Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 858

Tuổi Hoàn Công Thế đã rất già, thân thích trực hệ đã sớm cũng không còn trên đời, thật vất vả sinh ra dòng độc đinh như Hoàn Tùng Ngọc vậy mà giờ lại bị mất mạng.

Trong đầu hắn trống rỗng, dùng sức thở mạnh mấy cái mới quay đầu căm tức Hoàng Phủ Kỳ, hét lớn: “Tại sao, tại sao?”

Hoàng Phủ Kỳ gằn từng chữ: “Tuy một dòng bên Hoàng Phủ Thiện này thấp kém nhưng cũng là huyết thống của vương tộc Man tộc, há lại để đám người các ngươi có thể bắt đi gây khó dễ khinh bỉ? Ngươi hành hạ giết con nối dòng gia tộc Hoàng Phủ để chế thuốc, vốn không nên còn mạng sống, niệm tình một chuyến ta không thể phá Cố Ẩn Sơn Hà trận, thu ít thù lao, chỉ lấy tính mạng con trai độc nhất của ngươi đã tốt lắm rồi.”

Vừa dứt lời, thần uy mạnh mẽ vốn ép tới trong lòng mọi người nặng nề chợt biến mất. Thần quang trong mắt Hoàng Phủ Kỳ ảm đạm, sau đó thân thể lung lay hai cái rồi té trên mặt đất, trên mặt lại treo một nụ cười quỷ dị. Cho dù ai vừa nhìn cũng hiểu, “Thần” được mời tới đã rời đi.

Hoàn Công Thế hét giận dữ một tiếng, xông lên phía trước, đá một phát thân thể giập nát ra xa hơn năm trượng!

Bên cạnh mọi người đều nói: “Không thể!” Vạn nhất tên sát thần kia còn chưa rời đi, thấy ông ta hành động như thế không chừng lại muốn quay trở lại đánh chết bọn họ. Song thân thể Hoàng Phủ Kỳcòn đang giữa không trung lại lại bắt đầu hòa tan.

Mọi người chưa bao giờ thấy qua loại cảnh tượng này, vì vậy cũng không biết hình dung như thế nào mới đúng, chỉ cảm thấy thi thể giống như bị axit mạnh giội qua rồi cực kỳ nhanh chóng héo rũ, ăn mòn tới bên trong. Chờ khi nó rơi trên đất lại giống như túi nước phồng lên rồi vỡ tan, máu huyết chảy đầy đất nhưng không có da thịt, gân cốt và da thành khối.

Thân thể này được thai trong văn và huyết nhục cao khổ luyện củng cố chống đỡ, sau khi chịu tải một phần sức mạnh của sát thần, lại dùng đan dược từ mười vạn máu thịt, hồn phách người ngưng tụ thành, giờ cuối cùng hoàn toàn hỏng mất. Nó vốn chính là thân thể người phàm, ngay cả huyết mạch Man tộc cũng không tinh khiết lắm nhưng lại muốn cưỡng ép đi ứng phó Thỉnh Thần Thuật mà ngay cả tu sĩ Đại Thừa kỳ đều không thể thừa nhận, đợi đến khi sát thần rời khỏi thân thể đó, rốt cục bụi về bụi, đất về với đất.

Hoàn Công Thế đứng nghiêm tại chỗ, trong lòng cũng không biết tư vị gì. Một chuyến lần này thật sự tiền mất tật mang, Càn Thanh thánh điện  trăm phương ngàn kế gần ngàn năm, không chỉ không có phá vỡ Cố Ẩn Sơn Hà trận, ngược lại ngay cả con trai độc nhất của ông ta đều chết trong cấm địa. Trong thoáng chốc, ông ta nhớ tới khi mình vẫn còn bé, thường xuyên nghe người già trong nhà kể chuyện xưa, trong đó nhắc tới có người bởi vì quê quán nhiều năm liên tục hạn hán lớn, hoa mầu đều chết héo rồi, người một nhà ăn không đủ no, bất đắc dĩ tìm đến ác quỷ làm giao dịch, chỉ muốn lập tức thoát khỏi khốn cảnh. Kết quả ác quỷ đúng hẹn tới, cũng mang cho hắn rất nhiều lương thực thậm chí tiền bạc nhưng từ đó trong nhà liên tục xảy ra điều xấu, từng người từng người trong nhà đó đều chết oan chết uổng, nguyên nhân cái chết còn thê thảm đáng sợ hơn nhiều so với chết đói. Cho đến tận trước khi người này qua đời mới thở dài nói giao dịch với ác quỷ tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.

Chuyện xưa kia chỉ nhớ nghe thấy khi còn bé, sau này ông ta lớn lên, hơn nữa bước vào tiên đồ, lại càng cười một tiếng rồi quên luôn. Nhưng bây giờ ông ta đột nhiên nghĩ tới, chỉ cảm thấy mình rất giống nhân vật chính trong chuyện xưa. Chỉ có điều thay ác quỷ đó thành pho tượng sát thần đáng sợ kia. Khẩn cầu quái vật hiến tế oán hận của tất cả thế gian, có khác gì bảo hổ lột da đâu, thật sự có thể đạt thành ước nguyện của mình sao?

Nhưng cho tới bây giờ, hối hận cũng vô dụng. Ông ta không hổ là tu sĩ ở địa vị cao mấy trăm năm, thống khổ đau đớn kịch liệt như vậy lại có thể nhanh chóng cố gắng nén xuống, ánh mắt liếc nhìn Tiểu Các Chủ Thiên Lăng Các một cái, thầm nghĩ: “Lúc con ta bỏ mình, nữ nhân này trốn ở xa xa, không thấy nửa phần lo lắng bi thương, có thể thấy được thật sự rất vô tình vô nghĩa. Thôi, thôi.” Một lát lại nghĩ tới, pho tượng sát thần kia đã không ở hậu thế biết bao nhiêu năm, sao có thể biết năm đó mình bắt đi một chi của Hoàng Phủ gia, chính là bắt đầu từ Hoàng Phủ Thiện? Trong lòng hắn mê man ngạc nhiên, trong tai nghe được cận vệ mình gọi mấy tiếng, mới cố gắng tập trung tinh thần nói: “Cái gì?”

“Phó điện chủ, bây giờ chúng ta nên làm thế nào cho phải?” Thối lui khỏi Vân Mộng Trạch sao? Dị thú ở cấm địa tám chín phần mười đều chết trong thiên địa hồng lô, hiện tại muốn đi ra ngoài cũng không khó.

Hoàn Công Thế hai mắt dần dần tỉnh táo, lập tức lạnh lùng nói: “Đệ tử phân hai nhóm, một nhóm tiến vào Cố Ẩn Sơn Hà trận chặn đường giết Hám Thiên Thần Quân, một nhóm khác canh giữ ở lối vào đại trận, tuyệt đối không thể để cho hắn ta rời đi! Hắn ta không chết, các ngươi chết! Mặt khác, phái hai người ra khỏi Vân Mộng trạch, điều đệ tử thánh điện ở gần đó tới đây! Nếu bọn họ may mắn có thể phá trận cũng quyết không thể bỏ qua cho họ.” Hiện tại ông ta đã kịp phản ứng, mưu đồ gần ngàn năm hủy hoại chỉ trong chốc lát, điều này có ý nghĩa Càn Thanh thánh điện  cầm đầu các tiên tông phía bắc không chiếm được ưu thế như đã tính ở trên chiến tuyến phương bắc. Dưới tình huống này, lại có thêm một cường địch nữa tuyệt đối là không sáng suốt!

Dù sao bọn họ đã kết thù lớn với Hám Thiên Thần Quân rồi, vậy thì một là không làm, hai phải làm cho trót, thừa dịp thần thú vẫn còn là người phàm để tiêu diệt hắn. Nếu không ra khỏi Vân Mộng Trạch, hắn và Ẩn Lưu tất nhiên thề không đội trời chung với Càn Thanh thánh điện. Cố Ẩn Sơn Hà trận đúng là chỉ bị phá giải ba trận không sai, nhưng đối thủ là đại yêu quái sống không biết bao nhiêu năm, có quỷ mới biết hắn có bản lãnh phá vỡ đại trận hay không?

Pho tượng sát thần mời tới vừa rồi đã chứng minh rất tốt, từ thần cảnh trở lên vô cùng đáng sợ, không chỉ là đạo hạnh tu vi, cho dù là ánh mắt lịch duyệt, con người chỉ sống vẻn vẹn có mấy trăm,mấy ngàn năm đều kém hơn đấy.

Hơn nữa, nếu chuyện Càn Thanh thánh điện  lấy người tu tiên của các tiên tông làm mồi hấp dẫn dị thú bị truyền ra ngoài, danh tiếng đã có lập tức sẽ hỏng bét. Tiên tông nam, bắc vốn đối lập không sai nhưng lần này trong những người tu tiên bị chôn sống có rất nhiều cũng tới từ phía bắc. Nếu như bị sư môn của bọn hắn biết được, Càn Thanh thánh điện lập tức sẽ lâm vào thế bị động.

#####

Ranh giới chỉ như ngàn cân treo sợi tóc, bốn người Ninh Tiểu Nhàn xông qua cửa vào Cố Ẩn Sơn Hà trận, tạm thời thoát khỏi nguy cơ đến từ Hoàng Phủ Kỳ.

Thoát khỏi phạm vi sương trắng bao phủ, cảnh trí trước mắt biến đổi, bốn người thế nhưng đứng trên một vùng đất ươn ướt, khứu giác nhạy bén của nàng cũng đã nhận ra trong không khí nồng đậm hơi nước và bùn đất, còn có một chút mùi thực vật thối nát, đó là mùi vị rừng rậm quanh năm không thấy mặt trời mới có.

Cây cối nơi này thấp bé mà dày đặc, rễ phụ trên mặt đất mọc lên cây, rễ chính rễ phụ đan xen, hơi không để ý sẽ bị trật chân té ngã. Các loại thực vật như cỏ lau, cỏ cao, cây mộc tặc còn cao hơn người, khiến phạm vi nhìn của mọi người cực kì hẹp. Cỏ lau không biết sinh trưởng bao nhiêu năm khiến mặt đất dưới chân dày mà mềm mại, phảng phất dẫm trên mặt thảm. Đủ loại côn trùng, chim hót nói cho nàng biết, nơi này vô luận là động vật hay thực vật đều sinh sôi nảy nở rất đông đúc. Nàng vừa quay đầu còn chứng kiến một con nhện như cối xay lớn không nhanh không chậm bước đi thong thả qua ba người.

Ở đây là rừng nhiệt đới, hoặc nghiêm khắc một chút mà nói, nhìn từ thảm thực vật thì nơi này là đầm lầy. Đột nhiên từ Hồng cốc vùng đất yên tĩnh nơi đầy nham thạch vách đá đến cảnh tượngnày, mức chênh lệch này thật sự có chút lớn. Quan trọng nhất là, tuy ao đầm này thoạt nhìn âm u quanh năm không thấy mặt trời nhưng ít ra từ sắc trời thoạt nhìn đang tầm giờ mùi (hơn hai giờ chiều). Vì vậy từ khe hở cành lá rậm rạp nhìn ra được trờ ivẫn sáng đấy! Phải biết rằng, lúc trước bọn họ sống bên ngoài ở Vân Mộng Trạch chừng mấy ngày, tuy bầu trời ban đêm đẹp nhưng nhìn lâu rồi cũng sẽ chán ngấy nha. Ít nhất, nơi này không phải luôn luôn là ban đêm.

Thế giới thứ nhất của Cố Ẩn Sơn Hà trận từ sớm đã bị người tu tiên phá giải, Công Tôn Triển lại là trận pháp sư, địa hình nơi này sẽ không thay đổi, cho nên trước khi bốn người tiến vào đã biết bọn họ gặp phải tình trạng gì.

Ninh Tiểu Nhàn đưa thuốc đuổi côn trùng, khí độc chia mọi người dùng, lại lấy ra dầu cao để bọn họ bôi ở cổ, phần da lộ ra ở mu bàn tay. Bọn họ sống lâu trong rừng rậm Ba Xà, biết rõ nếu tất cả mọi người không có cương khí bảo hộ thân thể, như vậy khi đi lại trong rừng không tránh được muốn tiếp xúc gần với các loại ruồi nhặng và các loại côn trùng có độc như rắn, bọ cạp rết, hơn nữa ở chỗ có nước còn sẽ có con đỉa bám vào da để hút máu, cùng với sâu ấn nấp trong nước. Nếu uống nước lã nơi này, không bao lâu sau trong bụng sẽ nở ra sâu rồi. Bởi vậy chắc chắn phải làm biện pháp dự phòng này.

Làm xong những thứ này, nàng mới đưa tay nhổ ngân châm đã đâm vào trên mông đại hoàng. Mới vừa rồi bốn người vội vã chạy trối chết, nàng đâm bốn miếng ngân châm ở trên ngườ iđại hoàng, lấy bí pháp thúc dục khí huyết khiến nó ở trong khoảng thời gian ngắn chạy trốn nhanh hơn chút. Loại phương pháp thúc dục này có thể khiến cho tốc độ của ngựa tốt trong thời gian ngắn đề cao ba thành, nhưng sau đó sẽ suy yếu không chịu nổi, cần nghỉ ngơi thật tốt hơn. Sức của chư kiền hơn xa ngựa thường nhưng mới vừa rồi chạy trốn một trận không muốn sống xong, hiện tại cũng mỏi mệt muốn chết. Sau khi dùng đan dược của Ninh Tiểu Nhàn, thể lực cũng phải qua một thời gian ngắn mới có thể khôi phục. Chỉ có một con chư kiền Đồ Tẫn dùng phân thân khống chế không cần đặc biệt kích thích cũng có thể phát huy ra tiềm lực lớn nhất.

Xét thấy Càn Thanh thánh điện  rất có thể sẽ phái binh lính đuổi theo vào, bốn người cũng không lưu lại ở lối vào, nhanh chóng vén bụi cỏ ra đi về phía trước. Đi ra ngoài hơn mười trượng thấy phía trước có mảng lớn đầm nước. Lúc này, chư kiền ngược lại không dùng tốt như hươu nai lớn Càn Thanh thánh điện  dùng để cưỡi rồi. Chân con vật đó có thể căng ra rất lớn, giữa ngón chân có màng,có thể ở ao đầm đi lại tự nhiên như đi trên đất. Đồ Tẫn suy nghĩ một chút, dứt khoát hóa ra thân kỳ thú để tiến vào, lòng bàn chân thú của hắn rộng mà dẹp, cũng không dễ bị sa vào trong đầm lầy.

Trường Thiên ôm lấy Ninh Tiểu Nhàn thả vào trên lưng kỳ thú, khiến nó chở nàng đi.

Căn cứ kinh nghiệm của người đi trước, hắn và Công Tôn Triển đều lấy hai nhánh cây dài một thước cột vào đế giày mình để thuận tiện đi vào. Ninh Tiểu Nhàn vừa hỏi thăm Trường Thiên vừa nói: “Lần này Càn Thanh thánh điện  mời pho tượng đại thần kia, có thể đột phá quy tắc Vân Mộng Trạch, ở chỗ này có thể thi triển thần thông?”

Trường Thiên thản nhiên nói: “Tiểu thế giới do thần cảnh hóa ra, quy tắc của hắn chỉ có trên thần cảnh mới có thể đánh vỡ.”

Nàng cắn cắn môi, mặc dù đã sớm mơ hồ đoán được nhưng vẫn do dự một chút mới nói: “Man Tổ?” Chỉ là nói ra cái tên này đều khiến cho tâm tình nàng dao động.

Man Tổ! Khi đất nước thay đổi sẽ có người tài ra đời, người đó dẫn Man tộc đứng đầu các chủng tộc mấy trăm năm, ở nơi này muốn đoạt khí vận của trời, từ cổ chí kim không có người nào có danh tiếng có thể lớn hơn hắn! Đó là anh hùng của cả Man tộc, dẫn dắt tộc nhân nghiên cứu ra vũ khí sắc bén kì diệu, nhân vật một tay sáng tạo ra chủng tộc vĩ đại quật khởi. Vì vậy được tất cả người Man tộc công nhận là tổ tiên giỏi nhất, cũng là thần linh duy nhất Man Tộc thờ phụng!

Man tộc không chỉ xuất hiện qua một cường giả thần cảnh nhưng cũng chỉ có Man Tổ được gọi là vua của chúng thần.
Bình Luận (0)
Comment