Níu Giữ

Chương 43

Những trường hợp thế này Thẩm Đường chỉ nhìn thấy ở trong phim, lời thoại và tình tiết tiếp theo ra sao, ánh mắt và biểu cảm của cô như thế nào, đạo diễn đều diễn giải rất tỉ mỉ.

Nhưng hiện thực thì không có gì cả, mà cô lại đang rơi vào cảnh NG.

Tạ Quân Trình vô cùng bình tĩnh và tự nhiên khi đối mặt với ánh mắt của đám người hóng hớt. Người yêu cũ, tình nhân bí mật, và cả đương nhiệm như anh nếu quét lại sơn cũng tạm tính là tình mới, cả ba người từ ba nơi trên thế giới tụ hợp về đây.

“Thẩm Hải vương” quả là danh xứng với thực.

Tạ Quân Trình tỏ vẻ mình là đương nhiệm rộng lượng, vỗ vai Thẩm Đường rồi tránh khỏi chốn thị phi này, đến chào hỏi chủ bữa tiệc.

Du thuyền có bốn tầng, Cohen đang ở trên tầng cao nhất, nhìn thấy khách quý đã đến, anh ta đích thân ra đón.

Thẩm Đường tự vấn bản thân, cô nghĩ gì mà lại đồng ý đến đây?

Cô nhìn về phía Ninh Dần Kỳ, lại không dám nhìn sang Tưởng Thành Duật, bao năm không gặp, bao nhiêu lời muốn nói chỉ chốt lại bằng một câu, “Đã lâu không gặp.”

Ninh Dần Kỳ cười khẽ, “Lâu rồi không gặp.”

Anh bước đến gần, Thẩm Đường đưa tay ra, Ninh Dần Kỳ khẽ nắm lấy tay cô, “Rất vui khi được gặp em ở đây.”

Sau đó anh buông tay ra.

Anh nhớ đến hồi còn đi học, cô không để tài xế trong nhà đưa đón mà ngày ngày ngồi xe buýt của trường. Về sau anh cũng ngồi xe buýt của trường theo cô, mỗi lần lên xe anh đều kéo cô ngồi chung.

Ninh Dần Kỳ không để Thẩm Đường lúng túng, “Lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”

“Vâng.”

Anh rời khỏi, bước lên tầng hai của boong tàu.

Lối đi vốn cũng không nhỏ mấy, nhưng trước mặt cô chính là người đàn ông mà cô không tài nào quên được, thỉnh thoảng lại có những lúc nhớ anh da diết.

Sóng biển đánh vào thân du thuyền, trên boong tàu cũng lung lay theo.

Ngày 14 tháng 2, hai người lại gặp lại nhau vào một ngày có ý nghĩa như thế.

Ngày này năm ngoái, cô vẫn còn đang khổ sở chờ đợi tin nhắn từ anh.

Khi đó, Hoành Điếm như phủ trong lớp tuyết dày, còn Hawaii lúc này, nắng gắt như thiêu như đốt.

Khóe môi Thẩm Đường khẽ nhếch lên, ra mắt đã năm năm, cô rất biết cách quản lý cảm xúc của mình, “Xin chào Tưởng tổng.”

“Chào em.” Bốn chữ “Đã lâu không gặp” mà anh chuẩn bị nãy giờ đã không thể dùng được.

Anh cầm kính râm bên tay trái, còn tay phải thì đang rảnh, định chờ cô chủ động đưa tay sang, nhưng sau đó, Thẩm Đường lại xoay người đi về phía boong tàu.

“Hi, Tưởng.” Cohen nhiệt tình gọi anh.

Tưởng Thành Duật thu hồi tầm mắt đang quyến luyến trên bóng lưng của Thẩm Đường, anh nhìn về phía Cohen, hai người giao lưu với nhau bằng tiếng Anh.

Công ty của anh có góp vốn vào công ty của Cohen, hai người hiện tại có quan hệ hợp tác.

Kế hoạch vốn dĩ là sau Tết anh sẽ bay thẳng sang London, nhưng hai hôm trước vừa nhận được lời mời của Cohen. Tưởng Thành Duật bèn thay đổi lịch trình bay sang Hawaii, và anh cũng chỉ vô tình gặp được Ninh Dần Kỳ cách đây mười phút trước.

Trùng hợp thế đấy.

Một tuần trước Cohen cũng không biết Thẩm Đường là ai, càng không biết giữa Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường có khúc mắt yêu hận tình thù thế nào, “Cậu biết bạn gái của Tạ ư?”

“Biết. Cô ấy là minh tinh nổi tiếng trong nước của chúng tôi.”

“Ồ, đúng rồi, suýt nữa là tôi quên mất, trước đây cô ấy là diễn viên.” Cohen nói, “Không ngờ cô ấy lại là cháu ngoại của ông Tiêu.”

Lần trước khi Tạ Quân Trình đưa Thẩm Đường đến dự tiệc tối, anh đã phổ cập thông tin cho mình về thân phận của Thẩm Đường, trong lời giới thiệu còn nhấn mạnh rằng, Thẩm Đường là cháu ngoại của chủ tịch Tiêu, được ông ấy nuôi lớn ở London.

Trong giới này, là bạn gái của ai đó không hề có giá trị, bởi vì kết hôn rồi còn ly hôn được, chứ đừng nói đến cái danh bạn gái có thể chia tay bất cứ lúc nào.

Nhưng là cháu ngoại của người nào đó thì lại là chuyện khác, gia thế chính là vòng hào quang sáng chói nhất.

Cohen và Tưởng Thành Duật cùng nhau đi lên tầng cao nhất của boong tàu.

Trên bàn ăn bày đầy rượu, Tưởng Thành Duật tiện tay cầm một ly, tựa lên lan can ngắm xuống tầng một của boong tàu.

Tầng một rộng nhất, cũng là nơi náo nhiệt nhất.

Trên boong tàu có một hồ bơi lộ thiên, tiếng *ùm* *ùm* liên tục vang lên hòa vào cùng tiếng thét điên cuồng, một vài mỹ nhân kéo nhau nhảy xuống hồ bơi, bọt nước bắn tung tóe.

Rượu ngon, cảnh đẹp, nhưng vẫn không sánh bằng cô gái mặc chiếc váy dài màu xám ombre đang thất thần bên dưới.

“Đang nghĩ gì thế?” Tạ Quân Trình đưa trái cây cho cô.

Thẩm Đường không nhận trái cây, giơ ly rượu màu hổ phách trong tay lên, cô nhìn mặt biển xanh thẳm ngoài khơi, “Đang nghĩ làm thế nào để chinh phục sao trời biển rộng.”

Tạ Quân Trình chọc cô, “Định chinh phục để giữ vững danh xưng “Hải vương” của em à?”

“…” Thẩm Đường tự uống rượu của mình, không thèm đấu võ mồm với anh.

“Đi thôi, đi ăn tối, Hôm nay toàn là nguyên liệu nấu ăn hiếm có, tất cả đều được giao đến bằng đường hàng không đấy.” Tạ Quân Trình ăn trái cây của mình mang tới, bước lên tầng hai.

Bữa tiệc tối nay khá đông khách, khu vực dùng cơm được chia ra tầng một và tầng hai.

Thẩm Đường đi theo Tạ Quân Trình lên tầng hai, Cohen và Tưởng Thành Duật đã ngồi vào chỗ của mình, hai người đang trò chuyện vui vẻ với bạn bè.

Nhác thấy bóng dáng cô, Tưởng Thành Duật vẫn ra vẻ thản nhiên nâng ly cùng mọi người.

Thẩm Đường ngồi xuống, chỗ của cô đối diện với Cohen, hơi chếch về phía Tưởng Thành Duật.

Ninh Dần Kỳ không ở tầng này, anh ấy cố tình tránh mặt cô.

Trên bàn có người vẫn chưa nắm rõ sự tình, phát hiện ba người Thẩm Đường, Tạ Quân Trình và Tưởng Thành Duật đều đeo đồng hồ cùng một hãng. Thương hiệu này rất nổi tiếng nhờ các mẫu đồng hồ chế tác thủ công, mỗi năm chỉ sản xuất vài chiếc. Mặt đồng hồ khác hẳn với những mẫu đồng hồ khác, vừa nhìn liền có ấn tượng rất sâu.

Anh ta bèn trêu, “Ba người mua đồng hồ nhóm hả?”

Mấy người trong nhóm chat biết chuyện thì bật cười thành tiếng, đỡ trán che mặt.

Theo bọn họ nghĩ, đây là do “bad girl” Thẩm Đường mua hẳn một lần ba chiếc, dù ở cạnh ai đều có thể biến thành đồng hồ đôi, nhưng không ngờ hôm nay lại có cuộc chạm trán thế kỉ tại đây.

Nhưng nếu nhìn kỹ lại, đồng hồ của Tạ Quân Trình trông đặc biệt hơn, giá cả cũng cao hơn chiếc của Tưởng Thành Duật.

Cohen ngơ ngác, “Mọi người cười gì thế? Chẳng lẽ mấy cậu cũng có kiểu đồng hồ này?”

Mọi người tránh nặng tìm nhẹ, bắt đầu bàn tán về thương hiệu đồng hồ này.

Tưởng Thành Duật đã sớm nhận ra đồng hồ của mình và Tạ Quân Trình cùng một hãng, tuy nhiên thiết kế mặt đồng hồ lại khác nhau. Nhưng nào có ai để ý đến chi tiết nhỏ thế này.

Đồng hồ của anh với Thẩm Đường mới đúng là một đôi.

Mọi người bàn từ đồng hồ đến thời trang cao cấp mà mấy cô gái yêu thích.

Cohen hỏi bọn họ có ai thân với nhà thiết kế chính của L hay không. Anh ta và bạn gái mình đính hôn trước dự định, nhưng bạn gái anh ta rất thích lễ phục của L, muốn được khoác lên mình bộ lễ phục mùa xuân năm nay. Tuy nhiên thời gian quá cấp bách, chuyện này khó mà thực hiện được.

“Lễ đính hôn chỉ có một lần trong đời, tôi không muốn cô ấy thấy tiếc nuối gì.”

Tưởng Thành Duật nhìn về phía Thẩm Đường, rồi nói với Cohen, “Hình như cô Thẩm đây có quen đấy, Thẩm Đường là người được ưu tiên mặc những mẫu váy mới nhất trong một bộ sưu tập của L.”

Đãi ngộ thế này đúng là có một không hai.

Bầu không khí trên bàn ăn trở nên vô cùng tế nhị, nhóm người biết chuyện chỉ muốn khuyên Tưởng Thành Duật một câu, đừng khiêu khích trước mặt bạn trai đương nhiệm của người ta nữa.

Thẩm Đường lại không biết Tưởng Thành Duật có ý đồ gì, biết rõ quan hệ giữa cô và nhà thiết kế chính của L không đến mức dám cam đoan để L làm ngày làm đêm may ra một bộ lễ phục mẫu mới nhất.

Nhưng anh nói dõng dạc như thế, cô chỉ đành nói theo anh, “Để tôi hỏi thử xem thế nào, hy vọng L nể mặt.”

Ai cũng biết thiết kế chính của L tính tình cổ quái, thích làm theo ý mình, có đồng ý nể mặt hay không cũng phải xem may mắn.

“Cảm ơn cô nhiều, được hay không cũng không sao cả.” Cohen nâng ly với cô.

Sau khi cơm no rượu say, mọi người bắt đầu tìm trò giải trí.

Có hai người trong nhóm chat không vội xuống tầng một mà nán lại chờ Tưởng Thành Duật.

“Cậu phải kiềm chế lại chút chứ. Bây giờ Tạ Quân Trình cũng ở trong nhóm mình, bình thường bọn tôi nói chuyện cũng phải cẩn thận, sợ làm lộ chuyện giữa cậu và Thẩm Đường. Khéo khi bọn tôi chưa kịp hó hé thì tự cậu làm lộ đuôi mình đấy.”

“Sự lựa chọn của Thẩm Đường đã quá rõ ràng rồi, cậu nên buông tay đi.”

Tưởng Thành Duật giải thích, “Thẩm Đường và Tạ Quân Trình không phải là người yêu, bọn họ chỉ đang đóng kịch thôi.”

“…” Hai người kia thở dài một hơi, “Thẩm Đường nói thế với cậu đúng không? Vậy mà cậu cũng tin?”

Tình yêu khiến con người ta mê muội mờ mắt, ngay cả Tưởng Thành Duật cũng không thoát được số phận.

Rốt cuộc là Thẩm Đường có ma lực gì, lại khiến Tưởng Thành Duật chính mắt nhìn thấy cô và bạn trai ra vào có đôi mà vẫn không bỏ cuộc, một mực tẩy não bản thân.

“Chúng ta xuống dưới uống rượu nào.” Bọn họ không thể làm thức tỉnh một kẻ đang u mê, bất lực vỗ vai Tưởng Thành Duật, “Cậu ở đây tỉnh táo lại đi.”

Tưởng Thành Duật uống liền hai ly rượu vang, trong lồng ngực như bị một cơn nóng giận chặn ngang.

Mọi người chơi đùa đến gần bốn giờ sáng mới giải tán, tối mai lại tiếp tục.

Tạ Quân Trình mang rượu mà mình đã cất giữ suốt mười mấy năm ra, nói rằng phải chúc mừng một bữa liên hoan trọng đại nhất thế kỉ.

Hai chai rượu kia cũng ngót nghét bằng một chiếc xe, người yêu rượu nghe thế thì reo hò sung sướng, mong ngóng tối mai hãy đến nhanh nhanh.

Rượu vẫn còn đang nằm trong hầm rượu ở Manhattan cách đây vài tiếng đi đường, Tạ Quân Trình đã bảo quản gia vận chuyển bằng đường hàng không, tối mai rượu sẽ đến nơi.

Quay về khách sạn, trời cũng bắt đầu hửng sáng.

Đầu óc Thẩm Đường quay cuồng, không tài nào ngủ được.

Cô ngâm mình bằng nước nóng thư giãn, thay đồ, đội nón vào rồi ra bờ biển tản bộ.

Khách sạn cách bãi biển không xa, đi được một lát, cát đã bắt đầu rơi vào giày càng nhiều.

Cô cởi giày xách trên tay, gió biển lại lớn nên cô phải đưa tay giữ nón lại.

“Đường Đường.” Đằng trước truyền tới một giọng nói quen thuộc.

Ninh Dần Kỳ đang ngồi trên bãi cát, kính râm vắt ngang sống mũi, suýt nữa là cô đã không nhận ra anh ấy.

Tối qua ở trên du thuyền, anh ấy không nói với cô một lời, chỉ uống rượu với bạn, đứng cách xa cô, sợ quấy rầy cô.

“Sao em không ngủ?” Ninh Dần Kỳ hỏi.

“Em không buồn ngủ, còn anh?” Thẩm Đường ngồi xếp bằng bên cạnh anh ấy.

“Anh bị lệch múi giờ.” Ninh Dần Kỳ thôi không nhìn cô nữa, nhìn bãi cát bị nước biển cuốn lấy, có nhiều lời muốn nói, nhưng chỉ thốt được một câu, “Em còn muốn tiếp tục chơi đàn dương cầm không? Em rất có năng khiếu.”

Thẩm Đường lắc đầu, “Em không thể tĩnh tâm để đánh đàn nữa rồi. Năm ngoái em làm khách mời trong buổi concert của một người bạn, chỉ một bản nhạc thôi mà em phải luyện cả mấy tháng, em không tìm được cảm giác như xưa nữa rồi.”

Trước mắt Ninh Dần Kỳ chợt hiện ra biết bao hình ảnh anh cùng cô luyện đàn, những phím đàn trắng đen liên tục nhảy nhót.

Tiếng cười của bọn trẻ trên bãi cát đã đánh tan bầu không khí im lặng giữa bọn họ.

“Xin lỗi anh, vì chuyện của em đã phá vỡ sự yên bình của anh.” Thẩm Đường vẫn cảm thấy áy náy với Ninh Dần Kỳ. Anh ấy quá tốt, tốt đến nỗi bạn không thể nào tìm ra được khuyết điểm của anh.

“Không sao đâu, em đừng để trong lòng.” Ninh Dần Kỳ đưa tay vẽ lung tung xuống mặt cát. Những chuyện quá khứ, bọn họ không có cách nào nhắc đến. Chuyện liên quan cô bây giờ và sau này, đã không còn liên quan gì đến anh.

Quan hệ giữa cô, Tạ Quân Trình và Tưởng Thành Duật khiến anh hoang mang, nhưng mặc kệ ra sao, anh vẫn tin tưởng cô là một cô gái tốt.

“Anh về phòng ngủ bù, em cũng về ngủ bù một giấc đi. Tối nay còn phải chơi đến khuya, suốt hai đêm liền chịu không nổi đâu.”

Anh ấy chống người đứng dậy,

Thẩm Đường cười, vẫy tay tạm biệt Ninh Dần Kỳ.

Hai người đều đeo kính râm nên không nhìn thấy ánh mắt của đối phương.

Ninh Dần Kỳ bước từng bước một, nhưng rồi dần dần thả bước chậm lại.

Anh lấy điện thoại ra, chụp một tấm ở bãi cát, trong số những người lọt vào ống kính, chỉ mỗi mình anh biết bóng lưng nào là của cô.

Thẩm Đường đưa hai tay ôm lấy đầu gối, tựa đầu lên, lắng nghe gió biển.

Điện thoại chợt rung lên, là số của vệ sĩ.

“Lục Tri Phi đã hẹn gặp thư ký của chủ tịch Tiêu.”

“Tôi biết rồi, anh quay về đi, không cần theo dõi cô ta nữa.”

Thẩm Đường cúp điện thoại, đúng như cô dự đoán, Lục Tri Phi tìm ông Tiêu để hợp tác.

Lục Tri Phi suy nghĩ rất lâu, cuối cũng quyết định sẽ hợp tác với chủ tịch Tiêu, nếu không, với máu điên của Thẩm Đường thì phá hủy công ty của cô ta cũng là chuyện sớm muộn.

Nếu là trước kia, với thân phận của Lục Tri Phi thì làm gì ông Tiêu chịu ngó mặt cô ta. Nhưng thư ký báo lại, nói rằng Lục Tri Phi có nhắc đến Thẩm Đường trong điện thoại.

Ông thấy khá thú vị nên mới để thư ký sắp xếp cho Lục Tri Phi gặp mình.

“Tôi và Thẩm Đường có biết nhau.” Lục Tri Phi giới thiệu qua loa, kể lại chuyện mình và Thẩm Đường nghịch nhau.

Thư ký gật đầu, “Lần này cô Lục đến đây có mục đích gì?”

Lục Tri Phi, “Tôi nghe nói chủ tịch Tiêu có hứng với công nghệ sinh học. Tôi có mối quan hệ đứng giữa bắc cầu cho ông ấy, còn sự nghiệp ở Âu Mỹ của tôi, mong chủ tịch Tiêu quan tâm một chút.”

Cô ta lấy tài liệu mà mình đã chuẩn bị sẵn ra để biểu đạt thành ý, “Ngài xem thử đi.”

Nửa tiếng sau, cuộc đàm phán kết thúc.

Vừa bước ra khỏi trụ sở chính của tập đoàn Tiêu Ninh, Lục Tri Phi thở phào nhẹ nhõm.

Mưa bụi ở London cũng không khiến người ta phiền lòng đến vậy.



Thẩm Đường ngồi thẫn thờ trên bãi cát hơn nửa tiếng, giai điệu du dương từ điện thoại vang lên bên tai.

Trước mặt bỗng nhiên có bóng đen bao phủ, cô bèn ngẩng đầu lên.

Tưởng Thành Duật ngồi xổm xuống, vì uống rượu nhưng lại không ngủ được nên giọng anh có hơi khàn, “Không nỡ bỏ anh ta à?”

Ý anh hẳn là Ninh Dần Kỳ.

Thẩm Đường xoay mặt sang chỗ khác, “Không nỡ bỏ anh đấy.”

Tưởng Thành Duật nhận ra cô đang bực bội bật lại anh.

Thẩm Đường híp mắt tựa lên đầu gối, “Để em yên tĩnh một lát.”

Tưởng Thành Duật lấy kính râm của cô xuống, “Ngủ thì đừng mang kính.”

Thẩm Đường không quên trách móc anh, “Cái vụ Cohen muốn có mẫu váy mới nhất kia sao anh lại lắm mồm thế, em không thể đảm nhận nổi đâu.”

“Anh đã nói được thì sẽ không làm em khó xử.” Tưởng Thành Duật gấp kính lại, “Anh sẽ tìm người giúp em giải quyết, nếu Cohen nợ ân tình của em thì sau này sẽ phải trả lại cho em.”

Thẩm Đường mở choàng mắt ra nhìn Tưởng Thành Duật, anh đang ở trước mặt cô, rất gần, rất gần.

Hơi thở quen thuộc, cảm giác quen thuộc, chỉ trong nháy mắt, cô thấy Bắc Kinh như đang cách mình rất gần.

Tưởng Thành Duật nhìn thấy đôi mắt cô đã hằn lên tơ máu, mới sáng sớm, cô không thèm ngủ mà chạy ra bờ biển tìm Ninh Dần Kỳ, phải nóng ruột nóng gan thế nào mới làm vậy.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Có muốn bắt đầu lại một lần nữa với anh không?”

Thẩm Đường lại híp mắt, “Tưởng tổng à, tối qua anh uống nhiều quá rồi đấy.”

Tưởng Thành Duật lại rất tỉnh táo, “Thẩm Đường, dù em cảm thấy quá khứ thế nào thì đối với anh, ba năm đó là độc nhất vô nhị. Dù sao thì em cũng phải cho anh một chút thời gian ở bên em, để anh có cơ hội cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần với em, có đúng không?”

Không thấy cô đáp lại, anh cũng không ép cô.

Bây giờ nói chuyện yêu đương với cô thì cô không hứng thú, có lẽ nói chuyện làm ăn thì cô sẽ có hứng thú.

“Cô Thẩm, em có muốn hợp tác với anh không?”

Thẩm Đường ngồi thẳng người, đôi mắt sáng rực, “Hợp tác thế nào?”

Tưởng Thành Duật, “…”

Anh vẫn chưa nghĩ ra hợp tác thế nào.

Nhưng anh vẫn ra dáng như đang xử lý công việc, “Đến lúc đó thư ký sẽ liên lạc với em.”

Anh trả lại kính râm cho cô, “Trở về khách sạn đi.”

Thẩm Đường đặt kính xuống bãi cát, tiếp tục chôn mặt vào gối.

Không biết cái nào mới là mộng.

Mọi thứ đều không hề chân thực.



Bước sang một năm mới, Thẩm Đường cảm thấy bản thân như đang trong thời kỳ Sao Thủy nghịch hành*.

*Sao Thủy nghịch hành là hiện tượng đặc biệt trong Thiên văn học. Các hành tinh, tại một số điểm nhất định nhìn từ Trái đất, sẽ có hiện tượng di chuyển theo hướng ngược lại (chuyển động lùi) so với quỹ đạo định hướng thông thường của chúng. Sao Thủy nghịch hành xảy ra ba đến bốn lần một năm bởi nó gần mặt trời hơn, quỹ đạo nhanh hơn Trái đất, sao Hỏa và các hành tinh khác. Trong Chiêm tinh học, chuyển động lùi mang ý nghĩa tiêu cực.

Triệu Trì Ý bỗng dưng lù lù xuất hiện trong bữa tiệc tối, ngay cả Hà Sở Nghiêu vốn dĩ không có mặt vào hôm qua thì hôm nay cũng đến.

“Lẽ ra anh đừng đưa em đến đây, để em ở lại khách sạn ngủ có phải hay hơn không.” Thẩm Đường lầm bầm.

Tạ Quân Trình chỉ chỉ hai chai rượu kia, “Vận chuyển bằng đường hàng không trong đêm đấy. Em nói xem em dám không đến không? Hơn nữa, nếu em không đến có nghĩa là không nể mặt Cohen. Quẩy party mà như em thì đúng là mất hứng.”

Thẩm Đường cầm ly rượu, “Em ra ngoài hóng gió một lúc.”

“Đi nhanh rồi về.”

“Em biết rồi.”

Tạ Quân Trình rất hào phóng, cầm một chai rượu đưa cho đám bạn khác của Cohen, còn chuyện chia thế nào thì mặc kệ bọn họ. Còn chai này thì ai thắng mới được nếm thử.

Cohen không hiểu tiếng Trung, bọn họ đều giao tiếp bằng tiếng anh.

“Chơi trò gì?” Cohen hỏi.

“Chơi một trò kích thích, mỗi người đặt cho mình một biệt danh, chọn xong rồi thì báo lại một lần, chỉ một lần đó thôi.”

“Đổi sang biệt danh để làm gì?”

“Trong lúc chơi, mọi người tùy tiện bắt một biệt danh, và phải khớp với tên thật của người đó.” Tạ Quân Trình lấy ví dụ, “Tôi chơi thử ví dụ nhé, anh là táo, Hà Sở Nghiêu là lê, sau đó anh bảo táo, thì tôi phải trả lời là Cohen, nếu anh nói Hà Sở Nghiêu, thì tôi phải trả lời là lê. Cứ lặp đi lặp lại như thế, nói tên thật hoặc biệt danh đều được, tôi phải trả lời lại đáp án tương đương. Trong vòng hai phút, nếu tôi không sai thì được uống rượu, còn nếu ghép lộn tên người này với biệt danh người kia, thì tôi phải tiết lộ một tin tức có giá trị thương nghiệp để để bù.”

Cohen hiểu ra, “Chỉ có tên hai người thôi hả? Thế thì quá dễ rồi.”

“Tên và biệt danh của tất cả mọi người, phải đáp đúng hết không được sai cái nào.”

Cohen, “…”

Ở đây có biết bao nhiêu người, với trí nhớ của anh ta thì e là khó uống được rượu ngon.

Tạ Quân Trình tìm giấy bút, “Trước tiên ghép biệt danh và tên với nhau cho khớp, sau đó đưa cho trọng tài giữ.”

Anh hỏi Ninh Dần Kỳ, “Cậu đã nghĩ ra biệt danh chưa? Cứ nghĩ đại một cái thôi, tốt nhất là cái nào mà người khác không nhớ được ấy, nếu có người đoán sai thì cậu sẽ nhận được một tin tức có ích.”

Ninh Dần Kỳ, “Đũa đi.”

Tạ Quân Trình bật cười, ghi lại.

Hồi trước lúc chơi đánh bài ở thôn Hải Đường, bọn họ từng hỏi Thẩm Đường, thứ mà cô cầm lên được mà không bỏ xuống được là gì, Thẩm Đường trả lời là đũa, lần này thì Tưởng Thành Duật ghen mệt nghỉ rồi.

Tưởng Thành Duật nhìn Ninh Dần Kỳ, anh đã nghĩ ra biệt danh cho mình, là tôm rang ngũ cốc.

Tạ Quân Trình ngẩng đầu nhìn Triệu Trì Ý, “Còn Triệu tổng thì sao?”

Triệu Trì Ý, “Tôm rang ngũ cốc.”

Tưởng Thành Duật, “…”

Không có tôm rang ngũ cốc, thế thì chọn bánh phô mai nước mềm cũng được.

Tạ Quân Trình viết biệt danh của Triệu Trì Ý xong, anh ta tự đặt tên cho mình, “Tôi là bánh phô mai nướng mềm.”

“…”

Chỉ còn hoa đế vương là thứ có liên quan cuối cùng với Thẩm Đường.

Hà Sở Nghiêu cầm một xiên thịt nướng, ngẫm nghĩ rồi nói, “Tôi là hoa đế vương nhé.”

Tưởng Thành Duật nhờ nhân viên lấy cho mình một ly rượu vang, uống một hơi vơi nửa ly.

Chỉ có Cohen, tập trung ghi nhớ biệt danh và tên thật của bọn họ, sợ mình nhớ lầm nên tự kèm theo một chút ấn tượng của mình về bọn họ. Lát nữa khi chơi phải đáp thật nhanh, trả lời liên tục trong vòng hai phút.

Tạ Quân Trình nín cười, nhìn về phía Tưởng Thành Duật, “Còn Tưởng tổng thì sao?”

Tưởng Thành Duật huơ ly rượu, “Thôn Hải Đường.”

Cohen ngơ ra, từ đó tới giờ anh ta chưa từng nghe qua, “Là gì thế?”

Tạ Quân Trình bật cười.

Chỉ một nốt nhạc đệm lướt qua, Cohen muốn phát điên, công sức ghi nhớ nãy giờ của anh ta đã bay theo gió.

***
Bình Luận (0)
Comment