Nợ Âm Khó Thoát

Chương 127

Đợi khi tôi mở mắt ra, đã nhìn thấy Hạ Mạch cách mình không xa, tôi vừa mở mắt, Hạ Mạch cũng mở mắt theo.

- Sao rồi?

Nhìn tôi, Hạ Mạch hỏi.

Tôi gật đầu, đứng dậy:

- Tốt hơn nhiều rồi.

Có sự trợ giúp của ba viên Linh Khí Đan Hạ Mạch đưa, thương thế trên người gần như đã được trị khỏi, Hạ Mạch cũng đứng dậy, nói cũng đến lúc phải đi ăn rồi, chúng tôi bèn cùng nhau ra khỏi khách sạn.

Sau khi ăn xong, tôi và Hạ Mạch lại quay về khách sạn, sau đó Hạ Mạch cũng hỏi tôi:

- Chuyện này anh đã biết được những gì?

Tôi im lặng một lúc, tiếp đó đem những tình hình mình biết kể hết lại toàn bộ cho Hạ Mạch nghe, nghe tôi nói xong nhiều như vậy, sắc mặt Hạ Mạch cũng trở lên nặng nề.

- chỉ trong vòng mười năm có thể nuôi thành một quỷ vương? Kẻ đứng sau chỉ sợ không đơn giản, hơn nữa mặc dù lệ quỷ này vẫn chưa biến thành quỷ vương, nhưng lại khó đối phó hơn cả quỷ vương.

Tiếng nói thấp trầm của Hạ Mạch truyền đến, lòng tôi khẽ ngưng lại, sau đó hỏi cô ấy nói vậy là có ý gì? Hạ Mạch nhìn tôi, sau đó cất lời:

- Anh không phát hiện lệ quỷ kia có thể hành động tự do trong cả tòa ký túc sao? Hơn nữa chỉ cần ả không hiện thân, chúng ta sẽ không phát hiện được dấu vết của ả.

Nghe vậy tôi vội vàng gật đầu, hỏi Hạ Mạch vì sao lại như thế? Theo lý mà nói, có dù là quỷ vương cũng không thể xảy ra tình trạng như vậy.

- giống như lúc trước tôi từng nói, cả tòa lầu đó đều là địa bàn của ả, bởi vì cả tòa lầu đã bị đại trận bao vây vào trong, mà Chu Tư Mộng đương nhiên cũng có thể tự do đi lại trong đại trận ấy, thần không biết quỷ không hay, ngay cả khí mùi cũng không bị lộ, nguyên nhân chính là do đại trận này.

Nghe thấy lời của Hạ Mạch, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện lúc trước, đó là chỉ cần chúng tôi đi khỏi tòa ký túc đó, hình như đều không sao nữa, Chu Tư Mộng dường như bị trói buộc trong tòa ký túc.

Tôi vừa nói xong, Hạ Mạch bèn gật đầu, lên tiếng nói với tôi:

- Không sai, mặc dù đại trận cũng giúp ả có khả năng dấu đi khí mùi, nhưng có ràng buộc, ra khỏi ký túc, có nghĩa là ra khỏi đại pháp, ả bị nhốt trong đại pháp, không thể ra ngoài.

Quả nhiên là như vậy, tôi nói mà, nếu như thứ đó có thể ra khỏi tòa ký túc, vậy thì những tòa ký túc khác sẽ gặp nguy hiểm, tuy nhiên cũng may Chu Tư Mộng bị nhốt trong đại trận.

Tiếp đó tôi hỏi Hạ Mạch, cô ấy đối phó với Chu Tư Mộng, có bao nhiêu phần chắc chắn?

Hạ Mạch nhìn tôi nói, nếu như ở trong ký túc, có trợ giúp của đại pháp, có lẽ cô ấy không phải là đối thủ của Chu Tư Mộng, bởi vì trong đại trận sẽ không ngừng cung cấp năng lượng cho ả ta, mà nếu không còn đại trận nữa Hạ Mạch chắc chắn sáu mươi phần trăm có thể chiến thắng được Chu Tư Mộng.

Tôi nhíu mày, sáu mươi phần trăm? Đây là dưới tình cảnh không có đại trận, hơn nữa còn chỉ chiến thắng.

Nhìn Hạ Mạch trước mắt, tôi thấp tiếng hỏi:

- lẽ nào cô muốn phá đại trận này?

Khóe miệng Hạ Mạch nhếch lên, sau đó gật đầu:

- Anh đoán không sai, chỉ có phá được đại trận, chúng ta mới có cơ hội thắng được Chu Tư Mộng, bằng không căn bản không có khả năng.

Nhưng tôi lập tức nghĩ đến một điểm, muốn phá đại trận, Chu Tư Mộng chẳng phải sẽ không chịu ràng buộc của đại trận nữa hay sao? Nếu lúc đó Chu Tư Mộng trốn ra được, không phải càng nan giải thêm ư?

Sau khi tôi đem câu hỏi trong lòng nói với Hạ Mạch, sắc mặt cô ấy cũng bắt đầu có chút khó coi, trầm mặc giây lát, mới lên tiếng nói:

- Không sai, đây cũng là vấn đề khó khăn lúc này, cho nên muốn phá đại trận, còn cần phải chuẩn bị trận pháp bao vây, bao vây thứ đó lại, không được để cho ả chạy thoát.

Rất rõ ràng, Hạ Mạch xem trọng vấn đề này hơn cả tôi, nhưng nói đến phương diện bố trận, tôi vẫn là không biết gì.

Có lẽ những thứ này cũng có trong Tang Sinh Kinh, có điều bây giờ tôi vẫn chưa tiếp xúc mà thôi, lúc này, Hạ Mạch bảo tôi đừng lo những chuyện này, cô ấy sẽ sắp xếp.

Nói xong, Hạ Mạch nhìn tôi, cất tiếng:

- Anh khiến tôi khá kinh ngạc đấy, tôi nhớ chúng ta mới chỉ không gặp nhau hơn hai tháng đúng không? Không ngờ anh đã tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ rồi?

Nhìn biểu cảm có phần kinh ngạc của Hạ Mạch, lòng dâng lên cảm giác mãn nguyện, đồng thời, cũng thầm nói: “cô yên tâm, rồi sẽ có một ngày, tôi không để cô phải đứng trước tôi nữa, mà là tôi đứng trước cô.”

Có điều lời này tôi không nói ra, bởi vì tôi cảm thấy hành động hơn lời nói, đợi đến lúc tôi thực sự làm được những điều đó, tôi sẽ đường đường chính chính nói cho cô ấy biết, từ giờ về sau, tôi sẽ vĩnh viễn che chắn cho cô ấy ở phía trước.

- Được rồi, cả ngày hôm nay có lẽ tôi đều phải chuẩn bị một số thứ, anh cũng không giúp được gì, anh cứ về trước đi, đợi đến tối lúc nào hành động, tôi sẽ gọi điện cho anh, kêu anh tới giúp một tay.

Tiếng nói của Hạ Mạch vang lên, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, tôi lập tức buồn rầu, nhưng không còn cách nào khác, chắc là tôi không giúp được gì thật, nên Hạ Mạch mới bảo tôi về nghỉ ngơi.

Dứt khoát đứng dậy, nói nếu Hạ Mạch cần giúp gì, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.

Nói xong, tôi cũng ra khỏi khách sạn, đi về phía nhà trọ của mình, khi tôi vừa chuẩn bị mở cửa, đã thấy Hoàng Tiểu Tiên đi ra từ trong phòng.

Đi tới bên cạnh tôi, lông mày Hoàng Tiểu Tiên nhíu chặt:

- Trên người em có mùi của đứa con gái khác.

Tiếng nói Hoàng Tiểu Tiên đột nhiên vang lên, bàn tay đang mở cửa của tôi bỗng khựng lại, mẹ nó, chuyện này mà cũng biết? Có điều tôi lại thấy khó hiểu, vậy chắc cũng không có vấn đề gì chứ? Lẽ nào trên người tôi không thể xuất hiện mùi của một người con gái khác sao?

Tôi cũng không nói gì nhiều, trả lời là một người bạn, mà cũng không cần thiết phải giải thích với Hoàng Tiểu Tiên, sau khi tiến vào phòng, tôi vẫn kịp nhìn thấy đôi lông mày đang nhíu chặt của Hoàng Tiểu Tiên.

Về đến nhà, tôi cũng không làm gì, mà ngồi khoanh chân trên giường, tiếp tục điều chỉnh trạng thái của bản thân, sau đó vẽ thêm vài lá bùa, vào thời khắc quan trọng, bùa trong tay tôi cũng hữu dụng.

Cứ như thế đã đến chiều, sắc trời đã tối, nhưng tôi vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào từ Hạ Mạch, ngược lại lại là hiệu trưởng Lục gọi cho tôi.

- Nhất Lượng, hai bạn học kia xảy ra chuyện rồi, em mau đến xem xem!

Tiếng nói hiệu trưởng Lục có chút hoảng loạn, nghe vậy lòng tôi trùng xuống, mặc dù hiệu trưởng Lục không nói cụ thể, nhưng tôi đoán, hai bạn học mà hiệu trưởng Lục nói, chính là hai người bị trồng sát chủng, đã được tôi lấy ra.

Tôi không hỏi nhiều, trực tiếp cúp điện thoại, kêu hiệu trưởng Lục đợi tôi, tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trường, mà lúc trước hiệu trưởng Lục cũng dặn tôi tới phòng giám sát camera của trường để gặp ông ấy.

Sau khi đến nơi, thấy tôi tới, hiệu trưởng Lục trực tiếp bảo tôi xem một đoạn video, có hai bóng người như mất đi hồn vía, đang ngơ ngốc hướng tới một phương hướng nào đó mà đi.

Không lâu sau, nhảy sang một phân cảnh khác, lại là ở trước tòa ký túc có Chu Tư Mộng, hai người bạn đó đứng ngay cửa chính.

Hai bạn học kia trực tiếp đi vào trong ký túc, hiệu trưởng Lục nói với tôi, bây giờ không ai dám vào trong để kiểm tra tình hình, cho nên không biết sống chết của hai bạn học kia.

Lòng tôi hơi trùng xuống, sau đó cùng hiệu trưởng Lục đi khỏi nơi này, tôi cũng nói với ông ấy, Chu Đào là em trai của Chu Tư Mộng, mà hai bạn học kia rất có khả năng đã bị quỷ hồn của Chu Đào mê hoặc, dẫn dụ vào trong ký túc.

Đại khái giải thích qua với hiệu trưởng Lục một chút, bởi vì nói nhiều ông ấy cũng không hiểu.

- đúng rồi, nhà trường nhờ người tìm tới một người, người đó nói đã tới trường được hai ngày.

Hiệu trưởng Lục tiếp tục nói với tôi, nghe vậy tôi lập tức hỏi ông ấy, nói chúng tôi đã gặp nhau rồi.

Nhưng hiệu trưởng Lục lại lắc đầu, nói người ông ấy nói không phải là Hạ Mạch, chuyện tôi và Hạ Mạch gặp nhau, Hạ Mạch đã gọi điện nói cho ông ấy biết, chuyện này nhà trường rất xem trọng, cho nên những ai có thể liên hệ thì đều đã liên hệ, hy vọng có thể giải quyết được vấn đề này trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Tôi gật đầu, nói như vậy cũng tốt, dù sao giải quyết sớm một chút, trường học mới yên ổn trở lại.

Nói chẳng được mấy câu với hiệu trưởng Lục, chuông điện thoại tôi đã reo, là Hạ Mạch gọi tới, mà khi tôi ấn nghe, tiếng nói của Hạ Mạch cũng truyền tới.

- Tôi sắp tới trường rồi, gặp nhau ở cửa ký túc.

Tôi nói với Hạ Mạch tôi đến trường rồi, không lâu sau, tôi và Hạ Mạch đã nhìn thấy nhau ở cửa ký túc, túi vải trên người Hạ Mạch hơi phồng ra.

- giúp tôi chuẩn bị một chút, tôi muốn phá trận.
Bình Luận (0)
Comment