Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Hắn buồn cười nói: “Nha đầu ngốc, nàng nghĩ ai vừa ra đời cũng sẽ vô địch thiên hạ hay sao? Những nơi càng rối loạn và dơ bẩn hơn chỗ này ta đều đã đi qua. Chỉ cần nhớ rõ ngoài tâm không có gì, ngoài thân tự nhiên sẽ không ô uế.”
Hắn vuốt vuốt mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu nàng, vẫn ôn nhu trước sau như một, “Không phải nàng từng nói với ta, thế giới kia của nàng có lưu hành một câu nói, đại trượng phu, co được giãn được à. Chẳng lẽ ta còn không bằng một con người có kiến thức hay sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt hơi hờn giận của hắn, hiển nhiên là không phục với nhân loại, đây mới là bộ dáng của Trường Thiên.
Khóe miệng nàng hơi gấp, trong nội tâm hiển hiện càng nhiều sự chua ngọt chát chát, giống như là quả táo xanh cần ba tháng mới đánh hạ được, vui vẻ chính là hắn có thể vì mình mà chịu ủy khuất lớn như vậy, nhưng lại chua chát bởi vì nàng hoàn toàn không biết gì về quá khứ ngày xưa của hắn. Trong sinh mệnh dài dòng buồn chán của hắn, nàng chỉ chiếm thời gian bảy năm. Trong khoảng thời gian dài nàng không ở bên cạnh, hắn đã trải qua cái gì, hắn từng ưa thích cái gì?
Nàng ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt sáng quắc của hắn đang nhìn mình, nhịn không được đỏ mặt tía tai thấp giọng nói: “Bộ dạng bây giờ của ta xấu muốn chết, đừng nhìn nữa.”
Không thể ngờ được Trường Thiên lại tán đồng nói: “Ừ, quả thực là xấu đến không thể nói gì.”
Hắn cư nhiên thật đúng là nói nàng xấu không thể nói gì! Ninh Tiểu Nhàn mạnh mẽ ngẩng đầu, lại không đề phòng hắn đang cúi đầu, vô cùng tinh chuẩn mà che môi nàng lại.
Đối với một người xấu xí thế, vậy hắn còn hôn được?
Ninh Tiểu Nhàn giãy giụa hai cái, thân thể bị hắn cố định trong ngực, không thể động đậy, chỉ cảm thấy đôi môi bị mút vào nhiều lần, giống như đây là thứ đồ ngon nhất trên đời này, lập tức có một vật nóng hổi trơn mềm đẩy môi anh đào chui vào, trong miệng của nàng lập tức tràn đầy hương vị của hắn.
Ở địa phương dơ bẩn ầm ĩ như vậy, bên người còn có mùi hôi không tránh né được, hắn lại nhiệt tình mời nàng dây dưa, cùng múa, trò chơi gắn bó có hương vị ngọt ngào này rất nhanh đã khiến nàng say mê mà nhắm mắt lại, những phiền não kia tựa hồ cũng bồng bềnh mà cách xa.
Một nụ hôn này vẫn là phong cách quen thuộc của Trường Thiên, triền miên, kéo dài, tràn ngập dục vọng, cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, lúc này mới lặng lẽ chấm dứt.
Hắn cười khẽ hai tiếng, trong giọng nói còn mang theo sự khàn khàn làm say lòng người, nhẹ nhàng chống đỡ trán của nàng nói: “Tiểu sửu bát quái!” (người quái dị nhỏ)
Bốn chữ này chứa đựng thân mật vô hạn. Trong nội tâm nàng là một trận hưởng thụ ngọt ngào, lại nằm ở trong lồng ngực hắn, dùng sức đập lồng ngực của hắn hai cái: “Chàng điên rồi, ở đây không được ngăn cách che chắn, chàng muốn để người khác xem chuyện vui hay sao?”
“Xem chuyện vui?” Hắn bật cười nói, “Sao nàng lại quan tâm chuyện này? Nàng cẩn thận nghe một chút đi?”
Thính lực của nàng vô cùng tốt, chỉ cần yên lặng lắng nghe, lập tức nghe được ở bên ngoài lều trại đang có một cặp nam nữ đang làm việc, nữ nhân thân ngâm, nam nhân gào rú, hiển nhiên việc chém giết đang lúc kịch liệt. Chẳng qua là hiệu quả cách âm của lều trại này cơ hồ bằng không, nàng dám khẳng định, tất cả mọi người trong phạm vi sáu trượng đều nghe thấy.
Nhưng mà đối với kích tình của đôi nam nữ này, hàng xóm xung quanh vẫn là nên làm cái gì thì làm cái đó, không có người nào trên mặt lộ ra dị sắc, thậm chí hứng thú lập tức quay đầu nhìn xem cũng không có. Đôi mẹ con bên cạnh vẫn còn ngẩn người nhìn xuyên qua đống lửa, đứa bé kia mới chỉ bốn, năm tuổi – nửa củ khoai lang chồng chất dưới đáy lá cây chính là bữa ăn chính của bọn họ. Bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian dài, hai mẹ con này đều có khuôn mặt xanh xao, đứa bé gầy đến da bọc xương, đầu lớn, thân thể nhỏ bé, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Đáng sợ nhất là, trong mắt của bọn họ đều là sự trống rỗng độc nhất vô nhị giống như những người khác, dường như ngay cả ngọn lửa hi vọng cũng hoàn toàn dập tắt, như cái xác không hồn.
Trên người Ninh Tiểu Nhàn mang theo Tích Cốc Đan, còn có lương khô tinh tế, giờ phút này vô luận thế nào cũng không dám lấy ra. Hai mẹ con nhìn đáng thương này, không biết là người đã qua đời biết bao nhiêu vạn năm, lại nói chỉ cần nàng lấy lương thực ra cứu tế, thì trong ánh mắt của những người xung quanh, trong nháy mắt tiếp theo sẽ toát ra lục quang như lang sói.
Trường Thiên nào biết được suy nghĩ của nàng đã sớm bay đi chỗ khác, đang nghiêm túc giáo dục nàng: “
Đôn luân đại dục, mạc thiên tịch địa*, có gì phải thẹn thùng? Ngay cả hài đồng cũng tinh tường hơn nàng.” Trong đôi mắt không còn vẻ tuấn lãng kia đã có sự vui vẻ chớp động.
*Đôn luân đại dục, mạc thiên tịch địa: dục vọng luân thường, màn trời chiếu đất. Có ý là: những ham muốn bình thường của con người được thực hiện ở nơi màn trời chiếu đất.Chuyện mà những người phàm tục này làm ra đích thật là “mạc thiên tịch địa” (màn trời chiếu đất), nàng gắt một cái: “Vô sỉ!” Sờ lên hai má đang nóng hổi của mình, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, “Trong lịch sử bộ lạc Thổ Hợp rất nổi danh hay sao? Vì sao Huyền Vũ phải đặc biệt lấy nó ra làm đệ nhị mạc thiên địa?”
Nói đến chính sự Trường Thiên quả nhiên thu liễm dáng tươi cười, trầm mặc một hồi mới nói: “Biết được tên gọi bộ lạc Thổ Hợp này thì sẽ biết được niên đại của trành cảnh này. Đây là chuyện xảy ra còn sớm hơn cả cuộc chiến Thượng Cổ ba vạn năm trước, ngay cả ta cũng không từng trải qua. Cuộc chiến Thượng Cổ và Trung Cổ để lại sự tàn phá quá lớn cho Nam Chiêm Bộ Châu, rất nhiều sự thật lịch sử đều đã bị chôn vùi. Người thời nay hơn phân nửa đều không biết, thời điểm Thượng Cổ, cuộc chiến ở Thổ Hợp Cốc lại có đại danh đỉnh đỉnh đó.”
Trong ánh mắt chờ mong của nàng hắn tiếp tục tự thuật.
Giữa Man tộc và Yêu tộc phát sinh vô số cuộc chiến lớn nhỏ, cuộc chiến Thổ Hợp Cốc lại là một trong những ghi chép đáng giá nhất trong số đó. Bởi vì, tranh chấp giữa hai tộc Man – Yêu chính thức bắt đầu từ đó.
“Từ sau khi Man Tổ phát hiện diệu dụng của sát khí, Nam Chiêm Bộ Châu không bao giờ còn do Yêu tộc độc chiếm. Man tộc bắt đầu lớn mạnh, lúc ban đầu tồn tại dưới hình thức bộ lạc, càng về sau càng sinh sôi nảy nở thịnh vượng hơn, đến bốn vạn năm trước, ở Nam Chiêm Bộ Châu rốt cục xuất hiện tòa thành trì đầu tiên của Man nhân.” Hắn thong thả nói, “Thế nhưng Man tộc lại không giống với Yêu tộc và tu sĩ nhân loại sau này, bọn họ không thể hấp thu thiên địa linh khí, bởi vậy căn bản không thể xan hà ẩm lộ (cơm mây nước sương: nghĩa là hấp thu linh khí trời đất), ngược lại cần phải hấp thu đại lượng đồ ăn, mới có thể bổ dưỡng thân thể, cường kiện thân thể, thực tế không thể thiếu huyết thực. Bởi vậy, một bên bọn họ nô dịch phàm nhân canh tác cho họ, một mặt khác, là muốn đi vào rừng, bắt đi đại lượng con mồi để bổ dưỡng bản thân. Nàng cũng biết, thú con của đa số yêu quái vừa sinh ra phải ăn thức ăn chín của phàm gian, mà mối quan hệ cạnh tranh thức ăn giữa Man tộc và Yêu tộc bắt đầu có mâu thuẫn.”
Chuyện này ngược lại nàng có thể lý giải. Ở Địa Cầu, con người kịch liệt khuếch trương nắm giữa không gian sinh tồn của động vật, cho nên ở những sơn thôn xa xôi, tin tức sư tử hổ báo tiến vào thôn ăn vụng và đả thương người nhìn mãi quen mắt.
Lại qua không lâu, Man tộc thậm chí phát hiện, huyết nhục của yêu quái mới thật sự là đại bổ, yêu quái đạo hạnh càng tinh thâm, huyết thực càng ngon miệng, vô luận là trực tiếp ăn hay dùng để luyện đan dược rồi ăn vào, thì sự bổ dưỡng đối với thân thể đều rất lớn. Bởi vậy Man tộc lại đem chú ý đến trên người những yêu chủng tương đối nhỏ yếu, bắt đến ăn thịt nó. Chẳng qua là giấy không thể gói được lửa, khẩu vị của Man tộc càng lúc càng lớn, Yêu tộc rất nhanh đã kịp thời phản ứng, giận không kiềm chế được mà bắt đầu trả thù, sau đó Man tộc cũng dứt khoát xé rách mặt, quan hệ của hai tộc không bao giờ có thể điều hòa được nữa.
Dưới cái nhìn của đám yêu quái, tốc độ sinh sôi nảy nở của người Man tộc còn nhanh hơn châu chấu. Vốn là bọn họ chỉ ở tại Trung Bộ của Nam Chiêm Bộ Châu, chỉ trong thời gian bảy trăm năm đã khuếch trương đến Trung Nam Bộ và Trung Bắc Bộ, còn có xu thế tiếp tục khuếch trương ra phía Tây Nam. Cái này phát triển thì cái kia tiêu vong, Man tộc nắm giữ rất nhiều nơi sinh tồn của yêu quái, hơn nữa còn đuổi bắt yêu quái để làm đồ ăn, chuyện này đối với đám Yêu tộc ngang ngược bá đạo mà nói, quả thực là không thể dễ dàng tha thứ, kẽ hở giữa hai bên càng sâu hơn, thường xuyên xảy ra tranh đấu.
Tuy Man tộc tôn Man Tổ làm Thủy Tổ, nhưng thật ra lúc này trong tộc có vô số bộ lạc lớn nhỏ không đều. Bộ lạc Thổ Hợp nằm tại Thổ Hợp Cốc ở Trung Bộ của Nam Chiêm Bộ Châu, ở đây khí hậu ôn nhuận, cỏ cây gây giống, cũng rất thích hợp để hoa màu sinh trưởng. Mặc dù Man nhân thích huyết thực, nhưng cũng cần ăn hạt kê lúa gạo để sống giống như con người. Cho nên Thổ Hợp Cốc là nơi mà Man tộc và yêu quái tranh giành nhau trong thời gian dài. Chỉ cần nhìn một vòng tường cây xung quanh nơi ở của bộ lạc liền biết rõ mâu thuẫn tranh đấu giữa hai phe đã có xu thế gay cấn.
“Ta biết rõ cuộc chiến ở Thổ Hợp Cốc, nguyên nhân gây ra nó chính là do bộ lạc của Man tộc huyết tẩy toàn bộ hang ổ một bầy gấu yêu, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, ngay cả thú con cũng không để lại, bắt về nuôi nhốt. Hành động này đã chọc giận các yêu quái ở gần đó, rốt cục gây ra trận chiến đầu tiên giữa hai tộc. Trước đó, hai bên chỉ có những ma sát nhỏ lẻ, lại không có một cuộc chiến đấu có quy mô nào.”
“Sau cuộc chiến Thổ Hợp Cốc, tranh đấu giữa hai bên dần dần thăng cấp. Dù sao Yêu tộc đã chiếm cứ đại lục quá lâu, lúc này đã có rất nhiều đại yêu thành danh, bọn họ chỉ đơn đả độc đấu đã có thể huyết tẩy rất nhiều bộ lạc nhỏ yếu của Man tộc đến không còn gì. Đối mặt với địch nhân như vậy, lúc này Man nhân mới nhận thức được lực lượng của bản thân không đủ cường đại.” Trường Thiên cười lạnh một tiếng nói, “Ngược lại, điểm này của Man tộc rất giống con người, đánh không lại thì – ”
Hắn nhất thời không thể tìm được một từ thích hợp, vẫn là Ninh Tiểu Nhàn thay hắn nói tiếp: “– thì bão đoàn (ôm lại một chỗ: ý là tụ tập lại)!”
“Ừ.” Hắn nhẹ gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với từ ngữ mới lạ này, “Vì vậy đã tập trung càng nhiều nhân thủ, bảo hộ lãnh địa của mình an toàn, các bộ lạc cỡ lớn bắt đầu chiếm đoạt và dung hợp những bộ lạc nhỏ. Tranh đấu cùng loại trừ nhau ở trong nội bộ Man tộc đã xuất hiện từ lâu, ước chừng mất một ngàn năm, Man tộc mới cơ bản phân chia thành bốn bộ lạc cường đại, những bộ lạc nhỏ khác hoặc là bị họ chiếm đoạt hoặc là trở thành bộ lạc phụ thuộc của chúng.”
Man tộc và con người đều thích sáng tạo cái mới, lúc này lại có Man Tổ tương trợ, các loại thần thông chú pháp mọc lên như nấm, tầng tầng lớp lớp. Yêu tộc rốt cục ăn phải thiệt thòi khi đơn đả độc đấu, lần lượt có không ít đại yêu bị giết, cán cân chiến tranh bắt đầu nghiêng về hướng Man tộc. Vì vậy đám yêu quái tâm cao khí ngạo không thể không bắt đầu học tập đối thủ, từng cá thể tụ tập thành những thế lực mới, đây chính là đời đầu tiên của các Yêu tông trên Nam Chiêm Bộ Châu.
Nói đến đây, Trường Thiên nhẹ nhàng thở ra một hơi nói: “Đương nhiên, những điều này đều xảy ra sau đó. Nếu như suy đoán của chúng ta về đệ nhất mạc thiên địa là chính xác, như vậy Huyền Vũ lựa chọn cuộc chiến Thổ Hợp Cốc là đệ nhị mạc thiên địa cũng không có gì kỳ quái, bởi vì trận chiến này không chỉ là bước ngoặc trong mối quan hệ giữa Man tộc và Yêu tộc, đối với nó mà nói còn có ý nghĩa đặc thù. Ừ, sáu vạn năm trước, lúc đó Huyền Vũ còn chưa độ kiếp, thực lực không thể đánh đồng với sau khi đã tấn chức thần thú.”
Trái tim của nàng đột nhiên đập mạnh như muốn nhảy ra: “Chúng ta sẽ thấy được Huyền Vũ ở chỗ này sao?” Có thể tận mắt nhìn thấy thần thú hoành hành vạn năm về trước ở Nam Chiêm Bộ Châu, mà niên đại thành danh của nó thậm chí còn sớm hơn cả Trường Thiên, người bình thường sao có thể có được may mắn thế?
Hắn nói như chém đinh chặt sắt: “Sẽ.”