Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 884

Nhưng vô luận thế nào, đầu Đại Lực Kim Cương Viên này không biết đã uống nhầm thuốc gì, cư nhiên lại cùng một giuộc với Hám Thiên Thần Quân, hiện tại đã cắt đứt đường lui phía sau, hiển nhiên là đang muốn bao thầu hết cả Càn Thanh Thánh Điện đây mà.

Mọi người lập tức cảm thấy hơi lạnh từ chân tóc đến ngón chân. Nếu nói là chống lại Hám Thiên Thần Quân đã biến thành phàm nhân thì còn có sức liều mạng, nhưng mà khi đối mặt với đầu Cự Vô Bá phía sau thì sao, người ta chính là chiến lực không hao tổn gì, yêu quái hàng thật giá thật đó!

Khánh Xích Cáp cũng tay chân lạnh buốt, chỉ cảm thấy đời này trải qua nguy cơ vô số, nhưng bàn về trình độ lợi hại, một đời cùng lắm chỉ có ở khoảnh khắc này thôi. Chẳng qua là lại một lần nữa cảm nhận được tuyệt vọng, hắn cũng nhìn chằm chằm vượn khổng lồ, trầm giọng nói: “Mấy người kia đã vây Thượng Tiên ở trong trận rồi, tại sao Thượng Tiên còn muốn trợ giúp họ?”

Đến lúc này, hắn muốn noi theo đường xưa của Trường Thiên, lôi kéo đầu vượn khổng lồ này lâm trận đào ngũ đến giúp hắn.Ở trong khoảng khắc điện quang hỏa thạch (cực ngắn) này, Khánh Xích Cáp đã nghĩ thông suốt, bây giờ Đại Lực Kim Cương Viên chính là một quả pháp mã (đòn bí mật tăng thêm cân nặng trong cuộc đàm phán) trọng yếu nhất trên cán cân này, nó nghiêng về bên nào, bên đấy chính là thắng ổn!

Giờ phút này ngay cả Ninh Tiểu Nhàn cũng có chút kính nể nghị lực của hắn rồi, tu sĩ tầm thường gặp được khốn cảnh như vậy, hơn phân nửa là sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, tâm loạn như ma, nhưng người này lại còn đang suy tư phương pháp cầu đường sống trong cõi chết, lời nói nói ra được cũng là một câu trúng đích, nếu như Đại Lực Kim Cương Viên vẫn còn là bản tôn nó thì…, hắn nói thêm vài câu nữa, nói không chừng tên vượn khổng lồ đầu óc không rõ ràng lắm này sẽ bị hắn thuyết phục.

Đáng tiếc thần tiên cũng đoán không ra, túi da của vượn khổng lồ đã là cưu chiếm thước sào, thần hồn bên trong đã sớm đổi thành Đồ Tận!

Con heo nhỏ Ninh Tiểu Nhàn bắt được trước khi Đại Lực Kim Cương Viên đuổi đến đã bị Đồ Tận xóa đi ý thức rồi nhập vào trên thân nó. Đại Lực Kim Cương Viên không chống cự được sự hấp dẫn của thức ăn, bắt lợn rừng lại ăn hết, cũng chính là đã chủ động đem hồn tu nghênh tiến vào trong bụng mình, thời gian mà đệ nhị mạc thiên địa xảy ra còn sớm hơn thời kỳ Thượng Cổ rất nhiều, vào thời điểm này lấy đâu ra hồn tu chứ? Đại Lực Kim Cương Viên có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra sẽ nuốt mất tên sát tinh này vào trong bụng.

Chuyện tiếp theo, cũng không có gì để nói rồi. Đồ Tận vì bắt được tên yêu quái tiền sử này, vận dụng cả chủ hồn của mình, hết lần này đến lần khác mọi mặt về khí lực của Đại Lực Kim Cương Viên không thua người, nhưng mà về phương diện chỉ số thông minh thì kém một đoạn xa, yêu quái như vậy trời sinh hồn lực kém cỏi, làm sao có thể địch nổi Đồ Tận? Bị hắn giết vào thức hải, không phí bao nhiêu công sức đã đoạt được quyền khống chế thân thể.

Đây cũng là nguyên nhân Trường Thiên nói “Vận khí của chúng ta không tệ”. Nếu Khánh Xích Cáp đưa đến một đầu đại yêu quái khác có đạo hạnh ngang bằng, thì quá trình Đồ Tận đoạt thân thể người ta chưa chắc là có thể trôi chảy như vậy.

Cho nên giờ phút này dưới ánh mắt chờ mong của mấy người Càn Thanh Thánh Điện, Đại Lực Kim Cương Viên thét dài một tiếng, mở miệng lớn dính máu lộ ra răng nanh, cư nhiên làm ra một nụ cười quỷ dị nói: “Các ngươi muốn chết như thế nào?”

Một nụ cười như vậy với cơ bắp trên mặt và lúm đồng tiền xấu xí khiến khuôn mặt trở nên giống như mặt quỷ, giọng nói của vượn khổng lồ trầm thấp khàn khàn, ánh mắt nhìn về phía mọi người cười hài hước mà bất thiện.

Tâm tình của Đồ Tận hoàn toàn chính xác là không tốt. Vừa rồi Trường Thiên để hắn bám vào con heo con kia đi dụ dỗ vượn khổng lồ, vì khơi mào lửa giận của đối phương, hắn không thể không điều khiển đầu heo này làm bộ làm tịch. Đường đường là một hồn tu lại làm ra mấy động tác hèn mọn bỉ ổi kia, quả nhiên là tên tuổi anh hùng cả một đời đều hỏng sạch sẽ rồi!

Thái độ như vậy, lập tức khiến cho nhân tâm trầm xuống đáy cốc. Khánh Xích Cáp lại ẩn ẩn cảm thấy không đúng: Hám Thiên Thần Quân đã chiếm được ưu thế, vì sao còn chưa động thủ giết người?

Ngay tại lúc này, Công Tôn Mưu đã lâu không lên tiếng đột nhiên hô lên: “Đây rõ ràng là trận pháp của Công Tôn gia! Là tên đệ tử đào ngũ nào, cư nhiên đầu nhập vào Ẩn Lưu?” Trong miệng vừa hỏi kẻ nào, ánh mắt lại nhìn về hướng nam tử vẫn đứng ở bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn, ngay cả đầu cũng không nâng lên.

Nam nhân này có khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi, thế nhưng mà ánh mắt thoạt nhìn có vài phần quen thuộc.

Bị hắn điểm danh, nam tử này cũng mở miệng nói: “Ngươi nhận ra sao?”

Vừa dứt lời, đồng tử của Công Tôn Mưu đã co rút lại nói: “Ngươi, ngươi là Công Tôn Triển!” Hắn và Công Tôn Triển hai người đối đầu lẫn nhau, nghe xong giọng nói của người kia là hắn có thể nhận ra. Giờ phút này, quan sát hoàn cảnh bốn phía, Công Tôn Mưu lẩm bẩm nói, “Đúng rồi, đúng rồi. Đây là Thanh Sơn Vân Thủy Phú của đại bá, năm đó ta cũng thấy được nó, chẳng qua chỉ là bán thành phẩm. Ta chỉ biết được bên trong có linh vụ và linh thủy.”

Hắn nhìn qua Công Tôn Triển, sắc mặt giống như là giật mình, hoặc như là vui mừng nói: “Hóa ra là ngươi, hóa ra là ngươi, khó trách được có thể phá Cửu Quỷ Tỏa Âm Trận của ta! Năm đó thời điểm ta đem trận pháp này cho cha ngươi nhìn, toàn bộ quá trình ngươi đều ngồi xổm ở bên cạnh nhìn xem!” Hắn đột nhiên cười ha ha, “Hóa ra không phải là Cửu Quỷ Tỏa Âm Trận của ta bố trí không tốt, mà là do ngươi đã sớm biết được phương pháp phá giải! Ta không thua!”

Lúc hắn cười lớn tiếng nhất, Công Tôn Triển lại lạnh lùng nói: “Mặc dù ngươi bố trí Cửu Quỷ Tỏa Âm Trận rất tốt, bên ngoài lại khảm thêm Quỷ Vụ Huyết Sát Đại Trận, nhưng trong ngoài vận chuyển thô ráp, thật sự là một nét bút hỏng, quả thực chính là vẽ rắn thêm chân!” Một câu trào phúng khiến tiếng cười của Công Tôn Mưu im bặt, hắn nói tiếp, “Nếu không có tòa phá trận kia, có lẽ ta còn phải ngây ngốc ở trong trận thêm nửa khắc nữa, khi đó nói không chừng chính là ngươi thắng.”

“Lại nói tiếp, trận pháp mà ta bố trí không phải ngươi cũng chưa từng phát giác sao, còn một bước đạp vào?”

Một câu cuối cùng trực tiếp đánh trúng chỗ hiểm của Công Tôn Mưu, Khánh Xích Cáp cũng không nhịn được mà phẫn nộ trừng mắt nhìn. Mất công trong tông coi hắn là khách quý, còn muốn để hắn tiếp nhận công tác của Công Tôn Bộ, phá giải Cố Ẩn Sơn Hà Trận, kết quả cư nhiên mang theo một đám người trực tiếp giẫm vào trong trận pháp người ta đã bố trí tốt.

Một đoàn úc khí trong ngực Công Tôn Mưu không thoát ra được, thật muốn gào thét lên một câu “Trận pháp giữ nhà đặc biệt của lão tử đều cần linh lực thúc giục cả”, nhưng biết chuyện đó nói chỉ vô bổ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, rốt cục nhịn không được hỏi: “Coi như là Thanh Sơn Vân Thủy Phú cũng tuyệt không có khả năng giấu diếm không để lộ một sơ hở nào, làm sao ngươi có thể bố trí trận pháp này?”

Lúc này đã lộ ra bản tính của người trong nghề của hắn. Nếu là bình thường, Khánh Xích Cáp không chào đón loại người này nhất, nhưng bây giờ ước gì hắn có thể kéo dài thêm thời gian càng lâu càng tốt, một đôi mắt làm nên vô số ánh mắt, muốn hắn nhanh chóng tìm ra sơ hở của trận pháp này.

Một đội người của hắn còn dư lại sáu người, nếu có thể phá trận mà ra, tất cả đào tẩu theo những hướng khác nhau, chưa hẳn là không có cơ hội sống sót.

Lời này đã hỏi trúng chỗ ngứa của Công Tôn Triển, hắn lập tức dương dương đắc ý mà nói: “Thanh Sơn trong Thanh Sơn Vân Thủy Phú của ta, linh thủy cùng mây mù đã trở thành tinh quái, có thể chính thức biến hóa mà ra, từ lúc nửa nén hương trước, các ngươi đã vào tròng, bước chân vào trận pháp mà không biết.”

Lúc này người của Càn Thanh Thánh Điện mới nhớ đến vài tiếng chim hót ve kêu thanh thúy kia, hóa ra là khi đó bọn họ đã không ở trong rừng cây phía bắc nữa rồi.

Chỉ nghe Công Tôn Triển nói tiếp: “Nhưng nếu muốn nói đến việc bố trí không chê vào đâu được, còn phải có bảo vật như vậy.” Tay phải vừa lật, trong lòng bàn tay có một viên minh châu lớn bằng quả trứng bồ câu, bên trên nó có bạch quang nhàn nhạt mờ mịt quấn quanh, nếu là cẩn thận nhìn lại, bạch quang này hình thành bộ dáng của vô số cảnh trí, con người, tòa nhà, chỉ là khi ngưng tụ ra hình ảnh thì lại tán đi như cát bụi, rồi sau đó lại ngưng tụ ra hình dạng kế tiếp.

Công Tôn Mưu chung quy cũng có kiến thức rộng rãi, hai mắt tỏa sáng, đã nhận ra được: “Thận Châu!”

Hạt châu này chính là chí bảo trong cơ thể thận yêu (thận: con trai), có thể căn cứ tâm ý của chủ nhân mà tùy ý huyễn hóa ra tình cảnh giả tưởng huyền diệu, tức là Hải Thị Thận Lâu trong truyền thuyết. Chỗ thần kỳ của Thận Châu cũng không chỉ là loại tiểu xiếc đơn giản như chiết xạ ánh sáng. Người bị nhốt trong cảnh tượng này, không chỉ có thể nhìn thấy, nghe được nội dung tương ứng, thậm chí ngay cả khướu giác, xúc giác cũng sẽ bị lừa dối, nhìn từ điểm này, hoàn cảnh do Thận Châu kiến tạo, đã là ảo trận vô cùng lợi hại rồi. Mà quan trọng nhất là, trong Thận Châu này còn lưu lại thiên phú bản năng của Thận yêu, không phải là thần thông, cho nên trong Vân Mộng Trạch cũng có thể thi triển được.

Công Tôn Triển nâng hạt châu này rồi cười nói: “Mồi sống các ngươi phái ra thật chuyên nghiệp, quả nhiên sau khi dẫn vượn khổng lồ vào trong Thanh Sơn Vân Thủy Phú rồi mới bị ăn tươi. Chẳng qua những thứ thấy được sau đó, chính là kiệt tác khi phối hợp Thanh Sơn Vân Thủy Phú với hạt châu này mà thôi.”

Đúng vào lúc này, Công Tôn Mưu đột nhiên thở nhẹ một câu: “Ta đã biết,  mắt trận, mắt trận ngay tại…”

Hắn vừa muốn đưa tay ra chỉ, Công Tôn Triển xen lời hắn: “Các ngươi có kéo dài thời gian cũng vô dụng thôi, nói rõ cho các ngươi biết, mắt trận ở ngay sau lưng tên to con này, ai có bản lĩnh đi ra ngoài thì có mạng để sống rồi.” Nhìn thấy thần sắc kinh nghi bất định của mọi người, hắn dựng thẳng một tay lên nói, “Ta là đang nói thật, lấy danh nghĩa của Công Tôn thế gia để thề.”

Phải vượt qua đầu Cự Vô Bá này sao? Mọi người của Càn Thanh Thánh Điện hai mặt nhìn nhau, đều thấy được hai phần hi vọng trong mắt đối phương.

Dù sao bọn họ cũng có sáu người, Công Tôn Triển ở đối diện xem ra là thân thủ bình thường, như vậy muốn đối phó chính là Hám Thiên Thần Quân, Ninh Tiểu Nhàn cùng đầu vượn khổng lồ kia, nếu đối phương muốn thoáng cái bắt được đám người mình cũng không có khả năng, tóm lại là sẽ có cá lọt lưới nhỉ? Nếu cá lọt lưới kia là mình thì sao?

Khánh Xích Cáp nhắm mắt lại mắng một câu. Đối phương làm sao có lòng tốt như vậy, không duyên không cớ lại nói vị trí mắt trận cho bọn họ biết?

Hai phe giao đấu, chiến tâm lý là trên hết. Nếu mọi người của Càn Thanh Thánh Điện biết rõ chính là không thể thoát được, cuối cùng sẽ ôm ý niệm cá chết lưới rách mà dốc sức liều mạng với đối phương. Nhưng hết lần này đến lần khác bây giờ Công Tôn Triển đã vạch trần một con đường sống trong địa ngục rồi. Đã có khả năng sống sót, cho dù là hán tử kiên cường cũng không muốn dốc sức liều mạng nữa rồi.

Đối phương chẳng qua chỉ buông một câu hời hợt, liền đem ý chí chiến đấu của khốn thú (con thú cùng đường) biến thành may mắn có thể cướp đường trốn thoát. Hám Thiên Thần Quân không hổ là đại yêu quá đã sống mấy vạn năm, đã sớm thấm nhuần nhân tâm biến hóa.

Không, không đúng! Trong đầu hắn có một ý niệm chợt lóe lên, nhưng lại không thể bắt kịp, chỉ biết, tại sao Hám Thiên Thần Quân lại phải cẩn thận như vậy? Hiện tại hắn có khỉ đột tương trợ, đã chiếm thượng phong tuyệt đối, muốn giết chết của người Càn Thanh Thánh Điện, cần gì phải dùng đến tâm kế bực này? Hắn đang cố kỵ cái gì?

Nhưng mà thế cục không cho phép hắn nghĩ sâu hơn, bởi vì đầu Đại Lực Kim Cương Viên ở đối diện đã không đợi bọn họ động thủ trước, nổi giận gầm lên một tiếng chụp một cái!

Bóng mờ như một ngọn núi đè xuống, lúc này, bọn họ mới cảm nhận được áp lực mà lúc đó Vương Cửu phải đối mặt.

Khánh Xích Cáp vô thanh vô tức lấy ra một ống trúc từ trong lồng ngực, ném ở dưới chân vượn khổng lồ. Một tiếng bịch giòn vang, ống trúc nổ tung, sương mù màu xanh lá bên trong bao quang nổi lên.

Đây vốn là vật mà Càn Thanh Thánh Điện dùng để liên lạc bên trong cấm địa, vì khiến cho mục tiêu càng dễ khiến người khác chú ý, một khi ống trúc nổ bung ra, sương mù sẽ kéo dài không dứt trong không khí
Bình Luận (0)
Comment