Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 87

Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền

Nào biết mới qua mười mấy hơi thở thì mụn nước trên tay của nam tử này cũng dần dần tiêu sưng, qua thêm một khắc đồng hồ sau thì ngay cả bong bóng ở trên đầu ngón tay cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại những vết sưng đỏ do hắn cào bị thương. Hắn thở phào một hơi thật dài nhẹ nhóm, đang định mắng hai câu giải hận thì đồng bạn bên cạnh nhanh tay ngăn chặn cái miệng của hắn:

“Độc bọ cạp đỏ này cũng không phải dễ giải như vậy đâu, rõ ràng là người ta đã thả cho ngươi một đường sống, đừng có không biết tốt xấu nữa, nếu như để cho tiểu cô nương kia giận lên thì sẽ đem xương cốt ngươi hóa thành tro bụi!”

Lúc này, ở phía xa.”Ngươi ở trên tay hắn hạ loại độc gì vậy?” Tiếu Tử hỏi. Làm sư phụ âm hiểm, làm đồ đệ tự nhiên không kém một chút nào.

“Một chút xíu phấn bọ cạp thôi, mấy ngày trước ở trên đường bắt được bọ cạp, nên để cho nó cống hiến cho ta một chút xíu nọc độc.” Ninh Tiểu Nhàn nói, “Công hiệu của độc dược mà ta hạ tương đối thấp, hắn sẽ không có việc gì, chỉ chừng hai khắc sau tự nhiên sẽ tiêu sưng thôi.” Tâm địa của nàng rất mềm, đối với những người mạo phạm nàng, chỉ cần trừng phạt nhẹ nhàng chút là tốt rồi, không cần thiết gây ra nhân mạng đâu.

Tiếu Tử thở dài. Một tiểu cô nương như hoa như ngọc vậy mà phải đứng ở ven đường để lùng bắt độc trùng lấy nọc độc , cảnh tượng của một màn này chỉ dùng từ tưởng tựng thôi đã thấy mười phần quái dị rồi.

Ninh Tiểu Nhàn cùng Tiếu Tử vừa đi vừa nói, mới biết được mấy ngày nay thương đội đi tới Nham thành ở nối liền không dứt, có rất nhiều thương đội dẫn đầu cũng không giống như Đặng Hạo đều có thủ hạ đồng cam cộng khổ như vậy, mà thành viên của thương đội chỉ cần có tiền rủng rỉnh trong tay tất nhiên là có thể tìm một chiếc giường tốt để ngủ. Mặc dù giá phòng nước lên thì thuyền lên, phòng phổ biến so với mùa ế còn cao hơn không chỉ sáu lần, nhưng bên trong khách sạn vẫn ngập đầy khách, đừng nói là một mình một phòng hảo hạng nữa, mà cục diện hiện tại căn bản là cần có một phòng thôi cũng đã khó kiếm.

Mà nếu nói là ở nhà dân thì nói trắng ra chính là mô hình khách sạn nhỏ kinh doanh gia đình tư nhân, chẳng qua trước kia nàng chỉ nghe nói ở nơi nông thôn đất hoang mới có nhà nông dân kinh doanh kiểu nhà dân ở qua đêm, lúc này đường đường là một tòa thành lớn, chẳng lẽ quan địa phương cũng cho phép người dân kinh doanh trọ qua đêm để đoạt khách hay sao ?

Tiếu Tử thật sự cũng không phải là một người giải thích tốt, nàng hỏi hồi lâu mà từ trong miệng của hắn cũng chỉ biết được những thông tin đại khái.

Thì ra từ khi Nham thành này trở thành trà thành lừng danh xong thì hàng năm hai mùa xuân thu có thương đội tới đây thu trà càng ngày càng nhiều, cho dù là thành chủ đã hạ lệnh đem trọn tòa Nham thành này xây rộng lớn hơn gấp hai lần, cũng chỉ là xây dựng khách sạn thương nhân, vấn đề tìm nơi ngủ trọ vẫn càng lúc càng lớn.

Xây nhiều khách sạn một chút mặc dù hấp dẫn nhưng lại không áp dụng được, bởi vì sau khi mùa thịnh vượng qua đi thì lượng khách hàng cũng giảm đi, nhiều khách sạn như vậy chỉ sợ là tiêu sạch sẽ hết vốn liếng ban đầu của hắn, nói không chừng còn phải đóng cửa nữa. Chính vì vậy nên thành chủ liền nghĩ ra một biện pháp, tức là mở cửa cho người dân cho thuê trọ qua đêm để giải quyết được vấn đề khách thương, nhất là vấn đề ở lại của các khách thương hành.

Vốn là quy định trong Nham thành không cho phép dân cư tự do buôn bán, phàm là đồ ăn cũng phải tới chợ phía đông của thành để làm, nhưng thành chủ mấy năm trước đã sửa lại quy định, không chỉ cho phép người dân ở trước cửa mở cửa hàng mà cũng đồng ý cho mọi người mở cửa hàng ở trên phố, ngay trên đường làm một chút mua bán.

Hơn nữa vừa đến mùa thịnh vượng, phía quan phủ cũng đặc biệt khai ân, cho phép người dân đem phòng ốc trống trong nhà cho mướn để cho những khách nhân ở địa phương khác tới đây ở lại.

Dân cư ở Nham thành có tới hơn ba vạn gia đình, gồm hơn mười bảy vạn người, bản thân lại là thành mới vừa xây rộng hơn, đất cũng là tấc đất tấc vàng nhưng cũng có khoảng cách rất lớn. Trong tay những người giàu có mà cất giấu hơn ba ngôi nhà thì không cần phải nói. Bạc là thứ đồ tốt mọi bề. Hàng năm chỉ hai mùa thịnh vượng là mùa hút vàng nhiều nhất, số tiền kia có ai mà không muốn đi kiếm. Chính lệnh này vừa mới ban ra thì đã hóa giải mâu thuẫn thật lớn việc phòng trọ không đủ, thậm chí còn có mấy thương đội trực tiếp vào sống ở bên trong nhà dân.

Tất nhiên trong thương đội có nhiều hán tử sơn dã, cũng có người vốn chính là làm giặc cướp nên chân tay cũng không quá sạch sẽ. Nham thành vì để phòng tránh bọn đạo chích hoạt động nên ở trên đường cứ cách chín trăm bước lại có một quân đội tuần tra cửa hàng, tuần tra từng góc gách ở trong mỗi căn phòng của cửa hàng, vào ban ngày thì lại duy trì trật tự giao thông, khai thông dòng người đi lại, vào ban đêm thì cảnh vệ quan phủ lại ở chỗ ở của thương nhân, vừa bảo vệ, vừa phòng cháy lại phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Năm đầu tiên sau khi mở ra quy định ở nhà dân xong thì xảy ra hai chuyện trộm cắp, nhưng rất nhanh chuyện này cũng đã được phá, đạo tặc bị bắt cùng với thương đội đi cùng cũng bị trừng phạt nghiêm khắc, phía sau đó bởi vì cảnh vệ làm việc đắc lực nên thương đội cũng tự mình quản đốc, qua nhiều năm như vậy cũng được xem như là bình an vô sự

Tiếu Tử mang theo nàng quen cửa quen nẻo mà đi tới khu vực nhà dân, trải qua chín rẽ tám quẹo mới tới cửa lớn của một gia đình rồi nhẹ nhàng gõ cửa. Người canh cửa chính là một cô nương chừng mười bảy, mười tám tuổi, quần áo mộc mạc, mặt mày thanh tú, nhìn thấy người đứng ngoài cửa chính là Tiếu Tử thì bật thốt lên nói: “Hoa tiên sinh?”

A, Tiếu Tử họ Hoa? Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn, trước kia vẫn gọi Tiếu Tử ngắn Tiếu Tử dài, nhiều nhất cũng chỉ thêm một chữ “ca” thôi, nhưng lại không biết tên của hắn.

Tiếu Tử ho nhẹ một tiếng nói: “Ngôn. . . . . . Cô nương, vị Ninh cô nương này là khách nhân của thương đội chúng ta, hiện tại khách sạn ở bên ngoài cũng đã đầy nên muốn tới nơi này của ngươi để mượn tá túc một chút, không biết là có còn sương phòng trống hay không vậy?” Cùng nữ nhân nói chuyện, hắn liền lộ ra vẻ rất không được tự nhiên. Ninh Tiểu Nhàn nghĩ thầm chẳng lẽ là ta không phải là nữ nhân sao, ngươi nói chuyện với ta làm sao lại không lộ ra vẻ như vậy đây?

“Có chứ, chỉ cần tiến vào ở là được.” Cô nương này cũng sảng khoái mà đáp ứng, mở cửa đưa hai người họ đi vào.

Nói chuyện với nhau mấy câu Ninh Tiểu Nhàn mới biết được vị Ngôn tỷ tỷ này tên là Thanh Hà, mấy năm trước là quả phụ, cùng với tiểu nhi tử ở trong nhà đã bị mất chồng, hai năm trước Tiếu Tử một mình đi qua nơi này liền tìm nơi ngủ trọ ở nhà của nàng.

“Một đại nam nhân lại ở trong nhà của tiểu quả phụ sẽ không sợ người khác nói ra nói vào hay sao?” Ninh Tiểu Nhàn hoài nghi nói, Tiếu Tử không giống như những người không cẩn thận kia, cho tới khi thấy được phòng khách thì nàng mới thoải mái. Thì ra sương phòng trong lời của Thanh Hà chính là một khu viện riêng biệt, có cửa ra vào độc lập, mà lại cách nhà của nàng tới mười mấy bước chân.

Sân này, nàng vừa nhìn liền hết sức hài lòng, bên trong viện còn có vài gian sương phòng, còn có một phòng bếp nho nhỏ, trong viện lại có một hồ nước xanh ngọt, có mấy bụi trúc rậm rạp đón gió chập chờn, rất có vài phần nhã khí.

Quan trọng nhất là ở trước vửa viện có một cửa nhỏ, ở bên trong viện lại là một khung cảnh khác nên không có ai ầm ĩ được tới chỗ của nàng, nếu đặt cái viện này ở trên thành thị của Hoa Hạ thì đây chính là một căn biệt thự nhỏ a, giá trị biết bao nhiêu tiền.

Nhân lúc Thanh Hà đang nói thì Ninh Tiểu Nhàn cũng lấy cùi trỏ tay thúc Tiếu Tử: “Ngôn tỷ tỷ này thoạt nhìn không phải là người thiếu tiền a, nếu không thì sân này cũng có thể cho thuê tới bốn, năm người, tại sao nàng lại không cho thuê?”

“Nàng mất chồng xong nguyên bản vốn còn có mấy cửa hàng mặt tiền ở trên đường phố, tiền ở trong tay cũng tương đối dư dả.”

Không thiếu tiền còn cho ngươi thuê ? Nàng không nói, chỉ lấy ánh mắt trên dưới nhìn lướt qua Tiếu Tử, nhìn tới mức mặt hắn đỏ lên, giả vờ cả giận nói: “Đừng có suy nghĩ lung tung, làm bại hoạt danh tiếng của người ta!”

Như thế là xong rồi sao, nàng còn chưa bắt đầu nói đâu, như thế nào sẽ làm bại hoại danh tiếng của người ta ?

Trường Thiên cũng ở bên tai nàng bất đắc dĩ thở dài nói: “Ngươi thật là nhiều chuyện.” Từ ngữ này hắn cũng mới học được trước đó không lâu, học xong liền trực tiếp đem dùng.

Có lẽ là nhìn ở mặt mũi của Tiếu Tử nên Ngôn tỷ nói chuyện tiền thuê cũng rất rẻ, mỗi ngày chỉ hai lượng bạc, nếu như Ninh Tiểu Nhàn đồng ý thì có thể trở về viện của họ để cùng ăn ba bữa cơm. Giá tiền này là hết sức công bằng rồi, ở giữa mùa thịnh vượng thu trà , một gian phòng hảo hạng của Duyệt Lai Cư còn muốn thu mỗi ngày năm lượng bạc, hơn nữa còn thuê không kèm theo sân. Cho nên chuyện này liền nói xong, Tiếu Tử nhìn lên sắc trời liền cáo từ rời đi, Ninh Tiểu Nhàn có cảm giác cảm thấy bóng lưng của hắn thoạt nhìn có chút chật vật.

Mới ngày thứ nhất vào ở trong viện của người ta, cũng nên lễ phép ăn cùng chủ nhân một bữa cơm đi, cho nên cơm tối ngày hôm nay liền ăn ở trong viện của Thanh Hà, nữ nhân này một người mang theo đứa nhỏ lâu như vậy, tay nghề nấu cơm khẳng định là không tệ, Ninh Tiểu Nhàn ăn xong thì thẳng thắn gật đầu, trong lòng cũng buồn rầu,vào trong Thần Ma Ngục lại còn phải nấu gạo Vân Hương thì làm sao nuốt trôi được đây.

Nhi tử của Ngôn tỷ năm nay vẫn chưa đầy tám tuổi, nhũ danh là Tranh Tranh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chính trực trắng nõn, cười lên thì trên mặt liền có má lúm đồng tiền, rất được người yêu thích. Ninh Tiểu Nhàn vừa nhìn thấy hắn thì trong lòng không khỏi nghĩ tới Nhị Hổ, sau đó lại nghĩ tới Tống Tẩu, sau này sợ là khó mà có cơ hội gặp nhau được nữa, không nhịn được có chút buồn phiền âm thầm

Tranh Tranh này cũng rất dễ làm quen, thấy cô nương xinh đẹp ở trong nhà mình làm khách lập tức tỷ tỷ dài, tỷ tỷ ngắn kêu lên, một chút xíu cũng không có sợ người lạ, bị hắn náo như vậy, khổ sở ở trong lòng Ninh Tiểu Nhàn cũng bị hòa tan đi không ít, lại cộng thêm Ngôn tỷ không hổ là họ Ngôn, ngôn hành cử chỉ đều vô cùng đúng đắn. Một bữa cơm ăn tới vui vui vẻ vẻ, khách và chủ đều hết sức vui mừng , hẳn là một bữa yên ổn nhất của Ninh Tiểu Nhàn trong suốt hơn một tháng qua.

Trường Thiên lại có chút buồn bực, nha đầu kia sơ ý chủ quan nhưng hắn lại nhìn rõ ở trong mắt, tiểu tử này vốn thừa dịp hai nữ nhân đang nói chuyện mà len lén liếc nhìn Ninh Tiểu Nhàn. Tất cả mọi người đều là nam nhân nên Trường Thiên rất rõ ràng những bộ vị mà phái nam thích nhìn lén tới nhất. Tên tiểu tử này nhìn qua nhiều nhất là bộ ngực cao cao, sau tới là vòng eo tinh tế, bắp đùi thon dài, hết lần này tới lần khác trên mặt còn có bộ dạng thiên chân vô tà.

“Thật là một tiểu sắc phôi trời sinh.” Chỉ sợ cho dù biết tiểu quỷ này còn nhỏ tuổi nên cái gì cũng không thể làm được nhưng hắn cũng cực kỳ không vui vẻ, luôn luôn có cảm giác như là bánh ngọt trong nhà mình bị người khác đụng tới.

Vì vậy sau buổi tối này Ninh Tiểu Nhàn tiến vào Thần Ma Ngục thì nhìn thấy sắc mặt của Trường Thiên vô cùng khó coi, Hoá Yêu tuyền dưới chân lăn tăn gợn sóng, càng làm nổi bật lên sắc mặt âm tình bất định của hắn.”Xem ra tâm tình phức tạp cũng không chỉ có một mình ta đâu.” Ninh Tiểu Nhàn còn tưởng rằng không khí cổ quái của hôm qua cũng làm ảnh hưởng tới hắn. Chẳng qua là người này kể từ sau khi nàng tiến vào liền không nói một lời, không khí lúng túng này là muốn náo loạn loại nào nữa đây a?

Trường Thiên cũng đang phiền não. Hắn có lòng muốn để cho cái nha đầu thần kinh thô so sánh với dây thép này cách xa tiểu tử kia xa một chút, nhưng lời này thì biết nên nói như thế nào đây ? Thằng bé trai kia còn chưa tới tám tuổi đâu, nói ra còn không làm cho người ta cười rụng răng hàm đi.

Thật lâu chưa từng bị nghẹn khuấy như vậy rồi, sau một hồi lâu sau hắn mới thở ra một hơi thật dài, vô tình nói: “Hôm nay luyện tập Bí Quyết dẫn đường thức thứ mười, những thứ khác thì có thể học tập cả một bộ hành khí thuật rồi.”

《Bí Quyết dẫn đường》 từ thức thứ mười trở đi đều có phương pháp điều tức tương xứng, yêu cầu người sử dụng phải dùng lưỡi để chống đỡ răng, từ đó dần dần hấp thu khí, để khí cạnh nhau nhằm trì hoãn tốc độ của hơi thở. Biện pháp này là thuật từ từ kéo dài thời gian bế khí điều tức, lấy hô hấp lúc nhẹ, lúc trì hoãn, đều đặn, dài, sâu làm điểm quan trọng nhất. Đầu tiên đếm tới một trăm mới thả khí ra, sau đó từ từ kéo dài là từ từ kéo dài bế khí thời gian điều tức thuật, lấy hô hấp lúc nhẹ, trì hoãn, đều đặn, dài, sâu vì yếu điểm. Đầu tiên đếm tới một trăm mới thả hơi, sau đó từ từ kéo dài cuối cùng đếm tới số lượng một nghìn mới thả hơi.

Chờ tập luyện có chút thành tự xong là có thể “ thở nhẹ như lông hồng, lỗ mũi thả hơi ra mà lông cũng bất động được ” , ý là đem lông mao đặt ở trên mũi cũng sẽ không làm quấy nhiễu được hô hấp, phương pháp này có thể làm cho hơi thở của người ta trong ngoài điều hòa đồng nhất. Hô hấp dài nhỏ cũng đều đặn, hô hấp bên trong lại liên tục không ngừng. luyện tập lâu dài về sau có thể làm phủ tạng kiên cố, thu liễm khí tức, dưỡng khí cùng nhiều loại công hiệu khác.

Bình Luận (0)
Comment