Níu Giữ

Chương 78

Tưởng Thành Duật đã lên kế hoạch từ một tuần trước, trưa nay anh sẽ đưa cô ra ngoài ăn mừng kỉ niệm năm năm yêu nhau của bọn họ, sau đó tặng cho cô những món quà mà anh đã đặt làm riêng cho cô.

Bây giờ đã hơn mười giờ rưỡi, đường xá đều bị tuyết phủ kín, nếu cô không dậy sớm thì có lẽ sẽ không đến nhà hàng kịp.

“Đường Đường.” Anh khẽ gọi cô.

Mí mắt Thẩm Đường nặng trĩu giống như đang bị một vật nặng ngàn cân đè xuống. Hồi xưa khi phải quay cảnh đêm, dù một ngày chỉ ngủ không tới ba, bốn tiếng nhưng cô chưa bao giờ thấy buồn ngủ giống hôm nay.

Đương lúc buồn ngủ thì có là ai cô cũng chẳng thèm quan tâm.

“Thẩm Đường, dậy thôi em.” Anh vỗ nhẹ lên vai cô, “Dậy ăn cơm nào.”

“Em không đói, anh ăn đi.” Thẩm Đường rầm rì một câu, vô thức kéo chăn che kín đầu, cô muốn tìm một nơi yên tĩnh, ngăn cách với thế giới bên ngoài để ngủ thật ngon.

Tưởng Thành Duật nhanh tay ngăn lại bàn tay đang túm chăn của cô.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, anh đành chiều theo ý cô, “Em ngủ đi.”

“Ừm.” Thẩm Đường mơ màng như đang đáp lại anh, lại giống như đang bực bội.

Tưởng Thành Duật nhắn tin bảo thư ký hủy lịch đặt bàn trưa nay, dời xuống buổi tối. Anh đặt sách lên tủ đầu giường, khẽ khàng dém chăn lại cho cô.

Ngoài cửa sổ, tuyết phủ trắng xóa cả thành phố.

Tưởng Thành Duật vào phòng thay đồ lấy cái áo lông duy nhất của mình mặc vào, đây là quà kỷ niệm năm năm yêu nhau của Thẩm Đường tặng anh, cô cũng tự mua cho mình một cái để làm đồ đôi với anh.

Thẩm Đường “nướng” một giấc đến 12 giờ rưỡi, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu thức dậy.

Dưới sân nhà, Tưởng Thành Duật đã đắp được bốn người tuyết, hai con lớn, hai con nhỏ. Ban đầu anh chỉ lo đắp chứ không nghĩ gì nhiều, đến khi làm xong mới phát hiện ra đây là một gia đình bốn người.

Điện thoại trong túi cứ liên tục rung lên nãy giờ.

Là cháu gái anh gọi đến, anh còn tưởng Thẩm Đường dậy rồi không tìm thấy mình nên gọi điện.

“Chúc chú thím kỷ niệm năm năm vui vẻ. Tại vì chưa tìm được món quà nào mới để tặng cho hai người nên con sẽ tặng bù sau nhé. Con vẫn còn đang chờ được vẽ ảnh gia đình cho chú thím đấy.”

“Không biết phải đến chừng nào.” Tưởng Thành Duật chuyển chủ đề, “Hôm nay con không đi làm sao?”

“Dạ không, hôm nay con được nghỉ.” Cô nàng vừa mới thức dậy không lâu.

Lê Tranh cất giọng đầy thành ý, “Vậy để tranh gia đình lại làm quà kỷ niệm sáu năm cho chú thím. Năm nay chú thích gì con sẽ lấy tiền lương của mình mua cho hai người, giá cả trong tầm hai mươi ngàn tệ là được, chú cứ chọn thoải mái.”

“Chú không có hứng với mấy món quà này, chi bằng đổi sang cái khác?”

Hiếm khi chú út đưa ra yêu cầu, Lê Tranh đồng ý ngay tắp lự, cô nàng thầm nghĩ hẳn là chú ấy sẽ bảo cô vẽ thêm tranh cho mình và Thẩm Đường, “Được, chú nói đi chú muốn đổi sang cái gì?”

Tưởng Thành Duật, “Bảo Phó Thành Lẫm gọi chú đi, chuyện này có ý nghĩa hơn bất kỳ món quà nào khác.”

Lê Tranh, “… Chú út nói gì thế? Vừa nãy có người gõ cửa nên con không nghe rõ. Thôi cúp đây, con đi mở cửa đã.” Cô nàng cúp máy cái rụp.

Con nhóc vô ơn.

Tưởng Thành Duật cất điện thoại vào túi.

Quay về phòng khách ấm áp, Tưởng Thành Duật cởi áo khoác lông ra.

Dì giúp việc rầu rĩ không vui, hai người này bảo trưa nay sẽ ra ngoài ăn, nhưng đến giờ này mà vẫn chưa thấy xuất phát. Bữa sáng và bữa trưa cũng không ăn, nhịn đói quá sẽ sinh bệnh mất.

“Hay là để dì làm vài món cho hai đứa nhé?” Dì giúp việc hỏi ý anh.

Tưởng Thành Duật ngẫm nghĩ một lát, “Dì nấu cho con một chén cháo thanh đạm chút.”

Anh lên lầu gọi vợ mình dậy, nếu cô còn không chịu dậy thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Thẩm Đường vẫn còn say giấc nồng, hai chân lộ ra khỏi chăn, áp sát mép giường.

Tưởng Thành Duật chống bên người, tay trái vuốt ve gò má cô, “Thẩm Đường à, dậy thôi em.” Anh gọi cô hai lần liền.

Chiếc nhẫn lành lạnh sượt qua mặt cô, Thẩm Đường cố gắng nhướng mắt lên. Không những chỉ có mỗi chiếc nhẫn mà trên người anh cũng mang theo hơi lạnh.

Thẩm Đường vẫn còn đang mơ màng chưa kịp tỉnh giấc, “Anh về rồi à?”

“Hôm nay anh không ra ngoài.” Tưởng Thành Duật nói, “Anh vừa từ dưới sân nhà đi lên.”

Giọng Thẩm Đường khàn khàn, “Mấy giờ rồi anh?”

Tưởng Thành Duật nhìn đồng hồ, báo cho cô một con số chính xác, “Mười hai giờ bốn mươi mốt phút.”

“…”

Thẩm Đường giật mình, vội vàng bật dậy, “Em xin lỗi.”

Anh đã chuẩn bị rất lâu để có thể cùng cô chúc mừng ngày kỉ niệm năm năm yêu nhau, nhưng cô lại phá hỏng nó.

“Không sao, chỉ là một bữa cơm thôi mà.” Giọng Tưởng Thành Duật vô cùng dịu dàng, không một chút trách cứ, anh đỡ cô nằm xuống giường, “Anh dời xuống bữa tối rồi.”

Thẩm Đường giải thích, “Ông xã đừng giận em nhé, không phải em cố ý ngủ quên đâu. Không biết sao mà dạo gần đây em cứ buồn ngủ mãi, ngủ hoài không đã giấc, trước đây đâu có như thế.”

Cô nói thật chứ không phải đang tìm cớ.

Nhưng ngay cả chính bản thân cô còn không tin.

Không phải cô không biết hôm nay là kỷ niệm năm năm yêu nhau của hai người, không phải không biết anh cố ý nghỉ một ngày để ở bên cô, anh cũng đã chuẩn bị vô số bất ngờ và quà tặng dành cho cô.

Thế mà cô lại ngủ đến gần một giờ chiều.

Tưởng Thành Duật hôn lên khóe môi cô, dỗ dành, “Anh biết em buồn ngủ nên không gọi em dậy.” Anh tìm lý do thay cô, “Trời tuyết thế này thích hợp ngủ nướng.”

Thẩm Đường ôm lấy cổ anh, nhấc nửa người trên lên.

Tưởng Thành Duật đỡ lưng cô giúp cô tỉnh táo lại.

“Em xin lỗi.” Thẩm Đường lại xin lỗi lần nữa, cô thấy áy náy lắm.

Đây không phải là một cuộc hẹn hò bình thường, hễ bận thì hẹn sang lần sau, nếu kỷ niệm năm năm trôi qua là sẽ trở thành quá khứ, có muốn cũng không thể quay lại.

“Không trách em được, là do anh không gọi em dậy. Anh đã dời xuống buổi tối rồi, cũng như nhau cả thôi.” Tưởng Thành Duật để cô nằm xuống, kế đó trao cô một nụ hôn, dịu dàng đầy lưu luyến.

Anh muốn “an ủi” cô, muốn cô đừng suy nghĩ nhiều.

Thẩm Đường không nhịn được lại ngáp một cái.

“Có phải em thấy khó chịu ở đâu không?” Tưởng Thành Duật chợt thấy lo về tình trạng sức khỏe của cô, trong lòng bất an nên ham muốn cũng phai đi.

Thẩm Đường lắc đầu, “Ngoại trừ cảm giác buồn ngủ, ngủ hoài không đã giấc thì em không thấy khó chịu ở đâu cả.”

Vừa dứt lời, cô trợn mắt.

Mấy năm trước cô từng quay một bộ phim, trong đó có một phân đoạn đến bệnh viện chẩn đoán mang thai, cô vẫn còn nhớ mấy chi tiết nhỏ.

“Tháng này em vẫn chưa đến mùa dâu, nhưng bình thường em cũng hay bị trễ vài ba ngày, có khi còn trễ cả tuần.”

Trái tim Tưởng Thành Duật chợt nảy lên.

Có lẽ là đúng rồi.

Hôm nay là ngày quan trọng, nếu không phải vì vấn đề sinh lý, chỉ cần cô chịu được thì sẽ không nằm ỳ trên giường đến giờ này.

Thử nhẩm tính, thời gian cũng vừa khít.

Cảm giác hạnh phúc này quả thật không thể nào diễn tả được bằng lời, anh phủ xuống môi cô, hôn thật sâu.

Thẩm Đường đẩy anh ra, quay mặt đi, “Em còn chưa đánh răng.”

“Anh đánh giúp em.” Tưởng Thành Duật đưa áo ngủ cho cô, Thẩm Đường ôm cổ anh rồi ngồi dậy.

Thẩm Đường không dám chắc có phải mình mang thai hay không, cô sợ anh hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, “Anh bình tĩnh lại đi, chẳng may không phải thì sao.”

Tưởng Thành Duật, “Không phải cũng không sao cả, xem như trải nghiệm cảm giác được làm ba sớm một chút.”

Đứng trước gương bên bồn rửa mặt, Thẩm Đường cầm ly súc miệng nhìn Tưởng Thành Duật đang bóp kem đánh răng.

Hai người đều im lặng, nhưng trong lòng đều đang nghĩ về cùng một chuyện cực kỳ vui vẻ.

Khóe môi Thẩm Đường khẽ nhếch lên, ánh mắt đong đầy ý cười.

Từ sau khi đăng ký kết hôn đến nay, Tưởng Thành Duật đã đánh răng cho cô được năm sáu lần, bây giờ đã có kinh nghiệm dày dặn, Thẩm Đường cũng đã biết cách phối hợp với anh hơn.

Chưa đầy một lúc, miệng cô toàn là bọt kem.

Đây có lẽ là bong bóng của hạnh phúc.

Đánh răng xong, Thẩm Đường bắt đầu rửa mặt.

Tưởng Thành Duật đứng bên cạnh nói, “Ăn cơm xong chúng ta đến bệnh viện nhé.”

Thẩm Đường cũng biết chút ít về kiến thức mang thai, “Bây giờ đến bệnh viện kiểm tra thì hơi sớm, kết quả không chính xác lắm, ít nhất phải chờ thêm năm sáu ngày nữa.”

Tưởng Thành Duật vẫn lo cho sức khỏe của cô, giữ nguyên ý định, “Cứ kiểm tra trước đã, nếu không phải mang thai thì chúng ta cũng nên để tâm hơn, em cứ buồn ngủ mãi thì đúng là không được bình thường.”

Thẩm Đường gật đầu, “Được.”

Thay đồ xong xuôi, Tưởng Thành Duật cầm theo chiếc áo lông của cô, hai người cùng nhau bước xuống lầu.

Hôm nay đầu bếp được nghỉ, dì giúp việc nấu cháo hải sản mà Thẩm Đường thích ăn nhất.

Thấy bọn họ đi xuống, dì dọn đồ ăn lên bàn.

Thẩm Đường ngồi vào bàn ăn, vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì chợt ồ lên.

Cô có nghe dự báo tuyết rơi, nhưng không ngờ tuyết lại lớn thế này.

Ngoài sân như được phủ một lớp áo bạc, trên bãi cỏ đối diện cửa sổ sát đất trong phòng ăn có bốn người tuyết đang đứng ở đó. Hai người tuyết lớn đứng cạnh nhau, hai nhánh cây tượng trưng cho cánh tay như đang đan vào nhau, còn hai người tuyết bé tí đứng dựa vào trước người của người tuyết lớn.

Thẩm Đường hoảng hốt nhìn sang Tưởng Thành Duật, “Lúc nãy người anh lạnh như thế, hóa ra là xuống sân đắp người tuyết cho em sao?”

“Ừ.” Tưởng Thành Duật không muốn cô áy náy vì mình ngủ nhiều mà bỏ lỡ bữa ăn trưa ở nhà hàng, “Vì mãi nặn đám người tuyết này nên anh mới quên gọi em dậy.”

Tưởng Thành Duật vẫn chưa xác định được có phải cô có bé cưng hay không, anh không lấy rượu, chỉ rót hai ly nước ấm để chúc mừng.

“Chúc mừng kỷ niệm năm năm yêu nhau.”

“Cám ơn ông xã.”

Hôm nay Thẩm Đường ăn khá ngon miệng, có lẽ là vì nhịn đói hai cử nên cô ăn hết hai chén cháo hải sản cỡ nhỏ.

Tưởng Thành Duật lấy hết tôm trong chén cùa mình ra bóc vỏ cho cô, không chừa lại con nào.

Hơn ba giờ chiều, hai vợ chồng xuất phát đến bệnh viện.

Vì sợ chỉ là hiểu lầm nên bọn họ không thông báo với bất kỳ ai. Tưởng Thành Duật tự lái xe đưa cô đi, mang theo tâm trạng cũng như biết bao ông bố và bà mẹ tương lai bình thường khác.

Vào bệnh viện, đăng ký, xếp hàng.

Khi hỏi thăm triệu chứng, ánh mắt bác sĩ dừng trên người cô khá lâu, hôm nay cô đeo khẩu trang, ngoài đời lại không giống như ở trên TV, nếu không để ý sẽ không nhận ra cô.

Có lẽ là do cái tên của mình nên bác sĩ mới nhìn cô lâu hơn.

Lúc đợi kết quả xét nghiệm máu, hai vợ chồng vừa hồi hộp lại vừa kích động.

Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật tìm hai cái ghế trống trong khu chờ ngồi xuống, cô đút tay vào túi áo khoác của Tưởng Thành Duật, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm.

Chốc chốc, cô lại nghiêng đầu nhìn Tưởng Thành Duật.

Anh đang kiểm tra mail trên điện thoại, vẻ mặt không chút biểu cảm, trông có vẻ rất tập trung.

“Ông xã, anh có hồi hộp không?” Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Đường có trải nghiệm thế này, cô muốn để bản thân bình tĩnh lại nhưng không có hiệu quả.

Tưởng Thành Duật đưa màn hình điện thoại cho cô xem, “Anh đọc nãy giờ nhưng chỉ mới đọc đến đoạn thứ hai.”

Cô nhìn sang mail báo cáo công việc của anh, hai đoạn cộng lại chỉ gần mấy trăm chữ, song anh lại đọc hơn mười mấy phút đồng hồ.

Hóa ra anh cũng biết hồi hộp.

Thẩm Đường liếc sang, vì để dời sự chú ý của mình nên cô nói chuyện với anh, “Trước đây anh có bao giờ thấy hồi hộp hơn cả lúc này chưa?”

Tưởng Thành Duật tắt điện thoại, “Có.”

“Khi nào thế?” Thẩm Đường tò mò.

Tưởng Thành Duật, “Lần đầu tiên cầu hôn em.”

Thẩm Đường quay sang, đưa tay nắm chặt tay anh.

Thời gian hòm hòm, anh đưa đưa cô đi lấy kết quả xét nghiệm.

Khi cầm được tờ kết quả xét nghiệm trong tay, trái tim chực chờ nhảy ra khỏi lồng ngực cuối cùng đã chịu yên tĩnh lại.

Ngồi vào xe, cảm giác vui sướng vẫn luôn bị kiềm nén đã không thể giấu được nữa, anh sắp làm ba rồi, mà cô chính là mẹ của con anh.

Cách hộp tỳ tay, Tưởng Thành Duật dang tay ôm cô vào lòng.

“Cám ơn em.”

Nụ hôn ấm áp của anh rơi xuống môi cô, Thẩm Đường đưa tay chống lên vị trí tim anh, nhịp tim mạnh mẽ khiến lòng bàn tay cô cũng rung theo.

Tưởng Thành Duật không dám siết chặt cô vào lòng như ngày xưa, hai tay anh khoác hờ bên eo cô, sợ bất cẩn đụng phải bụng cô.

Thẩm Đường vẫn còn đang nghĩ đến tờ kết quả xét nghiệm máu, bác sĩ bảo cô chờ thêm một thời gian nữa rồi hẵng đi siêu âm màu.

HCG của cô hơi cao hơn mức bình thường.

Có lẽ là song thai.

Tưởng Thành Duật buông tay, để cô ngồi thẳng lại rồi thắt dây an toàn cho cô, “Có phải phải chờ sau ba tháng mới được thông báo với người ngoài không em?”

Thẩm Đường, “Vâng, khi đó các chỉ số kiểm tra không còn thay đổi nhiều, thai nhi cơ bản cũng ổn định.”

Tưởng Thành Duật gật đầu, “Vậy anh sẽ chờ đến ngày 14 tháng 2 rồi thông báo vào nhóm.”

Thẩm Đường, “…”

Người đàn ông kín tiếng và khiêm tốn như anh lại ngất ngây trong niềm hạnh phúc, muốn khoe cho cả nhóm cùng biết.
Bình Luận (0)
Comment