Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 772

Nấm vàng, nấm đen mà thảo nguyên Hi Thụ sản xuất đều là trân phẩm trong các lại nấm, sau khi phơi khô thì nhẹ hơn, hương vị so với thịt khá tốt, buôn bán ở Trung Nam Bộ Nam Chiêm Bộ Châu thì giá cả có thể cao lên không chỉ hai mươi lần; tại đây trời đông giá rét, cho nên mấy vị dược như hoàng kỳ, sài hồ, phòng phong lớn lên đặc biệt tốt, ngoài ra còn có hiệu quả của các loại dược liệu như  mã xỉ hiên, sinh ma, khổ cự, đại hoàng cũng tốt hơn nộiđịa mấy lần.

Ninh Tiểu Nhàn càng thấy được “tóc tiên” mà Hoa Hạ đã cấm khai thác, ở đây cũng có thể công khai mua bán đấy. Mặt khác còn có một vật bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt cũng khiến nàng nho nhỏ lắp bắp kinh hãi. Loại thảo dược này thoạt nhìn thường thường không có gì lạ, mục dân gọi nó là “hỏa ma”, thế nhưng vật này ở Hoa Hạ chính là hàng cấm đại danh đỉnh đỉnh, lại nói tiếp nó còn có một cái tên khác phổ biến nhiều người biết đến – đại ma (cần sa). Chỉ là ở tại Nam Chiêm Bộ Châu, trên phiến thổ địa tẩm bổ kỳ hoa dị thảo này thì nó lại ảm đạm thất sắc, chẳng qua là phiến của hỏa ma có tác dụng gây tê rất tốt, y sư phàm nhân, đan sư đều ưa thích dùng nó để làm giải phẫu ngoại khoa cho người bệnh, để giảm bớt đau đớn cho người bệnh.

Một sản vật cũng trọng yếu nhất chính là: ngựa. Thảo nguyên có nhiều ngựa tốt, hơn nữa một bộ phận ngựa hoang lại có huyết thống yêu mã cực kỳ mỏng manh, ngày đi nghìn dặm chỉ là một bữa ăn sáng, chạy nhanh hơn xa ngựa thường, trong giới phú quý rất được hoan nghênh. Vùng Trung Châu trải qua gần ngàn năm tích tụ tài phú, đã xuất hiện tình huống cùng xa cực dục (xa hoa tận cùng, ham muốn đỉnh điểm), phàm nhân có tiền coi trong việc tận hưởng lạc thú trước mắt, phát minh ra những cách chơi đa dạng của đấu ngựa, đua ngựa, thậm chí không tiếc bỏ ra một số tiền lớn mua ngựa tốt từ chỗ khác để tham dự trận đấu.

Lúc này truyền thống hiếu khách của người trên thảo nguyên thể hiện rõ không thể nghi ngờ. Lúc này đây cấp cho khách nhân chính là dê nướng, nguyên liệu chính là dê đại hoàng một tuổi vừa săn được, bỏ da tháo máu, lại gác lên trên lửa để nướng. Hương liệu thêm vào chỉ có các loại hồi hương, muối ăn,… ngay cả người phụ trách nướng món ăn dân dã cũng vừa gầy vừa đen, thoạt nhìn như cả đời không được ăn cơm no. Nhưng thịt dê được đem ra lại có chất thịt tươi mới hương vị ngọt ngào, nhai nhiều hai cái thì nước thịt có mùi hương đậm đặc tràn đầy khoang miệng, quả nhiên là thượng phẩm. Ngoài ra còn có các loại như gan dê, tim dê, thận dê được nướng đến vừa đúng.

Ngoài ra đồ uống lưu hành ở đây cũng không giống với rượu làm từ gạo lúa mạch, linh quả mà nội địa dùng, bọn họ dùng chính là Mã Nãi tửu (rượu sữa ngựa) được bồi nhưỡng từ sữa ngựa tươi mới, ngay cả hương vị cũng là chua chua ngon miệng, vô cùng đặc sắc.

Khách quý đến thăm, trước mặt Thiết Ngạc cùng Dương chưởng quỹ đều có người ân cần đưa lên một loại đồ nướng thơm nức, thoạt nhìn cong cong khúc khúc, nàng nhìn hồi lâu cũng không rõ ràng lắm. Cuối cùng Thiết Ngạc nhìn thấy bộ dáng đầy mặt hiếu kỳ, mắt hạnh chớp chớp, không khỏi buồn cười nói: “Vật này rất bổ, nhưng nữ nhân cực kỳ ít ăn.”

Rất bổ? Bổ cái gì? Nàng trừng mắt nhìn, không rõ. Trong Thần Ma ngục, Trường Thiên thông qua Ma nhãn thấy được vật kia, không khỏi cười nói: “Nha đầu ngốc, đây là dương tiên nướng.”

Mặt của Ninh Tiểu Nhàn thoáng một cái rồi nhanh chóng đỏ lên, quay đầu đi, cắn răng truyềnâm nói: “Hồn đạm, vì sao mỗi người đều biết đây là cái gì, chàng trước kia, trước kia…”

Hắn cười ha ha: “Ta không cần ăn cái này.”

Hắn một mực rất dữ dội, hoàn toàn không cần cái này… Phi, nàng lại nghĩ ngợi lung tung cái gì?

Cuối cùng Trường Thiên thấy nàng xấu hổ như muốn nhỏ ra máu, túng quẫn đến nỗi mắt hạnh muốn rơi lệ, nên cũng không trêu chọc nàng nữa, nếu không sau đó chính mình phải nếm mùi đau khổ rồi. Chỉ có Cùng Kỳ dương dương đắc ý nói: “Cái này mà tính là bổ vật gì chứ? Năm đó ta đi bên người chủ nhân giết qua một đầu giao long hung ác, căn giao tiên kia mới là vật bổ dương tốt nhất trên đời, ăn một lần thì từ đó về sau … Ai nha!”

Lời còn chưa dứt, nàng chợt nghe đến một tiếng vang thật lớn, sau đó là âm thanh ủy khuất của Cùng Kỳ sau cả buổi mới vang lên: “Nữ chủ nhân, chủ nhân khi đó ta đi theo cũng không phải là Thần Quân đại nhân, ngài ngàn vạn đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm!”

Nàng cùng Dương chưởng quỹ trò chuyện đến hơn phân nửa yến hội mới đứng lên đi đi lại lại.Tiệc rượu trên thảo nguyên nào có được coi trọng như ở nội địa, ăn thịt uống rượu khiêu vũ, nguyên vốn là xen kẽ từng thứ, cử động này cũng không khiến cho người khác chú ý.

Lúc này nàng mới đi qua vùng đất trống trước trướng mục dân tụ tập, thấy được bên cạnh lò sưởi đang có một nhánh cây xuyên một tiểu động vật nào đó, bôi muối lên trên nướng một khắcchung thì chín. Hài tử đứng bên đống lửa thấy ánh mắt của nàng nghiêng nhìn lại thì cười hì hì lấy một chuỗi nhét vào tay nàng: “Ăn ngon!”

Nàng nhẹ nhẹ cắn một cái, xác thực tươi mới hơn thịt gà, ngay cả xương cũng có thể nhẹ nhàng nhai, thậm chí nơi miệng còn có hai phần hương khí cỏ xanh. Thế nhưng thịt này rất rõ ràng không phải thịt thỏ.

Có thứ tốt thì phải chia sẻ, Ninh Tiểu Nhàn giơ xâu nói: “Thứ này ăn thật ngon, Trường Thiên chàng có muốn thử không?” Nàng có thể đi đến một nơi yên lặng không người, đưa mấy xâu vào Thần Ma Mgục.

Kết quả âm thanh trầm thấp của hắn truyền tới: “Ta không thích ăn thịt chuột, chính nàng chậm rãi thưởng thức là tốt rồi.”

Thịt chuột? Nàng đang nhai lập tức ngừng lại, sau đó mới chậm rãi chuyển hướng sang đứa bé ban nãy hỏi: “Đây rốt cục là thịt gì?”

Tiểu quỷ bảy, tám tuổi này nhếch nhếch miệng, răng cửa còn thiếu một cái: “Thịt chuột hoang!” Chuột hoang đầu mùa xuân từ dưới đất chui ra, chất thịt không mập, nhưng lại chắc gầy có thể ăn. Thực tế chuột lớn sinh nở vào mùa thu đông, đến mùa xuân thì ra ngoài kiếm ăn. Những hài tử này nếu có thể bắt được chuột mới sinh, mở miệng một lần ăn một miếng càng đừng đề cập đến sự thơm ngon nhiều nước cỡ nào.

Đây là thức ăn của mục dân, không dám đưa lên cho khách quý. Tiểu quỷ này thấy nàng là cô nương mềm mại yếu ớt, tồn tại tâm tư chọc ghẹo, nào biết được ban đầu tim của Ninh Tiểu Nhàn chỉ đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát lại đột nhiên cười nói: “Hương vị quả thực không sai.” Sau đó mặt không đổi sắc tiếp tục ăn, tuy tư thế văn nhã nhưng ăn cũng không chậm. Hắn không khỏi trợn mắt, trong nội tâm âm thầm nói: “Không phải người lớn đã nói là các cô nương nội địa đều sợ cái này sao?”

Nhưng hắn lại không biết trên đời này có một loại gọi là đồ tham ăn trời sinh. Lại nói tiếp Hoa Hạ cũng có đặc sản thịt chuột, hơn nữa có nhiều người cũng thích ăn thịt chuột đồng.

Tâm tình của Ninh Tiểu Nhàn rất tốt, chẳng muốn so đo với hắn, tiện tay lại lấy một chuỗi, chậm rãi bước thong thả ra ngoài. Các lều bạt mọc lên san sát như rừng xuất hiện từng mảnh từng mảnh bóng đen. Vô số nam nữ thanh niên trò chuyện vui vẻ bên đống lửa, sau khi đối mắt nhìn nhau hợp ý, còn muốnđi tới chỗ không người yên tĩnh thổ lộ tâm tình.

Tiết thố mộ vốn là ngày lễ trọng đại để nam nữ thanh niên xung quanh bộ lạc tìm phối ngẫu ghép thành đôi.

Nàng đứng bên cạnh lò sưởi nhìn chung quanh. Đều nói dưới đèn xem mỹ nhân, từng tia lửa nhảy lên khiến dung mạo không xuất chúng lắm của nàng bây giờ bị ánh lên đỏ rực, áo tím nhẹ nhàng, quần thoa theo gió, eo nhỏ chân dài, có một một sức sống thanh xuân tràn ra, rất nhiều ánh mắt của thanh niên nam tử nhịn không được lưu lại trên người nàng. Nếu không phải thấy nàng là khách quý tới từ ghế thủ lĩnh, có vài nam tử nhịn không được mà tiến lại gần rồi.

Nàng vẫn không có cảm giác, Trường Thiên lại trầm thấp mà hừ một tiếng.

Nàng quay về hướng một cái lều ở phía sau, chợt nghe được cặp nam nữ thanh niên phía trước khe khẽ nói thầm. Thính lực của nàng quá tốt, lập tức nghe thấy được cô nương kia mang theo vài phần bất đắc dĩ mở miệng: “Tiểu Lang, kéo ta qua đây làm gì?”

Nam tử tận lực nhanh chóng bồi tiếp lắp bắp nói với cô nương mà mình ngưỡng mộ trong lòng: “Ta, ta lớn lên không tốt, không cường tráng có thể săn dê săn sói như bọn họ, năm trước khi dịch bệnh qua đi trong nhà cũng chỉ còn lại mười con cừu non thôi.” Hắn khẩn trương nuốt nuốt nước bọt, mới nói tiếp, “Nhưng mà bên trong lều trướng có thể vẫn còn người kế tiếp, ta thực sự rất thích nàng…”

Lời nói tìm phối ngẫu này thực sự là yếu đuối đến muốn nổ. Ninh Tiểu Nhàn che miệng cười, nín nhịn đến nỗi thân hình đều có chút phát run. Trường Thiên tất nhiên cũng thấy, nhịn không được giận dữ nói: “Do nàng mọi chuyện đều hiếu kỳ.”

Quả nhiên tiểu cô nương đối diện đúng là cự tuyệt: “Tiểu Lang, ngươi đối với ta rất tốt, nhưng mà, nhưng mà, ngươi không hợp ý ta. Tiết thố mộ năm nay, chúc ngươi tìm được cô nương tốt!” Dứt lời, quay người bước nhanh về phía lửa trại, tốc độ nhanh giống như có quỷ đang đuổi theo phía sau.

Ninh Tiểu Nhàn cũng nhịn không được nữa, bật cười một tiếng. Lúc này nam tử thanh niên kia mới phát hiện ra sau trướng có người, không khỏi đỏ mặt tía tai, cả giận nói: “Ngươi, ngươi, cư nhiên lại nghe lén.”

Quả nhiên tướng mạo hắn thường thường, thoạt nhìn có vài phần chất phác, tuy nhiên không lùn, nhưng thể chất lại khó so với sự cường tráng phổ biến của mục dân.

Nàng lắc đầu nói: “Ở đây các ngươi có ngày họp chợ không?”

Nam tửkia thấy nàng bất ngờ đổi đề tài, mới ngẩn ngơ nói: “Có, mấy ngày nữa là đến.” Tuy mục dân trên thảo nguyên là sống nhờ đồng cỏ và nguồn nước, nhưng hàng năm đều có mấy phiên chợ cỡ lớn tổ chức bên ngoài lãnh địa của Kỳ Nam Tông, cũng tương tự như ngày họp chợ trong nộiđịa.

Nàng cười nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi muốn đi chợ mua một tấm lông dê chăn chiên, kết quả người bán hàng nói với ngươi, tấm chăn chiên này bị rơi sạch lông rồi, lại không cẩn thận ngâm qua nước, mùa đông năm trước cũng vì bảo quản không tốt mà bị chuột và sâu mọt cắn qua. Nhưng mà, nhưng mà hắn thật sự thành tâm muốn bán cho ngươi, ngươi có mua hay không?”

Nam tử sững sờ nói:”Đương nhiên là không mua rồi, ta mua một tấm chăn nát về làm gì chứ?”

“Đúng a.” Nàng nhẹ nhàng vỗtay, “Ngươi lấy lòng nàng kia không phải cũng như thế sao? Khuyếtđiểm gì ngươi cũng bày ra, nữ lang kia còn gả cho ngươi làm cái gì?”

Nam tử này lập tức ngẩn ngơ, cả buổi nói không ra lời.

Sau nửa ngày đợi hắn hồi phục lại tinh thần thì trước mắt đâu còn ai.

Nhiệt độ về đêm trên thảo nguyên có phần thấp, gió thổi lạnh buốt, đa số mọi người sẽ không đi quá xa nơi trú quân. Ngọn gió thổi qua cây cỏ tạo ra những âm thanh thầm thì phủ lên tình nhân gian, còn có các loại côn trùng ởđây kêu rì rầm, cả thiên địa yên ắng tường hòa nói không nên lời.

Nàng nằm xuống ngẩng đầu nhìn lên trời, thở ra không khí đều là màu trắng.

Cố tình muốn gọi Trường Thiên đi ra cùng nàng, thế nhưng xung quanh có voi lớn, nàng không muốn mạo hiểm.

Nơi này cách chỗ trú quân có chút xa, ánh lửa không chiếu rọi đến, bởi vậy bầu trời đen nhánh như tấm màn sân khấu, có tinh mang vô tận chớpđộng, thần bí mà cao lãnh, tựa như nam nhân thường xuyên làm bạn bên người nàng vậy.

Ánh sao rủ xuống bình nguyên rộng lớn.

Cảnh đẹp như vậy trước mắt, giọng nói của Trường Thiên đều trở nên nhẹ nhàng nhu hòa: “Nếu nàng thích, sau này ta sẽ thường mang nàng đến du ngoạn là được.”

Nàng cười hì hì nói: “Thật thích!” Sau đó lại đe dọa nói, “Ngày sau dám không trung thực, ta chắc chắn không buông tha cho chàng.”

Trường Thiên trầm thấp cười nói: “Không dám… Ngược lại là nàng muốn thế nào không buông tha cho ta?”

Ninh Tiểu Nhàn giương đôi mi thanh tú lên, giống như là minh tư khổ tưởng hơn nửa ngày mới nhụt chí nói: “Tựa hồ cũng không làm gì được chàng. Mà thôi, đánh không lại chàng, trốn hay nấp cũng được đó. Nếu chàng dám hồng hạnh xuất tường, ta sẽ chạy đến chân trời xa xăm, sẽ không gặp lại chàng.”
Bình Luận (0)
Comment