Nợ Âm Khó Thoát

Chương 245

Nhìn dòng sông máu trên đỉnh đầu, trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác kinh hãi nói không thành lời, đi xuống sâu như vậy, tôi và Mễ Trần không ngờ lại đi tới phía dưới dòng sông máu?

Nhưng đây không phải là điều kinh ngạc nhất, hiện tại tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được, bởi vì bên trên đầu chúng tôi, có rất nhiều những bộ xương người trắng hếu, nói chính xác là, một tầng xương trắng tích tụ dưới đáy sông.

Những cỗ xương người không động đậy, trưng ra các tư thế kỳ lạ không giống nhau, cứ như đang nhìn chúng tôi chằm chằm.

Tôi không biết những bộ xương người này rốt cuộc là của những người như thế nào, nhưng tôi biết, dòng sông máu có bộ dạng như bây giờ, một phần nguyên do là đến từ phía họ.

- Bên trên kia là chuyện gì?

Mễ Trần nhìn tôi, bỗng cất tiếng gặng hỏi, tôi ngơ ngác lắc đầu, chứng minh tôi cũng không biết.

- Ông nội nó, sao cuối cùng lại chạy đến dưới đáy sông máu cơ chứ?

Mễ Trần lầm bầm độc thoại, tôi bắt đầu đi đi lại lại thám thính bên trong, đây là vấn đề mà cả hai chúng tôi đều không hiểu, chúng tôi đến đây, nhưng không ngờ lại là dưới đáy sông máu.

Mà ở trước mắt chúng tôi không xa, có một cái cột kéo dài từ trên dòng sông máu xuống phía dưới, cây cột vẫn tiếp tục kéo dài xuống phía dưới căn phòng đá này, cũng không biết bên dưới có cái gì.

Nhưng tôi cảm nhận rất rõ ràng, trên cây cột toát ra luồng khí huyết sát nồng nặc, luồng khí này khiến lòng tôi cảm thấy nặng nề.

Bởi vì, không ngờ lại giống hệt với luồng khí mà tôi cảm nhận được ở Nop Lor, điều này chẳng lẽ vẫn chưa đủ để chứng minh sao?

Hiện tại tôi đã càng thêm chắc chắn, nơi này chắc chắn có liên quan với Nop Lor.

Nhưng giống nhau ở chỗ nào thì đương nhiên là tôi không biết, muốn biết, nhất định vẫn phải đi tiếp, xem xem bên dưới tồn tại thứ gì.

Lẽ nào tất cả những thứ này, đều là vì hiến tế cho một cánh tay sao? Tôi không thể tưởng tượng nổi, nếu một người thực sự đã bị phân xác, vậy người này vẫn còn cơ hội được cứu sống ư?

Được cúng tế ở một nơi thế này, thì có tác dụng gì?

Tôi hoàn toàn không hiểu nổi, sau đó tôi đưa mắt nhìn Mễ Trần, hỏi anh ta có nhìn được ra tình hình trước mắt là như thế nào không?

Mễ Trần lắc đầu, cũng không nói gì, tiếp tục đánh giá xung quanh cây cột, tôi không lên tiếng làm phiền.

Một lúc sau, Mễ Trần bỗng nói với tôi:

- Tôi nghiên cứu một chút, cảm thấy chức năng chủ yếu của cây cột này, là để truyền khí huyết sát từ trên sông máu xuống bên dưới căn phòng đá.

Nghe vậy, cả người tôi ngơ ra, bèn ngồi xổm xuống, nhìn xuống phía dưới, nhưng chỗ này không giống với thành cổ Lâu Lan, xung quanh cây cột bị xây kín lại, hoàn toàn không có khẽ hở nào để nhìn được xuống dưới.

Lẽ nào đúng thật giống với phán đoán của tôi, bên dưới có một cánh tay sao?

- Là ai?

Bỗng lúc này, Mễ Trần bên cạnh bỗng hô lớn một tiếng, tôi quay ngoắt đầu lại, nhìn theo phía Mễ Trần đang nhìn.

Vừa nhìn, cả người tôi liền đứng thẳng dậy, lông mày nhíu chặt, nhìn thân hình đang đứng cách chỗ tôi và Mễ Trần không xa.

Không sai, Phương Trình Chu, kẻ suốt dọc đường đều để lại ký hiệu, để tôi và Mễ Trần đi theo, xuống đến tận chỗ này chính là Phương Trình Chu.

Nếu không phải nhìn thấy ký hiệu của Phương Trình Chu, có lẽ chúng tôi căn bản không thể tìm được chỗ này.

- Phương Trình Chu, cuối cùng thì anh cũng chịu hiện thân.

Tôi trừng mắt nhìn Phương Trình Chu, lạnh giọng nói với hắn, cho dù thế nào, lúc trước Phương Trình Chu đều không ra tín hiệu rõ ràng với tôi.

Mà đến cuối cùng, tôi mới nhìn thấy ký hiệu của hắn để lại.

Nhưng suốt dọc đường, tôi không hề cảm nhận được luồng khí nguy hiểm nào, cứ có cảm giác trò này, là chuyên để cho tôi chơi.

- Tôi đợi các người rất lâu rồi!

Phương Trình Chu nhìn chúng tôi, lập tức nói, nhưng trong giọng nói của hắn, nghe không ra cảm xúc gì, cho nên cũng không biết lời của hắn rốt cuộc có ý gì.

Hắn sớm đã biết chúng tôi sẽ tới sao? Cho nên mới luôn đợi ở đây? Vậy mới có thể nói ra câu đó, tôi nhìn Phương Trình Chu chằm chằm, muốn nhìn ra điều gì đó từ trong ánh mắt của hắn.

Nhưng nhìn rất lâu, tôi vẫn chưa phát hiện ra sơ hở nào trong đáy mắt hắn.

- Lương Triều Sinh đâu? Gọi cả ra đi!

Tôi nhìn Phương Trình Chu, cất tiếng nói, nói xong tôi đảo mắt tứ phía, muốn tìm ra bóng dáng Lương Triều Sinh.

Bởi vì không nhìn thấy ông ta, lòng tôi cứ có cảm giác bất an, ông ta núp trong tối, chính là ác mộng của chúng tôi.

Ngược lại, nếu nhìn thấy ông ta hiện thân, lòng tôi cũng đỡ lo lắng hơn nhiều.

Tôi chú ý thấy, Mễ Trần bên cạnh cũng đang quan sát xung quanh, hình như đang phòng bị thứ gì đó, tôi biết, trong lòng Mễ Trần cũng lo lắng không khác gì tôi.

- Không cần nhìn, ông ấy không có ở đây.

Phương Trình Chu bỗng mở miệng nói, lòng tôi hơi ngơ ra, Lương Triều Sinh không có ở đây?

- Phương Trình Chu, nói đi, anh rốt cuộc muốn làm gì, tôi biết anh đã quay về bên Lương Triều Sinh, bằng không cũng chẳng triệt hết đường đi của chúng tôi.

Nhìn Phương Trình Chu, tôi nhàn nhạt nói.

Phương Trình Chu cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhạt, hắn quay người lại, tiếng nói trầm trầm khẽ vang ra.

- Đi theo tôi, đến lúc đó các người sẽ biết tất cả những gì các người muốn biết.

Phương Trình Chu nói xong đã bắt đầu cất bước, tôi và Mễ Trần im lặng, bởi tiếp theo đây, chúng tôi đều không biết phải làm thế nào?

Tiếp tục đi theo Phương Trình Chu sao? Khó đảm bảo chúng tôi sẽ không gặp phải nguy hiểm, nhưng quay trở ra? Trong lòng đương nhiên cảm thấy không cam tâm.

Tôi và Mễ Trần nhìn nhau một cái, mắt thấy thân hình Phương Trình Chu đã sắp biến mất, chúng tôi đều đã ra quyết định.

Lòng tôi trùng xuống, nói với Mễ Trần:

- Đi thôi, đều đã đến đây rồi.

Mễ Trần khẽ cười, gật đầu với tôi, anh ta không phản đối, nhìn thấy vậy, tôi cũng hiểu ra, kỳ thực Mễ Trần đã sớm quyết định sẽ đi tiếp, chẳng qua là đang đợi ý của tôi thôi.

Thấy vậy, lòng tôi dâng lên cảm kích, bởi vì ở phía trước, nếu xảy ra nguy hiểm đột ngột, vậy thì người đi trước nhất định sẽ gặp nguy hiểm ngay trước tiên.

Có điều tôi không nói gì, dưới tình hình này nói cảm ơn vớ vẩn gì đó, cũng không cần thiết.

Tôi đi sau lưng Mễ Trần, tiến vào trong thông đạo, thân hình Phương Trình Chu bay lơ lửng trên không trung, cứ bay tiếp lên phía trước.

Cả một đường, chúng tôi không gặp phải chuyện gì đặc biệt, tình trạng này kéo dài khoảng nửa tiếng, tôi bỗng thấy Phương Trình Chu phía trước dừng lại, quay người nhìn chúng tôi.

Thấy tôi và Mễ Trần vẫn đi theo sau, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười rất sâu.

Nếu đã đến đây, tôi và Mễ Trần không còn lý do để chùn bước, vẫn cứ đi thẳng lên trước.

Chính lúc này, cả người Phương Trình Chu bỗng cúi xuống, biến mất xuống phía bên dưới.

Có lẽ là một thông đạo, đợi tôi và Mễ Trần đi đến vị trí khi nãy của hắn, đã nhìn thấy nơi đây là một thông đạo kéo dài xuống phía dưới.

Tôi và Mễ Trần không do dự, nhấc chân tiến vào thông đạo.

Tiếp tục đi thêm khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng nhìn thấy phía trước có một căn phòng đã đang phát ra ánh sáng, trong căn phòng đá có một ngọn đèn Trường Minh, giúp chúng tôi nhìn rõ cảnh vật bên trong.

Thứ gây chú ý nhất trong căn phòng đá, là một cây cột đá to đến mức hai mươi người đứng vòng quanh cũng không ôm hết, bên trên cột đá, còn có những hàng phù văn kỳ lạ.
Bình Luận (0)
Comment