Edit: Thu HangBeta: Tiểu TuyềnBạch Kình lạnh lùng nói “Ngươi cho rằng ta sẽ ngồi yên không quản?”
“Nếu là Quảng Thành Cung và Triều Vân Tông năm năm trước, ngươi tất nhiên sẽ không làm vậy. Ninh Tiểu Nhàn nở nụ cười “Đáng tiếc hiện tại vì hành vi của Phan Văn Bá, khiến tông phái đảo lộn, hành vi tiêu cực, cổ động chiến tranh khắp nơi, chiến tuyến phương bắc lại không thể đối kháng. Quan trọng nhất là có tin đồn, Âm Cửu U cùng Phong Văn có qua lại, cùng với yêu nhân bị trấn thủ vạn năm của Quảng Thành Cung là một giuộc, Bạch chưởng môn chẳng lẽ không nghĩ thay lão bằng hữu trừ bỏ tai hoạ này’
Nàng dừng một chút mới chậm rãi nói “Vết nhọt không trị, có thể khiến cả cơ thểđ ều đau. Âm Cửu U còn hơn hai tháng nữa sẽ trở lại, sao Bạch chưởng môn không mượn cơ hội này trừ bỏ Phong Văn Bá, đánh nát khối thịt hư của Quảng Thành Cung?”
Bạch Kình nhìn nàng chằm chằm, không nói một câu, trên người lại tràn ra khí thế như muốn chém hết vạn vật. Nhưng Ninh Tiểu Nhàn giống như không phát giác, mười ngón tay đan vào nhau đặt trước bụng, ngồi thẳng lưng với tư thế hết sức thục nữ đợi câu trả lời của hắn.
......
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Ngày thứ hai Ninh Tiểu Nhàn rời trấn Phú Bình từ sáng sớm.
Một ngày này, mưa vẫn không ngừng, Quyền Thập Phương đưa nàng ra cửa viện, đôi môi giật giật, giọng nói hầu như không thể nghe được “Ninh Tiểu Nhàn, sau này … muội phải bảo trọng”
Nàng đứng lại, xoay người khẽ mỉm cười “Quyền sư huynh, huynh cũng vậy. Chúc huynh sớm ngày tìm được ý trung nhân” Nói xong, cúi người, không nhìn hắn một cái.
Khi nàng là người phàm, chỉ có hắn nhìn thẳng nàng, cho nàng tôn trọng, nàng cần nhất. Nhưng trong lòng nàng đã có người khác, cuộc đời này tuyệt không thể cùng hắn cầm tay nhau. Nếu như thế, tốt nhất vĩnh viễn không gặp nữa.
Tốt nhất không gặp gỡ, không thiếu nợ nhau.
Nàng xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.
Quyền Thập Phương nhìn nàng nhẹ nhàng nện bước, nhìn nàng mở ô che trên đầu, trong màn mưa mông lung càng lúc càng xa, thân ảnh linh lung tựa hồ tiêu tán trong thiên địa.
Nàng đây là rời bỏ khỏi cuộc đời của hắn? Trong mắt hắn bắt đầu mơ hồ.
Hắn si ngốc đứng thẳng ở cửa, cho đến khi phía sau truyền đến một tiếng thở dài giọng nói của Bạch Kình dường như chưa từng mềm mại tới vậy “Đứa bé ngốc, tỉnh lại đi. Đừng quên lời con đã hứa với vi sư”
Ngực Quyền Thập Phương truyền tới một trận đau nhức, cổ họng cảm thấy ngai ngái, không nhịn được nhắm hai mắt, hai hàng nước mắt chảy xuống, lại bị mưa gió táp đi.
Hắn đã sớm tìm được ý trung nhân, cũng không tính toán đổi người khác. Nhưng nàng đã có nhân duyên của mình, nếu là như thế, nếu là như thế…..
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới mở mắt ra, cặp mắt sáng nhìn rõ đáy mắt, nơi nào có nử điểm nhi nữ tình trường? Chỉ còn một mảnh sáng rõ, sâu đen như hắc động.
Lúc này hắn mới nhàn nhạt hồi đáp “Dạ, sư phụ!”
Cổng tre tiểu viện một lần nữa đóng lại, đóng lại một sự u buồn.
Bốn ngày trước, hắn từng quỳ gối trước mặt sư phụ, nặng nề dập đầu ba cái, sau đó thề “Thiên địa làm chứng, chỉ cần sư phụ chịu ra tay giúp nàng lần này, con sẽ vung tuệ kiếm, đoạn tơ vương, quyết không dính dáng tư tình nữ nhi nữa, tâm vững vàng, cho tới lúc chết”
Những điều này Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên là không biết, nàng cũng không muốn biết.
#####
Bởi vì Ất Mộc sinh trưởng lực, rừng rậm Ba Xà sớm nở hoa hơn các nơi khác trong Nam Chiêm Bộ Châu.
Trên ngọn cây mặc dù vẫn còn tuyết đọng, nhưng nơi này hoa đào đã nở khắp núi, căn bản không cần đợi đến ba, bốn tháng sau.
Màu sắc phô thiên địa như vậy, không gì cản trở, rực rỡ làm người ta muốn ngừng thở, không nỡ chuyển mắt. Trong Ngoại Sự Đường sâu trong rừng rậm Ba Xà, Đậu Nhị dùng thân thể phàm nhân bay qua hai ngọn núi mới tới, tu vi của hắn không cao, đi tới chỗ sâu trong rừng rậm Ba Xà, đã thở hổn hển. Sau khi báo danh thị nữ nở nụ cười, ân cần đón hắn vào trong thư phòng.
Đây là lần đầu tiên hắn bước vào Ngoại SựĐường. Nơi này có kiến trúc không giống những nơi khác của Ẩn Lưu, thư phòng rộng mở, nhưng nơi này bày biện rất có vị người, trên kệ trang trí nhữngđồ vật nhỏ tinh xảo khéo léo đủ kiểu dáng, trong góc là lư hương hình chim hạc, tuy không dùng tới nhưng lại bị lau tới bóng lưỡng. Thời tiết này không cần đốt hương, ngoài cửa sổ trăm hoa đua nở, một trận gió thổi qua đã mang hương thơm ngát.
Ninh Tiểu Nhàn đang phê duyệt văn thư. Hôm nay nàng chỉ mặc một kiện áo bào trắng rộng rãi, đem toàn thân nàng bao lại, chỉ lộ ra một đoạn cổ, tóc đen nhánh chỉ dùng trâm bích ngọc búi nhẹ sau gáy, thoạt nhìn thanh thản không màng danh lợi, một lọn tóc rơi xuống trán bị nàng kéo lên tùi ý đẩy ra sau tai, cho nên lộ ra vành tai khéo léo như giọt nước.
Mặt mày lịch sự tao nhã, mũi môi tinh xảo, mắt hạnh mở lớn, thoạt nhìn như một món đồ sứ tinh xảo. Rõ Ràng không phải bộ dáng diễm lệ, song hai mắt Đậu Nhị nhìn lâu, càng nhìn càng cảm thấy đẹp, không biết quái lực nơi nào hấp dẫn, khiến hắn muốnđem tầm mắt cố định trên người nàng.
Ngoài cửa chợt có tiếng chim hót, nàng đang múa bút thành văn, bút lông sói cùng mặt giấy ma sát, phát ra tiếng soẹt soẹt nhẹ nhàng, Đậu Nhị cảm thấy trước mắt an tĩnh như cổ hoạ, vừa nhìn khiến tâm thần thoải mái, bản thân ngồi ở đây cảm thấy không hợp, như đang sát phong cảnh.
Hắn ngu ngơ thật lâu bỗng nhiên hoàn hồn, phát hiện mình đã ngó chừng nữ chủ nhân của rừng rậm Ba Xà thật lâu.
Hắn thật không muốn sống nữa rồi. Đậu Nhị bất an nhúc nhích người.
Ninh Tiểu Nhàn dừng tay, cũng đưa mắt nhìn lại, tiện tay đem bút lông sói đặt xuống, cười nói “Đậu Nhị, chúng ta đã ba năm không gặp rồi. Ngươi dạo này thế nào?”
Đậu Nhị không dám chậm trễ, đứng lên cung kính nói “Nhờ hồng phúc của đại nhân, Đậu Nhị coi như lăn lộn được, không dám để đại nhân mất thể diện”. Hắn nói mặc dù nghe như nhún nhường, kì thực có mấy phần tự đắc.
Khí thế của hắn hôm nay cùng ba năm trước tưởng như hai người khác nhau. Hắn là do Ninh Tiểu Nhàn mang vào Ẩn Lưu, tư chất tu luyện mặc dù không cao, nhưng thiên phú buôn bán lại vô cùng tốt, lại cùng phàm nhân giao thiệp nhiều, mấy năm này tạo thành một đường dây cùng thương nhân, đến nay đã một tay phụ trách thương tuyến Đông Bắc, so với năm xưa ở Diễm đoàn chịu khổ làm việc, lại mặc người khi dễ thì đúng là một trời một vực. Ẩn Lưu mở rộng Đông Bắc, tình huống hỗn loạn phức tạp, hắn có thể làm tới phong sinh khởi thuỷ, trong tay cũng có chút tài năng.
Tu sĩ loài người, so với yêu quái đúng là biết ăn nói. Nàng cười cười “Nghe nói ngươi có việc muốn bẩm báo, nhất định muốn gặp ta?”
“Nghe nói đại nhân đã thức tỉnh, ta muốn gặp người một lần để cảm tạ, nhưng nhị vị lại ra ngoài” Vẻ mặt Đậu Nhị hiện lên sự nghiêm túc “Ngài cũng biết, thủ hạ của ta có chi nhánh buôn bán thuốc đặt dưới danh nghĩa tiên phái Phù Diêu, ngoại nhân cũng không biết đây là sản nghiệp dưới danh nghĩa của Ẩn Lưu. Theo ý của Trường Thiên đại nhân, ta dùng cửa hiệu này cùng Kỳ Nam tông buôn bán hơn bốn tháng, mỗi lần cung hàng đều là giá rẻ mạt, già trẻ không gạt …”
Nàng nghe tới đây, khoé miệng nhếch lên “Đậu Nhị, chớ nói chuyện râu ria, nói trọng điểm”. Kẻ này có biệt hiệu khác là vua nói nhảm, vì chính lỗ tai của mình vẫn cần cản hắn lại.
“Khụ khụ, bệnh cũ khó chữa” Đậu Nhị vội vàng nói “Trọng điểm là một tháng trước ta tự mình dẫn đội ngũ đi, phát hiện trên lãnh địa Kỳ Nam Tông lại xuất hiện xe ngựa của thương hội khác. Ngài cũng biết, ta đã nhìn quen thương nhân, vốn có thể nhìn ra rất nhiều chi tiết từ đó. Thương đội này mặc dù nhỏ và mới, chỉ bắt đầu khoảng từ đầu năm nay, có khoảng ba mươi cỗ xe ngựa, thoạt nhìn đã qua mưa gió, mui xe nhìn như là cũ nhưng thực ra là mới làm lại, tới gần còn ngửi thấy mùi hương liệu. Cho nên, đoàn xe này không phải thương đội, chẳng qua là dùng cờ hiệu của thương đội không muốn để người khác chú ý”
“Đêm đó, xem dấu hiệu trên mặt đất thì những chiếc xe ngựa này vận chuyển đồ cực nặng, không phải thảo dược bình thường cho tuyến đông bắc, cũng không phải trái cây được ưa chuộng của phương nam” Ninh Tiểu Nhàn nghe đến đây gật đầu, sơn tặc có kinh nghiệm đều có thể từ dấu vết bánh xe, độ nông sâu trên đất để đoán xem thương đội đang vận chuyển hàng hoá gì, có đáng tiền hay không, Đậu Nhị có thể biết được điều này cũng không kỳ quái. Lại nghe hắn nói tiếp “Những xe này thời điểm bốc xếp hàng hoá cũng rất cẩn thận, không có người ngoài ở đó, nhưng mà ta tìm được cơ hội, có một đêm lấy được túi đồ từ trên xe đó, bên trong có chứa không ít đồ tốt”
Đậu Nhị gằn từng tiếng “Ninh đại nhân, ta xem được rõ ràng, thương đội kia vận chuyển chính là bùn từ sông”
Nàng lập tức mất nụ cười, nghiêm mặt nói “Ngươi xác định?”
“Xác định” Hắn nói chém đinh chặt sắt “Người Kỳ Nam tông mặc dù làm việc mau lẹ, lập tức quét dọn nhưng vẫn còn lưu lại trên mặt đất. Ta len lén thu gom lại. Bùn sông này, ta từng trong lãnh địa của Kỳ Nam tông thấy qua vô số lần, sẽ không nhận lầm” Dứt lời, từ trong ngực móc ra một hộp nhỏ, để lên thư án của nàng.
Trong hộp chứa một khối bùn, đã khô cạn, màu sắc giống như máu tươi, ngửi mùi như mùi máu, hoặc có thể như mùi sắt rỉ nồngđậm. Nàng lẩm bẩm nói “Thì ra là như vậy, quả nhiên là kế rút củi đáy nồi. Ngươi có phái người bám đuôi không?”
“Có, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ có tin tức”
Nàng duỗi ngón tay gõ nhẹ trên bàn một lát mới ngẩng đầu cười nói “Ngươi làm không tệ. Đi lĩnh hai viên Kết Anh đan. Hơn nữa mấy vị trí chủ sự đang trống, từ giờ trở đi ngươi chính là chủ sự rồi, lương bổng tăng nửa cấp”
Đậu Nhị tất nhiên vui mừng, đứng lên cũng kính hành lễ, rất tự giác cáo lui.
Trời đã về chiều, thị nữ ôm theo chồng công văn thật dày đi vào để trên bàn sách, lại quay người khêu bấc đèn, sau đó thi lễ với nàng rón rén đi ra ngoài.
Ninh đại nhân bận rộn công vụ, mỗi ngày cần làm tới nửa đêm, đây là chuyện cả Ngoại Sự Đườngđều biết.
Ninh Tiểu Nhàn cũng không ngẩng đầu lên, lấy một quyển sách về thương hội Tây Nam nhìn lại một lần nữa, không quên nhấc bút vẽ quanh. Thần niệm của nàng cường đại, thời gian nhìn sổ sách so với người phàm nhanh hơn rất nhiều. Đang duyệt được một nửa, nàng đột nhiên dừng bút lại, cười nói “Núp ở bên ngoài làm gì, sao không đi vào?”