Không phải không yên tâm, mà là không buông được.
Nhất là khi trải qua giấc mơ vừa nãy, cái cảm xúc mãnh liệt này như đánh thẳng vào từng giác quan của anh.
Thẩm Đường không nói gì nữa, cúp điện thoại.
Tưởng Thành Duật ném điện thoại sang một bên rồi đi tắm rửa, giấc ngủ trưa nay khiến anh vô cùng khó chịu, cảm giác bất an cứ kéo dài mãi đến tận bây giờ.
Hiếm khi có dịp cuối tuần được nghỉ ngơi, nhưng lại bị một giấc mơ quấy rối.
Tháng Năm, tiết trời Bắc Kinh vẫn chưa nóng lắm.
Tưởng Thành Duật đi tắm nước lạnh, tuy đã bình tĩnh lại nhưng anh vẫn còn nhớ như in tình cảnh của của Thẩm Đường ở trong giấc mơ kia, và cả hình ảnh cô gọi tên anh đến khàn cả giọng vẫn không tài nào xóa mờ trong tâm trí của anh.
Điện thoại có tin nhắn.
Lục Tri Phi,
[Hôm nay em đã mắc một sai lầm lớn, đúng là họa từ miệng mà ra.]Tưởng Thành Duật không hiểu gì, cứ nghĩ cô ta gửi lộn người nên anh không trả lời lại.
Lục Tri Phi lại nhắn tiếp,
[Hôm nay em đến câu lạc bộ leo núi, không ngờ Tranh Tranh cũng ở đó. Con bé kể với em về Thẩm Đường, trong lúc nói chuyện em có khen Thẩm Đường giỏi vì dám đá chú út của nó. Tranh Tranh giật mình, con bé nói nó không biết chuyện hai người đã chia tay. Xin lỗi anh nha, em tưởng Tranh Tranh biết chuyện này.]Ngoại trừ tin nhắn của Thẩm Đường, Tưởng Thành Duật ít khi nào đọc lại tin nhắn hai lần, anh trả lời lại,
[Không sao, chúng tôi vốn dĩ đã chia tay.]Lục Tri Phi,
[Đều tại em lắm mồm, chuyện của anh hẳn là phải để anh tự mình nói mới đúng. Lần sau em sẽ chú ý hơn, không nói những chuyện không nên nói nữa.]Cô ta lại xin lỗi lần nữa.
Tưởng Thành Duật nhìn thấy hai chữ “leo núi”,
[Hai người vẫn còn ở câu lạc bộ à?]Lục Tri Phi,
[Ừ, không ngờ Tranh Tranh khỏe thật, còn muốn thử sức sang tuyến đường khó hơn.]Tưởng Thành Duật,
[Vậy hai người ở chơi thêm chút đi, tôi sang đón hai người rồi cùng đi ăn tối.]Lục Tri Phi sửng sốt, không thể tin vào tai mình.
Anh chủ động đến đón cô ta, còn muốn ăn tối cùng nhau?
Cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, cô ta vội vàng đáp,
[Bọn em đều lái xe đến nên anh không cần đến đón đâu. Anh cứ chọn nhà hàng Tranh Tranh thích trước đi, hai đứa em sang đó tìm anh sau.]Tưởng Thành Duật vẫn kiên trì,
[Tôi ở nhà cũng không có chuyện gì làm.]Lục Tri Phi không ngốc đến mức một hai từ chối,
[Vâng ạ, vậy anh đến đây leo núi cùng bọn em đi, mới nâng cấp thêm vài lộ trình cũng khá hay ho.]Tưởng Thành Duật chỉ thích bộ môn leo núi ngoài trời, anh không có hứng thú với trò leo núi trong nhà này.
Cúp điện thoại, anh bước vào phòng thay đồ tìm một bộ quần áo thể thao.
Hôm nay Tưởng Thành Duật không để tài xế đi theo mà tự mình lái xe đến đó.
Trên đường đi, âm thanh của Thẩm Đường trong giấc mơ lại tiếp tục vang vọng bên tai anh.
Trong đoàn làm phim Đầu hạ năm ấy, anh chỉ quen mỗi đạo diễn Châu Minh Khiêm. Đợt vừa rồi cũng nhờ Châu Minh Khiêm giúp đỡ nên anh mới giành được vai diễn này cho Thẩm Đường.
Anh gửi tin nhắn thoại sang cho Châu Minh Khiêm,
[Dạo gần đây Thẩm Đường ở đoàn làm phim thế nào? Có tranh chấp với người khác không?]Mười mấy phút sau, Châu Minh Khiêm mới trả lời lại,
[Không chết, cũng chẳng tàn phế.]Tưởng Thành Duật nghe thấy mấy chữ này thì biến sắc, anh lập tức gọi thẳng sang đấy.
“Anh có ý gì?”
Châu Minh Khiêm, “Thì ý trên mặt chữ. Cô ấy vẫn còn sống thôi.”
Tưởng Thành Duật không có tâm trạng nói chuyện tào lao với anh ta, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Châu Minh Khiêm hỏi lại anh, “Không phải anh bảo anh đã đọc kịch bản
Đầu hạ năm ấy không sót một chữ ư? Vậy hẳn là anh phải có ấn tượng với cảnh Thẩm Đường bị người ta bóp cổ rồi ấn vào tường nhỉ.”
Sao lại không nhớ chứ, mỗi một phân cảnh có mặt Thẩm Đường anh đều đọc lại thêm một lần.
Châu Minh Khiêm giải thích, “Diễn viên bóp cổ cô ấy là Phàn Nhất Thước, cháu trai của Phàn Ngọc. Chiều nay lúc quay cảnh này, thằng đó lấy việc công báo thù riêng, ra tay độc ác với Thẩm Đường, bóp chết thì nó không dám, nhưng với cái sức của nó, có lẽ lúc đó Thẩm Đường thật sự đã suýt chết.”
Tưởng Thành Duật siết chặt tay lái, cơ bắp trên cánh tay căng cứng, “Mấy giờ?”
“Mấy giờ gì?”
“Cảnh đó quay lúc mấy giờ?”
“Khoảng một giờ rưỡi, sao thế?”
“Không có gì.”
Giờ đó đúng vào lúc anh đang ngủ trưa.
Trước đây anh không bao giờ tin vào mấy chuyện thần giao cách cảm, nhưng giấc mơ ấy thật sự khiến lòng anh hoảng sợ.
Châu Minh Khiêm vẫn còn ở phim trường nên nhanh chóng cúp máy.
Tưởng Thành Duật mở nhạc trong xe lên, là bài hát Thẩm Đường từng hát cho anh nghe.
Anh không rõ, cô có rất nhiều con đường để đi, vì sao cứ phải bước đi trên con đường diễn xuất không hợp với mình, mà ngay cả chính bản thân cô cũng cảm thấy cô độc.
Bài hát này cứ lặp đi lặp lại, mãi cho đến khi đến câu lạc bộ.
Lê Tranh vừa trèo xong lộ trình khó bậc trung, cô nhóc đang ngồi ở khu nghỉ ngơi ăn trái cây, chốc chốc lại nhìn điện thoại.
Lục Tri Phi đưa cho cô một ly cà phê, “Chú út em cũng sắp đến rồi đấy.”
Lê Tranh mỉm cười, để ly cà phê sang một bên, “Cám ơn chị.”
Lục Tri Phi trò chuyện với cô, “Khi nào đến đài truyền hình thực tập?”
“Tháng Sáu, thi xong liền vào thực tập.”
Lục Tri Phi bỏ thêm sữa vào cà phê, nhẹ nhàng khuấy lên, “Nếu không thì lúc thực tập em đến ở chỗ của chị đi. Hiện giờ chị đang ở đối diện với đài truyền hình, cách một con đường thôi. Nhà lớn quá chị ở một mình nên buồn.”
Lê Tranh lịch sự từ chối, “Chú út đã chuẩn bị chỗ ở cho em rồi, em sẽ ở căn hộ của chú ấy.”
“Tranh Tranh.”
Giọng nói quyến rũ của Tưởng Thành Duật từ phía cổng truyền đến.
Lê Tranh và Lục Tri Phi đồng loạt quay đầu, hôm nay Tưởng Thành Duật mặc một bộ đồ thể thao màu đen, áo thì vừa người, nhưng quần lại có hơi ngắn một chút.
Nhưng hiện giờ đang là đầu hạ, mặc ngắn chút cũng không sao.
Lê Tranh trừng mắt nhìn Tưởng Thành Duật một cái, rồi lại buồn bực quay đầu tiếp tục ăn trái cây.
Lục Tri Phi đưa ly cà phê mà mình chưa uống sang cho anh, “Không nóng không lạnh, em bỏ sữa rồi, không bỏ đường.”
“Lúc nãy ở trên xe tôi uống nước hơi nhiều.” Tưởng Thành Duật gõ lên đầu cháu gái, “Đến chơi cũng không nói với chú, không phải con sợ người ngoài không bảo đảm an toàn cho con ư?”
“Nghiêm Hạ Vũ dẫn con đến chơi, nói chú dạo này bận rộn.” Hóa ra là bận chia tay, phí cho tấm chân tình của cô, lại còn mua mỹ phẩm để cho chú ấy tặng người ta nữa chứ.
Cô ngẩng đầu lên chất vấn, “Đừng nói là chú tặng mỹ phẩm của con cho người khác rồi nha?”
“Không có.”
Lục Tri Phi nghe mà như lọt vào sương mù, “Mỹ phẩm gì?”
Tưởng Thành Duật đáp lời, “Mua cho Thẩm Đường.”
“Ồ.” Lục Tri Phi cười cười, không hỏi thêm gì nữa.
Anh hỏi Lê Tranh còn leo núi nữa không, “Chú cố ý thay đồ để chơi với con đấy.”
Lê Tranh nhìn bộ đồ thể thao trên người anh, không chờ cô hỏi, Tưởng Thành Duật đã chủ động khai, “Thẩm Đường mua cho chú đấy.”
Lục Tri Phi cụp mắt uống cà phê, tới bây giờ anh vẫn còn quyến luyến tình cũ ư?
Tưởng Thành Duật chơi cùng cháu gái thêm nửa tiếng, sau đó mọi người mới ra về.
Lục Tri Phi và Lê Tranh ngồi xe của Tưởng Thành Duật, còn xe của bọn họ thì để tài xế lái về.
Lê Tranh dứt khoát mở cửa ghế sau định ngồi vào, Lục Tri Phi lại ra hiệu cho cô ngồi ghế phụ, Lê Tranh đành tìm cớ, “Em ngồi với chị.”
“Hai chúng ta đều ngồi ghế sau thì chẳng phải biến chú út em thành tài xế ư?”
Lê Tranh vẫn chưa hết giận, nhưng cô không muốn ầm ĩ với chú mình ở trước mặt người ngoài như Lục Tri Phi, đành hậm hực ngồi vào ghế phụ.
Tưởng Thành Duật đưa tay thắt dây an toàn cho cô.
Anh nhìn cháu gái mình, “Không phải chú muốn giấu giếm chuyện chú và Thẩm Đường chia tay đâu, cháu đừng giận nữa mà.”
Lê Tranh, “…”
Ông già này cố ý đây mà, cô đã cố gắng kiềm chế thế mà ổng lại nói huỵch toẹt ở trước mặt Lục Tri Phi.
Đã nhắc đến thì cô cũng đáp luôn, “Thuyền con bỏ công chèo biết bao lâu nay, vậy mà chú chia tay cũng không báo cho con biết một tiếng. Chia tay được ba tháng rồi lại còn giấu con. Chú có biết thuyền của con bị chìm rồi không hả? Lại còn không cho con giận nữa ư?”
Điều khiến cô khó chịu là, “Con tự tay vẽ biết bao nhiêu tranh couple, chuẩn bị làm quà kỷ niệm bốn năm tặng cho hai người, bây giờ thì coi như công cốc rồi.”
Đúng là vô vị, cô nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến Tưởng Thành Duật nữa.
Lục Tri Phi nhận lỗi về mình, “Tranh Tranh à, đều là lỗi của chị cả. Nếu chị không lắm mồm thì tốt rồi.” Cô ta tự trách.
Tưởng Thành Duật nhìn Lục Tri Phi qua kính chiếu hậu, “Không liên quan đến cô, chuyện này sớm muộn gì nó cũng phải biết.” Anh lại nhìn về bóng lưng giận dỗi của cháu mình, “Mấy bức tranh đó không phí công con đâu. Đợi đến lúc chú theo đuổi lại Thẩm Đường sẽ cần dùng tới, khi nào con đóng gói rồi gửi sang cho chú đi.”
Lê Tranh quay phắt người lại, Lục Tri Phi cũng ngẩng đầu lên.
Tưởng Thành Duật, “Tối nay mời hai người ăn cơm là muốn thỉnh giáo hai người làm thế nào để theo đuổi con gái.”
Lục Tri Phi, “…”
Lê Tranh, “…”
Lục Tri Phi mím môi, vì thế anh ngấm ngầm nói cho cô ta biết rằng anh và cô ta đã hết hy vọng ư?
…
Thôn Hải Đường về đêm náo nhiệt hơn hẳn ban ngày, khách du lịch trẻ tuổi tốp năm tốp ba tìm đồ ăn trên con phố cổ, check in cảnh đêm đẹp như mơ.
Ngoài bờ biển, tiếng người ồn ào, tiếng cười đùa vang lên không dứt.
Bệnh viện thôn Hải Đường nằm ở phía đông nam của thôn, khu nội trú không cao mấy, chỉ khoảng bảy tầng. Đứng trước cửa sổ ở phòng VIP trên tầng cao nhất có thể thu hết hình ảnh cả thôn và con đường ven biển vào trong mắt.
Trần Nam Kính không có tâm trạng ngắm cảnh, lại càng không thể hút thuốc, điếu thuốc trong tay ông đã sớm bị vò nát, sợi thuốc vươn ra đầy tay.
Phàn Nhất Thước vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, thuốc mê vẫn chưa tan nên hắn ta còn bất tỉnh.
Y tá dặn dò những việc cần chú ý, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Phàn Ngọc đóng cửa phòng bệnh lại, ở bên ngoài đã có trợ lý trông chừng.
Đôi mắt bà ta đỏ bừng, “Nói đi, ông định làm thế nào?”
Trần Nam Kính vứt điếu thuốc đi, vào nhà vệ sinh rửa tay.
Phàn Ngọc chặn ông lại ở phòng rửa tay, “Trần Nam Kính, ông có ý gì? Ông hầm hầm với tôi cả một buổi chiều rồi đấy.”
Trần Nam Kính lấy khăn lau tay, “Phàn Ngọc, đây là phòng bệnh, bà đừng có lớn tiếng.”
Phàn Ngọc cười gằn, “Lớn tiếng ư? Tôi hỏi ông định làm thế nào? Nhất Thước bị thương nặng như thế, tôi phải giải thích thế nào với anh trai và chị dâu tôi đây?”
“Nó chỉ bị thương phần tỳ mà thôi, bà đừng tự hù mình.”
“Ồ, không làm con gái ông bị thương nên ông ngồi đây nói mát đúng không?”
Sao Phàn Ngọc có thể nuốt trôi cơn giận này, “Hành động này của Thẩm Đường chính là cố ý tổn thương người khác, nếu tôi khởi tố nó, ông đoán xem nó phải ở tù mấy năm?”
Trần Nam Kính đối diện với ánh mắt uy hiếp của bà ta, “Ý bà là gì, nói thẳng ra đi.”
Phàn Ngọc cố tỏ ra mình có lý, “Để nó rời khỏi đoàn làm phim, là chủ động rời khỏi. Ông nghĩ nó đến đóng phim à? Nó cố tình đến để quậy tôi, không để tôi yên thân. Tôi không muốn so đo với nó nhưng nó quá đáng lắm rồi, lại còn hung dữ dọa người, tôi đây không nhịn nữa.”
Bà ta thở mạnh, “Bộ phim này chúng ta đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, người khác không biết chẳng lẽ ông cũng không biết ư? Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào phá hủy nó. Trần Nam Kính, tôi biết ông thấy áy náy với nó, muốn bù đắp cho nó, tôi không phản đối, cũng ủng hộ ông, vì đây là trách nhiệm của một người ba. Nhưng ông không thể bù đắp theo cách này được, đây là mang nhà đầu tư ra làm trò đùa đấy.”
“Rút vai là chuyện không thể, bà đừng nghĩ nữa.” Trần Nam Kính vắt khăn mặt lên kệ một cái rầm.
“Còn nếu bà muốn kiện con bé, cũng được thôi. Tôi thấy có nhiều chuyện giải quyết bằng pháp luật là công bằng nhất.”
Lúc này, lại đến Phàn Ngọc hỏi lại, “Ông có ý gì?”
Trần Nam Kính không vòng vo nữa, “Đến lúc đó tôi sẽ đứng ra làm chứng nói rõ quan hệ giữa tôi và Thẩm Đường. Vì sao Phàn Nhất Thước lại ra tay độc ác với Thẩm Đường? Rốt cuộc là ai cố ý tổn thương, ai phòng vệ chính đáng, tôi tin tòa án sẽ có kết luận chính xác.”
Phàn Ngọc lùi về sau một bước, suýt nữa đã không đứng vững, bà ta nhìn người đàn ông bỗng trở nên xa lạ ở trước mặt, “Ông vì Thẩm Đường mà muốn hủy hoại tôi và Nhất Nặc, hủy hoại luôn cả Nhất Thước ư? Trần Nam Kính, ông có lương tâm không hả? Nhất Nặc đã làm sai chuyện gì mà ông lại đối xử với nó như thế?”
Chút kiên nhẫn còn sót lại của Trần Nam Kính cũng tan biến, “Thôi đủ rồi, bà đừng càn quấy nữa. Chuyện chiều nay đến đây thôi, chờ Phàn Nhất Thước xuất viện thì đi tìm Đường Đường xin lỗi đi.”
“Dựa vào đâu chứ!”
“Dựa vào nó không nể nang ai, dám tổn thương con gái tôi ở ngay trước mặt tôi. Nếu nó không xin lỗi, thì sau khi xuất viện nó cứ cuốn gói cút thẳng về Bắc Kinh, đóng máy sớm đi. Còn phần diễn còn lại của nó, tôi sẽ sửa lại kịch bản, đổi sang một diễn viên khác. Nói không chừng còn hay hơn kịch bản cũ.”
“Trần Nam Kính!”
Phàn Ngọc nghiến răng ken két.
Trần Nam Kính chẳng muốn nhiều lời, ông ta đẩy Phàn Ngọc ra, định bước ra ngoài hít thở, bước chân chợt khựng lại.
Xuyên qua ô cửa kính từ phòng bệnh, ông ta nhìn thấy Trần Nhất Nặc.
Điều kiện của khu nội trú ở thôn Hải Đường có hạn, tuy là phòng VIP nhưng cũng chỉ là một phòng đơn có nhà vệ sinh nằm ngay cửa ra vào, cửa phòng cũng không có cách âm.
Không biết con bé đứng ở đó khi nào, đã nghe được bao nhiêu.
Con bé nhìn thẳng vào mắt ông ta, ánh mắt ngổn ngang cảm xúc.
Trần Nam Kính kéo cửa phòng bệnh ra, bàn tay siết chặt nắm cửa, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt con gái mình, “Ra bờ biển đi dạo với ba một chút nhé, con muốn biết cái gì ba đều sẽ nói hết cho con.”
Bước chân Trần Nhất Nặc như không nghe theo lời sai khiến, cô ta không tài nào nhấc chân lên nổi.
Chuyện mà cô ta hối hận nhất trong cuộc đời này chính là không nên đến thăm anh họ vào lúc này.
Cô ta tình nguyện không biết gì cả, tình nguyện sống trong thế giới giả dối mà bọn họ tạo ra cho mình.
…
Hơn chín giờ, đám đông ngoài bãi biển vẫn chưa tản đi.
Thẩm Đường lê cái thân mệt mỏi trở về nhà, trợ lý và vệ sĩ đi theo sau cô cách đó không xa.
Bọn họ thuê phòng ở trong nhà nghỉ của anh Thẩm, cũng dễ bề chăm sóc cho cô.
Anh chị Thẩm đang ở quầy tiếp tân tầng một chờ bọn họ về, hai người đã nghe chuyện lúc chiều, người trong thôn đều than mấy diễn viên này thật sự không dễ dàng gì.
Nhưng chỉ bọn họ biết, đây không phải là đóng phim, mà là ra tay đánh nhau thật.
“Đường Đường, sang đây đi em.” Anh Thẩm ngoắc tay với cô.
Tất cả các phòng trong nhà nghỉ đều được đoàn làm phim mướn nửa tháng, ngoại trừ trợ lý và vệ sĩ của Thẩm Đường ở đây, Châu Minh Khiêm và nhóm Cố Hằng cũng ở.
Đại sảnh lúc này không có người ngoài.
“Có phải để dành đồ ăn khuya cho em không?” Thẩm Đường đổi sang gương mặt tươi cười ngay lập tức.
Chị Thẩm buông việc trong tay xuống, “Cho chị xem cổ em một chút.”
Thẩm Đường giữ khăn lụa lại không cho chị nhìn, “Không sao đâu chị, chỉ bầm chút thôi, mấy ngày nữa là hết liền à.”
Anh Thẩm tức không chịu được, “Nếu không phải sợ gây rắc rối cho em, thì anh đã chạy thẳng đến bệnh viện đánh cho thằng đó một trận rồi.”
Thẩm Đường, “Em không có chịu thiệt đâu, bây giờ hắn ta cũng dở sống dở chết rồi.”
Châu Minh Khiêm từ trên lầu bước xuống, anh ta cố tình chờ Thẩm Đường về, “Tôi vẫn chưa ăn tối, cô ăn cùng tôi đi.”
Thẩm Đường đoán anh ta có chuyện muốn nói với mình nên gật đầu.
Người trong nhà nghỉ đã về đầy đủ, anh Thẩm đóng cổng lại, còn chị Thẩm đến phòng bếp nấu bữa khuya cho bọn họ.
Châu Minh Khiêm ở đây mấy ngày nên đã thân với gia đình anh Thẩm, tự nhiên như người trong nhà, anh ta tự rót cho mình một ly trà.
“Tối rồi mà anh còn uống trà ư?” Thẩm Đường ngồi xuống bàn, “Không sợ mất ngủ à?”
“Nếu mất ngủ thật thì không uống cũng sẽ mất ngủ, không liên quan đến trà.” Châu Minh Khiêm rót cho cô một ly nước ấm.
Chuyện chiều nay, không nhắc tới cũng không được.
“Tôi phải nên xin lỗi cô một tiếng, làm đạo diễn, cũng là người duy nhất trong đoàn phim biết rõ mọi chuyện, thế mà không thể giúp cô tránh được tổn thương lần này, là do tôi tắc trách.”
“Chuyện này sao có thể trách anh được.”
“Tôi không ngờ Phàn Nhất Thước…” Anh ta nở nụ cười bất lực, không biết phải dùng từ nào để miêu tả được giới hạn độc ác của con người, “Trước đây tôi từng hợp tác với hắn ta, diễn xuất rất ổn, làm việc lại chăm chỉ.”
“Đừng nói những chuyện không vui nữa.” Anh ta quan tâm hỏi han, “Sức khỏe của ông nội thế nào rồi? Tối nay lúc về nhà tôi có gặp ông ở trước cổng, còn trò chuyện với ông vài câu.”
Thẩm Đường cầm ly nước nhấp một ngụm, sau đó gật đầu.
Châu Minh Khiêm nghĩ sức khỏe ông cụ khá tốt, “Đúng rồi, Triệu Trì Ý sẽ đến thăm đoàn phim, Tiêu Chân cũng đến cùng anh ta.”
Chuyện hồi chiều đã truyền đến tai Triệu Trì Ý, Tiêu Chân nắm bắt tin tức nhanh nhạy nên dĩ nhiên cũng sẽ nghe nói.
Triệu Trì Ý có đầu tư vào Đầu hạ năm ấy, anh ta đến thăm đoàn phim cũng là chuyện bình thường.
“Thỉnh thoảng tôi cũng nghe bạn thân mình tiết lộ vài câu, năm năm qua Tiêu tổng luôn đầu tư vào các công ty giải trí, lấy danh mở đường cho Trữ Nhiễm, nhà họ Trữ ai cũng cảm kích bà ấy hết. Tính đến tháng trước, bà ấy đã kiểm soát và nắm cổ phần khoảng hơn ba mươi công ty giải trí trong giới.”
Lúc Châu Minh Khiêm nghe nói mấy chuyện này cũng khá kinh ngạc, “Nếu cô muốn tiếp tục ở trong giới này thì sẽ không thoát được mấy công ty giải trí của bà ấy, bà ấy là bà chủ giấu mặt phía sau đấy.”
Thẩm Đường quay mặt ra cửa sổ, ngắm nhìn ánh đèn thưa thớt bên ngoài bãi biển.
Châu Minh Khiêm nói thẳng, “Ngoài mặt thì Tiêu tổng nói vì Trữ Nhiễm, nhưng có lẽ là vì muốn bức cô phải giải nghệ. Bây giờ nếu cô chỉ dựa vào phòng làm việc của mình thì sẽ không chịu nổi áp lực của bà ấy đâu.”
Thẩm Đường quay lại nhìn anh ta, “Cám ơn anh đã nhắc nhở.”
“Không có gì.” Châu Minh Khiêm thổi thổi chén trà nóng trong tay, “Tôi chỉ không nhìn được cảnh cha mẹ ruột lại ích kỷ như thế.”
Người phụ nữ Tiêu Chân này đúng là mâu thuẫn.
Trong lòng chỉ muốn con gái mai danh ẩn tích, nhưng khi nghe Thẩm Đường bị người khác ăn hiếp, bà lại vội vội vàng vàng chạy đến đây.
“Nhóm người Triệu Trì Ý sẽ đến Thâm Quyến vào khoảng trưa mai.”
Trong đôi mắt Thẩm Đường không có lấy một gợn sóng, “Tốt nhất là lưỡng bại câu thương, tôi đây làm ngư ông đắc lợi.”
Châu Minh Khiêm chẳng biết nên vui hay nên thông cảm với cô, “Cô thế này thì tôi không cần lo lắng nữa, trước đó còn sợ cô buồn.” Dẫu sao cũng không có ai có thể thờ ơ với vòng tay dang ra của cha mẹ.
Chị Thẩm đã làm xong bữa khuya, hai người bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, toàn là những chuyện râu ria.
Tâm tư Thẩm Đường đã không còn ở đây nữa.
…
Ngày hôm sau vẫn là một ngày nắng đẹp.
Trời xanh, biển rộng, từng đám mây trắng lửng lờ trôi ở ngoài khơi.
Thẩm Đường quấn khăn lụa đi tới phim trường, cô vừa mượn chị Thẩm chiếc khăn lụa hồi tối qua.
Bốn mươi năm trước, mẹ của anh Thẩm vẫn đang độ xuân thì, khăn lụa này là do mẹ của anh Thẩm mua hồi còn trẻ, bà vẫn giữ đến tận bây giờ.
Bối cảnh trong phim được lấy vào đầu thập niên tám mươi, thế nên chiếc khăn này khá hợp với trang phục cô đang mặc.
Ông nội không biết cổ của cô bị thương nặng đến thế, sáng nay khi cô ra khỏi nhà, ông nội thấy cô quấn khăn thì bật cười ha hả, ông nói đúng là có cảm giác xưa cũ.
Vào phim trường, Thẩm Đường gặp ngay Trần Nhất Nặc.
Bình thường mỗi lần gặp Thẩm Đường, Trần Nhất Nặc sẽ chào một tiếng “Cô Thẩm” từ xa, nhưng hôm nay ánh mắt của cô ta rối bời, mặt mày ảm đạm.
Nhìn kỹ lại thấy quầng thâm dưới mắt của cô ta, mí mắt sưng húp lên, hình như tối qua đã khóc một trận.
Mọi người nghĩ rằng cô ta lo lắng cho thương thế của Phàn Nhất Thước, vì quá đau lòng nên mới khóc thành thế này.
Thẩm Đường và Trần Nhất Nặc tiến lại gần nhau, cách nhau chưa đầy hai mét.
Trần Nhất Nặc gắng gượng mỉm cười, “Chào buổi sáng.”
Thẩm Đường khẽ gật đầu, “Chào buổi sáng.”
Hai người lướt qua vai nhau.
Thẩm Đường chẳng quan tâm cảm xúc hôm nay của Trần Nhất Nặc thế nào, ngay cả thời gian đau lòng cho bản thân mà cô còn chẳng có thì lo cho ai. Cô cầm kịch bản học lại lời thoại, sáng nay cô có năm cảnh quay.
Phàn Ngọc không xuất hiện ở phim trường, không khí sáng nay cũng trở nên tươi mát hẳn.
Lúc nghỉ trưa ăn cơm, Châu Minh Khiêm hỏi Thẩm Đường, “Chiều nay cô có một cảnh tình cảm với Cố Hằng, tâm trạng cô có ổn không, nếu không tôi sẽ dời sang ngày mai.”
Thẩm Đường đang ăn trái cây, đây là bữa trưa của cô, “Không sao.”
Ông nội tranh thủ giờ nghỉ trưa sang đây thăm cháu gái, nghe nói có phân đoạn tình cảm nên ông không dự định nán lại lâu, “Ông đi dạo một lát, con cứ ăn từ từ nhé, ăn nhiều vào. Con đấy, cơm trưa mà sao chỉ ăn mỗi trái cây thế.”
Vừa càm ràm nhưng lại vừa mang theo nuông chiều.
Thẩm Đường cười, “Tại chị Thẩm cả đấy ông. Trời tối mà chị ấy lại còn nấu bữa khuya, làm con mập lên mấy kí. Cứ béo thế là không ăn ảnh đâu.”
Ông cụ bao che khuyết điểm, “Ông không thấy mập gì hết.”
Hôm nay lúc tản bộ, ông nghe nói hôm qua cháu gái bị thương trong lúc quay phim, “Đường Đường à, lời bọn họ đồn có phải là thật không? Con cho ông nội xem cổ con đi.”
Thẩm Đường giấu giếm, “Không nặng đến vậy đâu nội, diễn viên kia là do ăn nhiều hải sản nên mới bị viêm dạ dày cấp tính, bảo bị thương do quay phim nghe cho oai vậy thôi. Trên cổ con là do hôm qua hóa trang, để tăng hiệu quả cho cảnh quay thôi. Nhưng mà ông đừng nói với người ta nha.”
Ông nội yên tâm rồi, gật đầu liên tục.
Ông cụ cố rướn người lên, ánh mắt đảo một vòng quanh phim trường, dường như đang tìm ai đó.
“Ông nội, ông nhìn gì thế?”
“À, ông xem tên nhóc Triệu Trì Ý gì đó cơ ở đây không.”
“?”
Ông nội có hơi tò mò, “Nó không quay phim hả?”
“Anh ta là ông chủ.”
“Thế à.”
Hoá ra Triệu Trì Ý đã đến thôn Hải Đường, còn từng tán gẫu với ông nội trước cổng nhà nghỉ.
“Thôi, không quấy rầy con quay phim nữa.” Ông nội chống gậy rời đi.
Ông cụ thường xuyên đến phim trường, dạo gần đây đã trở thành ông nội đại gia chân chính. Mỗi ngày ông sẽ đến siêu thị mua nước ướp lạnh và trái cây gửi đến cho mọi người trong đoàn phim.
Vào tối hôm khai máy, ông đã tận tình làm chủ nhà, mời mọi người ăn một bữa hải sản.
Nhân viên trong đoàn đều biết ông, hễ gặp đều thân thiết gọi “ông nội”.
Gương mặt ông cụ tràn ngập nụ cười, chưa bao giờ thấy ông thỏa mãn như thế.
Thẩm Đường thấy mấy hôm nay tinh thần của ông khá tốt, thế nên những uất ức kia của cô đều không đáng nhắc tới.
Ông nội rời khỏi phim trường không lâu, mọi người chợt *wow* lên một tiếng, đoàn làm phim chào đón ông chủ đẹp trai nhất giới giải trí đến thăm. Với vẻ ngoài của Triệu Trì Ý thì đúng là hiếm có nam nghệ sĩ nào có thể vượt mặt anh ta được.
Lúc trước khi nghe anh ta và Trữ Nhiễm là một đôi, chẳng biết có bao nhiêu cô gái tan nát cõi lòng.
Thẩm Đường tập trung ăn trái cây của mình, chốc chốc lại lật cuốn kịch bản đặt trên đùi.
Triệu Trì Ý trò chuyện với Châu Minh Khiêm vài câu, sau đó đi thẳng về phía Thẩm Đường.
Anh ta không chút kiêng dè, mấy người trong đoàn cũng không hề nghĩ nhiều.
Diễn viên bị thương nặng trong lúc quay phim phải nằm viện, đây không còn là chuyện nhỏ nữa.
Hôm nay Triệu Trì Ý chạy đến đây, đa phần là đã nghe thấy chuyện hôm qua, lần thăm đoàn này là anh ta cố tình đến để thăm Phàn Nhất Thước và Thẩm Đường.
Triệu Trì Ý ngồi xuống cái ghế ông nội vừa ngồi, “Tiêu tổng đến bệnh viện thôn Hải Đường rồi.”
Thẩm Đường ờ một tiếng, tựa như chẳng liên quan gì đến mình, cô vẫn dán mắt vào cuốn kịch bản.
Triệu Trì Ý tựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt mình, với thẩm mỹ thời nay thì bộ đồ này trông cực kì quê mùa, nhưng nhờ gương mặt có nhiều nét khá Tây của cô mà trái lại càng khiến nó trông thời trang hẳn.
Cô chẳng thèm ngó ngàng tới anh ta, còn anh ta thì cứ lẩm bẩm, “Tôi đã biết quan hệ giữa em và Tiêu tổng rồi.”
Thẩm Đường bất ngờ, ngẩng lên nhìn anh một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đọc lời thoại.
“Tiêu tổng nói với tôi.” Giọng anh ta vô cùng bất lực, “Tôi không có hứng thú với bí mật của người khác, vì biết rồi lại phải giúp người ta giữ bí mật, bị người ta lợi dụng.”
Giống như bây giờ vậy.
Tiêu Chân để anh ta theo mình đến thôn Hải Đường, anh ta không có cách nào từ chối.
“Tài nguyên trong giới ở trong tay Tiêu tổng có lẽ còn nhiều hơn em nghĩ đấy.”
Thẩm Đường nhón một quả nhỏ xanh vào miệng, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Triệu Trì Ý sớm biết tính tình hờ hững của cô, bây giờ đã quen rồi, “Tình hình của em bây giờ thế lực đơn bạc, muốn đối mặt trực tiếp với Tiêu tổng thì thực lực quả thật cách nhau xa.”
Thẩm Đường gấp cuốn kịch bản lại, “Sau đó thì sao?”
Triệu Trì Ý nhìn cô, “Muốn đến Thường Thanh không? Tiêu tổng vẫn chưa đầu tư vào Thường Thanh, đây là cảng tránh gió an toàn duy nhất của em. Nếu em muốn đến chỗ của tôi, tôi sẽ giúp em. Tôi vẫn giữ câu nói kia, tôi có thể cho em những gì em muốn.”
Dừng một lúc, anh ta nói tiếp, “Bao gồm cả tôi.”
Bốn chữ cuối cùng như bị nhấn chìm bởi tiếng “wow” đầy mê muội
Thẩm Đường nhìn theo nơi phát ra tiếng ồn, dù người đó có đeo kính râm, nhưng vẫn là dáng vẻ mà cô quen thuộc nhất.
Hôm nay là ngày gì vậy, sao tất cả đều tụ hội về thôn Hải Đường hết thế này.
Tưởng Thành Duật nói với Châu Minh Khiêm chưa đầy ba câu, anh liền cất bước đi đến chỗ Thẩm Đường và Triệu Trì Ý.
Độ nhạy cảm của đàn ông đối với tình địch không thua kém gì phụ nữ, ánh mắt hai người đàn ông chạm trán trên không trung như mang theo đao kiếm.
Đến khi Tưởng Thành Duật tiến lại gần hơn, Triệu Trì Ý như cười mà không phải cười, “Tưởng tổng có chuyện gì thế?”
Tưởng Thành Duật tích chữ như vàng, nhưng từng chữ từng chữ nhả ra lại như châu như ngọc, “Theo đuổi, tỏ tình, bắt đầu lại từ đầu.”
Triệu Trì Ý cũng không mấy bất ngờ khi nghe anh nói thế, ngàn dặm xa xôi chạy đến thôn Hải Đường thì chắc chắn không thể chỉ đến để thăm Châu Minh Khiêm được.
Anh ta gật đầu, “Thế thì Tưởng tổng phải xếp hàng chờ đã, tôi cũng đang tỏ tình đây.”
Tưởng Thành Duật, “…”