Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 728

“Nhưng, nhưng là... Sư thúc tổ muốn ta đưa hai ngươi xuống núi…” Vị đệ tử yếu ớt nói một câu, trong lòng cảm thấy có chút không đúng đưa tay muốn gọi bọn họ thì đối phương cũng đã đi xa. Lúc này bên cạnh có tu sĩ đi qua quát hắn: “Còn không mau trở về giữ núi, đứng ở chỗ này sững sờ cái gì?” Hắn ở nơi này địa vị rất thấp. Nếu không cũng sẽ không bị sai đi trông cửa núi rồi, nghe người kia nói vậy, tay đã vươn ra lại rút về gãi gãi đầu mình, ném suy nghĩ lộn xộn trong đầu đi rồi trực tiếp xuống núi. Được rồi, trời sập xuống đều có người giỏi đỡ lấy, hắn chỉ là đệ tử trông núi nho nhỏ thôi.

#####

Cùng lúc đó, trong chủ điện Tẩy Kiếm Phong.

Tẩy Kiếm Phong nguy nga cao ngất, vươn thẳng mây xanh, đỉnh núi tùng cù to lớn xanh biếc, quanh năm sương mù quấn quanh cũng khiến dãy cung điện của tiên phái qua vô số năm không ngừng tích góp từng tí một sửa chữa làm nổi bật lên càng thêm huy hoàng đồ sộ. Ở trong mắt người phàm xem ra, nói đây là chỗ ở thần tiên trên trời cũng không quá đáng. Chỉ có điều bây giờ các thần tiên lão gia đang có phiền não phải xử lý.

Các chủ Tẩy Kiếm Các – Từ Viễn Chí là một lão nhân cao lớn lông mi trắng, áo rộng tay áo lớn, mặt mũi gầy vừa nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt. Hắn đang nghe đệ tử hồi báo: “Phân bộ bên ngoài Tử Mẫu Kính ở núi Tề Vân nắm được tin, từ núi về phía Tây Nam bốn mươi dặm đột nhiên xuất hiện điều động binh mã lượng lớn. Chi đội ngũ này trước đó cũng không được chúng ta mời đến qua, các chủ mời xem.” Chiếc gương cổ đồng xanh khảm trên cây cột trên đại điện đứng thẳng chợt lóe, trong mặt gương xuất hiện mấy vật có dạng tàu con thoi màu đen.Mỗi một chiếc thoạt nhìn đều cực kì khổng lồ, thân hình đen nhánh lộ ra vẻ rất không có ý tốt. Bên cạnh có mấy vị trưởng lão lập tức hoảng sợ nói: “Là phi thoi Ẩn Lưu, điều này sao có thể!”

Tại mấy năm trước, Ẩn Lưu dùng phi thoi vận chuyển binh lính, tốc độ chớp nhoáng đánh vào các tiên tông phía Tây Nam ở Nam Chiêm Bộ Châu.Một phi thoi cũng đủ năm vạn người, đột nhiên đi qua làm người ta khó lòng phòng bị.Mấy năm này Tử Mẫu Kính thông dụng tràn ngập trên đại lục, loại tiến công chớp nhoáng này đã không còn nổi tiếng nữa. Nhưng vấn đề ở chỗ, Tẩy Kiếm Các ở dọc đường các thành trấn đều bí mật bố trí Tử Mẫu Kính, động thái Ẩn Lưu hẳn đều ở trong lòng bàn tay mới đúng.

Trong thời gian hơn một ngày qua, thật sự bọn hắn không bắt được hành tung của Ẩn Lưu. Hơn nữa Tử Mẫu Kính cũng không phải bố trí khắp nơi.Mọi người vốn chỉ cho rằng đây là đại quân đi tới góc chết Tử Mẫu Kính không dòm mà thôi. Vậy mà đối phương lại phần phật ngồi phi thoi mà đến, không chỉ tới trước hai, ba ngày, hơn nữa trực tiếp lấn đến cửa nhà rồi Tẩy Kiếm Các mới phát giác!

“Chẳng lẽ là một binh lính bị bắt làm tù binh ở Quỷ Khóc Thạch Lâm tiết lộ vị trí Tử Mẫu Kính cho Ẩn Lưu?” Ý niệm trong đầu chỉ chợt lóe lên trong đầu mọi người thì đã bị bác bỏ.Vị trí đặt Tử Mẫu Kính là chuyện cực kì cơ mật, hơn nữa dọc theo các trấn, tuyến đường bố trí phức tạp khó phân. Nếu không phải người có tâm, sao có thể tùy tùy tiện tiện có thể nhớ kỹ? Chỉ có phó các chủ Trì Học Văn cảm thấy lo lắng: “Sẽ không phải là nghiệt tử kia …?”

Nhưng Trì Hành đã sớm bị phế bỏ tu vi, hiện tại hắn ta chỉ là một người phàm tục, cho dù ở trong đại chiến may mắn thoát khỏi thì yêu tông Ẩn Lưu đối với con người từ trước đến giờ không có quan hệ tốt ah. Mặc dù hắn tự đề cử mình, làm sao có thể tùy tiện để ý tới hắn ta?

Hắn đang tâm loạn như ma, trong tai đã nghe được các chủ Từ Viễn Chí ra lệnh cho từng người từng người ban bố xuống, lệnh thứ nhất đơn giản nói tóm tắt: “Mở ra Đô Thiên Đại Diễn kiếm trận!” Lời của hắn dùng thần thông truyền tới, phương viên ngoài trăm dặm đều nghe thấy.

Tiếng chuông vừa vang lên bảy tiếng, Bảo Kiếm Lâu trong núi Tề Vân tất cả đều phát ra tín hiệu. Quả nhiên một khắc đồng hồ sau, trên ngọn núi cao nhất có một đạo tia sáng màu vàng xông lên trời, cuồn cuộn to lớn tràn ngập, đầy uy nghiêm chính khí, trình độ chói mắt kia còn hơn xa ánh mặt trời. Ngay sau đó, mười lăm tòa phân trận cũng có từng đạo ánh sáng màu vàng bay lên, hô ứng lẫn nhau.

Cũng trong chốc lát như vậy, phi kiếm trong mười lăm phân trận của Đô Thiên Đại Diễn kiếm trận đều phóng ra từ Bảo Dưỡng Lâu. Ánh sáng vàng và phi kiếm của trận pháp xoẹt xoẹt lướt ra sợi bạc tầng tầng đan vào, đẹp mắt nói không ra lời. Phi kiếm tốc độ vô cùng nhanh, bay nhanh thoáng qua như vậy, mỗi một chuôi bằng mắt thường cũng không thể nhận ra. Nếu có người đứng ở trên trời cao nhìn xuống sẽ chứng kiến lấy ngọn núi cao nhất làm trung tâm, ánh sáng vàng kiếm trận tạo thành đã bao trùm hơn phân nửa toàn bộ núi Tề Vân, hình dạng như chuông tròn móc ngược!

Đô Thiên Đại Diễn kiếm trận, rốt cục mở ra!

Các tiên tông viện quân đến đây trợ giúp đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời, quan sát kiếm trận khó gặp mở ra rầm rộ. Đợi đến nhìn thấy ngập trời mười vạn kiếm cùng phát ra uy thế, viện quân cảm thấy trong lòng hung phấn: trận địa lớn như vậy, địch nhân chỉ sợ phải bỏ ra cái giá khổng lồ cũng mơ tưởng có thể công phá.

Trong đại điện ngọn núi cao nhất, các chủ Tẩy Kiếm Các Từ Viễn Chí sắc mặt ngưng trọng không thấy thấy nhẹ nhõm thoải mái. Kiếm trận mỗi một khắc đồng hồ mở ra linh thạch tiêu hao đều lấy mấy vạn mà tính.Yêu quân tấn công trước thời gian ba ngày, điều này ý nghĩa rằng kiếm trận muốn mở ra nhiều ba ngày. Mỗi một ngày linh thạch hao tổn chỉ sợ đối với Tẩy Kiếm Các mà nói cũng là một con số cực lớn. Cho dù lần này đánh lùi Hắc Phong Quân, bị thương và tổn thất tạo thành trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể đền bù. Viện quân tiếp theo nhanh nhất cũng muốn xế chiều hôm sau mới có thể tới nơi. Trong khoảng thời gian này còn có thể phát sinh biến số gì đây?

Tốc độ phi thoi cực nhanh, một khắc trước cách núi Tề Vân còn bốn mươi dặm, cứ như vậy trong chốc lát đã lấn đến ngoài mười dặm! Còn chưa tiến vào phạm vi công kíchTẩy Kiếm Các, phi thoi đã chậm lại. Mọi người Tẩy Kiếm Các có thể từ Mẫu Kính thấy rõ ràng, phía dưới phi thoi mở ra lỗ hổng, sau đó chi chít yêu binh vọt ra từ trong phi thoi như sắt thép nước lũ. Số lượng khổng lồ như vậy, giống như bầy kiến dọn nhà.

Nhưng thân thể cường tráng như vậy, chiến giáp màu đen tươi sáng rõ nét, còn có khí thế mạnh mẽ bao trùm phía trên đại quân không ngừng nổi lên, bầy kiến sao có thể so sánh vượt qua? Mặc dù không nghe được tiếng, lại có thể cảm nhận được chiến ý dâng trào của chi đội ngũ này. Họ giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, trên người mỗi một yêu binh đều tràn ngập vẻ ham muốn khát máu, làm cho mọi người bên trong ngọn núi cao nhất hết sức áp lực.

Tiếp theo trong nháy mắt, hình ảnh trong Mẫu Kính biến mất, hiển nhiên kẻ địch dò xét đến vị trí chung quanh Tử Kính nên đã đánh nát toàn bộ, không muốn để cho Tẩy Kiếm Các nắm giữ hành tung của mình nữa.

Từ Viễn Chí hừ một tiếng, chắp tay sau lưng phân phó đệ tử đưa linh thạch tồn kho mang đến các đỉnh núi. Mọi người thấy đến các chủ thần sắc bình tĩnh tự nhiên, tâm tình khẩn trương khi địch nhân sắp tới trong lúc vô tình đã hóa giải non nửa.

Vốn cho rằng đại chiến nhanh nhất cũng muốn ba ngày sau mới mở ra cho nên công tác ngăn địch còn có rất nhiều thứ chưa hoàn thành.Càng gần tới chiến sự, thời gian lại càng phát quý giá. Ẩn Lưu vì tranh thủ thêm thời gian, không tiếc mạo hiểm dùng năm phi thoi đưa binh lính bay tới.Lẽ nào ba ngày thời gian đối với Tẩy Kiếm Các mà nói, ý nghĩa sẽ không quan trọng sao?

Còn có một nhóm phi kiếm cuối cùng chưa tiến hành kiểm tra và bảo dưỡng, còn có hai nhóm linh thạch đang trên đường vận chuyển tới núi Tề Vân. Đệ tử trong phái chưa động viên, ngay cả đan dược cũng chưa hoàn toàn luyện chế và phân phát xong.Mỗi một phút mỗi một giây trước khi chiến đấu đều vô cùng trân quý, kết quả đại chiến lại bộc phát trước thời gian ba ngày.Nếu Từ Viễn Chí có thể lựa chọn chỗ trống, hắn thà rằng dùng một mạng của môn hạ đệ tử để đổi lấy thêm một khắc đồng hồ. Điểm chết người nhất chính là còn có vài tốp viện quân còn đang trên đường tới!

Quân đội Hắc Phong Quân và Phủ Phụng Thiên đến trước thời gian, tựa như hồ như mặt nước vốn bình tĩnh đột nhiên bị quăng vào một viên đá nhỏ. Tiết tấu ngăn địch của Tẩy Kiếm Các đột nhiên bị đánh loạn, hơn nữa kích thích rung động nổi lên còn không biết muốn dẫn ra phản ứng và ảnh hưởng như thế nào?

Kế tiếp, còn có cái gì ngoài ý muốn sẽ phát sinh?Từ Viễn Chí trong lòng nổi lên dự cảm không tốt. Thân là người tu đạo, hắn chú trọng linh cảm chợt lóe lên của mình, song hắn cũng là một người đứng đầu một các, càng đến thời khắc trọng đại, hắn sẽ phải biểu hiện càng trấn định, mới có thể trấn an tâm tình đám thuộc hạ!

Chỉ có điều sau khi một cái phong minh ngọc giản dùng đưa tin khoảng cách ngắn bay vào đại điện rơi vào hắn lòng bàn tay, Từ Viễn Chí đưa thần niệm vội vã đọc hai câu, sắc mặt thấy lập tức không thể ức chế biến thành xanh mét! Hắn dặn dò Trì Học Văn tạm thời thay hắn chủ trì đại cục, chính mình tay áo vung lên. Mọi người còn chưa thấy rõ, hắn cũng đã ra khỏi đại điện nhắm ngọn núi cao nhất Tẩy Kiếm Lâu mà đi.

Hai nơi chỉ là phía trước và phía sau ngọn núi cao nhất, lấy khả năng của Từ Viễn Chí ước chừng mười hô hấp đã tới. Vị “Tề sư thúc tổ” kia đã sớm chờ ở cửa, gặp hắn tới vội vã tiến lên đón. Từ Viễn Chí còn chưa chờ hắn mở miệng, trực tiếp hỏi: “Chỗ kiếm trận kia thật sự có sơ sót?”

Tề sư thúc tổ xụ mặt xuống nói: “Ta hơn phân nửa cuộc đời chìm đắm cái này, chẳng lẽ có nhìn lầm? Tia sáng kiếm chủ phân trận Ngưng Vụ Phong so với những phân trận khác đều yếu hơn một phần ba. Nếu ta không có đoán sai, nơi đó đại khái thiếu một thanh kiếm chủ!”

Thiếu mất một thanh kiếm chủ chính là điều khiển ít đi một ngàn sáu trăm thanh phi kiếm! Trên một ngọn núi phân trận cố định bố trí ba thanh kiếm chủ, giống nhau đều chỉ huy bốn ngàn tám trăm thanh phi kiếm, giờ lại thiếu một phần ba.Càng chết là sơ hở này lại xảy ra khi kẻ địch hùng mạnh tới cửa, sau khi đại trận mở ra mới phát giác!

Nói trở lại, rốt cuộc người phương nào dám can đảm ăn cắp kiếm chủ? Nếu nói là Ẩn Lưu, vậy cũng quá khó có thể tin rồi. Phải biết rằng phi kiếm địa cấp thượng phẩm của Ngưng Vụ Phong đều luôn giấu ở dưới đất, có người đánh cắp nhất định sẽ xúc động cấm chế. Lần trước ba thanh kiếm bảo dưỡng cũng là mười năm trước.Chẳng lẽ Ẩn Lưu có thể sớm trước mười năm dự đoán đại chiến hôm nay?

Tề sư thúc tổ tiếp theo thở dài nói: “Mặt khác, ta quan sát đến tia sáng kiếm chủ trên Bào Hổ Lĩnh lại hơi mạnh, đại khái cái thanh kiếm chủ của Ngưng Vụ Phong thiếu chuyển đến chỗ đó đi?”

Dùl à Từ Viễn Chí cả đời kinh nghiệm qua sóng gió vô số, giờ phút này cũng không nhịn được ngẩn ngơ, trong lòng nổi lên cảm giác cực kì hoang đường. Hóa ra không phải bị trộm, mà do tên khốn kiếp dưỡng kiếm đặt sai vị trí kiếm chủ!

Người như thế vì sơ sẩy mà chôn xuống tai hoạ ngầm, vẫn ẩn núp dưới mặt đất đủ mười năm cho đến khi Ẩn Lưu tấn công tới cửa tới, mới bộc phát, quả nhiên khó lòng phòng bị. Cho dù hắn quản lí môn phái nghiêm cẩn thì cũng chỉ là lực lượng một người, sao có thể mọi chuyện đều tự mình làm?Từ Viễn Chí nhất thời sinh ra cảm giác vô lực nặng nề.

Hắn lại càng biết, ba tòa phân trận trong Ngưng Vụ Phong và Bào Hổ Lĩnh còn chưa tiến hành kiểm tra kiếm trận. Công việc này vốn nên trong hai ngày tới tiến hành, như thế cũng có thể tra ra cái tai hoạ ngầm kia, điều kiện tiên quyết là Ẩn Lưu không có đột nhiên tấn công tới!

Hết lần này tới lần khác lúc này đây lại tới cửa, hết lần này tới lần khác lúc này đây lại tới cửa! Thiên hạ lại có chuyện trùng hợp như vậy? Nhưng Đô Thiên Đại Diễn kiếm trận một khi mở ra thì không thể tạm thời đổi vị trí kiếm chủ. Hắn tức giận đến bộ ngực phập phồng một trận, mới âm trầm nói: “Hi vọng Ẩn Lưu và Phủ Phụng Thiên cũng không phát hiện chỗ sơ hở của kiếm trận. Nếu tránh chỗ đó công kích, áp lực kiếm trận ngược lại cũng không lớn...”
Bình Luận (0)
Comment