Thấy
vẻ mặt thất vọng của nữ thi, lòng tôi bỗng cảm thấy buồn rầu, nhưng không còn
cách khác, còn tốt hơn là cứ lừa cô ta.
Hiểu ra điểm này, tôi thở dài một tiếng, lại nói với nữ thi, nói tôi chẳng qua
chỉ nhìn giống con trai cô ta thôi, thực ra không phải con trai cô ta.
Nữ
thi không nói gì, đôi hốc mắt cứ nhìn tôi trân trân, nhìn rất lâu, nữ thi vương
mới quay người.
Sau
đó kiễng chân lên, hình như muốn rời đi.
Thân
hình Cửu chấp sự khẽ động đậy, như muốn đi tới ngăn cản nữ thi, tôi đứng chắn
trước mặt ông ấy, cất tiếng nói:
- Tiền bối, nữ thi này trong lòng không có ác ý, cứ tha cho cô ta một lần
đi!
Tôi
không cho rằng mình có năng lực gì để Cửu chấp sự phải nghe lời tôi, những gì tôi nói, chẳng qua chỉ muốn cầu tình
cho nữ thi mà thôi.
Thực
ra lòng tôi đã sớm chuẩn bị sẽ bị Cửu chấp sự từ chối, nhưng không ngờ,
lông mày Cửu chấp sự nhíu lại, một lúc
sau, từ từ lui về sau.
Cửu
chấp sự đã đồng ý tỉnh cầu của tôi? Lòng tôi có phần kinh ngạc, xong lại nhìn nữ
thi đang đứng khựng lại tại chỗ.
- Cô mau đi đi, nhớ, đừng hại người, nhân sĩ trong thiên hạ nhiều vô kể, nếu
như bị người khác nhìn thấy cô đang hại người, vậy cháu không cứu nổi cô nữa rồi!
Khi
tôi nói xong, nữ thi lao nhanh tới lối ra, thân hình từ từ biến mất trước mắt
chúng tôi.
Lần
này, Cửu chấp sự không nói gì, nhưng Hoàng Tiểu Tiên ở một bên, lại thấp tiếng
nói:
- Cái thằng nhóc này, thật có lương tâm nha!
Nghe
vậy tôi cười cười, lương tâm? Nói thật, tôi không cảm thấy như vậy, không cần
biết là vì gì, nhưng tôi cứ có cảm giác gia đình chúng tôi thực ra nợ cô ta rất
nhiều.
Đến
tận bây giờ, tôi đều vẫn chưa biết tên cô ta là gì, còn cả con trai của cô ta nữa,
cũng chính là huyết sát thi vương giống tôi như đúc kia.
Tất
cả, đều đang nói với tôi, nhà chúng tôi nợ hai mẹ con cô ta, tiếp theo đây cô
ta sẽ đi đâu về đâu? Tôi cũng không biết, nói một câu hơi khó nghe, cô ta chỉ
là một xác chết mà thôi.
Buổi
sáng còn không thể xuất hiện ở bên ngoài, chỉ có buổi tối, cô ta mới hành động
được.
- Haizz, thôi bỏ đi, chúng ta ra ngoài trước đã!
Nghĩ một lát, tôi phát hiện trong lòng mình
không hiểu đang có cảm xúc như thế nào, bèn cất tiếng nói.
Nói
xong, tôi nhìn Cửu chấp sự:
- Tiền bối, đa tạ lúc trước đã ra tay cứu giúp!
Cửu
chấp sự gật đầu, nói không có gì, trên mặt ông ấy dù không có cảm xúc,
nhưng không ngờ lại rất ôn hòa.
Cửu
chấp sự lấy ra một lá bùa, trên lá bùa, toát ra ánh sáng màu bạc kim, Cửu chấp
sự ném lên không trung, một hố không gian trực tiếp hiện ra trước mắt chúng
tôi.
- Đi thôi!
Cửu
chấp sự lên tiếng, sau khi nói xong, đã bước vào trong hố không gian trước, Mễ
Trần gật đầu với tôi, sau đó cũng bước vào theo, tôi và Hoàng Tiểu Tiên vào sau
cùng.
Xem
ra đây chính là bùa truyền tin không gian, không ngờ cấp bậc lại là tận bùa bạc
kim.
Tôi
bây giờ mới đang tìm hiểu cảnh giới bùa xám, bên trên vẫn còn cách bùa bạc, thì
mới đến bùa kim, xem ra vẫn còn phải cố gắng thêm nữa!
Trong
lòng thầm cảm thán, sau khi đi vào trong hố không gian, không lâu sau, trước mắt
lờ mờ xuất hiện ánh sáng, khi đi ra khỏi hố không gian, tôi phát hiện chúng tôi
đã ở trên đỉnh núi lúc trước.
Đưa
mắt nhìn xuống dưới, tôi nhìn thấy đĩa tròn khổng lồ, hàng phù văn bên trên như
khắc rất sâu vào trong tâm trí tôi.
Quả
nhiên giống hệt trong điện đá, cánh tay kia, rốt cuộc là thứ gì? Đây cũng chính
là một nghi hoặc rất lớn trong lòng tôi.
Có
điều vấn đề này, tôi biết những người có mặt ở đây đều không ai biết rõ, đến
ngay cả Cửu chấp sự, cũng chưa chắc đã biết rõ cánh tay kia ở đâu ra, còn Hoàng
Tiểu Tiên?
Nói
thật, tôi càng ngày càng nhìn không thấu Hoàng Tiểu Tiên, cũng không biết trong
lòng chị ta đang nghĩ những gì, thực ra lúc trước cũng vậy, chỉ là vì khi đó
tôi không biết bí mật trên người chị ta, cho nên cứ cho rằng mình đã nhìn thấu
mọi thứ của chị ta.
Nhưng
hiện tại đã khác, những gì tôi thấy vĩnh viễn chỉ là biển hiện bên ngoài.
- Cửu chấp sự, đội trưởng Long bọn họ thì sao?
Mễ
Trần bỗng cất tiếng, tôi cũng nhìn Cửu chấp sự, bây giờ chúng tôi đã ra ngoài,
nhưng vẫn chưa nhìn thấy đoàn người đội trưởng Long, nếu đoàn người họ gặp phải
nguy hiểm, vậy chúng tôi cũng không thể giương mắt đứng nhìn.
Nhưng
khi Mễ Trần vừa nói xong, Cửu chấp sự lại xua xua tay, nói:
- Không sao đâu, bọn họ đang quét dọn đám nghiệp chướng môn phái âm thi,
chúng ta đứng ở đây đợi một lúc là được!
Giọng
nói của Cửu chấp sự nhất bình tĩnh, sau đó, tôi hơi cả kinh, người của cục số
chín không ngờ lại đang xử lý đám đệ tử môn
phái âm thi?
Vốn
dĩ tôi định nói hay là chúng ta đi xuống giúp một tay, nhưng thiết nghĩ Cửu chấp
sự còn chưa lên tiếng, có nghĩa là không cần thiết, bằng không cửu chấp sự cũng
chẳng đứng ở đây không để ý.
Lúc
này, tôi thấy phía dưới đã bắt đầu xuất hiện những bóng người đi ra ngoài, có người sắc mặc trắng bệch, mặt mày
như đang để tang, rõ ràng là chẳng vớ được món hời nào, mà còn thương tích đầy
mình.
Bởi
vì nhìn những vết máu loang lổ trên quần áo cũng bọn họ cũng có thể ngẫm được
ra, còn vài người khác, thì tiết chế không nổi vẻ hưng phấn, những người này chắc
chắn đã có thu hoạch.
Nhưng
sau khi những người này ra ngoài, đều vô cùng cảnh giác, sau đó dùng tốc độ
nhanh nhất có thể, chuồn vội khỏi nơi này, chẳng có ý muốn lưu lại.
Chúng
tôi đứng đợi rất lâu, cuối cùng, một bóng người toàn thân dính đầy máu tươi
xông ra khỏi một thông đạo, có điều khi kẻ này chui ra, bèn xuất hiện một bóng
người khác đang đuổi theo sau.
- Nghiệp chướng, chạy đâu cho thoát!
Hô
lên một tiếng, khí thế khủng bố bạo phát, một lòng bàn tay đập mạnh xuống người
kẻ nọ.
Thân
hình toàn thân đầm đìa máu tươi kia chỉ sợ đã sắp chống đỡ không nổi, cả người
đã trọng thương, căn bản không thể tránh khỏi đòn đánh này, trừng mắt nhìn đòn
tấn công đập vào người mình.
Thình!
Một
tiếng, thân hình nọ bắn lên, rơi mạnh xuống dưới đất, thổi tung một đám bụi
lên.
Mà
người của cục số chín đang đuổi giết phía sau kia mau chóng phóng tới, dùng một
con dao găm sắc nhọn đâm thủng cổ họng kẻ nọ.
Máu
tươi bắn tung tóe, kẻ nọ dần dần mất đi sinh khí, chớp mắt, nghiệp chướng của
môn phái âm thi đã nằm trong vũng máu, không còn hơi thở.
Những
hình ảnh như vậy cứ không ngừng tiếp diễn ở phía dưới, một lúc sau, một bóng
người đàn ông trung niên nhìn khá khôi ngô từ từ bước ra khỏi cửa đá.
Ánh
mắt lạnh lùng ác liệt đảo qua tứ phía, sau đó, tất cả những bóng người khác đều
đi tới cạnh người đàn ông trung niên, ôm quyền khom lưng.
- Đội trưởng Long, đã quét sạch nghiệp chướng của môn phái âm thi!
Người
nọ nói xong, đội trưởng Long gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Thu đội thôi!
Nghe
vậy, tôi không kìm được mà hít một hơi khí lạnh, người của môn phái âm thi,
không ngờ đều đã bị giết sạch, xem ra lần này thực lực của cục số chín không hề
thấp.
Trận
cục thế này, đúng thật đã đủ để người của môn phái âm thi ăn no một bữa!
Mục
đích lần này của cục số chín là tiệt diệt nghiệp chướng môn phái âm thi, đồng
thời điều tra trong thánh địa môn phái âm thi rốt cuộc có thứ gì.
Hiện
tại, nhiệm vụ thứ nhất đã hoàn thành viên mãn, còn nhiệm vụ thứ hai, chắc hẳn
cục số chín vẫn còn tiếp tục điều tra.
Việc
này, vô cùng cấp bách.
Sau
đó, tôi thấy đội trưởng Long dẫn theo người của cục số chín, đi lên trên ngọn
núi, đến trước mặt Cửu chấp sự, đội trưởng Long khom mình hành lễ.
- Cửu chấp sự, nhiệm vụ quét dọn nghiệp chướng môn phái âm thi, hoàn
thành!
Cửu
chấp sự gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Thu đội đi, nơi này không còn nhiều manh mối rồi, sau khi quay về, đem
những hành động cụ thể trong nhiệm vụ lần này liệt kê thành một bản báo cáo, chuyện
này, chỉ e không đơn giản như chúng ta nghĩ, vẫn cần đợi chỉ thị của phía
trên.