Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 940

Chịu lực hai người rơi xuống, cây tùng vang lên tiếng rì rào, bị đè tới uốn cong như cung, sau đó răng rắc một tiếng, thân cây đứt gãy. Hai người nặng nề rơi xuống, chỉ có điều được cây tùng trì hoãn, lực rơi xuống đã yếu đi rất nhiều.

Vấn đề là nhục cầu đã hết sức, không thể tiếp tục xuất dây leo. Mà bây giờ, bọn họ cách mặt đất ít nhất còn có bảy mươi trượng (hơn hai trăm mét), từ độ cao này té xuống cũng chết, chỉ có điều có lẽ còn có thể lưu toàn thây.Ở trong ánh mắtlo lắng của Ninh Tiểu Nhàn, tay trái Trường Thiên rút ra Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, đâm mạnh vào vách đá! Tia lửa văng khắp nơi, nương theo đó còn có tiếng kim loại bén nhọn cắt vào đá, nghe thấy mà rợn người.

Sau khi thần kiếm tiến vào Vân Mộng Trạch cũng mất thần hiệu nhưng vẫn sắc bén như cũ, tính chất kiên cường, đổi lại bảo kiếm bình thường sớm đã không chịu nổi sức mà đứt làm hai khúc. Hắn đâm một kiếm này ra, lấy tốc độ hai người rơi xuống, cộng thêm sự sắc bén của bản thân Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, cắt đá cũng không phải chuyện gì ly kỳ.

Ăn ngay nói thật, lấy thể trọng hiện tại củahai người, tính cả tốc độ từ trên trời rơi xuống, lực trùng kích so với ban đầu cưỡi chư kiền tránh né long thú đột nhiên vòng về còn muốn lớn hơn rất nhiều lần. Ninh Tiểu Nhàn ôm hắn thật chặt, dĩ nhiên có thể giác được cỗ kình khí lay độngquanh thân hắn, hiển nhiên đang vận dụng chút bí pháp khiến thể năng thúc phát ra ngoài, lúc này mới có thể một tay chống đỡ hai người. Chỉ có điều vừa làm như vậy, vết máu trên ngực phải hắn đã nhanh chóng mở rộng, hiển nhiên đã động tới miệng vết thương, thương thế lại tăng thêm.

Từ đầu tới giờ, Trường Thiên ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, nhưng Ninh Tiểu Nhàn lại có thể từ cơ bắp toàn thân hắn căng cứng mà biết được, đau đớn hắn đang chịu đựng nhất định không phải người thường có thể chịu đựng được.

Trên đỉnh đầu, cây tùng bị gãy nhanh chóng rớt xuống, nguy hiểm sượt sát qua bên cạnh hai người. Đầu nhánh cây nện xuống, nàng quay đầu đi, cành cây nhỏ sắc bén xẹt qua trán nàng, máu lập tức chảy như rót.

Nam Minh Ly Hỏa Kiếm cắt một lỗ hổng dài hơn ba mươi trượng trên vách đá, từ xa nhìn lại tựa như màn trên sân khấu bị cắt một đường nhỏ thật dài.Chỉ có điều bởi vì vậy, lực rơi xuống rốt cục ngừng lại.Một phen khựng lại, sau đó một lần nữa quay về yên tĩnh.

Nơi này cách mặt đất, chỉ có hơn hai mươi trượng (sáu mươi mét).Ninh Tiểu Nhàn không đợi Trường Thiên mở miệng, đã lệnh nhục cầu cởi bỏ dây leo trói bên hông hai người. Sau đó xoay người, hai tay hai chân đều bám vào khe hở của mỏm đá, như thằn lằn dán vào vách đá. Lúc này mới ra lệnh nó lại lần nữa trói thật chặt hai người chung một chỗ, cái này biến thành nàng cõng Trường Thiên ở sau lưng.

Quyết định của hắn không có sai.Chỉ dựa vào sức hiện tại của nàng, căn bản không cách nào ngừng thế rơi xuống của hai người. Nhưng nếu Nam Minh Ly Hỏa Kiếm nắm trong tay nàng, cánh tay kia của nàng chỉ sợ cũng đừng nghĩ muốn.

“Trường Thiên, buông tay.”Nàng kêu một tiếng nhưng hắn không trả lời.Ninh Tiểu Nhàn giật nảy người, đưa tay vuốt mặt hắn, lúc này hắn mới giật giật, cố gắng dùng sức rút hai lần mới lấy ra Nam Minh Ly Hỏa Kiếm đang đâm vào vách đá.

Hắn sớm đã gần như đèn cạn dầu, có thể chịu đến giờ chỉ hoàn toàn dựa vào ý chí duy trì.Hiện tại vừa thả lỏng, hắn cũng nhịn không được nữa, cúi đầu dựa vào sau lưng nàng.

Ninh Tiểu Nhàn lập tức cảm thấy trên người trầm xuống, áp lực tăng mạnh. May mà sau khi tiến vào Vân Mộng Trạch, nàng có thể có sức mạnh một người, cái “người” này là so với một người đàn ông cường tráng. Nên nàng không tính tay trói gà không chặt, miễn cưỡng có thể vác được Trường Thiên.

Trên lưng nhiều hơn gần hai trăm cân nặng, động hai cái đã thở hổn hển chân mềm. Huống chi nàng đang ở vách đá, trượt chân một cái sẽ phải giao ra hai mạng người. Nàng cẩn thận thi triển công phu thằn lằn leo tường, vừa từ vách đá cao chót vót “bơi” xuống, vừa thở nói: “Trường Thiên, vì sao Trầm Hạ chưa chết?” Cũng không phải nàng còn có lòng dạ thanh thản tán gẫu, mà là thương thế Trường Thiên quá nặng, nàng cần làm hắn giữ vững tỉnh táo.

Hắn không có đáp lời.Ninh Tiểu Nhàn đề cao âm lượng lại hỏi một lần, hắn mới thấp giọng nói: “Ta không biết.” Giọng nói có chứa ba phần khàn khàn, từ tính như cũ nhưng nàng nghe vào tai lại cảm thấy không ổn: “Đừng ngủ, trò chuyệncùng ta.” Một khi hắn ngủ mê man đi, nói không chừng không bao giờ tỉnh nữa.

“……Ừ.”

“Đè chết ta rồi, tên khốn khiếp này chàng thật nên giảm cân rồi!” Nàng nghiến răng nghiến lợi. Người đàn ông phía sau thực vui vẻ đè sập nàng rồi. Hết lần này tới lần khác,hắn tay dài chân dài, cõng lên lại càng khó đi, ưu điểm lúc trước giờ thành rấtcản trở. Vài lần nàng suýt nữa không túm được vách đá.

“Nàng trước kia, cũng không như vậy……oán trách qua.” Giọng nói hắn đứt quãng.

Trước kia? Nàng ngây ngốc, mới hiểu được hắn chỉ trước đây nàng bị hắn đè chặn, không nhịn được phun nói: “Háo sắc!” Trong lòng nàng thoáng yên tâm.Nếu Trường Thiên còn có thể nói đùa, chứng minh hắn đã cố gắng chống cự cơn buồn ngủ.

Nàng khó khăn bò xuống tới mười trượng, máu trên trán lẫn mồ hôi từng giọt từng giọt lớn nhỏ rơi vào trong mắt một trận đau nhói. Tứ chi của Ninh Tiểu Nhàn đều bám trên mỏm đá nên không duỗi tay lau được. Nàng chỉ cảm thấy trước mắt một màu đỏ tươi, không thấy rõ cảnh tượng. Nàng hất đầu mấy lần cũng không có thể hất mồ hôi và máu ra, đang phiền não thì phía sau đưa qua một bàn tay, nhẹ nhàng thay nàng lau sạch trán.Nàng đang muốn nói chuyện, Trường Thiên đột nhiên ho khan.Hắn bị nàng cõng trên lưng, cằm vốn đặt trên vai nàng.Mặc dù chỉ ho hai tiếng nhưng Ninh Tiểu Nhàn cảm giác được có chất lỏng từ cổ nàng chảy xuống, sau đó ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.

Nàng chưa bao giờ sợ hãi như vậy, trái tim này một cái chớp mắt ngưng nhảy lên. Nàng run rẩy nói: “Lại kiên trì một lát, chúng ta sắp đến mặt đất rồi!” Dưới chân vừa trợt, suýt nữa đạp vào khoảng không.

Ngực phổi Trường Thiên bị xuyên qua, thương thế vốn nặng nề, phổi chủ hô hấp, hắn càng thở, thương thế lại càng tăng nặng.Trừ tự mình đoạn mạch, hắn vẫn luôn vận dụng liễm tức thuật nín thở.Phổi của người bị xuyên qua, thường thường bởi vì phổi chảy máu đưa đến bên trong phổi hoặc bên ngoài có một lượng lớn máu bầm, từ đó làm cho hô hấp suy kiệt mà chết. Trường Thiên tự phong bế kinh mạch lại, ngăn máu đọng lại trong phổi nhưng mới vừa rồi cưỡng chếra sức, lần này thương thế chuyển biến kịch liệt cực xấu, nếu không chữa trị sợ rằng không thể tiếp tục chống đỡ được.

Hiện tại, hắn không nhịn được ho khan, đang nói rõ liễm tức thuật và đoạn mạch từ từ mất đi hiệu lực, lần này đã ho ra máu nữa.Trường Thiên điều hòa hô hấp, miễn cưỡng dừng lại ho khan nói: “Ta khôngsao, nàng chậm một chút.” Giọng nói nhỏ như tơ nhện nhưng cũng là hai cái thở dốc dồn dập phun trên cổ nàng, nàng ngược lại hơi yên tâm.Ít nhất, hắn còn có hô hấp.

Chẳng bao lâu trước, hắn vẫn là thần thú hô phong hoán vũ trên Nam Chiêm Bộ Châu. Nhưng ở trong cố ẩn sơn hà trận, ngay cả giơ tay lên lau mồ hôi cho nàng cũng động tới vết thương. Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy lỗ mũi có chút chua, hốc mắt cũng hơi nóng lên, vội vàng trừng mắt nhìn, khiến nước mắt nháy mắt rơi rụng.Thời khắc mấu chốt như vậy, tầm nhìn mơ hồ là muốnchết người đấy.

“Chúng ta thật giống như rơi vào trong hố trời rồi.”Ánh sáng chung quanh càng ngày càng mờ. Mới vừa bọn họ bận rộn bảo vệ tánh mạng, không có lưu ý hoàn cảnh chung quanh, hiện tại nàng vừa đi xuống, vừa quan sát bốn phía, liền phát hiện dưới vách núi lại có động sâu, bọn họ vừa lúc từ thành động rớt xuống.

————————————————

Ở trên địa bàn Quảng Thành Cung, nàng cũng đã gặp hố trời rồi, nơi đó có phong cảnh tuyệt mỹ.Nhưng bây giờ, loại địa hình đặc thù này khiến cho vách đá cao chót vót dựng đứng giống như đao gọt.Nếu không phải kiến thức cơ bản của nàng lúc luyện làm người phàm hết sức vững chắc, giờ này đã sớm té xuống thành thịt vụn.Từ góc độ của nàng nhìn xuống, dưới đáy đen thui, không nhìn rõ thứ gì nhưng có chất lỏng khẽ phản quang, tựa hồ có nước chảy.

“Ừ.”

“Một lát làm thế nào để đi ra ngoài?”

“Đợi đến vết thương tốt hơn, ta tự có……tự có biện pháp.” Trường Thiên nói chuyện càng mơ hồ. Nàng không biết hắn chỉ đang an ủi nàng, hay thật sự có biện pháp.

“Thật không?”

“Thật sự.” Giọng hắn nhẹ như lẩm bẩm bên tai. Ninh Tiểu Nhàn nghĩ, bình thường hắn nói chuyện cùng nàng hiếm khi ôn nhu như vậy, trong lòng đột nhiên một trận đau nhức.

Dưới đáy mơ hồ truyền đến một tiếng gầm rú, giống như dã thú nào đó.”Chàng có nghe thấy thú rống hay không? Còn có chút quen tai.”

“……”

“Chàng nói, nội dung màn thiên địa này là cái gì?”

Trường Thiên từ từ nhắm mắt lại: “Chúng ta……Sớm muộn gì sẽ biết.”

Hai người câu được câu không nói, Trường Thiên vốn còn có thể đáp lại hai câu, phía sau dần dần không lên tiếng.Cho dù nàng gọi thế nào đều không có tiếng động. Nàng lòng như lửa đốt, động tác lại không thể nhanh nổi, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, đều sắp không nắm được núiđá.

Cách mặt đất còn có năm trượng (mười sáu mét), Ninh Tiểu Nhàn đã sớm mồ hôi ấm ướt áo nặng, tay chân bủn rủn. Vận động leo núi gần như dựng thẳng đứng đối với thân thể người phàm mà nói đã chịu tải nhiệm vụ đủ nặng, huống chi nàng còn phải cõng một người đàn ông?

Đúng tại lúc này, đột nhiên có một tiếng gầm rú nổ vang bên tai. Tinh thần của nàng vốn đã sức cùng lực kiệt, lại bị hù dọa như vậy, trên tay vừa trợt lập tức bắt hụt, ngay sau đó thân thể trầm xuống, không bám được vách đá nữa rồi. Hai người giống như tảng đá rớt xuống.Đây chính là độ cao năm tầng lầu, người phàm té cũng sẽ chết! Huống chi Trường Thiên vốn bị trọng thương?

Nàng vừa mượn ánh sáng chiếu vào hố trời đã nhìn rõ, dưới vách đá quả thực có một đầm nước. Nhưng vị trí hai người rơi xuống lại là một bãi đá lộn xộn, người té vào trên đó chắc chắn chết không ai sống sót.Người đi trăm dặm được chín mươi rồi.Hô hấp Ninh Tiểu Nhàn dừng lại, trong đầu chỉ hiện ra một câu như vậy nói. Bọn họ tân tân khổ khổ bò xuống trăm trượng nhưng lại phải gãy ở mười lăm métcuối cùng?

Trong tích tắc khi rơi xuống, nàng quyết định thật nhanh, hai chân dùng sức rất lớn đạp vào một cái vách đá, ngay cả mình xương đùi đều bị chấn động thấy đau.Nàng thuận thế chuyển mình và Trường Thiên quay lại, biến thành mình ở dưới.Thân thể hai người trên không trung tạo thành một đường vòng cung, sau đó, nặng nề rơi vào trong hồ, tóe lên bọt nước vô số.

Từ độ cao hơn mười mét rơi vào nước, thật ra hoàn toàn không dễ chịu như vậy. Ở Hoa Hạ, độ cao đài nhảy cầu vận động cũng chỉ có mười mét, mà nàng và Trường Thiên té từ độ cao này, cảm giác rơi vào trong nước tựa như đâm đầu vào mặt tường xi măng. May mắn hai tay nàng đan chéo bảo vệ đầu, lúc này mới không có bị lực trùng kích chấn động tới não.

Hai người vừa mới vào nước, nhục cầu lập tức cởi trói buộc để nàng thả lỏng tay chân. Ninh Tiểu Nhàn bất chấp mệt mỏi trên người, bơi từ dưới đáy hồ nước lên, nắm bả vaiTrường Thiên bơi lên trên.Hơn bốn trượng ( mười ba mét) chính là chỗ nước cạn.Chỉ có điều nàng vừa mới nổi lên mặt nước, sắc mặt lại trắng bệch. Bởi vì đứng dưới nước, nàng đã thấy chung quanh có vài bóng đenkhổng lồ.

Bọn chúng biết động cho nên cũng không phải cái bóng của nham thạch! Hai người Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên rơi xuống nước khiến những bóng đen đó bị kinh sợ lập tức bơi ra bốn phía.

Trong đầm nước này còn có những sinh vật khác! Trong lòng nàng bỗng dưng trầm xuống.Chuyện hỏng bét có thể so với bị thương nặng rơi xuống nước, bị bao vây trong hố trời còn có chuyện gì ah?Là trong đầm nước còn có thứ khác không có ý tốt.Hơn nữa mới vừa rồi, Ninh Tiểu Nhàn vội vã thoáng nhìn, thấy dưới bụng chúng có bốn chân. Điều này nói rõ, những vật này có thể đi lại trên bờ!Bọn họ phải mau chóng lên bờ.

Hai chân Ninh Tiểu Nhàn đạp nước, cuộc đời này chưa bao giờ bơi gấp gáp như thế.Chỉ có điều nàng mới bơi mấy cái đã cảm thấy nước chảy dưới người có chút khác thường.Sau khi họ vừa mới rơi vào đầm, nàng phát hiện tốc độ hồ nước chảy hết sức chậm chạp, phía dưới cũng không có mạch nước ngầm hoặc đá san hô ngầm. Nhưng lúc này bắp chân nàng lại cảm giác được nước chảy chợt tăng nhanh, hiển nhiên có vật nhích tới gần. Quả nhiên những quái vật kia không phải ăn chay đâu. Sau khi Trường Thiên rơi xuống nước vết thương chảy máu chính là đang phát ra tín hiệu bắt đầu bữa ăn với những sinh vật này.

Cửa ải này của bọn họ, khổ sở rồi.Ninh Tiểu Nhàn thầm than một hơi.Nàng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tính cách từ trước đến giờ rất kiên cường, dù đến một khắc cuối cùng cũng không nguyện buông tha.Vì vậy, nàng ôm chặt Trường Thiên, rồi sau đó cuộn người thật chặt thành hình cầu.

Quả nhiên tiếp theo trong nháy mắt, có một vật từ nước sâu xông lên, miệng rộng lạch cạch một tiếng khép lại. Răng nanh trên dưới sắc bén va chạm vào nhau, ở trong nước nghe thấy sởn gai óc.Nếu nàng không co chân về, giờ đã bị thứ này cắn đứt xương đùi!

Chỉ có điều, mánh khóe của nó đã dùng hết, muốn xoay người đối phó nàng còn phải ngoặt trở lại.Ninh Tiểu Nhàn một cước đạp vào miệng rộng nó mới vừa khép lại thuận thế đẩy mình và Trường Thiên đi ra xa hơn một trượng.

Lúc này nàng cũng thấy rõ, thứ đồ chơi kia rất giốngcá sấu, có một cái miệng rộng chiếm một phần ba chiều dài thân thể, cái đuôi như máy đóng cọc, trên lưng có mọc gai, chỉ có điều tứ chi lại dài nhọn hơn nhiều, hình thể cũng khá khổng lồ. Con mới vừa đánh lén bọn họ có chiều cao ít nhất vượt qua hai trượng (sáu mét). Ngoài ra, trên mũi những thứ này còn có sừng nhọn, có chiều dài ít nhất bằng chủy thủ răng nanh của nàng.

Chỗ nước cạn gần ngay trước mắt, nàng trừng lớn mắt nhìn mọi nơi xung quanh, trái tim ngược lại nặng nề. Trên mặt nước lại hiện lên vô số cái mồm đang há to bao vây bọn họ, ngay cả mạch nước thông nhau với chỗ nước cạn cũng bị ngăn chặn.Trong lúc đang bất ngờ, nàng lại không đếm ra rốt cuộc bên trong hồ nước có bao nhiêu quái thú. Hơn nữa vài con ở chính giữa thân hình khổng lồ như núi nhỏ, hiển nhiên tiểu tử mới vừa đánh lén nàng và Trường Thiên chỉ bị phái tới đánh tiên phong.Hai tay khó địch lại bốn tay, huống chi đây là sân nhà đối phương. Chẳng lẽ lần này thật muốn chết ở chỗ này sao?

Quái vật tất nhiên sẽ không chờ nàng ra chiêu, hiện tại lại có hai con nhào lên, hơn nữa chọn góc độ vẫn cực kì xảo quyệt. Một con từ phía dưới đột kích, một con khác lại định tấn công đầu nàng. Nàng ỷ vào kỹ năng bơi vô cùng tốt ôm Trường Thiên uốn eo nhỏ một cái, ở ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc tránh thoát công kích đến từ phía dưới.

Mượn cơ hội tốt này, một đầu quái vật khác đã vọt tới, mở miệng rộng cắn cánh tay nàng. Đối với loại dị thú hình thể này mà nói, chỉ cần con mồi bị cắn, vô luận cắn vào bộ phận nào cũng sẽ không có bất kỳ khác biệt.Cuối cùng trong nước không linh hoạt bằng trên mặt đất, lần này, nàng không tránh khỏi.

Ninh Tiểu Nhàn cắn chặt răng, chuẩn bị nghênh đón đau đớn tê tâm liệt phế. Quái vật kia đột nhiên oa hét thảm một tiếng, đầu lệch mạnh bơi ra ngoài, thân hình khổng lồ khiến dòng nước trào lên đưa hai người đi thật xa.
Bình Luận (0)
Comment