Nợ Âm Khó Thoát

Chương 10

Bây giờ, chỉ có mở quan tài của ông nội ra, nhìn xem trong quan tài rốt cuộc có thứ gì, tôi nhìn Lương tiên sinh và bố đang đứng ở hai bên của quan tài.

Lương tiên sinh đầu tiên dùng tay gỡ bảy chiếc đinh âm quan, sau đó mới đưa mắt nhìn bố tôi.

Tôi nhìn thấy bố và Lương tiên sinh đồng thời lấy tay đặt lên trên ván quan tài, sau khi đưa mắt nhìn nhau, bố và Lương tiên sinh cùng lúc ra sức.

"đoang!" một tiếng, nắp quan tài lập tức được kéo sang một bên, mà khi nhìn thấy bên trong quan tài trống rỗng, lông mày của bố và Lương tiên sinh đột nhiên đều nhíu chặt lại.

Trống rỗng? Cũng chính là nói, thi thể ông nội tôi đang cõng không phải là giả? Vậy vấn đề bây giờ chính là, ông nội làm thế nào thoát ra khỏi quan tài?

Lẽ nào ông nội trực tiếp xuyên qua quan tài và mộ phần, chui từ bên trong ra? Đây cũng quá không đúng với lẽ thường rồi, dự rằng chẳng có mấy ai sẽ tin.

Nhưng, hiện tại quan trọng nhất là, sự việc trước mắt, không biết phải giải thích như thế nào.

Lúc này, bố tôi từ dưới hố quan tài leo lên, mà Lương tiên sinh vẫn đang nhíu mày, không ngừng quan sát cỗ quan tài.

Gõ gõ đáy quan tài, không có vấn đề gì, lúc này Lương tiên sinh mới trèo lên, mà bố tôi lúc này lên tiếng gặt hỏi Lương tiên sinh:

- Chú Lương, chú nói xem liệu có phải có người đang làm trò mờ ám?

Âm thanh của bố vang lên, trong lòng tôi lập tức trùng xuống, có người đang làm trò mờ ám? Ý của bố tôi rất rõ ràng, cũng chính là nói, mộ của ông nội bị người khác đào lên?

Lấy thi thể của ông nội ra, sau đó lại đóng nắp quan tài, lấp đất lại như cũ, điểm này cũng có thể hiểu được.

Nhưng ông nội tại sao đột nhiên xuất hiện trong phòng tôi, hơn nữa tay còn nắm chặt lấy cổ tay tôi, việc này giải thích thế nào?

Sau khi bố tôi nói xong, tôi nhìn thấy Lương tiên sinh lại nhíu mày, hiển nhiên là đang trầm tư suy nghĩ, sau đó, Lương tiên sinh lắc đầu.

- Không biết nói thế nào, cũng không loại trừ khả năng này, nếu thực sự như thế, vậy chuyện này sợ rằng phiền phức lớn rồi.

Giọng nói trầm thấp của Lương tiên sinh truyền ra, trong ngữ điệu pha lẫn một chút nặng nề.

Nói xong, Lương tiên sinh vội vàng đưa mắt nhìn tôi, lập tức lên tiếng:

- Được rồi, đầu tiên mau đặt thi thể vào trong quan tài, cứ như này cũng không phải là cách hay, chu sa phong ấn sáu khiếu, lần này chắc cũng không tiếp tục tích tụ âm sát rồi.

Bố tôi gật đầu, lúc này, bố và Lương tiên sinh mới đỡ ông nội từ trên lưng tôi xuống, cùng nhấc ông đặt vào trong quan tài.

Tức khắc, bố kéo ống tay áo của ông nội, nói chỗ đó làm sao lại thiếu một miếng vải? Tôi cũng chú ý đến, ống tay áo liệm của ông nội đích thực thiếu mất một miếng vải.

Ánh mắt Lương tiên sinh khẽ ngưng lại, sau đó lên tiếng:

- Có lẽ lúc thằng bé Nhất Lượng cõng ông ấy chạy, mắc phải thứ gì rồi?

Cũng đúng, đường lên núi tổ mộ, có rất nhiều cây cối, cũng khó tránh bị móc vào cành cây, lúc trước có thể là tôi chạy quá nhanh, không chú ý.

Không để ý quá nhiều, sau khi đặt thi thể của ông nội vào trong quan tài, Lương tiên sinh thở dài một tiếng, nói với ông nội:

- Anh Lý, chuyện anh dặn dò tôi, tôi đều xử lý xong rồi, thằng bé không sao cả, anh cứ an tâm ra đi, đừng giày vò như vậy nữa.

Lẩm bẩm xong hai câu, Lương tiên sinh lúc này mới cùng với bố tôi đậy nắp quan tài lại, bảy chiếc đinh âm quan lại được đóng lên lần nữa.

Cuối cùng, chúng tôi cùng nhau đắp mộ cho ông nội, lần này mấy hơn một tiếng, sau khi làm xong, Lương tiên sinh còn bảo tôi thắp hương cho ông nội, cuối cùng chúng tôi mới cùng nhau về nhà.

Sau khi về đến nhà, Lương tiên sinh không vội vàng rời đi, mà đưa cho tôi một lá bùa giấy, nói tối này tôi bị dọa không nhẹ, mà những thứ đó cứ bao quanh tôi mãi, trên người tôi cũng tích tụ một chút âm khí.

Bảo tôi đem lá bùa giấy này hòa với nước uống, bị Lương tiên sinh nói như vậy, tôi lúc này mới phát hiện, từ lúc ở bên ngoài về đến giờ, cả người tôi cứ lạnh toát, lúc đầu cứ tưởng là bên ngoài trời lạnh, nhưng về đến nhà rồi vẫn như vậy.

Dưới sự giám sát của Lương tiên sinh, tôi hòa lá bùa đó vào nước rồi uống sạch, Lương tiên sinh lúc này mới nhấc mình rời đi, trước khi đi, Lương tiên sinh dặn dò chúng tôi phải khóa cửa cẩn thận, ngoài ra, cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi Lương tiên sinh rời đi, tôi cùng bố đi lấy nước rửa chân, làm xong chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, cuối cùng tôi vẫn nhịn không được mà gọi bố lại.

Không sai, tôi vẫn rất sợ hãi, tôi hỏi bố có thể ngủ cùng bố hay không? Bố nhíu mày, hiểu ý của tôi, nói tôi bây giờ lớn rồi, đây là nỗi sợ trong lòng tôi, bảo tôi tự mình khắc phục, không được dựa dẫm vào người khác.

Nghe thấy vậy tôi có chút không hiểu, đây cũng chỉ là một yêu cầu nhỏ, bố vậy mà lại không đáp ứng tôi, cuối cùng tôi chỉ có thể cầu xin lần nữa, hỏi bố có thể đổi phòng với tôi hay không?

Phòng tôi có cửa sổ, phòng bố lại không có, sáng nay lúc tôi ngủ dậy, cửa sổ lại mở, bản năng khiến tôi nghĩ đến ông nội đi qua cửa sổ vào trong, cho nên khung cửa sổ trong phòng tôi khiến tôi sinh ra cảm giác sợ hãi.

Cuối cùng bố cũng đồng ý, tôi vui mừng khôn xiết, trực tiếp chạy vào trong phòng của bố, nhìn thấy trong phòng kín mít, cả người thở phào ra nhẹ nhõm, tôi cài then cửa phòng lại, chuẩn bị cởi quần áo đi ngủ.

Chính vào lúc tôi đang cởi quần, tôi lập tức cảm thấy trong túi quần như có thứ gì đó bên trong, tôi đơ người, vội vàng cho tay vào trong túi.

Hình như là một miếng vải, tôi lấy thứ trong túi quần ra, một miếng vải màu xanh đậm, giây tiếp theo, toàn thân tôi bỗng run lên, nghẹn họng nhìn trân trân vào miếng vải màu xanh trước mắt.

Màu sắc của miếng vải này, giống hệt với áo liệm trên người ông nội, hơn nữa càng nhìn miếng vải này, tôi càng cảm thấy giống với góc rách mất trên ống tay áo liệm của ông.

Nhưng tại sao miếng vải này lại xuất hiện trong túi quần của tôi chứ? Sắc mặt tôi khẽ ngưng đọng, tôi nhìn thấy phía sau miếng vải này, hình như có cái gì đó.

Tôi vội vàng lật ngược miếng vải lại, giây tiếp theo, mắt tôi trợn lớn, hơi thở trở lên dồn dập hơn, bởi vì trên miếng vải áo liệm này, tôi nhìn thấy một hàng chữ.

Mà khiến tôi càng kinh hãi hơn, là nội dung của hàng chữ này.

" Chạy, không được tin bất cứ ai."

Một hàng chữ rất đơn giản, nhưng trong lòng tôi lại không có cách nào bình tĩnh lại được, đầu tiên, nghi hoặc lớn nhất trong lòng tôi là, hàng chữ này do ai để lại?

Ngoài ra, người có thể viết hàng chữ này cũng không nhiều, tối nay chỉ có mỗi bố tôi, Lương tiên sinh và tôi cùng nhau đến tổ mộ, miếng vải áo liệm này rõ ràng là đêm nay mới được nhét vào trong túi quần tôi.

Tôi trực tiếp loại bỏ khả năng do tự mình nhét vào túi, vậy miếng vải áo liệm này là do ai để lại? Bố tôi? Hay là Lương tiên sinh?

Nếu như phải lựa chọn giữa hai người, tôi càng tự nguyện tin tưởng bố hơn, nếu như miếng vải này là do bố để lại cho tôi, vậy bố muốn ám thị cho tôi điều gì? Không được tin bất cứ ai?

Bất cứ ai ở đây là chỉ người nào? Lương tiên sinh?

Không đúng, nếu như là của bố để lại, bố căn bản không cần phải lòng vòng như vậy, cứ cho là bố muốn phòng ngừa Lương tiên sinh, hoàn toàn có thể đợi sau khi Lương tiên sinh rời đi, nói với tôi việc này, căn bản không cần thiết phải phiền phức thế này?

Lẽ nào do Lương tiên sinh để lại cho tôi? Ông ấy bảo tôi không được tin tưởng bố? Phán đoán này đến chính tôi cũng cảm thấy có chút không hợp lý.

Đợi đã, trong đầu tôi bỗng hiện ra một suy nghĩ hoang đường, miếng vải áo liệm này, có lẽ nào do ông nội để lại?

Ông nội đã mất được mấy ngày, suy nghĩ này cũng quá hoang đường rồi, nhưng tôi đột nhiên nghĩ đến lúc trước, khi tôi bị rất nhiều âm hồn bao vây xung quanh, bên tai truyền tới một tiếng nói trầm trầm.

Bây giờ nhớ lại, đó chính xác không phải là tiếng của bố tôi, mà thi thể của ông nội đột ngột quay trở lại một cách kỳ quái như vậy, việc này đã lật đổ tất cả những kiến thức từ trước đến nay của tôi.

Cho nên, dù bây giờ có đoán rằng ông nội để lại miếng vải này, trong lòng tôi cũng dễ dàng chấp nhận hơn.

Mà lúc bắt đầu hồi tưởng, đột nhiên tôi phát hiện nét chữ của hàng chữ này, thế mà lại giống hệt với bút tích của ông nội, lúc trước mỗi năm cứ vào dịp năm mới, câu đối dán trong nhà đều là do ông nội viết.

Những nét chữ đó, rõ ràng rất giống với nét chữ trên miếng vải áo liệm? Kết luận này, gần như giúp tôi đưa ra phán đoán cuối cùng.

Không sai, miếng vải này là ông nội để lại cho tôi, hơn nữa còn là của ông nội đã mất được vài ngày.
Bình Luận (0)
Comment