Nợ Âm Khó Thoát

Chương 144

Trực tiếp đi tới ký túc xá, lúc đến nơi đã thấy thân hình của Hàn Đại Lương, mà vừa hay, Hạ Mạch cũng đến rồi.

Hàn Đại Lương nhìn Hạ Mạch, mở lời:

- Hạ đạo hữu, tôi còn nhớ buổi tối hôm hai người ra tay, hình như có một khốn trận, không biết bây giờ có thể thi triển trận pháp ấy không?

Tôi nhớ lúc đó Hạ Mạch bị trọng thương, cho nên chúng tôi vẫn chưa gỡ trận đã rời đi rồi, sáng sớm ngày kế tiếp là tôi đến thu dọn trận cơ.

Cho nên về sau Hàn Đại Lương nhìn thấy khốn pháp, cũng là chuyện thường tình.

Lúc này, Hạ Mạch lại lắc đầu, nói những đồ đạc để bố trận chỉ chuẩn bị cho sử dụng một lần, sau khi dùng xong, muốn chuẩn bị tiếp, cần không ít thời gian, cho nên không thể bố trí khốn pháp rồi.

Tôi không thêm lời, nhưng tôi nhìn thấy trên mặt Hàn Đại Lương, rõ ràng là có vẻ thất vọng.

- Nếu đã như vậy, tôi thật cảm thấy đáng tiếc, nếu như có khốn pháp, ít nhất cũng có thể đảm bảo nghiệp chướng kia không chạy trốn được.

Vừa nói, Hàn Đại Lương vừa lắc đầu.

- Được rồi, trực tiếp hành động đi, ba người chúng ta liên thủ, tôi xem thứ kia còn lợi hại đến mức nào!

Hạ Mạch thấp giọng nói, sau đó Hạ Mạch trực tiếp đi thẳng vào trong ký túc, tôi vội vàng chạy theo sau.

Mà Hàn Đại Lương thì đi bên cạnh chúng tôi, khi bước vào trong ký túc, một luồng khí lạnh toát bỗng ập vào người chúng tôi, cả người tôi lập tức run lên một cái.

Trước mắt tối đen như mực, nhưng sau khi tu luyện, chí ít cũng có chút năng lực nhìn trong đêm, cũng không đến mức cái gì cũng nhìn không rõ.

Ba người chúng tôi trực tiếp tiến vào trong, lúc này, Hàn Đại Lương lạnh giọng hô lên một tiếng:

- Nghiệp chướng, còn không mau hiện thân!

Trong tiếng nói của Hàn Đại Lương, dường như còn có cả chân nguyên nồng hậu, khiến tôi bỗng bị ù tai.

Khi tiếng Hàn Đại Lương vừa dứt, tôi đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo đang xông tới chỗ chúng tôi, bao vây chúng tôi vào bên trong.

- Đến rồi!

Hạ Mạch nói nhỏ, mà linh khí trong người tôi thì đã chuẩn bị sớm từ trước, tay nắm chặt kiếm Kim Tiền Hạ Mạch đưa.

Gừ!

Một tiếng gầm gừ vang lên, âm thanh này như tới từ bốn phương tám hướng, không có cách xác định được chính xác âm thanh này phát ra từ hướng nào.

Tiếp đó, sắc mặt Hàn Đại Lương ngưng lại, trong tay kết thành một ấn kết cổ, trực tiếp phóng tới nơi không một bóng người phía trước.

Thình!

Khi cổ ấn phóng ra, trong không trung, không ngờ lại truyền tới một tiếng vang khản đục, sau đó một luồng khí âm sát trực tiếp lan ra từ nơi đó.

Thân hình toàn thân đỏ như máu của Chu Tư Mộng cũng lập tức xuất hiện.

Mặc dù trong hốc mắt đen ngòm kia trống rỗng, nhưng tôi dường như có thể cảm nhận được oán độc truyền ra từ sâu trong hốc mắt ấy.

Chỉ hận không thể báo thù, không thể xé nát Hàn Đại Lương.

Sau khi Hàn Đại Lương không chút do dự lao thẳng lên chỗ Chu Tư Mộng, Chu Tư Mộng cũng không chậm chạp mà xông tới, nhưng rất nhanh, Chu Tư Mộng đã chiếm thế thượng phong.

- Hai vị đạo hữu, còn không mau tới trợ giúp tôi?

Tiếng nói trầm trầm của Hàn Đại Lương vang lên, tôi thấy thân hình Hạ Mạch phóng vù lên trước, lập tức, tôi nghe thấy một tiếng nói cực kỳ nhỏ.

- Đừng tùy tiện dùng thủ đoạn cuối cùng của anh.

Đây là tiếng của Hạ Mạch, nghe vậy lòng tôi ngơ ra, Hạ Mạch biết thủ đoạn cuối cùng của tôi, nhưng câu nhắc nhở này của cô ấy có ý gì?

Không kịp nghĩ nhiều, tôi đã thấy Hạ Mạch cũng lập tức quấn lấy Chu Tư Mộng, sau đó, trong tay tôi xuất hiện ba lá bùa Ngũ Lôi.

Nhằm trúng cơ hội, ba lá bùa Ngũ Lôi trong tay tôi bay ra.

- Bùa Ngũ Lôi, sắc chỉ!

Ba lá bùa Ngũ Lôi bay lên đỉnh đầu Chu Tư Mộng, ba lực đạo lôi điện lập tức ngưng tụ lại, trực tiếp đánh xuống người Chu Tư Mộng phía dưới.

Công kích này có lẽ cũng không gây ra sát thương gì nhiều đối với Chu Tư Mộng, nhưng lại gây ra một chút sự chú ý cho ả ta.

Hàn Đại Lương hình như chỉ chờ đợi cơ hội như thế này, trong tay xuất hiện ấn Thanh Đồng, trực tiếp đánh tới người Chu Tư Mộng.

Ấn Thanh Đồng nhỏ xíu không quá lớn, không ngờ lại to dần ra ở trong không trung, biến thành kích cỡ to bằng đầu của một người trưởng thành, ngay tức khắc ép xuống người Chu Tư Mộng.

Chu Tư Mộng phất mạnh tay, đánh tan ba đạo lực điện lôi trên đầu, lúc này, ấn Thanh Đồng đã ở ngay trước mặt ả.

Sắc mặt Chu Tư Mộng đột nhiên đại biến, khí âm sát ngưng tụ lại, hai tay đập mạnh vào ấn Thanh Đồng.

Giây tiếp theo, một tiếng thét thất thanh bỗng vang lên, tôi nhìn thấy một làn khói xanh bốc lên từ trong không trung, quỷ hồn Chu Tư Mộng mau chóng lùi ra phía sau.

Gương mặt cực kỳ hung ác, cổ ấn lại tiếp tục quay trở lại trong lòng bàn tay Hàn Đại Lương, thấy vậy, tôi ngơ ngẩn, tại sao tối qua ông ta không dùng cổ ấn lợi hại này?

Chính vào lúc suy nghĩ này vừa lóe qua trong đầu tôi, một cơn gió lạnh bỗng thổi tới từ sau lưng, tôi gần như không chút do dự, kiếm Kim Tiền trong tay hướng phía sau lưng quét ngang một vòng.

Một quỷ hồn mạnh mẽ lui ra sau, kiếm Kim Kiềm không đánh trúng kẻ đó, quay người nhìn, không phải Chu Đào thì còn ai vào đây nữa.

- Thằng khốn, chúng mày muốn giết chị tao, tao giết chúng mày.

Trong ánh mắt Chu Đào xuất hiện vẻ điên loạn, gương mặt không ngừng vặn vẹo, Chu Đào dường như đang mạnh lên theo từng giây từng phút, mới chỉ thời gian vài ngày, tôi đã cảm thấy hiện tại cậu ta còn mạnh hơn cả những cô hồn dã quỷ đã chết được vài năm.

Thường thì oán quỷ tu luyện vài năm, cũng chưa chắc đã có thể biến thành lệ quỷ, nhưng Chu Đào làm được rồi, mặc dù biến thành lệ quỷ cũng không cần quá nhiều thời gian.

Nhưng tôi biết, trong này nhất định có Chu Tư Mộng giúp đỡ, dù sao thực lực của ả cũng sắp cận kề với quỷ vương.

Nhìn Chu Đào đang xông tới trước mặt, lòng tôi ngưng lại, linh khí trong người không ngừng truyền vào trong kiếm Kim Tiền.

Đồng thời trong tay cũng ném ra hai lá bùa Liệt Hỏa, che đi tầm mắt của Chu Đào, kiếm Kim Tiền ngắm trúng mi tâm của cậu ta, trực tiếp đâm ra.

Sắc mặt Chu Đào u ám, hình như cảm nhận được uy hiếp trên kiếm Kim Tiền, thân hình né sang một bên, lùi ra sau.

Kiếm Kim Tiền cũng đâm vào khoảng không, thấy thân hình Chu Đào ổn định lại, tôi cũng hừ lạnh một tiếng.

- Chu Đào, không phải cậu rất trâu bò sao? Cậu có giỏi thì đừng trốn.

Cố ý kích bác Chu Đào, tôi có lòng tự tin, nếu một chọi một, cậu ta tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi, nhưng nếu cậu ta cứ trốn chạy mãi, tôi cũng không chắc mình có biện pháp nào hay.

Lời nói của tôi hình như có tác dụng với Chu Đào, biểu cảm trên mặt cậu ta không ngừng thay đổi, Chu Đào tức giận rồi, nhưng đây lại chính là điều mà tôi muốn.

- Lý Nhất Lượng, mày thực sự cho rằng tao sợ mày à?

Nói xong, Chu Đào bổ nhào tới chỗ tôi, mũi chân như quét trên mặt đất, nhìn thấy Chu Đào xông đến, khóe miệng tôi hơi nhếch lên.

Bàn tay đặt sau lưng cũng lập tức giơ lên, trong tay liên tiếp ném ra ba lá bùa Ngũ Lôi, nhưng tôi không trực tiếp công kích cậu ta, mà dùng ba lá bùa Ngũ Lôi ngăn chặn ba phương hướng cậu ta có thể tháo chạy.

Mà khi ba lá bùa Ngũ Lôi phóng ra, tôi nắm chặt kiếm Kim Tiền, lập tức áp sát lại gần Chu Đào.

Chu Đào đã liên tiếp hại chết mấy người, mà tôi tin, chỉ cần khống chế được cậu ta, vậy thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với Chu Tư Mộng.

Nhìn thấy ba lực đạo lôi điện đánh xuống từ ba hướng quanh người cậu ta, sắc mặt Chu Đào tái nhợt, hình như đã phát hiện ra kế hoạch của tôi.

Khí âm sát trên người nhanh chóng toát ra ngoài, đánh vào một lực đạo lôi điện trong đó, lập tức phát ra từng tràng tiếng “xi xi xi”.

Trên người Chu Đào không ngừng toát ra những làn khói đen, tôi hừ lạnh một tiếng, ấn kết trong tay biến hóa, sau đó đánh tới Chu Đào phía đối diện.

- Chú Phá Canh! Tật!

Ấn kết ngưng tụ, trực tiếp đập vào mặt tiền của cậu ta, sắc mặt Chu Đào u ám đáng sợ, khí âm sát dày đặc tăng tốc ngưng tụ lại, đập thẳng vào ấn Phá Canh, nhưng tôi chẳng thèm quan tâm, trong lòng lại dâng lên niềm đắc ý.

Linh khí trong cơ thể vận hành đến cực điểm, kiếm Kim Tiền trong tay phát ra ánh sáng màu vàng kim yếu ớt, ngay lập tức đâm lên người Chu Đào.

Tôi nhìn thấy mắt của Chu Đào trợn lớn.
Bình Luận (0)
Comment