàng chỉ là thiếp thất thứ tư của hắn, nhưng lại là mẫu thân duy nhất của ta, đây là thù giết người thân. Ta muốn báo thù, có gì là không thể? Tuy Tẩy Kiếm Các là tiên phái mà ta nhờ cậy, nhưng lại không có nửa điểm nhân tình đáng nói, đệ tử cấp thấp nhất cũng khinh thường ta, đây là thù nhục nhã, ta muốn báo thù, có gì là không thể?”
Ánh mắt của hắn đều tràn ngập hận ý nói không hết nhìn về phía những người trong Nô Doanh, ngược lại người khác bị hắn nhìn đến cúi đầu.
“Còn nữa, ta nghe nói Hám Thiên Thần Quân thần thông quảng đại, tự có biện pháp phòng ngừa thuộc hạ làm phản, Trì mỗ nguyện ý tiếp nhận.”
Nói chuyện cùng người hiểu chuyện, dùng rất ít sức. Ninh Tiểu Nhàn nhẹ thở ra một hơi nói: “Ngươi nghĩ muốn thứ gì?” Trong mắt của thiếu niên này còn có dã tâm, không phải chỉ vì muốn sống.
“Ngọc cao.” Hai mắt Trì Hành lập tức sáng ngời hữu thần, mang theo vô hạn chờ mong, “Ta nguyện ý vì Ẩn Lưu tận tâm tận lực, đổi lấy Ngọc Cao trong truyền thuyết có thể tu bổ đan điền, lấy lại tu vi!” Sau khi hắn bị Ẩn Vệ mang về Nô Doanh, trong lòng cũng không lo lắng mà ngược lại còn vui mừng. Ở Tẩy Kiếm Các, hắn chỉ là một con cờ, mà rơi vào trong tay Ẩn Lưu ngược lại sẽ có cơ hội. Dù sao toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, cũng chỉ có Ẩn Lưu sản xuất ra ngọc cao, cho dù Tẩy Kiếm Các thông qua các con đường khác mua vào, cũng không tới phiên hắn sử dụng.
Khoảng thời gian khuất nhục đó, hắn đã niếm đủ rồi, cho dù lòng dạ hắn có thâm sâu hơn, cũng chỉ là một thiếu niên tuổi chưa đầy hai mươi! Cho dù là Tiếu Tử, sau khi bị phế đan điền cũng mỗi ngày hoài niệm sự khoái hoạt khi cầm kiếm ngao du trên cửu tiêu, huống chi là hắn?
Thiếu niên này ngược lại thực sự có chút ít bản lĩnh, có thể làm quân sư. Ninh Tiểu Nhàn cúi đầu trầm tư, thời gian lâu đến nỗi Trì Hành đều có chút khẩn trương, nàng mới từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ đỏ như máu, ném đến trong tay hắn: “Phát huyết thệ xong, đâm vào ngực. Sau này nếu dám vi phạm lời thề, sẽ thiêu tâm mà chết.”
Trì Hành quả nhiên hung hăng phát thề, sau đó mắt cũng không nháy mà đâm chủy thủ vào trong ngực mình.
“Sau khi hạ được Tẩy Kiếm Các, ngươi theo ta trở về Ẩn Lưu tận tâm một năm, ta sẽ tặng Ngọc Cao cho ngươi, để ngươi quay lại tu đồ.”
Trì Hành rốt cục cung kính cúi đầu nói: “Vâng!”
Lúc này vừa mới đầu xuân, hàn khí vẫn còn nặng. Trong Nô Doanh chỉ có mình hắn là phàm nhân, ai cũng sẽ không đặc biệt đi chiếu cố hắn. Tuy là đang vào giữa trưa, hắn lại chỉ khoác hai kiện áo mỏng, đông lạnh đến nỗi mặt xanh môi trắng. Trì Hànhđang ức chế chính mình run rẩy, không muốn biểu hiện ra trạng thái quá suy nhược, trước mắt lại ném đến một kiện áo lông bằng gấm. Hắn ngạc nhiên chộp vào trong tay, sau đó nghe Ninh Tiểu Nhàn quay đầu giao phó cho Ẩn Vệ: “Đưa hắn đến chủ trướng, Xích Tất Hổ tướng quân chắc hẳn rất muốn nói chuyện cùng hắn. Mặt khác, bây giờ hắn đã có thân phận phụ tá, an bài cho hắn một lều vải, một thớt tọa kỵ, hai tên hộ vệ, đừng để cho người không phận sự tới quấy rầy hắn.” Sau đó quay người rời đi. Trì Hành ở Tẩy Kiếm Các ngây người hơn mười năm, mong rằng hắn đối với tình huống nơi đó rõ như lòng bàn tay, có được tình báo cấp bách đáp ứng nhu cầu của Xích Tất Hổ.
Nắm tay Trì Hành chặt chẽ nắm chặt, hiển nhiên là tâm tình kích động. Lúc Tẩy Kiếm Các đại bại, trong lòng của hắn là một mảnh lạnh như băng, nào biết được bị Ẩn Lưu bắt làm tù binh, trái lại là phong hồi lộ chuyển (gió chuyển hướng, đường chuyển hướng: ý chỉ tình thế xoay chuyển), không chỉ giữ được tính mạng, còn có hi vọng phục hồi tu vi. Hắn hít hai hơi thật sâu, lúc này mới nhớ tới: “Trước đó ta đã nhiều lần xem xét, mai phục trong Quỷ Khấp Thạch Lâm không có sơ hở gì mới đúng? Bên phía Ẩn Lưu, là ai phá ván cục của ta?”
Ẩn Vệđi phía trước ngạo nghễ nói: “Còn có thể là ai, không phải là Ninh đại nhân vừa mới rủ xuống lòng thương cho ngươi sao?”
…
Cuộc chiến ở Quỷ Khấp Thạch Lâm tới thật đột ngột, thành quả chiến đấu lại rất trọng yếu.
Trì Hành nói với Xích Tất Hổ, sau trận này, đệ tử tinh anh của Tẩy Kiếm Các đã bị giết hết hai phần năm, chỉ riêng đệ tử tạo thành Kiếm Tâm Đại Trận đã bị bắt làm tù binh và bị giết hơn bốn trăm người. Phải biết, qua nhiều năm Tẩy Kiếm Các dốc lòng bồi dưỡng như vậy, đệ tử am hiểu Kiếm Tâm Đại Trận cũng không quá chín trăm người, kết quả hiện tại có hơn phân nửa đều bị Ẩn Lưu nuốt lấy, không thể nói là bị thương không nặng.
Trải qua gần nửa ngày quét dọn chiến trường, Hắc Phong Quân đã thu được đại lượng pháp khí, hộ giáp, đan dược, cùng với tù binh. Đương nhiên, chiến lợi phẩm trọng yếu nhất chính là sáu Đại Bàn Sơn Trận. Phàm là Truyền Tống Trận Pháp, hẳn là phải có hai kiện cửa đá phối hợp, một kiện nằm ở trong sông Ô Lỗ Tô mở miệng hút nước, một kiện nằm ở Quỷ Khấp Thạch Lâm mở miệng phóng nước. Thứ tốt bực này tuyệt đối không thể bỏ qua, bởi vậy sau khi Xích Tất Hổ ra lệnh cho đại quân lướt qua Quỷ Khấp Thạch Lâm xong thì đặc biệt đóng quân xuống. Chuyện đang chờ đợi chỉ có một – phái người áp giải tù binh Thủy tộc về sông Ô Lỗ Tô, ngoại trừ lấy Đại Bàn Sơn Trận, còn phải tìm lấy các loại đặc sản thụy sa, minh châu sản xuất trong nước về.
Đám Yêu Tộc trong nước giữ lại nửa chiếc Đại Bàn Sơn Trận cũng không có tác dụng gì, lại biết rõ lần chiến tranh này là do mình động thủ trước, điều kiện Ẩn Lưu đưa ra đã thuộc dạng rộng rãi, vì vậy rất sảng khoái mà đồng ý.
Đêm nay, bởi vì Hắc Phong Quân vẫn còn đang trong lúc hành quân gấp, không nên trắng trợn triển khai tiệc ăn mừng, cho nên chỉ ở chủ trướng khao quân sơ lược, ngoài ra từng yêu binh được lĩnh một mai Hành Công Hoàn, người giết được hơn ba tên địch và người trọng thương sẽ được lĩnh thêm một mai Ngưng Lộ Đan. Sau khi giết ra khỏi Kinh Đô, Trường Thiên đã lấy Tức Nhưỡng ra khỏi Thần Ma Ngục, an trí bên trong Tiên Thực Viên, mấy năm nay sinh sôi nảy nở ra vô số tiên thảo, cho dù Ẩn Lưu chinh chiến liên tục mấy năm cũng đều dư xài, còn có thể đại lượng tiêu thụ ra bên ngoài.
Sau lưng vẫn còn một mảnh hoan thanh tiếu ngữ, Ninh Tiểu Nhàn đi ra chủ trướng, có chút ngây người, nhìn xem bạch khí xuất hiện trên không trung lượn tới lượn lui, không có mục đích.
Xích Tất Hổ cũng rất chân thật, mấy lần nâng chén đều đem phân nửa công lao đưa đến trên người nàng, tuy sự thật vốn là như thế.
Nàng hiểu rất rõ, hắn đang tạo thế cho nàng. Ninh Tiểu Nhàn cuối cũng sẽ là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, nàng ở trong quân có được nhân tâm, cũng không thể dao động được quyền lực của hắn, đã như thế, vì sao hắn không làm người tốt chứ?
Lúc ở trong lều, nàng có thể cảm giác được thần sắc trong mắt chúng tướng đã thay đổi. Đa số yêu tướngởđây đều là máu mới mà Ẩn Lưu đưa vào sau khi nàng đã ngủ say ở Hải Nhãn, không hiểu rõ về nàng. Nếu nói bọn họ vốn vì nàng là người yêu của Thần Quân mà bảo trì thái độ kính cẩn nghe theo, như vậy hiện tại ánh mắt nhìn về phía nàng cũng đã mang lên kính ý đầy đủ.
Bất luận là ai, có thể dùng năng lực của bản thân để ngăn cơn sóng dữ, đều đáng giá để cho người khác kính trọng. Đa số yêu quái có bản tính ngay thẳng, nhận thức đúng điểm này thì sẽ không thay đổi.
Không cần phải giấu diếm, loại cảm giác này khiến nàng sung sướng, cũng khiến nàng cảm giác được một chút tự đắc cùng thỏa mãn.
Sau khi thức tỉnh từ trong Hải Nhãn, dù là trong miệng không nói, đáy lòng nàng cũng vụng trộm có một ý niệm, hi vọng sự tôn trọng và kính ý của mọi người đối với nàng, vì chính bản thân là “Ninh Tiểu Nhàn”, mà không phải là do thân phận của nàng – đạo lữ của Hám Thiên Thần Quân thần thông quảng đại.
Khí tràng cùng quầng sáng của Trường Thiên quá mạnh, ở bên cạnh hắn, đại khái tất cả mọi người sẽ cho rằng nàng chỉ phụ thuộc vào hắn mà thôi. Tuy nàng yêu nam nhân này, nhưng lại không thích loại ánh mắt này của người ngoài. Aizz, đây đại khái là do lòng tự trọng mà nàng mang theo từ thế giới khác đến đây đang quấy phá a?
Trường Thiên có phải cũng nhìn ra điểm này, mới cố ý mang nàng ra ngoài hay không? Nếu như hắn không bị chiếm đóng ở Huyết Nhục Dung Lô, hoặc là sau khi hành trình đến thành Tùng Giang chấm dứt, có lẽ sẽ mang nàng đến quan sát trận chiến Hắc Phong Quân tranh đoạt Đồ Thanh Châu nhỉ? Hắn biết rõ nàng đồng tình phàm nhân, cũng biết rõ nàng trời sinh tính tình lương thiện, nhưng đây là tu hành của nàng, cũng là lịch luyện của nàng, không trải qua mưa gió làm sao ngưng luyện được đạo tâm không thể phá vỡ chứ? Làm sao có thể nghênh đón một hồi Thiên kiếp khủng bố rất nhanh sẽ đến chứ?
Cho dù trong lòng nam nhân này chung tình với nàng, lại nguyện ý vì nàng che mưa che nắng, cũng quyết sẽ không xem nàng như một bông hoa được nuông chiều trong nhà ấm.
Nàng hít sâu một hơi, thần lực đang chậm rãi chảy xuôi toàn thân, so với trước đây còn linh chuyển hòa hợp hơn. Nàng đã sớm khai mở sát giới, bởi vậy hôm nay ở trên chiến trường cũng không biểu hiện quá mất mặt. Nhưng cái loại thiên quân vạn mã liều mình chém giết này, cái loại cảm giác kình khí đầy ngập nhiệt huyết này, lúc trước lại một mực phấn đấu một mình ở chỗ mà nàng không thể tưởng tượng, không thể nhận thức.
Chỉ khi trải qua trận chiến này, nàng mới cảm thấy đã hiểu rõ không ít ý niệm, trong nội tâm giống như đã hiểu ra: hóa ra sau khi tu vi đạt đến Hợp Đạo hậu kỳ Đại viên mãn, muốn cố gắng để tiến lên, đã không phải vùi đầu tu hành là có thể thành công rồi, còn cần số mệnh, còn cần kiến thức… còn cần đốn ngộ.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, nàng đón gió nhắm mắt nói: “Bữa tiệc hôm nay sao không thấy Hi Lăng?”
Giọng nói cung kính của Hắc Hào truyền đến: “Trong trận chiến buổi sáng, bào đệ của nàng bị trọng thương, nàngđang chiếu cố.”
“Bào đệ?”
“Chính là đầu Kim Báo mà nàng cưỡi, gan cùng phổi bị đâm thủng, phần cổ cũng bị chém đứt một nửa.” Hắc Hào ngừng một chút nói, “Nàng muốn ta chuyển lời cảm tạ đến ân cứu mạng của ngài.”