Nợ Âm Khó Thoát

Chương 177

Tôi nhìn Lý Tuyết Nhi, hiện tại vũ khí xay thịt đã cách cô ta rất gần, mắt tôi không kìm được mà mở lớn, nhìn chằm chằm Lý Tuyết Nhi.

Khi vũ khí lại gần, quần áo trên người Lý Tuyết Nhi khẽ lay động, sau đó trước mặt cô ta như dâng lên một luồng uy phong.

Thình!

Một âm thanh khẽ vang lên, lúc này Lý Tuyết Nhi đã biến mất khỏi chỗ cũ, vũ khí xoay thịt cũng lập tức đập vào nhau, đồng thời còn phát ra tiếng ma sát của kim loại, cực kỳ chói tai.

Một luồng gió thổi vù qua mặt tôi, đồng thời tôi phát hiện, thân hình Lý Tuyết Nhi đã xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Tốc độ quá nhanh, lòng tôi run lên một cái, tốc độ này, đã vượt qua khỏi cảnh giới Trúc Cơ, Lý Tuyết Nhi là một kẻ mạnh trong cảnh giới Tiên Thiên, mà thực lực cụ thể như thế nào, tôi nhìn không ra.

Thảo nào lúc trước cô ta luôn ung dung, thì ra là có thực lực khủng bố đến thế này.

Bỗng, tiếng nói nhàn nhạt của Lý Tuyết Nhi vang lên:

- Cơ quan đã xuất hiện, có thể gây ra sát thương chí mạng, giữa lúc đó có khoảng nửa phút, đủ để thoát mạng rồi, tôi đưa từng người một qua.

Lúc trước, thực lực mà Lý Tuyết Nhi trình diễn ra bên ngoài đã đủ để tất cả mọi người khâm phục, bây giờ lời nói của cô ta, đã không có ai dám phản bác, lúc này, Lý Tuyết Nhi nhìn tôi, nói:

- Cậu qua trước đi, sang bên đó kiểm tra cẩn thận, tôi tin cậu không cần tôi đưa cũng có thể tự mình đi qua.

Tôi chẳng ngờ tới, Lý Tuyết Nhi lại nói như vậy với mình, tôi cười mỉm, thì ra thực lực của bản thân ở trong mắt Lý Tuyết Nhi, căn bản không thể che đậy.

Tôi không nói gì, gật đầu, sau đó phóng lên trước, khi thân hình tôi vào đến giữa, cảm thấy mặt đất đã bắt đầu lún xuống, cả người dồn sức vào bàn chân, bổ nhào về phía đối diện,

Lúc trước Lý Tuyết Nhi cũng thử nghiệm qua, nói cho chúng tôi biết nơi cất giấu cơ quan bí mật, sau khi đến nơi an toàn, tôi đứng lại, đưa mắt nhìn mọi người phía đối diện.

- Có thể qua rồi, bên này không có vấn đề gì.

Lý Tuyết Nhi gật đầu với tôi, sau đó kéo Ngô Quân đang đứng bên cạnh, thân hình vụt qua một cái, chỉ trong vòng vài giây, Ngô Quân và Lý Tuyết Nhi đã ở bên cạnh tôi, Lý Tuyết Nhi không làm mất thời gian, trực tiếp quay về phía bên kia.

Người tiếp theo là giáo sư Lâm, tiếp đó là Dương Hùng, cuối cùng là Đường Dũng.

Nguy hiểm đầu tiên, mặc dù có sợ nhưng không có hiểm, chúng tôi cứ như vậy mà thoát ra khỏi cửa ải đầu tiên, sau đó, giáo sư Lâm bỗng nói với đám người chúng tôi.

- Được rồi, đi tiếp thôi!

Xem ra, ở chỗ này không có thứ khiến họ hứng thú, cho nên cũng không muốn dừng lại quá lâu.

Vẫn là đội hình như lúc nãy, tôi đi sau cùng, chính vào lúc bàn chân tôi vừa định nhấc lên, lòng tôi nghẹn lại, cảm thấy cổ chân mình đang bị thứ gì đó nắm chặt.

Lập tức cúi đầu nhìn, dưới ánh sáng của đèn huỳnh quang, tôi nhìn thấy một gương mặt treo một nụ cười kỳ dị đang nhìn tôi chằm chằm.

Lòng bàn tay đầm đìa máu tươi, lúc này đây đang nắm chặt cổ chân tôi.

Người này không phải ai khác, mà chính là một trong hai cỗ thi thể, là thi thể nằm bò trên đất, mà lúc trước khoảng cách giữa gã với chúng tôi bên này cũng rất gần.

- Không hay, trá thi rồi!

Phát hiện ra tình hình này, tôi hô lớn một tiếng, linh khí trong người vận chuyển xuống dưới chân, cỗ thi thể phát ra một tiếng thét thảm thiết, bàn tay kia cuối cùng cũng rời khỏi cổ chân tôi.

Sau khi tôi hô lên, đám người đang chuẩn bị rời đi phía trên kia cũng vội vã quay đầu nhìn thi thể đang bò lồm ngồm từ dưới đất dậy, khi gã bò dậy, tôi nhìn thấy, phần bụng của gã cũng bị vũ kia xay nát, nội tạng bên trong đang rơi lã chã xuống dưới đất.

Nhưng lúc này gã đã không còn để ý đến những điều ấy nữa, bỗng, cỗ thi thể thứ hai cũng bắt đầu động đậy, rõ là là triệu chứng đang chuẩn bị bò dậy.

- Thứ rác rưởi, ăn kẹo của ông nội đây!

Bỗng sau lưng vang lên một tiếng hô lớn, tiếp đó là một tràng tiếng súng, cỗ thi thể trước mắt tôi không ngừng lắc lư, những viên đạn gim vào trong cơ thể gã, xuất hiện rất nhiều lỗ đen.

Cũng có thể là do máu trong người đã đông lại, cho nên không có quá nhiều máu chảy ra ngoài, mà tôi lại nhìn thấy, súng đạn chỉ ngăn cản được gã trong giây lát.

Gã chỉ dừng lại một lát, sau đó xông tới chỗ chúng tôi, lúc này, cỗ thi thể khác cũng đã xông lên theo.

- Được rồi, súng đạn của các anh không có tác dụng gì đâu, một mình cậu ta có thể giải quyết.

Khi Đường Dũng và Ngô Quân đang chuẩn bị ra tay, thì bỗng tiếng nói nhàn nhạt của Lý Tuyết Nhi lại truyền tới, nghe vậy tôi có chút ngơ ngẩn, ông nội nó, đây là chuyện quái gì? Cho dù một mình tôi cũng có thể giải quyết, nhưng giúp một tay chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Chúng tôi là một đội mà?

Có điều mắt thấy hai cỗ thi thể đã lại gần, tôi chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi, đây là thi thể của hai người ngoại quốc, thân người to cao, tôi lấy ra một lá bùa Phá Sát, ném lên trước, đồng thời một tay khác cũng móc ra một lá bùa Liệt Hỏa.

Nhưng chưa đợi bùa Liệt hỏa của tôi được ném ra, Đường Dũng bên cạnh cả người đã mạnh mẽ xông tới, thân người nhảy lên một cái, hai tay nắm chặt lấy phần đầu của cỗ thi thể.

Răng rắc!

Tôi nghe thấy một âm thanh giòn tan, đầu của thi thể đã bị Đường Dũng vặn gãy, bùa Liệt Hỏa trong tay tôi cũng ném vào cỗ thi thể kia.

Phừng!

Ngọn lửa lập tức dâng lên, bao trùm cỗ thi thể vào bên trong, sau đó cả hành lang vang vẳng những tiếng gào thét nhức óc, thi thể bị bao trùm trong ngọn lửa không ngừng lăn qua lăn lại, một lúc sau, đã không còn động tĩnh.

Lửa cũng đã tắt, để lại một thi thể cháy đen, hiện tại đã nhìn không ra hình người.

Giải quyết xong hai cỗ thi thể, tôi thờ phào một hơi, nhìn Đường Dũng bên cạnh, anh ta là lính đặc chủng, thân thủ thật không tồi.

Tôi tin, lúc trước cho dù không có Lý Tuyết Nhi, bọn họ cũng có thể nhẹ nhàng đi qua khỏi cơ quan ngầm, nhưng tôi phát hiện từ sau khi tôi ra tay, ánh mắt nhìn tôi của Ngô Quân và giáo sư Lâm đã có chút thay đổi.

Chắc có thể là lúc trước, bọn họ cho rằng sự hiện diện của tôi trong đội ngũ, nhiều nhất cũng chỉ là một thứ vướng chân, nhưng tôi chẳng quan tâm những chuyện đó, Dương Hùng gọi tôi tới, tôi chỉ cần đem Dương Hùng ra khỏi đây, đến lúc đó dù có gọi tôi tới tiếp, tôi cũng chẳng thèm.

- Đi tiếp thôi!

Tiếng nói trầm trầm của giáo sư Lâm truyền ra, chúng tôi lại đi tiếp.

Tôi quay đầu nhìn hai thi thể sau lưng, chỉ sợ là bởi vì linh hồn của hai người này vẫn còn quanh quẩn gần đây, nhìn thấy con người, bọn họ lại chui vào trong thi thể của mình, muốn đi theo cùng.

Nhưng người chết rồi, nếu không có nghi thức hoàn hồn đặc biệt, cho dù linh hồn có quay trở về với thể xác, cũng chỉ là trá thi, không thể sống lại.

Tiếp tục đi lên trước, nhìn Lý Tuyết Nhi đang dẫn đầu, cô ta mới là kẻ mạnh nhất trong đoàn người chúng tôi, có điều tôi rất tò mò, cô ta cùng đi tới sa mạc tìm thành cổ Lâu Lan, lẽ nào cũng là vì bảo bối bên trong sao?

Khả năng này rất có thể xảy ra, Lương Triều Sinh nói thế nào cũng là kẻ mạnh trong cảnh giới Tiên Thiên, ông ta chẳng phải cũng nhắm trúng bảo bối bên trong thành cổ Lâu Lan hay sao? Tôi lại thấy tò mò, thành cổ Lâu Lan, rốt cuộc đang cất giấu những bảo bối gì.

Còn về Dương Hùng, ông ấy cũng có mục đích của bản thân, mục đích của ông ấy là gì, tôi đương nhiên không biết.

Lại đi thêm một lúc nữa, chúng tôi đã đi vào trong một căn phòng bằng đá, mà bên trong chính giữa căn phòng, đặt một cỗ quan tài đá.

Quan tài chưa bị mở ra, xem ra những người phía trước đi tới đây không hề mở quan tài, bởi vì quan tài nhìn không có tổn hại gì, thậm chí lớp bụi bên trên cũng chưa bị động vào qua, tôi nhìn giáo sư Lâm.

Bởi vì có mở quan tài hay không, phải để ông ta quyết định, ngay cả Dương Hùng, cũng đang nhìn giáo sư Lâm.
Bình Luận (0)
Comment