Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 988

Tuy thảm thực vật rậm rạp, nhưng mà hình dạng của những khối đá này, còn có thủy đàm nho nhỏ mới đi ngang qua, hoàn toàn giống như là đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.

Cuối cùng có một làn gió từ phía trước thổi đến, nàng từ từ nhắm hai mắt lại hít sâu một hơi, đột nhiên bắt được chút hương vị quen thuộc, đó là gió biển mang theo chút mùi vị mặn chát.

“Đảo Thất Túc! Nơi này là Đảo Thất Túc của đệ tam mạc thiên địa, chỉ có điều thực vật trên mặt đất hoàn toàn không giống với những loại lúc trước nhìn thấy ở trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận!”

Trường Thiên thấp giọng nói: “Đảo Thất Túc chính là địa bàn mà nàng ta đã kinh doanh vài vạn năm rồi, Huyền Vũ biến nội địaVân Mộng Trạch hóa thành Đảo Thất Túc trong trí nhớ của nàng cũng không phải chuyện kỳ lạ!”

Đã biết nơi này là bờ biển phía bắc của Đảo Thất Túc, hai người một báo coi như cũng quen thuộc nơi này, nhanh chóng phân biệt ra phương hướng, tìm được vị trí của thôn Hi thị năm đó.

Đương nhiên là nơi đây đã bị thảm thực vật màu xanh nuốt chửng rồi, không còn lưu lại bất kỳ chứng cứ gì cho thấy nhân loại đã từng hoạt động ở đây. Chẳng qua đến được chỗ này cũng là đến được bờ biển thủy triều lên xuống rồi, đứng ở bãi cát thậm chí có thể nhìn ra được hình dáng ở Bích Tâm Đảo ở đằng xa.

***

Cự Giác Lộc là một loại tọa kỵ tốt thích hợp để trèo đèo lội suối, nhưng tốc độ đơn thuần trong rừng cây thì không theo kịp Chư Kiền. Hơn mười người của Càn Thanh Thánh Điện đuổi theo trong chốc lát, nhanh chóng chạy đi tìm, đến khi đang hô cha gọi mẹ thì bỗng thấy trên bầu trời tràn ngập các loại màu sắc, cư nhiên còn có cầu vồng bay ra từ chỗ sâu trong Vân Mộng Trạch, xẹt qua không trung của rừng nhiệt đới và Hồng Cốc. Loại hào quang này, bọn họ cực kỳ quen thuộc, đó là ánh sáng cầu vồng do tu tiên giả ngự khí phi hành lưu lại!

Nội địa của Vân Mộng Trạch bị ngăn cách mấy vạn năm lại còn có tu tiên giả tồn tại!

Tất cả mọi người đã bị những biến cố xảy ra liên tiếp trong ngày hôm nay đả kích đến chết lặng rồi, đầu tiên là Hám Thiên Thần Quân cùng Ninh Tiểu Nhàn thoát thân ra khỏi đệ tứ mạc thiên địa chưa từng có người nào sống sót ra ngoài được, ngay sau đó chính là Cố Ẩn Sơn Hà Trận hóa thành hư vô ngay trước mặt bọn họ, đến sau đó nữa, chính là trong nội địa của Vân Mộng Trạch lại còn có tu tiên giả, hơn nữa pháp lực còn không mất đi!

Hơn mười đạo cầu vồng này bay đến lối vào của nội địa Vân Mộng Trạch thì ngừng lại.

Lúc này hậu viện của Càn Thanh Thánh Điện đã đuổi đến rồi, hơn hai trăm người cư nhiên đã tập kết tại đây, hùng hùng hổ hổ xông vào nội địa, thình lình có người đáp xuống từ mấy đám mây, vừa vặn ngăn ở trước mặt bọn họ.

Ở đây không ngờ có tu tiên giả, hơn nữa pháp lực đều còn! Mọi người đồng thời lùi lại mấy bước, nhất thời đều không biết phải làm sao cho phải.

Một người cầm đầu mày kiếm bay xéo nhập tóc mai, ngọc diện chu thần (mặt ngọc môi đỏ), là một mỹ nam tử hiếm thấy, chỉ là trên người bị thương, hai đầu lông mày sát khí trầm ngưng, hiển nhiên tâm tình không quá tốt. Hắn nhìn qua những người Càn Thanh Thánh Điện trước mắt, cau mày nói: “Có nhiều phàm nhân như vậy sao?” Sau đó thoáng cao giọng nói, “Hám Thiên Thần Quân vừa mới xuất trận đã đi đâu rồi?” Âm lượng trong giọng nói của hắn không cao, nhưng lại vang lên bên tai mỗi người, hiển nhiên là vận dụng thần thông.

Mọi người của Càn Thanh Thánh Điện hai mặt nhìn nhau, không biết những tu tiên giả này là địch hay là bạn. Nếu là bạn không phải địch thì dễ nói, nhưng nếu đối phương đứng về phía Hám Thiên Thần Quân thì nhiệm vụ mà Phó điện chủ giao cho còn có hi vọng hoàn thành sao?

Úy Văn Long từng dẫn đường cho đám người Trường Thiên cũng ở đó, giờ phút này tiến lên một bước nói: “Chúng ta đều là môn hạ của Càn Thanh Thánh Điện! Chư vị đạo hữu vội vàng chạy ra từ trong nội địa của Vân Mộng Trạch, xin hỏi là môn hạ của tiên phái nào?”

Trầm Hạ che môi ho hai tiếng, mở tay ra, trong lòng bàn tay đều là máu tươi. Tu sĩ bên cạnh kinh hãi nói: “Đại nhân!”

Sắc mặt của hắn âm trầm, khoát tay áo nói: “Không sao.” Quay đầu nói với Úy Văn Long, “Hỏi các ngươi một lần nữa, Hám Thiên Thần Quân ở đâu?”

Úy Văn Long thầm nghĩ những người này thật bá đạo, cố nén giận đáp lại: “Chư vị tìm Hám Thiên Thần Quân có chuyện gì? Nếu là…”

Trong lòng Trầm Hạ lo lắng không thôi, nào có thời gian nhàn hạ mà nghe hắn dong dài, thở phào một hơi nói: “Giết hết đi, chỉ để lại kẻ này.” Ngón tay chỉ ấy Úy Văn Long. Thời gian của hắn rất gấp gáp, tuy là mang theo nhiều thủ hạ, nhưng ngoại trừ hắn thì không có ai nhận ra bộ dáng của Hám Thiên Thần Quân cả. Phàm nhân quá nhiều sẽ khiến nghe nhìn lẫn lộn, hai người mà hắn muốn lùng bắt lại quá am hiểu đục nước béo cò, không bằng dứt khoát giết hết phàm nhân ở đây.

Úy Văn Long kinh hãi, gấp gáp nói: “Đợi đã, chúng ta là môn hạ của Càn Thanh Thánh Điện!” Nhưng đã thấy mấy tu sĩ sau lưng Trầm Hạ cùng lĩnh mệnh nói: “Vâng!” Lập tức ra tay.

Cho dù tên tuổi của Càn Thanh Thánh Điện có lớn cỡ nào thì đám người Trầm Hạ cũng đã ru rú ở Vân Mộng Trạch mấy vạn năm rồi, làm sao mà có ấn tượng sâu sắc nào cơ chứ, cùng lắm là chỉ mơ hồ nhớ rõ đó là một tông phái phương bắc mà thôi. Lần này vừa động thủ thì không lưu tình chút nào, Úy Văn Long tận mắt nhìn thấy một tu sĩ hơi kích thích một căn lông vũ màu đỏ trong tay thì lập tức gọi ra được một đầu hỏa mãng khổng lồ, tiến vào trong đám người đã cắn nuối được ba bốn mươi tính mạng!

Tu sĩ đánh với người thường, vậy thì cũng giống như đốn củi cắt dưa, lấy một địch trăm quả thực quá dễ dàng. Nơi này có mười mấy tu sĩ, mà môn hạ của Càn Thanh Thánh Điện chỉ vẻn vẹn không đến ba trăm người, còn chưa đủ cho người ta nhét kẽ răng. Những tu sĩ này ở cùng một chỗ với Trầm Hạ, bị nhốt trong nội địa của Vân Mộng Trạch năm qua năm, đơn điệu sống qua ngày, một khi được giải phóng, bọn họ giống như là mãnh hổ thoát ra khỏi lồng, trong lòng vui mừng khôn xiết đến nỗi khó mà kiềm chế được, giờ phút này nhờ việc giết người để bộc phát ra ngoài, đều cảm thấy trong lòng vui sướng, ra tay càng thêm tàn nhẫn!

Từ trước đến nay biển chữ vàng của Càn Thanh Thánh Điện vẫn luôn dễ dùng, hoàn toàn xứng đáng là lão đại bên trong Vân Mộng Trạch. Úy Văn Long vẫn là lần đầu gặp phải những tu sĩ không nể tình như vậy, không khỏi ngẩn ngơ mấy hơi, thẳng đến khi một dòng máu tươi tung tóe văng lên mặt hắn thì lúc này mới hoảng sợ kêu to: “Dừng tay, dừng tay, sau khi Hám Thiên Thần Quân xuất trận thì đã tiến thẳng vào nội địa của Vân Mộng Trạch, chúng ta tận mắt nhìn thấy!”

“Ah? Sau khi Hám Thiên Thần Quân xuất trận thấy các ngươi, cư nhiên còn quay người tiến vào nội địa, có thể thấy được là có cừu oán với các ngươi có phải không? Ừ, không sai.” Trầm Hạ khoát tay áo, lúc này các tu sĩ mới dừng tàn sát. Nhưng chỉ trong chốc lát như vậy, những người liên quan của Càn Thanh Thánh Điện đã bị thương đến sáu bảy phần mười, có người gãy tay gãy chân nằm trên đất, kêu than không ngừng, còn Úy Văn Long thương thế nhẹ hơn thì liên tục chạy đi giúp đỡ: “Đúng, đúng vậy, chúng ta tận mắt nhìn thấy bọn họ cưỡi đại báo quay đầu tiến vào trong đó rồi!”

“Thật sao? Vậy thì tốt!” Úy Văn Long thấy Trầm Hạ mỉm cười, giống như là thân mật, trong nội tâm không khỏi thở dài một hơi, nào biết được hắn lại hỏi tiếp: “Các ngươi đã là địch nhân của Hám Thiên Thần Quân, như vậy khi đệ tam mạc thiên địa chấm dứt thì đã có một cô nương xuất trận, nàng tên là Hoàng Huyên, giờ phút này đã ở nơi nào rồi?”

Gặp gỡ kẻ hung ác bực này, Úy Văn Long nào dám dong dài, có gì đáp nấy: “Nàng và hai người khác nữa cùng bị truyền ra trận, đã bị chúng ta bắt được. Ta vốn định tiện tay giết, nhưng bọn họ nói bọn họ có giao tình với Hám Thiên Thần Quân, ta nghĩ đến thời khắc mấu chốt có thể cần dùng đến cho nên đã giam giữ trong trú địa rồi.”

Trầm Hạ gật đầu nói: “Nàng có phản kháng kịch liệt không?”

“Ngài cũng biết sao?” Úy Văn Long tranh thủ thời gian nói, “Tính tình của tiểu cô nương này rất cương trực, sau khi bị bắt thì liên tục mắng chửi không ngừng, đến khi có một đệ tử đánh gãy một cánh tay của nàng thì nàng mới dừng lại.”

“Rất tốt.” Trầm Hạ cười cười, đôi mắt sắc bén, đột nhiên chuyển giọng nói, “Giết hết đi, một người cũng không để lại.”
Bình Luận (0)
Comment