Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 960

Dù sao là ý nghĩa của một màn này chính là đại hôn của Huyền Vũ, không có nhiều chuyện ngoài ý muốn hay đánh đánh giết giết phát sinh.

Nhưng mà vài vạn năm nay đều không có ai còn sống là đi ra khỏi Cố Ẩn Sơn Hà Trận, điều này nói lên chuyện gì?

Chỉ có một ý nghĩ, độ khó của đệ ngũ mạc thiên địa tất nhiên phải đạt đến cấp bậc luyện ngục – giả thiết màn thứ năm là màn cuối cùng thì – độ khó căn bản không để cho phàm nhân một con đường sống nào. Cho nên quyết định của Trường Thiên là chính xác, phải tìm được phương pháp rời trận trong màn thiên địa này.

Tính toán ra, còn không đến ba canh giờ nữa.

Ninh Tiểu Nhàn trầm ngâm trong chốc lát, rốt cục chọn được một nhân tuyển. Trường Thiên nghe xong, cũng hiểu được đây là người được chọn tốt nhất là bọn họ có khả năng lập tức tìm được. Kết quả bọn họ xì xào bàn tán ở chỗ này, những phạm nhân khác lại giữ một khoảng cách với họ, trong lúc vô hình đã làm bọn họ trở nên dễ khiến người khác chú ý. Ánh mắt của hai tên trông coi nhà lao chuyển vài vòng trên người mấy tên phàm nhân, nhưng thực tế lại rơi xuống người Ninh Tiểu Nhàn rồi hung hăng đánh giá vài lần, đột nhiên đem mấy vật trên chiếc bàn tứ giác chuyển đi nơi khác rồi chỉ tay về phía nàng, cười nói: “Ngươi, đi ra ngoài!”

Trong này có ba nữ tử, nhưng chỉ có tiểu cô nương này là tươi ngon mọng nước xinh đẹp, đôi mắt to kia trái nhìn qua phải nhìn lại, đều muốn câu hồn người khác, làn da thoạt nhìn cũng trơn mềm mười phần. Bọn họ ở trong lao, bình thường chưa từng gặp qua mặt hàng tốt như vậy.

Bọn họ cười đến dâm tà, cho dù cô nương có ngây thơ thế nào cũng hiểu được ý định của hai người này là gì. Sắc mặt Trường Thiên lập tức trở nên băng hàn, Ninh Tiểu Nhàn lại duỗi tay đè chặt ngực hắn rồi nói: “Vừa lúc có cơ hội, còn giảm đi một bước hành động.”Cũng không biết là nàng cố ý hay vô tình, đặt tay ngay vị trí Khỉ La phu nhân vừa chạm qua, phần tay hơi dùng lực liền đẩy hắn ra.

Hau tên trông coi nhà lao lấy chìa khóa ra mở cửa, lấy vũ khí chỉa vào Trường Thiên, lại duỗi tay ra bắt lấy nàng, một tên trong đó còn đưa miệng thối đến muốn hôn nàng, kết quả là bị nàng ngăn trở, nên lần này đã hôn lên lòng bàn tay trắng nõn của nàng. Da gà toàn thân nàng đã sắp dựng thẳng lên, hơn nữa tựa hồ còn nghe thấy âm thanh cãi vã, lúc này lại có một tên trông coi nhà lao đột nhiên ngã xuống.

Tên còn lại tưởng rằng là đồng bọn của hắn uống quá chén, nhịn không được cười nói: “Nếu như vậy thì để cho ta đến trước a!”Đưa tay kéo một phát, Ninh Tiểu Nhàn thuận thế nhào vào trong ngực của hắn.

Chỉ có điều thân thể của nàng còn chưa lại gần thì tên yêu quái này đột nhiên cứng người, thần sắc trên mặt là nghẹn họng nhìn trân trối, giống như là muốn nói chuyện, nhưng chỗ yết hầu chỉ có thể khanh khách vài tiếng, không phun ra được một chữ. Qua mấy hơi, lại có máu đen chảy ra từ thất khiếu của hắn, dĩ nhiên là đã chết đứng.

Da mặt hắn sưng lên, thần sắc vô cùng dữ tợn, hiển nhiên trước khi chết đã vô cùng đau khổ.

Vừa rồi lúc Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên nói chuyện phiếm thì cũng đã bôi độc lên trên Răng Nanh. Nàng hiểu được bản thân bây giờ chỉ là thân thể phàm nhân, phải biết rằng hai tên trước mặt chính là yêu quái trông coi nhà lao, cho nên cần phải mượn nhờ ngoại lực. Độc dược của Ẩn Lưu đối với tiểu yêu bực này thì thực sự được gọi là kiến huyết phong hầu (gặp máu là chết), khi đã có hiệu lực thì sẽ không cho đối phương có cơ hội thở thêm một hơi nào nữa.

Phàm nhân trong nhà lao bị dọa đến chân mềm nhũn, hai nữ nhân càng là cả kinh thét lên. Chẳng qua các nàng chỉ kêu được một tiếng thì Ninh Tiểu Nhàn đã cầm lấy một thanh đũa trúc ở bên cạnh, không ngẩng đầu mà run tay đánh ra ngoài, thản nhiên nói: “Câm miệng!”

Hai cây đũa trúc đã kề sát cổ họng các nàng và sắp đâm vào trong, cũng tạo ra một vết hằn đỏ trên cổ. Nếu nàng dùng thêm chút lực nữa thì hai nữ nhân này sẽ bị cắt yết hầu mà chết, cho nên lúc này bọn họ đã ngoan ngoãn ngậm miệng.

Quỷ dị chính là, các nàng thét lên như vậy, nhưng tên trông coi nhà lao đang nằm trên mặt đất kia không có một chút phản ứng nào. Ninh Tiểu Nhàn duỗi chân đá hắn một cái, y phục trên người kẻ này bỗng nhiên giật giật, sau đó có ba con ong thân màu đó có hắc ban chui ra ngoài, rung cánh bay vào tay áo của nàng. Trong đám phàm nhân có hai kẻ mắt sắc, lúc này đã nhận ra đây chính là loại ong đã cắn bị thương tổng quản dê yêu, không khỏi bịt kín miệng mình lại, sợ nếu bản thân kinh hãi mà phát ra tiếng thì sẽ bị nàng giết người diệt khẩu.

Sau đó, Ninh Tiểu Nhàn cùng Trường Thiên đi ra khỏi nhà lao, nàng trở tay đóng cửa, sau đó từ trong lòng lấy ra một mảnh hương, cầm nến đốt cháy đầu. Mùi của cây hương này vô cùng dễ ngửi, ngọt mà nhạt, có người ngửi thấy nó lại nhớ đến cơm nắm tiêu hương mà mẫu thân làm lúc còn nhỏ, có người thì cảm thấy nó giống như mùi của một khối sáp ong lớn mới vừa lấy ra từ tổ ong. Ngửi ngửi, đa số mọi người đều cảm thấy mí mắt trầm trọng, thời gian chưa đầy mười nhịp thở thì đã chậm rãi ngã xuống, chợp mắt ngủ đi.

Nàng không muốn giết đám phàm nhân này, nhưng cũng không thể để cho bọn họ không ngừng kêu to, sẽ làm hỏng chuyện của nàng.

Tuy tầng này giam giữ nhiều người, nhưng đều là yêu quái có pháp lực thấp, làm sao có thể chống cự được hiệu quả của an hồn hương chứ? Chỉ trong chốc lát, trong tầng đại lao này đã nổi lên tiếng ngáy bốn phía, ngoại trừ Trường Thiên và nàng thì tất cả mọi người đều đi gặp Chu Công rồi, chỉ cần người bên ngoài không đi vào xem xét thì trong lúc nhất thời sẽ không phát hiện được dị thường.

Lúc này nàng mới dập tắt An Hồn Hương, trong nội tâm có chút thịt đau. Loại hương này vốn dùng để trấn an thần hồn và điếu mệnh, lại bị nàng dùng để làm mê dược cửu lưu, thật sự là bất đắc dĩ.

Sắc mặt Trường Thiên rất khó coi. Hắn đi đến chỗ tên trông coi nhà lao bị ong ong chích cho hôn mê, ngồi xổm xuống đè huyệt thái dương của hắn ta, bắt đầu sưu tầm các hình ảnh trong trí nhớ là bản thân muốn tìm.

“Đã tìm được.” Chỉ chốc lát sau, hắn đã mở mắt, thuận tay vặn gãy cổ của tên trông coi nhà lao này, sau đó bắt lấy tay của nàng, cầm đến bên vò gốm chứa rượu trên bàn, đổ rượu bên trong lên tay nàng, vừa xụ mặt nói:

“Nhanh rửa đi.”

“…” Như vậy là chỉ cho phép quan phóng hỏa chứ không cho phép dân đốt đèn hả, có thật không đó?

Tầng này giam giữ phạm nhân không quan trọng gì, nên ngay cả người trông coi cũng chỉ là mấy mặt hàng ma cà bông như vậy thôi. Nếu là đến sau tầng thứ tư, chỗ đó sẽ được bảo vệ xung quanh và phòng thủ kiên cố, ngay cả con ruồi cũng không vào được.

Sau đó, bọn họ ra khỏi nhà giam, nhanh chóng tìm được hai người hầu rồi đánh ngất đi, cầm lấy đĩa trái cây và nến của người ta rồi nghênh ngang đi đến chỗ đã định sẵn.

***

Tiệc cưới còn chưa kết thúc, tổng quản dê yêu đã cảm thấy hai mắt của mình mờ đi, mệt mỏi đến mức chỉ muốn nằm vật ra sàn.

Hắn thét lên ra lệnh cho đám lười biếng thấp hèn kia mang món tay Đà Đà thú nướng đi cho các khách quý hưởng dụng, rồi liền quyết định lui về phòng của mình để nghỉ ngơi trong chốc lát. Lại nói tiếp, đến cùng là tên vương bát đản nào lại giết sạch đám khải ngạc ở trong đầm lầy phía tây vậy chứ, cách chết còn vô cùng quỷ dị nữa? Khách quý hôm nay có mấy người là yêu thích ăn món chân khải ngạc nướng, phải biết món này cần hiện cắt hiện nướng thì ăn mới ngon, kết quả mấy yêu quái bị hắn sai khiến đi cắt chân khải ngạc đều bị hụt hẫng, làm hại hắn phải tạm thời đổi dùng tay Đà Đà Thú để thay thế, hương vị không chỉ bị giảm đi một cấp bậc a! Tin tức truyền về nói, ở cạnh đầm nước có khải ngạc đã chết bị cắt thịt cũng có dấu vết từng có lửa trại, không phải là Man nhân đã đến chứ?

Hắn vừa chửi bới vừa đấm lưng già trở về phòng. Hắn đã sống được bảy trăm năm, trong đám dê yêu thì đã được tính là vô cùng trường mệnh rồi, chẳng qua tu vi lại theo không kịp, nếu không phải hắn đã làm quản sự nửa đời người, cũng có tâm đắc trong việc này thì sao Tất Phương có thể cắt cử hắn làm việc tại vị trí này chứ?
Bình Luận (0)
Comment