Hắn trời sinh tính tình không thích làm bộ. Nói như vậy một là thừa nhận trước đó Ninh Tiểu Nhàn hoàn toàn là nói bậy, thứ hai, cũng cho thấy sự bao che trần trụi:
Nếu nàng muốn, các ngươi phải cho thôi.
Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên hiểu rõ đây là phương thức cách nói của Trường Thiên, nàng khẽ hừ một tiếng, trong mắt lại có hơi đắc ý.
Mấy người sau lưng Yến Linh Tuyết thì biến sắc, không hẹn mà cùng tiến lên mấy bước. Người này lại dám bá đạo như vậy, hời hợt như vậy, không để bọn họ vào mắt như vậy!
Bọn họ đã dùng rất nhiều thời gian để trông coi đầu Phúc Sinh Tử này, sao có thể đem thành quả chiến đấu dễ dàng nhẹ nhàng chắp tay để lại cho người khác chứ?
Trường Thiên tất nhiên biết rõ cử động của bọn họ, mắt phượng vẫn đang cụp xuống, trong đó đã có lệ mang nhàn nhạt chớp động.
Mấy ngày nay tâm tình của hắn cũng không tốt, mặc dù không đành lòng động đến nha đầu trước mắt, lại không ngại tìm người bên ngoài hả giận.
Phần ngực đầy đặn của Yến Linh Tuyết phập phồng một hồi, khó khăn mới đưa phần chua chát ghen tị này đè xuống. Thần Quân đại nhân đối với bạn lữ này của hắn cũng quá sủng nịch rồi! Dù nàng có muốn sao trên trời, hắn cũng hái xuống cho nàng đi? Nhưng mà kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ở đây ai có thể thắng được Hám Thiên Thần Quân.
Dù sao đầu Phúc Sinh Tử này cũng đã trôi theo dòng nước, muốn cũng không thể trở lại.
Nàng đưa tay để ở sau lưng lắc lắc, lại để cho đồng bạn không được dễ dàng vọng động, lúc này mới nói khẽ: “Thần Quân đại nhân đã mở miệng, Linh Tuyết nào dám không tuân mệnh? Đầu trùng tử này quy về Ninh Viên trường là được.” Trong giọng nói ngậm vô hạn ủy khuất cầu toàn, mới nói tiếp: “Chúng ta còn muốn trở lại Vân Mộng Trạch tìm đồ, cho nên cáo từ trước. Thần Quân đại nhân, Ninh Viên trường, chúng ta sau này còn gặp lại.” Dịu dàng thi lễ một cái, ánh mắt dừng lại trên người Trường Thiên lưu luyến một hồi, mỉm cười với hắn, rồi sau đó dẫn dầu quay người rời đi.
Nàng
khoan bào đại tụ, y đái đương phong*, rời đi nhanh nhẹn như vậy, lại nhìn lúc sắc trời vừa vặn, thật đúng là có vài phần phong độ thần tiên. Rất nhiều phàm nhân không khỏi đều thấy ngây dại.
*khoan bào đại tụ, y đái đương phong: áo bào rộng rãi, tay áo to lớn, y phục đón gió, có nghĩa là bộ y phục rộng rãi dứng trước gió phấp phới, cộng thêm ánh mặt trời ở ý trên tạo ra hiệu ứng đặc biệt.Cho đến khi đi xa đến không còn thấy được hai người kia nữa, thiếu nữ áo xanh liên tiếp hỏi nàng: “Tuyết tỷ tỷ, một nam một nữ kia có địa vị gì, lại để cho ngươi phải ủy khuất cầu toàn, không dám để chúng ta ra tay? Ta nghe được ngươi gọi người nọ là Thần Quân đại nhân?”
“Đương thời còn có bao nhiêu thần quân?” Hàng mi thật dài của Yến Linh Tuyết chớp chớp hai cái, hiện ra vài phần nhu nhược: “Nếu là các ngươi ra tay, hiện tại đều đã mất mạng. Người đó chính là Hám Thiên Thần Quân, chủ nhân của rừng rậm Ba Xà.”
Sắc mặt của thiếu nữ áo xanh biến đổi, lập tức cười hì hì nói: “Hóa ra đó chính là ý trung nhân của tỷ tỷ nha, quả nhiên tuấn mỹ không gì sánh được, chính là uy nghiêm trên người quá lớn, khiến người bên cạnh không dám đưa mắt nhìn. Ừ, nói như vậy, nữ tử bên cạnh hắn chính là yêu nữ Ninh Tiểu Nhàn tên đi khắp đại lục sao?”
Yến Linh Tuyết thở dài một hơi, cười khổ nói: “Chính là nàng.” Có Ninh Tiểu Nhàn nhìn chằm chằm mà trông coi, Thần Quân cũng sẽ không phân thần nhìn xem nàng. Nàng suy nghĩ cẩn thận điểm này, mới dứt khoát mà rời khỏi. Lần tiếp theo muốn tiếp cận Thần Quân, cần phải chọn thời điểm yêu nữ kia không ở mới tốt!
Thiếu nữ áo xanh cười “xùy” một tiếng nói: “Ta cho là dạng tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành gì, hóa ra ánh mắt của Hám Thiên Thần Quân cũng không gì hơn cái này. Tỷ tỷ, ngươi trông còn đẹp hơn nàng nhiều a.” Lúc nàng nói lời này, sức lực có chút không đủ, chỉ vì hiện tại khi hồi tưởng lại, nữ tử bị xem là kẻ gây tai họa kia, tuy diện mạo không phải tuyệt diễm, nhưng mà nhìn nhiều thì ánh mắt đều sẽ bị hấp dẫn qua, phảng phất như là có nhìn thế nào cũng không nhìn thấu được. Chính nàng ta là nữ nhân mà vẫn có cảm giác như vậy, như thế nam nhân khi nhìn thấy yêu nữ này thì sao?
Yến Linh Tuyết là dạng đầu óc gì, thoáng một chốc liền nghe ra nàng ta là đang nghĩ một đằng nói một nẻo, trong nội tâm tức giận, nghĩ nghĩ lại nói: “Hôm nay nhìn lại nàng, giữa lông mày lại còn quyến rũ hơn mấy tháng trước! Chậc chậc, thật không hổ là thể chất Lịch Trung Kim chuyên đi câu dẫn nam nhân.” Trong nội tâm nàng lập tức nói tiếp: “Ca ca nói, phải suy nghĩ vì đại cục, muốn ta buông tha cho việc tranh đoạt cùng nàng. Nhưng Thần Quân là dạng người gì, là nhân vật bậc nào? Nàng ta có thể có được hắn, vì sao ta lại không thể chứ? Chỉ cần có thể quang minh chính đại hầu hạ bên cạnh hắn, ta, ta chính là chết cũng cam nguyện!”
Nha hoàn Bình Nhi bên cạnh nàng thấy mặt nàng biến sắc, không khỏi nhẹ nhàng nắm chặt tay lại.
…
Bên này Ninh Tiểu Nhàn đem Phúc Sinh Tử thu vào, đột nhiên nói với hai người Tần Hoài Sinh đang muốn rời đi: “Hai người các ngươi, đi theo ta.”
Tần Hoài Sinh cùng Đơn Thanh Dao hai mặt nhìn nhau, không biết hai người vốn không quen biết này gọi mình là có chuyện gì. Mắt thấy một nam một nữ này xoay người rời đi, giống như là căn bản không lo lắng hai người bọn họ không đi theo.
Bọn hắn nhìn nhau rồi cười khổ. Đám người Thiên Lăng Các ỷ thế người đông, cưỡng đoạt Phúc Sinh Tử của bọn hắn, trong nháy mắt lại bị đôi nam nữ này chiếm đi. Tuy cuối cùng đầu trùng tử kia không rơi vào tay bọn họ, nhưng nhìn xem thật là hả giận, đúng là một thù trả một thù, ác nhân đều có ác nhân trị. Bọn hắn nhìn không thấu tu vi của đôi nam nữ này, đã hiểu được tất nhiên là rất cao, nếu không vì sao Thiên Lăng Các lại không một lần nữa ỷ thế đông người, ngược lại im lặng chịu thiệt sờ mũi rời đi, ngay cả rắm cũng không dám thả một cái?
Hiện tại đôi nam nữ này đến tìm chính mình, ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời, cất bước đuổi theo, bọn hắn còn lựa chọn nào khác sao?
Ninh Tiểu Nhàn dẫn bọn họ về tiểu viện chữ “Cát” của Nhàn Vân Cư. Nhìn thấy người ta cư nhiên ở bên cạnh mình, sắc mặt hai mỹ nam tử này trở nên vô cùng đặc sắc.
“Đầu Phúc Sinh Tử kia —— ” nàng kéo dài ngữ điệu, nhìn thấy hai người Tần, Đơn đều bắt đầu chăm chú, mới nói tiếp: “—— không thể cho các ngươi.” Biểu lộ của Đơn Thanh Dao phong phú, lại là một mỹ thiếu niên hiếm thấy, nàng nhịn không được muốn trêu chọc hắn. Nhưng mà vừa dứt lời, hai đạo hàn quang liền từ vị trí gần cửa sổ bắn tới, trát đến lưng áo nàng thấy mát lạnh.
Trường Thiên ngồi ở chỗ kia, lạnh nhạt nhìn qua nàng.
Đây là lạnh bạo lực. Nàng nhếch miệng.
Mặc dù nằm trong dự liệu, hai gã nam nhân trước mắt cũng khó giấu vẻ thất vọng đầy mặt, lại nghe nàng nói tiếp: “Nhưng mà, đây không có nghĩa là ta không trợ giúp được gì. Nghiêm túc mà nói, thứ các ngươi muốn tìm không phải Phúc Sinh Tử, mà là Xích Long Thảo có phải không?”
Trên mặt Tần Hoài Sinh có chút biến sắc: “Làm sao ngươi biết?” Lúc hắn và sư đệ nói chuyện, số lần liên quan đến Xích Long Thảo cũng không nhiều.
Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Chuyện này trước đè xuống không nhắc tới. Xích Long Thảo đặc tính như liệt hỏa, sinh phục giả tử. Nó là linh thảo cực không ổn định, cho dù dùng để làm thuốc, tỷ lệ thành đan cũng rất nhỏ. Cho dù các ngươi có lấy được Xích Long Thảo, cũng chưa chắc có thể luyện thành dược vật. Ừ, đan dược muốn dùng đến Xích Long Thảo hẳn là tính nóng cực lớn đấy, cũng tức là nói, trong số những trưởng bối của các ngươi có người trúng hàn độc, cần Xích Long Thảo nhập đan, dùng mãnh dược công phá?”
Tần Hoài Sinh cùng sư đệ nhìn nhau, cười khổ nói: “Đúng là như thế. Lúc ấy đan sư mà Sơn Trang mời đến đã nói rõ, chế loại đan dược này tốt nhất là phải dùng Xà Viêm Thảo, thế nhưng loại linh dược này trong toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu chỉ có rừng rậm Ba Xà mới sản xuất, hơn nữa cần phải sử dụng trong vòng ba canh giờ sau khi hái xuống, Ẩn Lưu cũng không bán thuốc này ra ngoài. Cho nên Sơn Trang chỉ có thể lui về cầu loại sau, dùng Xích Long Thảo làm thuốc. Vừa vặn Vân Mông Trạch sắp mở ra, chúng ta biết có người từng ở tỏng đó hái được Xích Long Thảo, vì vậy đến thử thời vận.”
“Thôi được rồi, ở đây chờ một lát.”
Nàng đẩy cửa tiến vào một gian phòng khác, ở chỗ này ra vào Thần Ma Ngục một chuyến, lúc này mới trở lại trước mặt Tần Hoài Sinh.
Nàng đem một hộp ngọc lớn cỡ bàn tay đặt lên bàn: “Đây là lễ vật đưa cho các ngươi, coi như là đền bù tổn thất vì ta đã cầm đi Phúc Sinh Tử.”
Đơn Thanh Dao cầm hộp ngọc lên, vừa mở ra nhìn, đôi mắt anh tuấn lập tức trợn lên nói: “Đây, đây là Xà Viêm Thảo?” Lúc hắn ở trong Sơn Trang đã từng nghe sư trưởng nói qua tính trạng của Xà Viêm Thảo, tất nhiên nhớ kỹ trong lòng, giờ phút này nhìn một chút, lập tức nhìn ra được.
“Đúng vậy.” Nàng mỉm cười nói. “Sau khi Xà Viêm Thảo được hái xuống ba canh giờ sẽ mất đi hiệu lực, cho nên trong hộp này chính là bảo quản cả cây Xà Viêm Thảo được trồng trong đất, không cần lo lắng. Các ngươi cầm nó về báo cáo kết quả công tác a.”
Chuyện kinh hỉ này tới quá đột ngột, giờ phút này hai người vẫn còn giống như đang ở trong mộng, sợ run một hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Hai vị, là người trong Ẩn Lưu sao? Xin hỏi cao tính đại danh.” Nếu không phải là người ở rừng rậm Ba Xà, làm sao có thể lấy ra được Xà Viêm Thảo?
Nàng cười cười: “Ta họ Ninh.”
Tần Hoài Sinh nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút đổ mồ hôi, thiếu chủ Thiên Lăng Các gọi nàng là Ninh Viên trường, lại gọi nam tử tuấn mỹ đang an tọa bên cửa sổ kia là Thần Quân. Hắn cũng nghe nói về mấy bản cố sự được truyền lưu rất rộng rãi nói về Ẩn Lưu, ẩn ẩn liên tưởng tới trong Ẩn Lưu, người có tư cách được gọi là Thần Quân chỉ có một người, nữ tử bên cạnh hắn, nghe nói cũng là họ Ninh!
Hôm nay hắn thật đúng là gặp được quý nhân? Hắn cũng có chút lịch duyệt, biết rõ giờ phút này tốt lời nịnh nọt ngược lại không hay, vì vậy hít sâu một hơi nói: “Ngài, ngài vì sao phải giúp chúng ta?” Ngữ khí đã trở nên cung kính rất nhiều, nàng đã có thể đoạt Phúc Sinh Tử của Thiên Lăng Các, thì cần gì phải đến giúp bọn hắn?
Giờ phút này đã biết thân phận của hai người, hắn làm sao còn dám quay đầu nhìn Trường Thiên ở bên cửa sổ?
“Rất đơn giản. Nữ nhân đoạt đi đồ đạc của các ngươi, ta xem nàng không vừa mắt. Có lời nói là – địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu. Lại nói –”, nàng cười đến có vài phần ranh mãnh, “ta gần đây hi vọng trong cuộc đời này người hữu tình có thể thành thân thuộc.”
Người hữu tình? Mặt của hai mỹ nam tử, thoáng một cái đã đỏ lên.
Chuyện cho tới bây giờ, bọn hắn còn có cái gì không rõ hay sao? Nàng đã ở trong viện hàng xóm của bọn họ, lại biết rõ bọn họ tới tìm Xích Long Thảo. Cái từ này, bọn hắn chỉ đề cập qua hai lần, ba lượt mà thôi, trong đó có một lần vẫn là được nói ra trước lúc tiêu hồn đấy!
Tuy tối hôm qua tiếng mưa rơi lớn, nhưng âm thanh trong phòng cũng không thể giấu được lỗ tai của hai người này sao?
Mắt thấy hai người này co quắp đến nỗi ngay cả tay cũng không biết để đâu, Trường Thiên lạnh lùng lên tiếng nói: “Nếu không còn chuyện gì, các ngươi có thể đi rồi.”
Hắn vừa nói vậy, hai người Tần Hoài Sinh ngược lại nhẹ nhàng thở ra, lập tức vội vàng cáo từ, cơ hồ là giành cửa mà chạy.
Trường Thiên tức giận nói: “Ngay cả nam nhân đều có thể bị nàng sinh sinh dọa chạy.”
Nàng dùng khóe mắt nghiêng mắt nhìn hắn nói: “Thật sao? Vậy sao chàng không trốn đi?”
Không trốn? Hắn trước tiên kịp phản ứng lại, khóe miệng lập tức co lại. Nha đầu này lại cười nhạo hắn không phải nam nhân sao?
Thân hình của Trường Thiên nhoáng một cái, đã lấn đến trước mặt nàng, đưa tay bắt được cằm nàng, không giận ngược lại nói: “Ta có phải nam nhân hay không, chẳng lẽ không phải là nàng rõ ràng nhất sao?” Hắn không có ý tốt mà vuốt ve làn da trơn mềm dưới tay, âm thanh đột nhiên trở nên trầm thấp mê người, “Nếu nàng đã quên, có muốn hiện tại tự mình nghiệm chứng một phen không?”
Hắn đột nhiên tiến lại gần như vậy, nàng không hề có tâm lý phòng bị a. Ninh Tiểu Nhàn nuốt nước miếng, thiếu chút nữa đã chìm đắm trong ánh mắt của hắn, may mắn là thần hồn phiêu đãng, cuối cùng vẫn bị nàng tìm về một chút.