Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 796

Đồng bạn kia cả kinh nói: “Đạo tặc kia quả thật là đàn ông?”

Người đàn ông cười mắng: “Đã là đàn ông bị sỉ nhục, có thể không biết đối phương là nam hay nữ sao?”

Hắn nói thô bỉ nhưng lại có lý. Ninh Tiểu Nhàn cúi đầu, mái tóc như mây buông xuống che khuất gương mặt, có một phen phong tình khác. Nếu không cẩn thận quan sát, người bên ngoài cũng sẽ không chú ý tới đôi vai nàng khẽ run.Trường Thiên lại biết nàng đang cực lực nín cười, không khỏi âm thầm lắc đầu, việc này có cái gì buồn cười?

Đồng bạn kia sờ sờ ót nói: “Phủ nha cũng không truyền ra tin tức, sao ngươi lại biết đến?”

Người đàn ông ho một tiếng nói: ” Nhà biểu thúc ta ở huyện lân cận, con rể ông ấy ba ngày trước đã gặp phải chuyện xui xẻo đó rồi! Tên cướp kia lấy khăn bịt mặt làm con rể ông ấy hôn mê. Người kia có sức cực lớn, đàn ông đều không đánh lại! Vợ con hắn bị trói ở bên cạnh nhìn hơn phân nửa buổi tối, bị dọa sợ đến thất hồn lạc phách, ở lại không tới hai ngày đã trở về nhà mẹ đẻ. Theo biểu thúc đó của ta nói, sau đó sắc mặt con rể ông ấy tái mét, thoạt nhìn trong một đêm đã già hơn mười tuổi, ngay cả tóc mai đều thành tóc trắng rồi.”

Đồng bạn ngồi cùng bàn không nhịn được kẹp chặt chân nói: “Má ơi, kia lúc buổi tối ngủ phải đóng chặt cửa sổ một chút.”

Người đàn ông cười lạnh nói: “Đạo tặc kia đi tới đi lui, cửa sổ đóng chặt có tác dụng sao? Hơn nữa…” Hắn liếc nhìn đồng bạn, cười ha ha nói: “Hái hoa tặc muốn hái cũng hái thiếu niên lang anh tuấn dung mạo xinh đẹp, giống như ngươi vậy, yên tâm đi, ngươi có cho hắn lại cũng không muốn!”

Mọi người nhìn kỹ đồng bạn kia của hắn, quả nhiên lớn lên ngăm đen nhỏ gầy, trên mặt còn có chỗ hơi rỗ, không hề có điểm nào dính tới”Tướng mạo đẹp” nên đều che miệng cười trộm.

Anh tuấn? Tướng mạo đẹp? Ninh Tiểu Nhàn nghe đến đó lại len lén xem trộm Trường Thiên một cái.

Hành động mờ ám nho nhỏ của nàng làm vừa nhanh lại bí mật, tiếc rằng tinh lực của hắn đều đặt ở trên người nàng, sao có thể bỏ qua? Lấy sự hiểu rõ của hắn đối với nàng, cô nàng này chắc chắn đang có liên tưởng cực kì hỏng bét. Da mặt không khỏi giật giật, chợt cảm thấy tay rất ngứa. Nếu nơi đây không phải trước công chúng, hắn nhất định phải lật nàng đặt trên đầu gối, đánh một trận vào mông.

Mọi người đang lung túng cười không ngừng, màn cửa thật dày của khách sạn vén lên, lại có người đi vào. Lúc này người đi vào lại là một thiếu niên xinh đẹp dáng người ngọc lập, lông mày đen cong mảnh, mắt phượng tỏa sáng, lỗ mũi cao thẳng, đôi môi màu son trơn bóng, da trắng như đồ sứ trong suốt, không biết khiến cho bao nhiêu người thiếu nữ hâm mộ, đố kỵ.

Mặc dù Trường Thiên đang ngồi tuấn mỹ không người sánh được, song loại tư nghi (dung nhan, dáng vẻ)này như ánh mặt trời mãnh liệt sau giờ ngọ, ánh sáng quá mạnh làm người ta không dám nhìn thẳng. Khí thế Hám Thiên Thần Quân, ngay cả yêu quái cũng muốn đứng xa mà nhìn. Tuy hiện tại hắn hết sức thu liễm nhưng những người phàm này cũng hận không thể ngồi cách hắn càng xa càng tốt, sao có dũng khí quan sát kĩ lưỡng diện mạo của hắn?

Thiếu niên xinh đẹp này lại trai gái chẳng phân biệt được. Nếu hắn mặc vào nữ trang, tất nhiên cũng sẽ được coi như một đại mỹ nhân. Trên thực tế, hắn vừa đi vào thì ánh mắt rất nhiều người đều lưu luyến một hồi trên ngực hắn một cái, phát hiện thật sự bằng phẳng, thầm nghĩ một tiếng đáng tiếc. Vừa rồi người đàn ông kia mới nói chuyện hái hoa tặc chuyên chọn thiếu niên lang dung mạo xinh đẹp, ngay sau đó thiếu niên này lập tức đi vào, nhất thời có không ít người cùng liên tưởng tới việc đó, ánh mắt lưu luyến trên người hắn đều có ba phần háo sắc.

Mà đôi mi thanh tú thiếu niên kia cau lại như có tâm sự nên cũng không đi so đo ánh mắt người khác, cậu ta đi thẳng tới trước tủ.

Chưởng quỹ ân cần nói: “Khách quan, ngài là nghỉ ngơi hay ở trọ?”

“Ở trọ, cho ta phòng khách tốt nhất và an tĩnh nhất.” Giọng nói thiếu niên này trong dễ nghe mang theo hai phần trầm thấp hấp dẫn và dễ nghe.

Ninh Tiểu Nhàn nghe giọng nói đó lập tức ngây người tại chỗ, sau đó vèo một cái ngẩng đầu lên. Từ góc độ của nàng vừa vặn có thể nhìn đến khuôn mặt nghiêng của thiếu niên kia. Nàng làm như nhìn thấy thứ như si như say, một đôi mắt hạnh cơ hồ dính ở trên người người ta không thể rời bỏ.

Nàng lại thích loại ẻo lả nhỏ nhắn này? Trường Thiên liếc thiếu niên này một cái. Gương mặt còn có thể, là biết lấy niềm vui của con gái. Chỉ có điều loại đàn ông này có cái gì tốt? Mắt quá nhỏ, miệng quá nhỏ, thân thể quá yếu ớt….

Hắn thầm hừ một tiếng, nhịn lại nhẫn, lại nhịn nhẫn. Thời gian trôi qua mười mấy hơi thở, nàng còn không có ý định dời ánh mắt, bên tai đột nhiên truyền đến”đông” nổ tung. Nhưng Trường Thiên lại không thể nhịn được nữa, cuối cùng nặng nề bỏ chén trà lên trên bàn.

Nàng rốt cục chuyển đầu qua, xem chén trà một chút, nhìn nhìn lại dung nhan anh tuấn giận dỗi của hắn, trừng mắt nhìn nhưng lại mơ hồ vô tình đi nhìn thiếu niên kia.

Trong ánh mắt của nàng mang theo mười phần hứng thú và tìm kiếm, hắn chưa bao giờ thấy nàng đối đãi với người đàn ông khác như vậy. Ngay cả Mịch La cũng chưa từng. Trong lòng hắn đột nhiên rất không thoải mái, giống như ăn bảy, tám cân cây dương mai đầu hè.

Vì chuyện này, người trong thính đường đều cảm thấy nhiệt độ lần nữa giảm xuống. Nếu nói vốn còn có mấy phần hơi lạnh của mùa xuân, hiện tại quả thực sắp gần mức không độ rồi, có mấy người khách nhân đã lầm bầm để cho tiểu nhị lấy than đốt lửa.

May mà lúc này chưởng quỹ và thiếu niên kia đã kết thúc cuộc nói chuyện. Thiếu niên xinh đẹp muốn một tòa tiểu viện chữ “Tường”, chính là phòng giá cao một ngày ba lượng bạc. Hơn nữa vừa vặn gần sát tiểu viện chữ “Cát” Ninh Tiểu Nhàn đã đặt. Nhàn Vân Cư tổng cộng chỉ có hai biệt viện, hiện tại toàn bộ đã được thuê rồi, chưởng quỹ tất nhiên mừng rỡ, cườikhông ngậm được miệng, ân cần muốn mời thiếu niên dùng cơm, kết quả người ta lắc đầu: “Ta không ăn, tìm người dẫn đường cho ta đi.”

Đợi đến bóng dáng hắn biến mất ở trong sảnh, Ninh Tiểu Nhàn thu hồi ánh mắt, như có điều suy nghĩ.Người đàn ông bên cạnh nổi giận đứng lên, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp bước ra ngoài. Nàng truyền âm nói: “Chàng đi đâu?”

“Trở về phòng.”

Bệnh xà tinh, trở về phòng còn muốn hùng hùng hổ hổ giận dỗi, khí phách hiên ngang như trên chiến trường. Đến mức ấy sao! Nàng rất mịt mờ liếc mắt.

......

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, giống như muốn rơi dài đằng đẵng.Đợi nàng làm xong bài học buổi tối, trà trên bàn đã nguội. Ninh Tiểu Nhàn bưng lên nhấp một ngụm, cảm thụ vị cay đắng nhàn nhạt trong nước trà. Mùi vị này thật sự giống như đúc tâm cảnhcủa nàng.

Mấy ngày qua nàng cũng đã tự xem xét lại, nàng hiểu chỉ sợ hành động ngày đó khiến Trường Thiên hết sức không vui. Bảy năm qua, hai người giúp đỡ lẫn nhau mới đi đến hôm nay. Trường Thiên tuyệt đối không thể nào lý giải vì sao nàng lại bởi vì một đầu voi yêu nho nhỏ mà bày vẻ mặt tức giận đối với hắn. Nàng cũng hiểu, lấy đạo đức tiêu chuẩn Hoa Hạ tới yêu cầu dân bản địa Nam Chiêm Bộ Châu làm theo, cách làm này có chút nghiêm khắc rồi, cũng khó trách trong lòng hắn không vui.

Song tình và lý chính là hai việc khác nhau, chỉ sợ dù nàng nghĩ thông suốt đạo lý này, trong lòng vẫn có tích tụ khó tiêu tan. Tuy nàng không thích trẻ con nhưng Tiểu Bác Cổ đứa bé đó là nàng tự tay cứu từ dưới chân voi lên. Trong tối tăm có một tầng duyên phận như vậy, mỗi lần nàng muốn quên lãng chuyện này thì lại không nhịn được nhớ tới thân thể mềm mại nho nhỏ kia, nhớ tới ánh mắt bao hàm ngây thơ mà tín nhiệm kia. Nhưng đứa bé đáng yêu vô tội như vậy cuối cùng lại chết trong tay thuộc hạ của mình.

Từ khi bắt đầu bước lên con đường đi về phía tây, chính nàng cũng tạo xuống không ít sát nghiệt, tâm địa từ từ tàn nhẫn. Cả môn phái Tẩy Kiếm Các chết hết, bảy vạn tu sĩ đảo mắt đã tan thành mây khói.Nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới, những người đó có lẽ còn có cao đường còn sống trên đời, có lẽ còn có thê thiếp con cái được chiều chuộng đợi nuôi dưỡng. Chỉ tới khi Tiểu Bác Cổ bỏ mình, nàng mới vô cùng rõ ràng ý thức được giết người đâu phải là một chuyện nhẹ nhàng như vậy! Trường Thiên có nói một điểm rất đúng. Nếu không khám phá sinh tử, nàng sẽ khó trải qua thiên kiếp!Nàng thở dài, tâm phiền ý loạn.

Trong vòng vài ngà quay, tuy hai người chiến tranh lạnh nhưngvẫn cũng ngồi trên thuyền ngọc lên đường, như hình với bóng, nàng vừa ngẩng đầu là có thể thấy hắn. Hiện tại sao?Tiểu viện chữ “Cát” có hai gian phòng, hai người tất nhiên phân phòng ngủ. Thiếu khối băng lớn kia, nàng cảm thấy bên cạnh trống rỗng, thiếu thứ gì đó.

Hiện tại đã sắp qua giờ tuất (chín giờ tối), nhờ trận nước mưa này ban tặng mà phía ngoài âm u không ánh sáng, chỉ có tiếng mưa rơi vang dội trời đất. Thính lực của nàng lực rất tốt, cách vách luôn im ắng, nàng không nghe được bất kỳ tiếng động nào. Trường Thiên tên đại yêu quái kia ở trong Thần Ma Ngục từng ngồi xuống chính là vài vạn năm, định lực không biết thâm hậu hơn so với nàng bao nhiêu, hiển nhiên không đứng ngồi không yên như nàng bây giờ.

Khốn khiếp, khốn khiếp! Tại sao chỉ có một mình nàng trằn trọc trở mình! Nàng âm thầm cắn răng. Nếu không nàng đi liếc trộm hắn một cái? Ý niệm trong đầu kia không biết bốc lên từ đâu, vừa ra đã bị nàng gắt gao đè xuống. Không được, dưới tình huống này, người nào cúi đầu trước chính là người đó nhận thua trước. Nàng chậm rãi ngồi trở về.

Cùng Kỳ trong Thần Ma Ngục tựa hồ cũng cảm nhận được tâm cảnh của nàng, ho một tiếng nói: “Hôm nay thời tiết…. thời tiết thật không tốt, mưa to gió dật như vậy. Nữ chủ nhân ngài có muốn đi qua xem Thần Quân đại nhân một chút hay không?”

“Vì cái gì?” Nàng cắn răng nói: “Tuyệt đối không!” Chợt có mấy đạo tia chớp đánh qua, chiếu sáng cơn mưa dày đặc như châm ngoài cửa sổ, cũng càng khiến cho mỗi phân, mỗi một giây đều lộ vẻ khó trôi quanhư thế.Nàng còn nhớ rõ mấy tháng trước, hai người náo quá không được tự nhiên, lúc ấy đã phân phòng ngủ ở trong nhà lão nông. Hắn còn nửa đêm chuồn êm đi tìm nàng. Hôm nay cũng đã muộn như vậy, sao tên thối tha không có lương tâm kia chưa xuất hiện chứ?

Cùng Kỳ cười khan nói: “Hôm nay mấy cái người phàm không phải đã nói sao, chung quanh đây có tên hái hoa đạo tặc thường lui tới. Ngài không yên lòng thì đi xem Thần Quân đại nhân có mạnh khỏe hay không, cũng là xuất phát từ quan tâm…. Ngài ấy tất sẽ cảm động!” Lời này nếu để Thần Quân đại nhân nghe được, nhất định sẽ vừa nấu lại vừa đúc hắn đấy, nhất định sẽ như vậy đó!

“Nói hưu nói vượn.” Nàng tức giận được nhịn cười không được: “Cõi đời này còn có người có thể hái được, hái đượchắn sao?”

Có thể đó. Bếp lò lặng yên nghĩ, người nọ không phải đứng trước mặt ta sao? Ngài khỏi phải khách khí.

Đầu quả tim giống như có người cầm lông vũ gãi, từng lần từng lần càng ngày càng làm trái tim ngứa ngáy khó chịu. Nàng buồn bực uống ngụm trà nguội, oán hận đứng lên: “Mặc kệ, ta đi qua liếc một cái, liếc một cái là xong rồi!” Nàng rón ra rón rén đi qua, khi đứng cách trước cửa phòng hắn mười mấy hơi thở, mới hít một hơi thật dài, cắn răng đẩy cửa phòng ra.Nàng dùng sức cẩn thận, then cửa bên trong tự động đẩy đến một bên. Một tiếng cửa gỗ mở ra “chi nha”thật dài. Cái cửa chết tiệt này nên đổi lại ổ trục rồi! Dù tiếng mưa rơi bên ngoài như đổ vào thì nàng vẫn cảm thấy tiếng động mở cửa quá lớn.

Như nàng đoán, bên trong phòng chưa từng thắp đèn, một phòng yên tĩnh lạnh lùng, chỉ có hai mắt của Trường Thiên ở trong bóng tối tản ra ánh vàng nhàn nhạt. Ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào mặt hắn, buộc vòng quanh đường cong lạnh lùng mà từng tầng rõ ràng, vẫn là tuấn lãng kinh người. Thân hình to lớn,cao ngạo không động như núi. Tuy chiếc ghế dưới người bình thường nhưng hình như bởi vì bóng dáng uy nghiêm cao quý này mà hiện ra giá trị con người gấp trăm lần và có vẻ vinh quang.
Bình Luận (0)
Comment