Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 947

Edit: Thu Hang

Beta: Tiểu Tuyền

Trường Thiên lại bị quán tính của nó vọt tới đánh bay ra ngoài, “Rầm” một tiếng nặng nề va vào vách đá, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Hắn ngay cả hỏi nàng muốn làm gì cũng không hỏi, cứ như vậy mạo hiểm theo ý nàng. Lồng ngực Ninh Tiểu Nhàn sôi trào khí huyết, quát một tiếng “Đại Hoàng”! Cơ hội này chỉ có một lần, nàng phải nắm chắc.

Chư Kiền ở một bên lăng không nhảy lên, mạo hiểm nhảy tới bên người Khải Ngạc, một ngụm cắn vào cổ nó, dùng lực đạo của mình làm chậm lại quá trình lắc đầu của nó. Ninh Tiểu Nhàn lấy thuốc đông máu trong bình ngọc ra, chuẩn xác đổ vào trong miệng Khải Ngạc.

Mũi kiếm Nam Minh Ly hỏa kiếm vừa vặn chặn lại đầu lưỡi của nó, máu tươi chảy róc rách. Máu tươi đọng lại, nhất thời trở thành chỗ dẫn xâm nhập nhanh vào trong lưỡi Khải Ngạc.

Nàng dùng một liều thuốc, so với lúc đánh Long Thú còn lớn hơn, nên không quá mấy hô hấp Khải Ngạc này liền ngây dại, sau đó kịch liệt giằng co. Hình thể của nó so với Long Thú nhỏ hơn nhiều lắm, làm sao chịu nổi, máu cả người nhanh chóng đông lại, trực tiếp nhất chính là không thể hít thở.

Nó ở chỗ một tấc đất vuông này rung đùi đắc ý, mấy lần chút nữa đem hai người ném xuống. Nàng ôm lấy Trường Thiên hướng tới vách đá, tránh công kích của nó, cắn răng nói “Đem nó đẩy xuống!”

Đại Hoàng gầm thét một tiếng, nghiêng người hướng tới Khải Ngạc, cố gắng đem nó đẩy dọc theo tảng đá. Thể trọng Chư Kiền nhỏ hơn Khải Ngạc rất nhiều, nếu là lúc bình thường nó có lấy hết sức lực từ khi bú sữa ra cũng không đẩy được, nhưng hiện tại Khải Ngạc hít thở không thông, thần trí mơ hồ, giãy dụa không yên lại có thể giúp nó từng chút hành động.

Ninh Tiểu Nhàn bỏ cái chai lại, xông lên giúp nó một tay. Sức lực của nàng mặc dù yếu ớt nhưng biết đâu lại như cọng rơm đè sập lạc đà.

Ba bước, hai bước, một bước! Nàng xuất hết khí lực đẩy về phía trước, ngay cả gai trên da Khải Ngạc đâm vào tay cũng không biết. Rốt cục lực trên tay chợt nhẹ, Khải Ngạc bị họ đẩy xuống, kéo theo tiếng vang trầm thấp cùng đá vụ rơi xuống.

Theo lý thuyết, Khải Ngạc da dày thịt béo, một chút khoảng cách này không làm nó chết được. Nhưng nó rơi trên mặt đất thì không nhúc nhích nữa, hiển nhiên máu đã bị đông lại. Những con Khải Ngạc khác thấy thức ăn từ trên trời rơi xuống, vội vàng xúm lại liên hoan, nhất thời chỉ có tiếng nhai gặm không ngừng.

Tiếng vang làm người ta sợ tới dựng tóc gáy, khóe miệng Ninh Tiểu Nhàn giương lên, cũng nhanh chóng ngồi xuống. Nàng bò lại bên người Trường Thiên kiểm tra thương thế của hắn, máu đang chảy ra dữ dội, nhuộm đỏ hai tay nàng.

Nàng cả tâm tình sợ hãi cũng chẳng quan tâm gì nữa, luống cuống đem hai tay che lên vết thương của hắn, Trường Thiên lại mở mắt ra, hôn trên má nàng một cái như phần thưởng, thấp giọng nói “Làm rất tốt”

Một tiếng khen ngợi này là thật lòng thật ý.

Thật là cô nương tốt của hắn, trong tình thế tuyệt vọng như vậy vẫn có thể nghĩ ra phương pháp thoát hiểm vi diệu như thế. Hắn còn tưởng rằng …

Hai người kiên trì tới giờ cũng đã mất hết khí lực, nàng dựa vào hắn từ từ trượt xuống. Nhưng khi con Khải Ngạc này vừa rơi xuống vách đá thì đồng bọn của nó đã chuẩn bị đi lên thế chỗ, nhưng muốn bò qua đường mòn đang bị ngăn bởi xác của một con Khải ngạc không phải dễ, đặc biệt là với loài chân ngắn thế này càng cần cố sức.

Nam Minh Ly Hỏa Kiếm đang nằm trong miệng con Khải Ngạc mới rơi xuống, hiện tại trong tay bọn họ của còn một vũ khí là Răng Nanh.

Ninh Tiểu Nhàn hữu khí vô lực nói “Đại Hoàng, đi chặn nó lại, một lát thưởng thịt cho ngươi ăn”. Thời cơ chưa đến, bọn họ phải trì hoãn thêm chút thời gian. Giờ ngay cả tay nàng cũng không nâng nổi, nhưng vẫn cố sức móc đan dược từ trong ngực ném vào miệng Chư Kiền.

Nếu không phải dược lực của Tinh Vệ Đan chậm rãi phát tán, bọn họ tuyệt đối không kiên trì được lâu như vậy.

Đại Hoàng cũng đã gần kiệt sức, song nghe được lệnh của chủ nhân vẫn tẫn trách đứng lên chặn đường. May là lưng Khải Ngạc gập ghềnh không dễ leo, muốn bước qua xác nó cũng cần tốn thời gian, Đại Hoàng cũng nắm được cơ hội, nhất thời có thể cầm cự làm chậm cước bộ của nó.

Qua mười mấy hơi thở, Ninh TIểu Nhàn thăm dò nhìn ra ngoài tảng đá, con Khải Ngạc kia đã bị ăn hơn phân nửa. Nàng hài lòng gật đầu, móc ra quả Bạo Phá cổ cuối cùng, hướng bên ngoài ném mạnh. Nàng cũng không định nổ chết những con Khải Ngạc mới ăn no nê này, chúng vẫn còn hữu dụng.

“Oanh” một tiếng vang thật lớn, tất cả Khải Ngạc đều nhanh chân chạy trốn, chờ lần oanh kích tiếp theo.

Vũ khí trong tay nàng cuối cùng đã dùng hết. Lần này, không phải bọn chúng chết thì chính là họ.

Nàng đút vào miệng mình Tụ Khí đan để nâng cao tinh thần, lại lấy huyết ngọc sâm ra chia làm hai nửa, mọt nửa chính mình ăn, nửa còn lại đưa cho Trường Thiên. Vật này là thứ bổ huyết nâng cao tinh thần nhanh nhất, thích hợp dùng trong cục diện trước mắt.

Cả người nàng mềm nhũn không có nửa điểm khí lực, tinh thần cũng không dám buông lỏng, mắt hạnh sáng quắc nhìn về đầm nước nơi xa.

Sắc trời đã tối, nàng không nhìn rõ tình hướng đầm nước, nhưng có thể nghe được từ trong nước truyền tới tiếng cái gì đó bể vỡ, giống như có vật gì đó đang liều mạng giãy dụa trong nước.

Bên trong đầm nước, còn có vật sống gì có thể phát ra tiếng động? Tự nhiên chỉ có Khải Ngạc.

Mặc dù nàng nhìn không tới, nhưng nàng dám khẳng định, ở chỗ sâu trong hồ có bảy tám con Khải Ngạc đang thống khổ giãy dụa, cố gắng thoát khỏi tử thần. Bọn chúng mới xé xác ăn thịt đồng bọn bị nàng hạ thuốc đông máu, hiện tại là thời điểm trả giá.

Kế hoạch của nàng đã có hiệu quả. Hiện tại chỉ cần chờ đợi.

Ninh Tiểu Nhàn thở phào nhẹ nhõm tựa đầu vào ngực Trường Thiên. Lồng ngực hắn thật lâu mới phập phồng một lần.

Nhưng nguy cơ đã qua, bọn họ có thể sống rồi.

Lúc này nàng mới phát hiện, mỗi một lần hô hấp lại trân quý tới như vậy.

“Kiên trì thêm chốt lát, rất nhanh ta sẽ chữa lành thương thế cho chàng”. Nàng lẩm bẩm nói nhỏ, cố gắng mở mắt. Nhiệm vụ cuối cùng còn chưa hoàn thành, Trường Thiên có thể sống hay không đều cần vào thủ đoạn của nàng.

“Không sao” Trường Thiên khẽ nghiêng đầu, đem cằm gác trên đầu nàng “Chúng ta làm rất tốt”

“Ừ, chàng nói ta thông minh không?” Nàng ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, miệng cũng không muốn nói. Giờ mới thấy, không mở miệng vẫn có thể nói chuyện thật tốt.

Nguy cơ còn chưa qua đi, nha đầu này đã vênh váo đắc ý rồi. Trường Thiên ho khan hai tiếng, cố gắng chịu đựng đau đớn từ trong ngực, lại lên tiếng tán dương nàng “Thông minh cực kỳ, đại ân không lời nào kể hết”

“Không có thành ý” Nàng tức giận hừ hừ, vẫn đắm chìm trong vui sướng vượt qua tai kiếp “Cho ta chút phần thưởng trước”

“Được” hắn nhắm hai mắt dựa vào vách đá, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nàng, tiếng nói dần mơ hồ “Lập tức cho”

Bốn phía tĩnh lặng, cho nên bọn họ có thể nghe được rõ ràng âm thanh từ đầm nước truyền tới ngày càng lớn.
Bình Luận (0)
Comment