Edit: Hong Van
Beta Tiểu Tuyền
“Còn nữa, Huyền Vũ muốn đến chỗ biển sâu để độ kiếp, như vậy phù vật xuất trận mà chúng ta tìm kiếm sẽ bị phân tán ra, chỉ sợ là không dễ tìm như khi ở nơi nước cạn rồi.”
Vừa nghe hắn nói như vậy, sắc mặt của nàng suy sụp xuống, đâu còn chút đắc ý nào của lúc nãy nữa?
Trường Thiên thấy nàng rầu rĩ không vui, cầm tay nàng lên thấp giọng nói: “Ta cũng không trách nàng. Nếu không có sự nhanh trí lúc nãy của nàng, sợ là thi thể của chúng ta cũngđã bị ném vào trong biển giống như Trầm Hạ rồi, nàng lại cứu mạng ta thêm lần nữa rồi.” Mấy câu nói này khiến sắc mặt nàng hơi hòa hoãn một tí, rồi hắn tiếp tục nói, “Chỉ là thế cục đã thay đổi, có câu nói
sự dịch thì di, biến pháp nghi hĩ (sự việc, thời thế thay đổi thì cũng phải thay đổi biện pháp thích hợp hơn), chúng ta cần phải phân tích lợi và hại trong đó thì mới có thể tìm ra được phương pháp tốt.”
Đầu ngón tay của hắn vẽ vẽ trong lòng bàn tay nàng, gây ra một cơn tê ngứa thân thiết. Ninh Tiểu Nhàn bị hắn nghịch phá như vậy, biểu tình uể oải lập tức tiêu tán hơn phân nửa,gương mặt của giản ra rồi cười nói: “Quả nhiên gừng càng già càng cay.”
Sắc mặt Trường Thiên lập tức trì trệ.
Nàng lại không chú ý đến ánh mắt của hắn, hít sâu một hơi nói: “Theo tình thế hiện nay mà suy tính thì không thể đi theo Già Tì La nữa, cần phải rời khỏi phạm vi Đảo Thất Túc trước khi lôi kiếp giận chó đánh mèo xuống… Như vậy lại cần dùng đến kế hoạch rời đảo lúc ban đầu của chúng ta.”
Đám người Già Tì La bên kia cũng đã thấp giọng sắp xếp xong kế hoạch, lúc này hán nói nói với Mị Bát: “Đi thôi.”
Mị Bát hành lễ với hắn một cái, thân thể khẽ động, cư nhiên biến thành một đám khói đen, lướt qua khu rừng, bay qua núi đá, vượt qua biển rộng, hướng về phía hòn đảo đối diện phiêu diêu mà đi.Ninh Tiểu Nhàn thấy sững sờ nói: “Đây là thuật pháp gì mà lại kỳ dị như thế!” Bản thể của Đồ Tẫn là hồn tu, cũng có thể hóa thành khói đen, nhưng bình thường đều là để chạy ra khỏi túi da, không phải là từ thực hóa hư cực kỳ đột ngột như vậy. Khó trách dưới thiên la địa võng do thủy quân của Huyền Vũ bố trí mà đám người Già Tì La lại có thể chui mắt lưới âm thầm đi lên Linh Thảo Viên, hóa ra bên cạnh hắn cũng không thiếu kỳ nhân dị sĩ.
Nhưng lúc này Đồ Tẫn lại mở miệng đáp lại: “Đây là trung âm thân hiển hóa thành hình, không được coi là thần thông gì.”
Trung âm thân? Nàng mặc niệm hai lần trong miệng mới có chút hiểu được. Cái gọi là trung âm thân không thuộc về người cũng không phải quỷ,nó còn có hoạt khí (sức sống) của người, chính là trạng thái nửa người nửa quỷ, có rất nhiều người sau khi tỉnh lại từ trong cơn hôn mê sâu hay từ biên giới hấp hối thì thường sẽ kể được rất nhiều mà mình thấy được hay nghe được trong lúc hôn mê, cư nhiên lại hoàn toàn phù hợp với sự thật. Thật ra đó là do bọn họ trong lúc vô tình đã biến thành trạng thái trung âm thân, chỉ có điều sau khi thanh tỉnh thì sẽ quên đi đa số ký ức lúc đó.
Lúc đó Man tộc đã bắt đầu thăm dò sự huyền bí của thần hồn, mặc dù sự nghiên cứu về hồn phách còn chưa sâu bằng đời sau, nhưng cũng nghiên cứu ra được những cách sử dụng cơ bản nhất. Mà sự phát hiện và vận dụng trung âm thân này chính là một trong những thành tựu mà Man tộc đạt được. Năng lực đả kích vật lý của Mị Bát không cao, nhưng lại có rất nhiều hình thức công kích nhắm vào thần hồn,thường đả thương người trong vô hình, lúc nãy là hắn phát ra Phệ Hồn Kích muốn xóa đi thần thức của Đồ Tẫn.
Sáng sớm trời còn tối đen, trên biển tràn ngập sương mù, một đám khói đen phiêu đãng trong biển rộng mênh mông, có bao nhiêu người sẽ chú ý đến? Huống chi đa số yêu quái đều đã vây đến gần các hòn đảo ở bên trên,sự quản khống ở Linh Thảo Viên là rời rạc nhất.
Tốc độ của hắn cũng không quá nhanh, nhưng mà Ninh Tiểu Nhàn biết rõ một khi đã đến vị trí trung bộ của Đảo Thất Túc thì hắn phải dùng thần thông liên lạc với những Man nhân khác, cho nên thời gian lưu lại cho bọn họ hành động cũng không còn nhiều nữa.
Sắc mặt của Già Tì La cũng nghiêm túc lên, hiển nhiên kế hoạch mới của hắn cũng cần thời gian để hoàn thành, lập tức nói với mấy người Ninh Tiểu Nhàn: “Chúng ta xuất phát thôi.”
Ninh Tiểu Nhàn thấp giọng nói: “Đại Phổ Tư, chúng ta có thể ở lại trên đảo không? Chắc chắn sẽ không nói ra đại kế của ngài đâu.”
Tuy Già Tì La thấy nàng đã cố che giấu, nhưng trên hai đầu lông mày lại có vài phần bức thiết, vài phần bất an, hiểu được cuối cùng thì nàng cũng run sợ trước uy danh của mình, nóng lòng thoát khỏi khống chế của mình. Cử động này của nàng hợp với ý hắn, dù sao chính mình cũng phải đi thực hiện kế hoạch đánh lén, làm sao có thể mang theo mấy phàm nhân thế này để vướng tay vướng chân chứ? Đừng nói đến chuyện khác, ngay cả chỗ rãnh biển kia ngay cả một hải đảo hơn lớn chút cũng không có, cho dù hắn và thân tín có biện pháp che giấu thì mấy phàm nhân này phải đứng ở đâu đây?
Lúc này mới cảm thấy hứa hẹn của mình với nữ tử phàm nhân này thật là trói chân trói tay. Chẳng qua là hắn cũng lập tức cười lạnh: cho dù nàng có thông minh thì cũng có hạn, ánh mắt của phàm nhân chính là nhỏ hẹp, hồ đồ không biết rằng chốc lát nữa sau khi hắn đã dẫn động thiên kiếp gây nguy hiểm cho Đảo Thất Túc, thì tất cả các sinh linh trên đảo đều sẽ phải thừa nhận Thiên Phạt. Đến lúc đó mấy phàm nhân này sẽ bị kiếp lôi đánh cho tan tành mây khói, hắn cũng không tính là thất hứa.
Về phần để mấy người này lại trên đảo có làm hỏng đại sự của hắn hay không? Ha ha, bây giờ Huyền Vũ đã đến giai đoạn cuối cùng rồi, ốc còn không mang nổi mình ốc, mấy phàm nhân này có thể tìm ai để đâm thọc chứ, mấy yêu quái trên đảo sao? Không có ai coi bọn họ là kẻ điên mà bắt lại thì cũng không tệ rồi.
Lại nói kế hoạch cụ thể của hắn áp dụng như thế nào, mấy phàm nhân này cũng không nghe lén được.
Hắn còn có trách nhiệm nơi thân, nóng lòng hoàn thành, tất nhiên là không còn tâm tư để ý đến mấy người kia, hắn lập tức hừ một tiếng, làm thủ hiệu với tâm phúc ở sau lưng, hai người cũng không quay đầu lại mà chui vào một chỗ sâu trong rừng, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Cho đến khi bóng dáng của hắn biến mất ở phía sau đại thụ thì Ninh Tiểu Nhàn mới thở phào một hơi, cảm thấy toàn thân khoan khoái không ít.Ở chung với người như thế này, tuyệt đốikhông phải là trải nghiệm vui sướng gì.
…
Bầu trời đột nhiên sáng lên, lại thêm một lần thiên lôi đánh xuống, âm thanh vang lên ầm ầm.
Đây là đợt thứ năm mươi mốt rồi, còn mười hai lần nữa là chấm dứt, chẳng qua khoảng cách thời gian bình quân mà thiên lôi đánh xuống đã tăng thêm, có thể thấy được Thiên Đạo vô tình nhưng cũng có chút thương cảm, cho sinh linh độ kiếp có thêm chút thời gian thở dốc.
Như vậy, tiếp theo bọn họ cũng phải tranh thủ thời gian rời đảo mới được.
Yêu quái làm việc trong Linh Thảo Viên hơn phân nửa là yêu quái lục sinh (yêu quái sống trên đất liền). Đồ Tẫn lập tức hóa ra hai đạo hồn phách phân thân, đi vào trong Linh Thảo Viên tìm yêu quái lạc đàn rồi chiến đoạt thân thể, lại không chế một thanh ngự khí phóng đến dưới vách. Đầu lang yêu bên nhanh chóng chạy về phía đám người Ninh Tiểu Nhàn, đợi Tuần Vệ đi xa thì đưa bọn họ ra khỏi rừng rậm.
Có yêu quái ở một bên “áp giải”, những Tuần Vệ khác cũng không chú ý nhiều. Hơn nữa bây giờ là thời khắc mấu chốt Huyền Vũ độ kiếp, đối với yêu quái mà nói thì đây là một cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, nói không chừng còn có người có cơ duyên ngộ ra được chút gì đó từ giữa Thiên Lôi, lúc này ai có thời gian mà đi kiểm tra mấy phàm nhân này chứ?
Mọi người nhanh chóng đi đến đường mòn. Đi xuống sườn núi thì luôn dễ dàng hơn so với đi lên, lập tức từ nơi này đi một đường xuống, chỉ cần một khắc chung là có thể đến được bờ biển.
Chẳng qua đại khái là đoạn đường này quá thuận lợi rồi, lão thiên gia nhìn không được, có chủ tâm cho bọn họ thêm chút ngột ngạt. Lúc mọi người đã đi được một nửa lộ trình thì trên bầu trời đột nhiên có Yêu Vệ tuần tra ngang qua, sau khi nhìn thấy mấy người thì lập tức thét dài một tiếng, hạ xuống ngay đó.
Đồ Tẫn đã khống chế Lang yêu, tất nhiên biết rõ đây là chỉ thị của đối phương yêu cầu bọn họ dừng lại tiếp nhận tra hỏi, mắt thấy đối phương người đông thế mạnh, đành phải dừng chân.
Người đến là gương mặt quen thuộc, dó là một tên yêu tướng dùng Thanh Kích tấn công khiến Mộc Chi Tinh sợ quá mà chạy mất.