Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 823

Edit: Thu Hang

Beta: Tiểu Tuyền

“Bọn họ chọc phải ong đầu người?” Ninh Tiểu Nhàn sống trong rừng rậm Ba Xà, cũng từng nuôi ong đen, nhìn một cái liền phần biệt ra chủng loại của loài ong này. Loại ong này có thể lớn hơn đầu người, cho nên mới có cái tên như vậy, tên khác gọi là Kim Phong. Tuy loại ong này thích ăn thịt, nhưng trong sách có nói không ăn thịt người.

Đợi tới khi thấy rõ thành viên trong đội ngũ, nàng lại muốn che mặt đi “Ta có thể không cứu nàng không?”

“Có thể” thấy bộ dáng của nàng, Trường Thiên không nhịn được kéo khoé miệng “Có thể để ngườ iở chỗ này tự sinh tự diệt. Nhưng mà họ đã thấy chúng ta, hơn nữa nơi này cách Càn Thanh thánh điện rất gần, tuỳ thời sẽ có viện quân tới.”

Thân cây hoa trắng thon dài như đũa, không có lớn, căn bản không che dấu được người. Bọn họ vừa mới nhảy qua sườn núi, cô gái trong đội ngũ này nhìn lên, trên mặt  vui mừng. Cô nương này mày liêu môi đỏ, mắt long lanh, là một loại quốc sắc thiên hương, không phải tiểu các chủ Thiên lăng Các Yến Linh Tuyết thì còn ai?

Ninh Tiểu Nhàn rên một tiếng.

Nàng mặc dù chán ghét đối phương, trong lòng cũng biết Trường Thiên nói không sai, nếu đối phương tuỳ thời đều có viện binh, cũng không nên kết cái oán này. Nếu ở Nam Chiêm Bộ Châu thì cũng thôi, nơi này lại là Vân Mộng Trạch, tất cảđều như người phàm, gây nhiều thù hằn không tốt.

“Đi, đi cứu người” Nàng tâm không cam lòng không nguyện, vỗ vỗ trên đầu Đại Hoàng. Chư Kiền bị đau, uỷ khuất gầm một tiếng xông lên phía trước.

Đội  ngũ đem chủ tớ Yến Linh Tuyết vững vàng vây ở trung tâm, bên đánh bên lui, thoạt nhìn không hề lộn xộn. Đối phó với địch nhân kết thành đội, người tu tiên thân có pháp lực thời điểm như thế này cũng không có gì e ngại, chỉ cần dùng phong thần phiến hoặc bổn mạng chân hoả là có thể loại bỏ kẻ địch. Đáng tiếc lại đang ở trong cấm địa, ai có thể thúc dục được thần hoả hay pháp khí?

Đầu Khôi Lỗi báo thấy ở tại Ninh Trấn hiện tại cũng được đưa ra. Nó không có sinh mệnh, không sợ đốt chích, cho nên đứng ở đầu tiên, mở rộng miệng, một cột lửa thẳng tắp phun ra. Ngọn lửa này có màu gần như màu máu, không phải sắc hồng như ngọn lửa tầm thường, hiển nhiên nhiệt độ hơn xa lửa phàm nhân, một lần phun ra, nhất thời mất chục đầu ong bị đánh trúng, ngay cả giãy dụa cũng không kịp đã thành than rơi xuống.

Có thể thấy được chủ nhân của Khôi Lỗi báo có chuẩn bị mà đến, ở bụng của nó cần có dầu hoả đặc thù, một khi phun ra, uy lực cực lớn. Nhưng bầy ong trong không trung cũng học khôn, vừa thấy khôi lỗi báo há miệng liền né đi, mộtđạo hoả hung mãnh đi ra, chỉ giết được mấy chục con ong, có chút được không bù nổi mất.

Quan trọng nhất là, số lượng dầu hoả trên người Khôi Lỗi thú dù sao cũng có hạn, tiểu báo này có thể phun ra bao nhiêu lần đây?

Lúc này nhìn ra mọi người đối với bầy ong này kiêng kị, không dám tới quá gần chúng, tám phần đã ăn đau khổ từ chúng. Trong đội ngũ còn có hắc y nhân từng đánh qua với Ninh Tiểu Nhàn, cánh tay phải dính sát bên người, rõ ràng đã sưng to lên không chỉ một lần, thoạt nhìn tựa như vóc người đơn bạc bị gắn thêm một con chó lớn. Hắn nện bước lảo đảo, sắc mặt tím tái, hiển nhiên có chút không chống đỡ nổi.

Ninh Tiểu Nhàn biết, ong đầu người là sinh vật ăn tạp, trừ phấn hoa cũng ăn cả thịt. Nó thậm chí có thể giống như loài nhện, đem vòi/ răng châm vào hươu nai hay dê, đem thân thể chúng axit hoá, lại dùng chính vòi hút đó lấy dịch vào trong cơ thể, nếu bị loại ong đầu người này chích, cũng sẽ chịu nỗi đau đớn của cảm giác tứ chi bị hoà tan, tựa như hắc y nhân kia.

Trên trời có tới mấy vạn ong đầu người, bị giết mấy con, cũng không ảnh hưởng. Cho nên giờ phút này Yến Linh Tuyết thấy có bốn ngườiđi tới gần, đôi mắt đẹp loé lên tia sáng kỳ dị, nũng nịu hô “Thần Quân, xin ra tay cứu giúp”

Nàng trời sinh có âm thanh mềm, một tiếng như than như khóc, lại bị bầy ong truy đuổi, quần áo xốc xếch, thở gấp phì phò, khiến cho người thương tiếc, nam nhân nào nhìn thấy có thể tâm địa sắt đá?

Vừa vặn Ninh Tiểu Nhàn cũng biết một người như thế, hơn nữa lại an vị ngay sau mình, cho nên hắn cũng không để ý tới, còn phân thần nhìn chằm chằm đám bướm đang bay múa trên không. Bây giờ bọn họ có thể nhìn rõ, những con bướm này căn bản bị bầy ong khống chế vây công đội ngũ Yến Linh Tết. Nếu những con bướm này muốn chuồn êm đều bị ong đầu người tụ tập bay tới trước mặt, như muốn tấn công, đem bọn chúng trở lại đội ngũ tấn công con người.

Ong đầu người dĩ nhiên sẽ không làm chuyện vô dụng, những con bướm này tốc độ thoạt nhìn chậm chạp, lại không có hại, nhưng bụi phấn trên người liên tục rơi xuống. Số lượng của chúng ít cũng phải bốn năm nghìn con, bởi vì thân hình lớn, thoạt nhìn so với bầy ong lại nhiều hơn, vừa bay lượn bụi phấn liền rơi đầy trời, mức độ dày đặc khiến nàng liên tưởng tới bụi trên đường đất khu nông thôn.

Ong đầu người vất vả lùa đàn bướm tới đây, giăng đầy bụi phấn dĩ nhiên không phải để khiến cho người ta hắt hơi. Nhìn nhóm người Yến Linh Tuyết, đem toàn thân bao bọc kỹ càng, Bình Nhi còn vội vàng đeo mặt nạ vào, đoán chừng phấn này có thể ăn mòn. Chư Kiền bắt đầu bay xuống, Trường Thiên ghé vào bên tai nàng nói “Đây là bướm ung, sinh ra từ một hòn đảo trên biển, phấn của nó tiếp xúc với mắt hay dính vào trên da đều mang tới cảm giác đau nhức, thịt xương thối rữa mục nát, nếu hít vào trong người thì khí quản, phổi, khoang miệng sẽ sưng lên, khiến người hít thở không thông mà chết, cho nên mọi loại sinh vật đều không đi trêu chọc nó”

Huỷ ngoài thân và tứ chi, nội tạng lại sinh ra nhọt độc. Loài bướm này có tên như vậy hẳn là do lực sát thương của phấn này. Ninh Tiểu Nhàn nhìn tốcđ ộ bay của chúng không nhanh, đây chính là cách hộ thân bình thường chúng sử dụng để ngăn địch.

Hai người đi chung vật cưỡi, hắn cúi đầu nói chuyện, nhiệt khí phun vào tai nàng, khiến trên người nàng truyền tới một trận tê dại. Nàng vốn định thẳng lưng tách khỏi hắn, lại thấy Yến Linh Tuyết mở to mắt nhìn nơi này, lúc này lại thay đổi chủ ý, dứt khoát hừ nhẹ một tiếng, thân thể mềm mại mềm nhũn, ngả về phía sau.

Nàng cảm giác được, cánh tay của Trường Thiên đặt trên eo nhỏ trở nên khẩn trương.

Yến Linh Tuyết trông thấy bộ dáng thân mật của hai người, thần sắc trên mặt đã bị khăn mỏng che đi nhưng trong lòng cũng mắng mấy câu “Không biết xẩu hổ, ban ngày ban mặt”. Có thể nghĩ nàng chỉ trích – không biết xấu hổ – là rất đúng với tâm nghi của Thần Quân đại nhân.

Phấn bướm từ trên trời rơi xuống, mọi người coi như có tấm vải che mặt cũng không tránh khỏi dính chút bụi phấn. Trong đội ngũ có một hán tử bước tới phía trước một bước dài, lúc này bị ngã lăn ra đất lộ ra nguyên thân, là một con sư tử cao gần hai trượng.

Phấn bướm bay tới, bầy ong cũng nhờ nó che lấp hướng tới mọi người lao đến. Sư tử liền đứng lên mở ra miệng to như chậu máu, ngay sau đó một tiếng rống cuồng bạo từ cổ họng vang ra, trong nháy mắt lấy khí thể bạt núi vượt biển lan ra, ba âm cơ hồ có thể dùng mắt thường thấy được, khiến hơn mười cây hoa trắng bị liên luỵ kịch liệtđungđưa, giống như gặp phải gió cấp mười, trong nháy mắt vô số lá cây rơi xuống.

Tiếng rống cực đột ngột, cũng khiến cho Đại Hoàng đang chở Ninh Tiểu Nhàn bị chấn động dừng bước, đột nhiên thấy da thịt căng thẳng, không biết đầu sư tử này bị sao. Mũi chân nàng dùng sức kẹp lấy bụng nó, hối nó tiếp tục đi tới, lại cười mắng “Không có tiền đồ”

Thân ở trung tâm sóng âm công kích, bướm ung bị âm thanh chấn động bay ra giống như bị gió lớn thổi qua. Đừng nói phấn bướm, ngay cả bướm ung cùng ong đều bị đánh bạt một mảng lớn.

Rồng ngâm, hổ gào, sử tử rống đều là thiên phú của yêu tộc. Mặc dù khí lực của sư tử này trong Vân Mộng Trạch bị giảm đi, cũng không thi triển ra thần thông gì, nhưng thiên phú bản năng vẫn còn, đối phó với lũ bướm cũng không có gì khác biệt, phạm vi công kích thích hợp vẫn có tác dụng.

Đáng tiếc, một chiêu này cũng không thể thi triển tuỳ tiện như bình thường, bởi vì sau khi rống khuôn mặt có vẻ héo đi vài phần, liên tục thở dốc. Rất nhiều thiên phú của yêu tộc cần yêu lực chống đỡ mới có thể thi triển ra uy lực lớn, nếu hắn ở trạng thái bình thường, dù cho ong bay đầy trời cũng bị hắn tiêu diệt hơn nửa, đáng tiếc …

Lúc này hai con Chư Kiền đã chạy tới gần đội ngũ của Yến Linh Tuyết. Nếu đã có quyết định cứu người, tất nhiên phải làm cho đẹp mắt. Ninh Tiểu Nhàn quay đầu hướng Công Tôn Triển nói “Thời gian bọn họ có thể chốngđỡ vượt xa mười hơi thở. Hiện tại xem bản lĩnh của ngươi”

Công Tôn triển ở trên không phát ra một tờ trận đồ, bận rộn viết viết, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói “Những thứ ong này dựa vào thị giác hay khứu giác để tìm người?”

Thật đúng là điển hình của nước tới chân mới nhảy nha. Ninh Tiểu Nhàn nhịn xuống vọng động trợn mặt, bất đắc dĩ nói “Khứu giác”

“Được” Công Tôn Triển bận rộn ở trên trận đồ vẽ loạn xiêu xiêu vẹo vẹo thêm mấy chữ, sau đó nhắm đám người ném qua.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn trận đồ hắn ném ra cũng muốn đen mặt. Đây chính là một quyển trục vàng ố cũ rách, mỗi vạch trên đó đều nhỏ như sợi lông. Tuy đã ném ra ngoài nhưng thị lực của nàng vẫn có thể nhìn ra được, rải rác các nét bút bao quanh thanh sơn lục thuỷ có mây vờn quanh, chẳng qua thủ pháp vẽ có chút thô, nhìn qua cũng chỉ mang hình gần giống, cách xa vạn dặm với tưởng tượng cảnh đẹp ý vui của nàng.

Trong đội ngũ của Yến Linh Tuyết có người thấy sự vật cổ quái từ ngoài bay tới, lấy làm kinh hãi, một hán tử giơ kiếm muốn đánh lên, nữ tử áo xanh nhanh tay lẹ mắt ngăn cản nói “Đừngđộng, là trậnđồ”

Quyển trục này lạch cạch một tiếng rơi dưới chân họ, ngay sau đó tự động triển khai, nhất thời một trận khí trắng từ trong trận đồ xông ra. Mọi người nhìn kỹ, là mây mù li ti từ trên bức tranh trồi ra từ mặt giấy, theo không khí mây mù dày đặc thêm thì sương mù trong bức tranh ngày càng mỏng.

Tới khi sương trắng từ trong bức tranh không còn thì chỉ có thanh sơn lục thuỷ hiện ta vô cùng rõ nét, trong vòng hai mươi trượng quanh đội ngũ Yến Linh Tuyết đều bị sương mù vây quanh, có thể nói tới năm ngón tay nhìn cũng không rõ.

Sương mù dày đặc hiển nhiên cũng có tác dụng chống lại khứu giác, đàn ong đang bay múa trên không trung đột nhiên không ngửi được hơi thở của đám người Yến Linh Tuyết, nhất thời khẩn trương, xoay xoay hai vòng, thẳng tắp lao xuống đất tìm kiếm, khí thể oanh tạc.

Ngay tại lúc này Công Tôn Triển chỉ một ngón bay, khí trắng bốc hơi, trong sương mù dày đặc mở ra một con đường, thẳng tắp hướng tới địa điểm đám người Ninh Tiểu Nhàn đang dừng.
Bình Luận (0)
Comment